Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 3



Phần 3

Kỉ niệm ngày cưới như thế nào?

Lý Nguy suy nghĩ một chút.

Thành thật mà nói, anh không nhớ rõ kỉ niệm ngày cưới của mình là ngày nào, vợ anh chăm sóc con cái, anh thì ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày đều đầy rẫy những chuyện lông gà vỏ tỏi*, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện kỉ niệm ngày cưới.

*Lông gà vỏ tỏi: chuyện vặt vãnh, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhưng Lý Nguy không nói như vậy: “Phó tổng, vào ngày kỉ niệm ngày cưới, anh có thể cùng phu nhân đi ăn cơm, xem phim, hầu hết những người trẻ tuổi đều làm như vậy.”

Phó Thời Văn bỗng nhiên mặt lạnh: “Ai nói tôi muốn dẫn cậu ta cùng đi?”

Lý Nguy giống như chui vào hang cọp, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi Phó tổng, là tôi lắm lời.”

Lý Nguy cúi đầu, trong đầu liền nghĩ, không đúng, phó tổng không đi cùng phu nhân, vật “cậu ta” ở đây là ai?

Lý Nguy hơi ngẩng đầu, thấy phó tổng tay gõ nhẹ trên bàn, rõ ràng tâm tình cũng không đến nỗi tệ.

Vịt chết cứng miệng.

Lý Nguy trong lòng cười thầm, nhãn nhặn nói: “Phó tổng, nếu không còn việc gì, tôi xin phép về trước?”

Phó Thời Văn gọi thư ký Lý lại: “Có việc.”

Thư ký Lý tâm trạng căng thẳng: “Dạ, thưa Phó tổng, anh còn việc gì muốn giao phó?”

Phó Thời Văn: “ Giúp tôi chuẩn bị hai vé xem phim, thời gian là thứ sáu tuần sau, sau khi tan làm.”

“Được, thưa Phó tổng.”

Lý Nguy trong lòng thầm nghĩ: “Như vậy không phải là muốn đi sao?”

Hơn nữa, Phó tổng của bọn họ cũng phải loại đàn ông lừa dối.

Phó Thời Văn vừa tắt điện thoại, Bạch Việt đã gửi đến wechat một tin nhắn thoại.

“Anh Phó, tối nay có đi không?”

Phó Thời Văn dường như như không nghĩ, từ chối luôn: “Không.”

“Anh Phó, anh đừng vội từ chối như vậy, tôi sẽ giới thiệu một người cho anh, anh nhất định sẽ cảm thấy biết ơn tôi!” Giọng điệu Bạch Việt nghe thật sự kích động.

Nhưng Phó Thời Văn không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, thậm chí không muốn trả lời tin nhắn, cứ vậy tắt điện thoại.

“Ông chủ, về nhà sao?” Tài xế Ngô hỏi.

Phó Thời Văn day day trán: “Ừ.”

Anh mở wechat, thấy chú thỏ nhỏ gửi đến một tin nhắn.

[Thời Văn, khi nào sẽ về? Hôm nay em mua xương sườn, dự định làm món sườn heo chua ngọt, sườn đã ướp rồi.]

Phó Thời Văn khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng nhìn ra cửa sổ, tay ấn mấy chữ.

[ Nửa tiếng sau về đến nhà.]

Ngay sau đó, gương mặt Phó Thời Văn lập tức trở nên lạnh lùng, xóa đi mấy chữ trên trên điện thoại.

Lâm Du từ khi gửi tin nhắn xong vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn..

Nhưng đợi một lúc lâu sau, Phó Thời Văn cũng không có hồi âm.

Có thể tiên sinh vẫn chưa đọc được tin nhắn, Lâm Du thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường tính toán bắt tay vào làm món sườn, từ giờ đến lúc làm xong chắc sẽ kịp lúc ông chủ về tới.

Nửa tiếng sau, món sườn heo chua ngọt thơm ngào ngạt được mang ra bàn ăn.

Lâm Du đưa tay xoa mặt, lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh rồi gửi đi.

[Thời Văn, anh chưa về sao? Sườn heo đã làm xong rồi này *Gửi kèm icon mặt cười*]

Ngày mưa tắc đường, phía trước xe xếp thành nhiều hàng dài, Phó Thời Văn xem bức hình vừa nhận được, thoáng cười.

“Thật nhiều xe quá!” Tài xế Ngô thoáng nhìn phía trước, còn khá lâu mới có thể đi tiếp được.

“Muốn mau chóng tan làm sao?”

Phó Thời Văn tâm tình có chút tốt, hỏi nhiều hơn một câu.

Tài xế Ngô trong lòng vừa mừng vừa sợ, ngày thường Phó Thời Văn rất ít khi chủ động nói chuyện, ông cẩn thận từ gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn thái độ của Phó Thời Văn, biểu hiện hôm nay quả thực không tồi.

Là có chuyện tốt gì sao?

“Không có, ông chủ.” Bọn họ mang danh làm thuê, nào dám ở trước mắt ông chủ lại nói muốn tan làm.

“Tôi sốt ruột.” Phó Thời Văn nói.

Khóe miệng hơi nhếch miệng, dù sao thì sườn heo chua ngọt để nguội cũng không thể ăn.

Tài xế Ngô: …Ông chủ hình như..

Những hạt mưa bắt đầu rơi trên cửa kính xe, hội tụ thành những dòng nước nhỏ, trời ngày càng tối sầm đi.

Phó Thời Văn nhìn điện thoại, dù muốn hay không cũng phải nhắn cho thỏ con biết mình đang bị kẹt xe.

Đúng lúc này, Bạch Việt gửi một tấm ảnh qua.

Bức ảnh vừa hiện trên màn hình điện thoại, hơi thở của Phó Thời Văn như bị nghẹn lại.



“Anh Phó, anh nhìn xem, cậu ta cùng An Trừng giống nhau như đúc. Tôi nhìn thấy mà sợ!”

Bức ảnh kia là do Bạch Việt lén chụp, ảnh đèn mập mờ, chất lượng cực kỳ thấp.

Trong ảnh là một thiếu niên mặc đồ trắng.

Phó Thời Văn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy chiếc điện thoại, như muốn bóp nát.

Chính là cậu ta.

Không sai, là cậu ta.

Cậu ta còn sống.

Tắc đường nửa giờ, cuối cùng cũng qua được.

Ông Ngô nói: “Ông chủ, bây giờ sẽ trở về nhà.”

“Quay lại, đến khách sạn Kim Duyệt.” Phó Thời Văn trầm giọng.

Ông Ngô có chút nghi ngờ trong lòng, không về nhà sao? Ông chủ không phải đang sốt ruột sao?

Ông Ngô liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, bị hơi thở áp lực của ông chủ làm cho giật mình.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ông chủ sắc mặt nghiêm trọng như vậy, ông Ngô không dám hỏi nhiều, quay đầu ở phía giao lộ.

Bên ngoài mưa rơi mỗi lúc một lớn, tiếng mưa lộp bộp trên ô cửa kính, tiếng đầu hồ kêu tích tắc, kim đồng hồ cứ từng vòng từng vòng mà quay.

Lâm Du ngủ gục trên sofa.

Không biết đã ngủ bao lâu, cậu bị tiếng mở làm tỉnh giấc, sau tiếng lạch cạch mở cửa, đèn bỗng nhiên bật sáng làm cậu có chút lóa mắt.

Phò Thời Văn gương mặt ủ rũ, tay kéo nhẹ cà vạt bước tới, ngón tay thon dài không nhịn được mà cởi bỏ áo khoác, tiện tay ném trên sofa.

Lâm Du dụi nhẹ mắt, trên tường kim đồng hồ chỉ 1 giờ sáng.

Lâm Du từ từ đứng dậy.

“Tiên sinh, anh về rồi, đã ăn tối chưa? Nếu chưa ăn để em đi hâm nóng lại đồ cho anh.”

“Sườn hôm nay em mua được thật sự rất tươi, ăn rất ngon đấy.”

Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn giống như một chú cún háo hức đợi chủ về nhà.

Chỉ là hôm nay, chú cún nhỏ cảm thấy chủ nhân tâm trạng không được tốt.

Phó Thời Văn dừng bước, anh dửng dưng liếc nhìn Lâm Du một cái.

Ánh mắt này khiến Lâm Du cảm thấy thật kỳ quái, không quen, Lâm Dư ngẩn người: “Thời Văn, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đôi mắt Phó Thời Văn đen lánh nhìn chằm chằm Lâm Du vài giây rồi mới chậm rãi thu lại tầm mắt, sau đó đi thẳng về phía phòng tắm, mặt không chút biểu cảm cùng giọng điệu lạnh lùng: “Không, tôi đi tắm một chút.”

“Vâng.”

Trong lòng Lâm Du có chút tiếc nuối, món sườn hôm nay thực sự rất ngon, rất muốn cho anh nếm thử.

Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Nhìn Thời Văn có vẻ không được vui cho lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì ở công ty không?

Lâm Du không thể hình dung ra được.

Cậu cầm chiếc áo khoác Phó Thời Văn ném ở trên ghế đem treo lên móc, bỗng một mùi hương thoang thoảng bay thẳng vào mũi Lâm Du.

Mùi hương không tệ, có chút giống hương nước hoa, hương chanh xen lẫn bạch đậu khấu, một mùi thơm dịu không nồng.

Lâm Du cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua ở đâu đó, nhưng lúc này lại không nhớ lại được.

Lúc sau, Phó Thời Văn từ phòng tắm bước ra, trên người quấn chiếc khăn tắm màu trắng như tuyết, dáng vẻ anh tuấn khiến Lâm Du không dám nhìn thẳng.

Chỉ thoáng nhìn qua đã khiến Lâm Du không nhịn được mà đỏ mặt, cậu rũ mắt nói: “Thời Văn, để em giúp anh làm khô tóc.”

“Ừ.” Phò Thời Văn lạnh nhạt lên tiếng.

Trông Thời Văn có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều so với khi vừa trở về, Lâm Du cầm máy sấy tóc lên, cẩn thận mà sấy tóc cho anh.

Tóc của Phó Thời Văn hơi cứng, Lâm Du rất thích tóc của anh, đen và dày, mỗi sợi đều rất rõ ràng, không giống với tóc của cậu, sợi tóc nhỏ mềm và rất khó tạo kiểu.

Mái tóc rối bời cùng gương mặt điển trai của Phò Thời Văn khiến cậu đỏ mặt.

Tiên sinh sao lại đẹp như vậy?

Mặt đẹp, dáng người cũng đẹp, ngay cả… Lâm Du nghĩ đến đỏ mặt, tiên sinh thật là chỗ nào cũng cực phẩm.

Lâm Du trầm giọng nói: “Tiên sinh, gần đây công ty chắc hẳn rất bận? Thấy anh tăng ca nhiều như vậy, để em mát-xa đầu giúp anh, được không?”

Phó Thời Văn không đáp.

Lâm Du ngầm hiểu rằng anh đã đồng ý.

Cậu biết Phó Thời Văn đi làm rất vất vả, luôn phải tăng ca, cho nên đã bí mật mà đi học một vài kĩ thuật mát-xa.

Những ngón tay trắng nõn thon nhỏ bé của Lâm Du dùng sức lướt qua mái tóc đen một cách thoải mái, Phó Thời Văn nhắm mắt thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

Mặc dù kết hôn được gần một năm, Phó Thời Văn vẫn có đôi chút lạnh nhạt, Lâm Du không hiểu tại sao, cậu nghĩ trong lòng tiên sinh ắt hẳn có sự tình gì.

Lâm Du cũng không hỏi nhiều, cậu tin rằng đến một lúc nào đó, tiên sinh sẽ nói cho cậu biết toàn bộ.



Những ngón tay mềm mại xoa bóp phía sau tai, Phó Thời Văn đột nhiên mở mắt, cầm chặt tay Lâm Du.

Lâm Du nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, là em dùng lực quá mạnh sao?”

Gương mặt thiếu niên trắng nõn, đôi môi hồng hào, đôi mắt to đẹp trong veo có chút hơi nước, trong lòng lo sợ như một chú thỏ.

“Không phải.” giọng Phó Thời Văn âm trầm âm bổng, kéo Lâm Du vào lòng.

Lâm Du gần như ngay lập tức cảm nhận được độ cứng dưới mông, vành tai đỏ bừng, vai hơi co lại: “Tiên sinh--.”

“Đừng nhúc nhích.” Phó Thời Văn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Du, đặt cằm lên trên vai cậu, hai mắt nhắm lại, lông mi dài che một bóng nhỏ dưới ánh đèn.

Trông anh có vẻ mệt mỏi.

Nhưng mà, Lâm Du cảm thấy chính mình như đang ngồi trên một ngọn núi lửa, không dám thở mạnh, không thể bỏ qua cái dưới mông---.

Di chuyển mông một chút, có nên không nhỉ?

Lâm Du cẩn thẩn mà di chuyển mông một cách chậm rãi.

Phó Thời Văn khẽ cau mày, mở mắt, hai tay to ôm vòng eo thanh mảnh của cậu thiếu niên mà nhấc bổng lên, Lâm Du ngồi lùi lại phía xa.

Anh trầm giọng: “Lại muốn rồi?”

Lâm Du hai mắt mở to, cái cổ trắng như tuyết lại vướng một tầng mây hồng nhạt vô cùng xinh đẹp.

Mới không có…

Phó Thời Văn khẽ cười một tiếng, đôi mắt đen láy lộ ra một chút giễu cợt, nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào của thiếu niên trước mặt, ánh mắt cũng sâu hơn một chút.

Môi của Lâm Du rất đẹp, đặc biệt dáng môi đầy đặn hồng hào, khóe môi lại hơi nhếch lên.

Phó Thời Văn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đôi môi cậu, ngón tay mảnh mai, xương ngón tay cũng rất rõ ràng, động tác hết sức nhẹ nhàng.

Đôi môi của thiếu niên ngày càng hồng, Phó Thời Văn giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp của Lâm Dư, ép cậu quay đầu lại mà hôn lên môi, tay còn lại cởi từng cúc áo cậu.

Nụ hôn nhẹ nhàng lại quyến luyến khiến Lâm Du có chút khó thở, nhưng lại có chút tham lam.

Tiên sinh rất ít khi hôn cậu.

Tiên sinh chưa bao giờ hôn cậu, trừ khi say.

Đây là lần đầu tiên.

Phó Thời Văn nhẹ nhàng hôn lên mắt Lâm Du rất dịu dàng và ngoan ngoãn, cảm giác này khiến Lâm Du cảm thấy có chút kỳ lạ lại tham lam, cảm thấy tiên sinh hôm nay hết sức dịu dàng, giống như đang hôn người tình vậy.

Phó Thời Văn ôm cậu vào lòng, nói nhỏ: “An Trừng..”

Lâm Du bị nụ hôn làm cho ngây người: “Tiên sinh, anh nói cái gì, em nghe không rõ…”

Phó Thời Văn dường như bừng tỉnh, ngay lập tức dừng lại.

Lâm Du không biết bản thân đã làm sai điều gì mà tiên sinh bỗng nhiên không còn như vừa nãy, lo lắng thì thào nói: “Thời Văn, em đã làm gì sai sao?”

Phó Thời Văn nhìn Lâm Du chằm chằm.

Đồ thật và đồ giả, ngay cả khi chúng trông giống nhau thì chúng cũng không giống nhau.

Anh lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện.”

Lâm Du nhanh chóng ngậm miệng, ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Thời Văn mặt lạnh bế cậu vào phòng ngủ, không chút thương hại mà ném cậu lên giường.

Đệm hơi cứng, Lâm Du có chút hơi đau vì bị ném xuống, nhưng nghĩ đến việc có thể cùng tiên sinh thân mật một chút, Lâm Du trong lòng vừa mừng lại có chút sợ hãi.

Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng mà thỉnh cầu: “Tiên sinh, có thể nhẹ nhàng một chút được không? Ngày hôm qua…”

Chỗ sưng ngày hôm qua, vẫn chưa biến mất.

Phó Thời Văn ngắt lời cậu, cau mày nói: “Câm miệng.”

Vừa nãy Phó Thời Văn không như thế này.

Lâm Du lấy tay che miệng.

Phó Thời Văn lại cau mày: “Đừng che miệng.”

m thanh không giống nhau, nhưng miệng rất giống nhau.

Đêm dài.

Đôi tay trắng nõn của cậu thiếu niên bám chặt lấy ga giường, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi vì đau, đáng tiếc, người phía trên lại không hề hay biết, tiếp tục những hành động mạnh bạo, như đang trút giận.

Đau hay không không quan trọng, cậu có thể chịu đựng được, miễn sao tiên sinh vui là được.

Trong lòng cậu nghĩ.

6 giờ 30 phút sáng, Lâm Du đã tỉnh dậy, cậu có thói quen dậy rất sớm.

Mặc dù cơ thể có hơi đau nhưng cậu vẫn đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, sau đó chuẩn bị bữa sáng cho Phó Thời Văn.

Lâm Du cảm thấy đêm qua tiên sinh tâm trạng không tốt

Trước đây khi được tiên sinh ôm vào lòng, dù có say nhưng tiên sinh vẫn rất nhẹ nhàng, nửa đêm còn giúp cậu vệ sinh thân thể.

Nhưng hôm qua thì không.

Sáng này, Lâm Du chuẩn bị sữa đậu nành bánh quẩy cùng trứng rán, đây là món sở trường của cậu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv