“Là một người bạn cũ, A Vũ, cậu mau đi làm đi kẻo muộn.”
Uông Vũ lo lắng liếc nhìn Bạch Việt: “Anh Tiểu Du, nếu có chuyện gì xảy ra hãy gọi điện thoại cho em, em ở rất gần đây.”
“Ừm.”
Lâm Du tiễn Uông Vũ đi rồi quay về phòng.
Bạch Việt bước xuống, hai tay dựa vào xe, bất cần đời nhìn Lâm Du.
“Chậc chậc chậc, người đó trông khá mạnh mẽ, trên giường thì sao? Có làm hài lòng cậu không?”
Lâm Du không thèm nói chuyện với anh ta.
Bạch Việt lại chặn đường Lâm Du.
“Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”
Lâm Du thực sự không muốn nói với anh ta một chút nào: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Bạch Việt nhìn Lâm Du thèm thuồng, Lâm Du có làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng tinh xảo, mông căng cong vênh váo, hai chân thon dài.
So vời An trừng thì xinh đẹp hơn ngàn lần.
Chỉ có điều, Phó Thời Văn có mắt như mù, không nhìn ra điều đó.
“Tôi đã nói, nếu cậu bị Phó Thời Văn đuổi đi, có thể tìm tới tôi.”
“Tôi sẽ không nửa vời như Phó Thời Văn. Tôi hứa sẽ chỉ yêu mình em.”
Lâm Du nhíu mày.
“Anh Bạch, anh có phải bị tâm thần phân liệt không?”
Cậu vẫn chưa quên Bạch Việt đã khiến cậu xấu hổ như thế nào trước mặt Phó Thời Văn và An Trừng.
Bạch Việt không phản kháng.
“Tôi là đang giúp em, Lâm Du, Phó Thời Văn không thích em, anh ta chỉ coi em như thế thân của An Trừng, tôi đã giúp em nhận thức được hiện thực, lẽ ra em nên cám ơn tôi mới phải.”
Lâm Du nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt không chút cảm xúc nói: “Tránh đường.”
Bạch Việt nhướng mày, ôm chặt Lâm Du: “Thì ra em là con mèo nhỏ có móng vuốt sắc nhọn, too thích.”
Lâm Du nghe vậy liền cảm thấy kinh tởm, theo bản năng đưa tay lên bảo vệ bụng, cậu không ngờ Bạch việt lại có thể ăn nói hàm hồ như vậy.
“Bạch Việt, buông tôi ra.”
Bạch Việt ngửi được mùi thơm trên cơ thể Lâm Du, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu, lại khiến người ta cảm thấy rất kích thích.
“Lâm Du, theo tôi, tôi nhất định đối với cậu tốt hơn Phó Thời Văn. Phó Thời Văn cho cậu bao tiền, tôi cho gấp đôi, gấp ba..”
“Bạch Việt, mày làm cái quái gì vậy!”
Phó Thời Văn bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu trong anh như đông lại, chằm chằm nhìn Bạch Việt.
“Phó, anh Phó, sao anh lại ở đây?” Bạch Việt đột nhiên sợ hãi buông Lâm Du ra.
Lâm Du ngây người nhìn Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn bước tới, gương mặt tối đen, đôi mắt như nổi lửa nhìn Bạch Việt đầy thù địch, một nắm đấm được đấm thẳng lên mặt Bạch Việt.
“Mày dám động đến người của tao?”
Nói xong, chưa hết giận, Phó Thời Văn hung hăng đá vào bụng anh ta thêm vài cái.
Thừa sống thiếu chết.
Bạch Việt đã quen biết Phó Thời Văn hơn mười năm nay, chưa bao giờ thấy Phó Thời Văn tức giận đến như vậy.
Thường ngày Phó Thời Văn là kiểu người lạnh lùng và thờ ơ, chỉ cần không chạm vào vảy ngược của anh ta thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên Bạch Việt đã nắm được cách nói chuyện với Phó Thời Văn thông qua sắc mặt.
Tuy nhiên, người càng bình tĩnh bao nhiêu thì khi tức giận lại càng đáng sợ bấy nhiêu.
Bạch Việt nằm trên mặt đất, ôm chặt mũi, mặc kệ máu chảy ra từ ngón tay, hoảng sợ xin lỗi: “Thực xin lỗi anh Phó, em chỉ là ám ảnh nhất thời, tha cho em.”
“Cút!”
Bạch Việt như một con chó bị thương cụp đuôi chạy biến vào trong xe.
Trong xe, anh ta nôn ra một ngụm máu, trong đó còn có một chiếc răng.
Phó Thời Văn, Lâm Du…
Bạch Việt nhìn chằm chằm hai người trong kính chiếu hậu, ánh mắt càng lúc càng lạnh, giống như một con rắn độc ...
Lâm Du một tay chống đỡ vách tường, tay kia nhẹ nhàng che bụng, khẽ thở hắt một hơi.
Đôi môi hồng hào của thiếu niên khẽ mở, khuôn mặt trắng hồng, Phó Thời Văn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng hỏi: “Em không sao chứ?”
Lâm Du sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng đáp: “Không sao.”
Từ sau lần đó, đã không còn liên lạc.
Lâm Du nghĩ rằng cậu có thể sẽ không bao giờ gặp lại Phó Thời Văn nữa.
Họ vốn là người của hai thế giới.
Lâm Du cụp mắt: “Phó tiên sinh... sao anh lại ở đây?”
“Tình cờ đi ngang qua.”
Có vẻ như lý do này không đủ thuyết phục, Phó Thời Văn nói thêm một câu.
“Có một dự án ở gần đây.”
Cửa xe mở ra, ông Ngô xuống xe mang theo một túi đồ.
“Phu nhân, đây là những gì mà phu nhân để ở nhà. Lần trước chưa kịp mang theo, tôi tiện đường nên đã mang những thứ còn lại đến đây.”
Công ty cách đó không xa có một dự án lớn, dự án đang trong giai đoạn 2. Ông Ngô tiện đường đi qua đây nên đã đem theo đồ.
Phó Thời Văn không nói thêm gì.
Không nói gì nghĩa là đồng ý.
Vì vậy nên bác Ngô mới chở Phó Thời Văn tới đây.
Lâm Du nhận túi đồ.
Phó Thời Văn im lặng, quay người đi ra xe.
“Ông Ngô, đi thôi.”
Ông Ngô là tài xế riêng của nhà họ Phó từ lâu, trong những năm tháng đi học của Phó Thời Văn, là ông lái xe đưa đi. Đến bây giờ, khi Phó Thời Văn du học quay về, kế thừa sản nghiệp nhà họ Phó, thì ông lại làm tài xế riêng cho anh .
Ông đã ở bên Phó Thời Văn hơn hai mươi năm, nhìn anh trưởng thành.
Cha mẹ của Phó Thời Văn là hôn nhân sắp đặt, vì mục đích kinh doanh, từ nhỏ cha mẹ đã tình cảm nhạt nhẽo và không quan tâm tới anh.
Mặc dù Phó Thời Văn xuất sắc về mọi mặt từ khi còn nhỏ, nhưng anh lại thiếu thốn tình cảm gia đình.
Ông Ngô ôm bụng: “Phó tổng, tôi đột nhiên cảm thấy bụng hơi nôn nao. Tôi đi toilet một chút.”
Phó Thời Văn cau mày liếc nhìn ông một cái: “Đi.”
Xe dừng ở bên đường, Phó thời văn ngồi bên trong, Lâm Du đứng bên ngoài.
Lâm Du gõ nhẹ cửa kính.
“Sao vậy?” Cửa sổ kính trượt xuống, Phó Thời Văn dửng dưng nhìn cậu.
“Phó tiên sinh, tôi muốn nói với anh một điều, tôi không lấy được viên kim cương nào.”
Phó thời văn mím môi, không nói gì.
Lâm Du cười khổ, trong lòng cậu hiểu rõ bản thân đang làm việc thừa thãi, Phó Thời Văn sẽ không tin lời cậu nói.
“Quên đi, không nhắc đến chuyện đó.”
Phó Thời Văn nhìn theo bóng lưng Lâm Du.
Anh xuống xe, gọi Lâm Du lại: “Lâm Du.”
Lâm Du quay đầu lại, hỏi anh: “Phó tiên sinh, còn chuyện gì không?”
Hai tay của Phó Thời Văn nắm chặt lại, nhưng cuối cùng cũng buông ra, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Lâm Du nở nụ cười: “Vậy thì tạm biệt.”
Đột nhiên, một âm thanh chát chúa vang lên bên tai.
Đó là tiếng phanh gấp, bánh xe cao su ma sát với mặt đất.
Lâm Du đột nhiên bị đẩy ra, tay ôm bụng, lảo đảo đi về phía trước vài bước, mừng rỡ không ngã.
Nhưng anh nghe thấy một tiếng nói đau đớn nặng nề từ phía sau.
Lâm Du từ từ quay lại. Phó Thời Văn bị một chiếc xe đụng, lăn vài vòng trên mặt đất.
“Tiên sinh, tỉnh lại!”
Đôi mắt của Phó Thời Văn từ từ mở ra, nhìn thấy khuôn mặt đang hoảng loạn của Lâm Du đã ướt đẫm nước mắt.
Anh đưa tay ra lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Du.
“Tôi không sao, đừng khóc.”
Lâm Du nắm chặt tay Phó Thời Văn, cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, trái tim cậu như sắp vỡ vụn vì hoảng loạn.
Lâm Du thực sự không muốn một lần nữa lại phải chứng kiến những người mà cậu yêu thương bị tai nạn giao thông cướp đi.
Hai mí mắt Phó Thời Văn rất mệt, chỉ muốn nhắm ngay lại. Nhưng anh vẫn dùng một tia thanh tỉnh cuối cùng, mở to mắt nhìn Lâm Du: “Tôi có chút buồn ngủ, tôi muốn ngủ một chút.”
Máu đỏ chảy đầy sau đầu anh, từ từ lan ra trên mặt đất, giống như một bông hoa, cực kỳ quyến rũ.
Lâm Du che miệng, nghẹn ngào nói: “Tiên sinh, tiên sinh không được ngủ, em sẽ đưa tiên sinh tới bệnh viện.”
Phó Thời Văn nhìn Lâm Du, chậm rãi nói: “Được rồi, không ngủ.”
Lâm Du hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, gọi cấp cứu.
Nhưng càng căng thẳng thì càng dễ mắc sai lầm.
Phó Thời Văn thật sự rất buồn ngủ, mắt đen lại một lúc mới nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lâm Du, sững sờ.
“A Du…”
“Tiên sinh, chờ một chút, em đã gọi xe cấp cứu, tiên sinh phải cố lên...”
Phó Thời Văn yếu ớt mở miệng: “A Du… quay về đi…”
Lâm Du khẽ giật mình, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Thời Văn, cậu rơm rớm nước mắt gật đầu: “Chỉ cần anh không sao, em sẵn sàng làm bất cứ việc gì.”
….
Phó Thời Văn được đưa đến phòng cấp cứu.
Lâm Du đang ngồi bên ngoài, bàn tay trắng trẻo sạch sẽ dính đầy máu, hai mắt sưng đỏ vì khóc, tóc tai bù xù, quần áo dính máu khiến cậu nhìn rất chật vật.
Hứa Thuần đi ra ngoài, mua cho Lâm Du một cốc sữa ấm: “Anh dâu, ăn chút gì đi.”