Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 5



Hứa Nghiên Bách nhận được cuộc gọi của Tưởng Thiên Du là vào ngày hôm sau khi anh phát hiện bức ảnh cực kỳ giống Lâm Thanh Diệu kia, lúc nhận được điện thoại của Tưởng Thiên Du, Hứa Nghiên Bách có chút thấp thỏm, còn tưởng rằng chuyện mình lén tìm Lâm Thanh Diệu bị phát hiện, kết quả là không phải.

Tưởng Thiên Du hẹn anh ra ngoài chơi golf, sân golf ở ngoại ô  thành phố An, Tưởng Thiên Du trực tiếp thuê luôn sân. Hứa Nghiên Bách vung một gậy, tư thế mô phỏng khá giống, anh cầm lấy kính viễn vọng quan sát, chưa vào lỗ, còn kém xa.

Hứa Nghiên Bách nhất thời không còn hứng thú gì nữa, anh nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Du đang ngồi dưới ô che nắng, nói: “Rảnh rỗi lại hẹn chơi golf, đi chơi bóng rổ không tốt sao? Một nơi lớn như vậy chỉ có hai người chơi, chẳng thú vị gì cả. ”

Tưởng Thiên Du nói: “Chướng mắt golf như vậy? Thời cổ đại thì chỉ có quý tộc mới được chơi đấy. ”

Hứa Nghiên Bách tháo kính râm xuống, ngồi xuống ghế dài bên cạnh Tưởng Thiên Du, bên cạnh có đặt ly nước trái cây, anh bưng lên uống một ngụm, “Thứ sinh ra đã là cỏ như tôi, quả nhiên là không biết chơi kiểu quý tộc, nào giống cậu? ”

Ánh mắt kia, rõ ràng chính là cố ý tổn hại người khác.

Tưởng Thiên Du cũng không tức giận, ném một chữ cho anh, “Da.”

“Được rồi, hẹn tôi ra có chuyện gì muốn nói sao?”

“Cũng không có gì, ra ngoài thả lỏng một chút.”

“Tôi tin được cậu?”

Tưởng Thiên Du dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của anh, rất nhanh đã thỏa hiệp, “Được rồi, có một chuyện. ”

“Chuyện gì?”

“Dưới tay Vu Trinh không phải có một công ty sao, gần đây muốn tổ chức tiệc mừng, cô ấy muốn hẹn cậu tham gia, cô ấy biết tôi và cậu có quan hệ tốt nên muốn tôi hỏi cậu một câu.”

” Vu Trinh?” Ánh mắt Hứa Nghiên Bách híp lại, anh lười biếng nằm trên ghế dài, một tay kê đầu, cố ý dùng giọng điệu ý vị thâm trường hỏi: “Hỏi tôi một câu còn cố ý dẫn tôi đến chơi golf? Đây không phải là một vấn đề rõ ràng có thể được giải quyết bằng một cuộc gọi điện thoại sao? Chuyện gì vậy? Chuyện của cô ta, cậu để ý đến chuyện này sao? Tưởng Thiên Du, mọi người đều là bạn bè, cậu nói thật cho tôi biết, người phụ nữ của cậu rốt cuộc có tâm tư gì? ”

“Có thể có tâm tư gì, em họ của Thanh Diệu, nhiều nhất chỉ là bạn bè thôi mà.” 

“Ồ?” Hứa Nghiên Bách ngồi dậy, muốn bưng ly nước trái cây, lại chịu không nổi mùi của nước trái cây, liền cầm lấy một chai nước khoáng uống vài ngụm, hơi khom người, khuỷu tay chống lên đầu gối nghiêng đầu nhìn Tưởng Thiên Du, “Sao tôi lại thấy không giống lắm? ”

“Có tin hay không tùy cậu.”

Hứa Nghiên Bách phát ra âm mũi khinh thường, “Tôi lười hỏi đến. ”

“Vậy rốt cuộc là cậu có đi hay không?”

“Không có hứng thú.”

“Anh Hứa rất kiêu ngạo.”

“Đây là ngày đầu tiên cậu quen anh Hứa à?”

“……”

Đi ra khỏi sân golf, Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du sau khi tạm biệt nhau liền tự mình lên xe rồi rời đi. Sau khi Hứa Nghiên Bách lên xe trợ lý đưa cho anh một tập tư liệu, những tư liệu này đều liên quan đến việc điều tra Lâm Thanh Diệu. Hứa Nghiên Bách nhìn thoáng qua đằng trước, xe của Tưởng Thiên Du đang chạy phía trước.

Lúc còn đi học anh và Tưởng Thiên Du là bạn tốt, nhưng Hứa Nghiên Bách cảm thấy anh không phải là một người bạn đủ tư cách, ví dụ như anh chưa từng thể hiện tâm tư của mình đối với Lâm Thanh Diệu ở trước mặt Tưởng Thiên Du, cũng chưa từng nói cho Tưởng Thiên Du biết anh đang lén tìm kiếm Lâm Thanh Diệu.

Có đôi khi Hứa Nghiên Bách cảm thấy mình rất dối trá, một bên xưng anh gọi em với người ta, một bên lại ngấp nghé người yêu của người ta.

Quan hệ giữa Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du vẫn rất tốt, khác biệt duy nhất từng có chính là sau khi Lâm Thanh Diệu qua đời, đối mặt với sự lạnh nhạt và tiêu cực của Tưởng Thiên Du, lần đầu tiên Hứa Nghiên Bách nổi giận trước mặt Tưởng Thiên Du.

Tưởng Thiên Du muốn buông bỏ việc tìm kiếm, mà Hứa Nghiên Bách thì ngược lại, khi đó hai người cãi nhau túi bụi, anh còn nhớ rõ lúc ấy Tưởng Thiên Du hỏi ngược lại anh một câu, “Tôi mới là chồng của Lâm Thanh Diệu, tìm cô ấy hay không cũng do tôi nói, cậu tính là cái gì? ”

Hứa Nghiên Bách bị dội một gáo nước lạnh liền tỉnh lại, Tưởng Thiên Du nói không sai, anh tính là cái gì, muốn tìm Lâm Thanh Diệu cũng không tới phiên anh đi tìm.

Anh sợ bị Tưởng Thiên Du nhìn ra manh mối, không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ vụng trộm liên lạc với cảnh sát Lý thỉnh thoảng hỏi thăm chút tiến độ. Sau đó hai người giằng co một thời gian, sau đó dưới sự tác hợp của Vương Tỉ, một lần nữa hai người lại trở thành bạn tốt.

Hình như Tưởng Thiên Du cũng không nhận ra tâm tư của anh đối với Lâm Thanh Diệu từ chuyện đó, đương nhiên Hứa Nghiên Bách cũng rất bình tĩnh, giấu đi phần tâm tư ấy vô cùng hoàn hảo.

Cứ như vậy, một bên trở thành bạn tốt của Tưởng Thiên Du, một bên lén tìm Lâm Thanh Diệu, một bên lại tra được từ trên người Tưởng Thiên Du tất cả những tin tức có liên quan đến Lâm Thanh Diệu mà anh muốn điều tra, là chồng của Lâm Thanh Diệu, Tưởng Thiên Du là người dễ dàng nắm bắt được tin tức của Lâm Thanh Diệu, nếu Như Lâm Thanh Diệu còn sống, nhất định anh phải tìm được cô trước Tưởng Thiên Du.

Đương nhiên anh cũng lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Du ở bên người phụ nữ khác, thậm chí còn ước gì Tưởng Thiên Du tiến thật gần Vu Trinh, tốt nhất là lộ ra bên ngoài, Tưởng Thiên Du càng tiến gần Vu Trinh thì càng lùi xa Lâm Thanh Diệu.

Hứa Nghiên Bách dựa vào lưng ghế, híp mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau, anh nhếch môi cười cười, đột nhiên ý thức được mình thật sự là vừa dối trá vừa âm u, ngay cả chính anh cũng cảm thấy làm bạn với người như anh thật sự quá đáng sợ.

Tưởng Thiên Du nói lại chuyện Hứa Nghiên Bách, Vu Trinh cũng không quá bất ngờ, cô ta biết Hứa Nghiên Bách rất kiêu ngạo.

Vu Trinh hy vọng Hứa Nghiên Bách có thể tới, bây giờ danh tiếng anh ta đang rất nổi, lại là ông trùm của giới đầu tư mạo hiểm, nếu như có thể xuất hiện cùng Tưởng Thiên Du trong bữa tiệc của cô, tuyệt đối là thêu hoa trên gấm, có thể làm cho cô nổi tiếng hơn, cho nên cô nhờ Tưởng Thiên Du hẹn giúp Hứa Nghiên Bách.

“Anh không hẹn được cậu ta, em có thể tự mình đi thử xem,  tự em đi, nói không chừng cậu ta cảm thấy em chân thành sẽ đồng ý tham gia.”

Vu Trinh nói: “Không có gì không có gì, cám ơn anh Thiên Du, em đi thử xem sao, dù sao mọi người đều quen biết nhau, em cũng mời Vương Tỉ và Tú Tú, coi như là mọi người tụ tập với nhau.” 

“Ừ, chúc em thành công.”

Vu Trinh cúp điện thoại rồi gọi cho Vương Tỉ, Vương Tỉ là bạn từ nhỏ của Lâm Thanh Diệu, giống như Tưởng Thiên Du, lớn lên từ nhỏ với Lâm Thanh Diệu, bây giờ cậu ta mở một công ty xây dựng, quy mô không lớn, vừa lúc Hứa Nghiên Bách gần đây có đầu tư một hạng mục, Vương Tỉ dựa vào việc quen biết với anh, lấy được hạng mục này. Vì quan hệ hợp tác, Vương Tỉ và Hứa Nghiên Bách thường xuyên gặp nhau, cho nên quan hệ với Hứa Nghiên Bách cũng không tệ.

Vu Trinh thỉnh thoảng lấy thân phận bạn bè nói chuyện điện thoại với Vương Tỉ, nói bóng nói gió hỏi ít vấn đề liên quan đến Hứa Nghiên Bách, biết hướng đi của anh, cô biết mấy ngày nay Hứa Nghiên Bách sẽ ăn cơm cùng với tổ dự án Vương Tỉ, Vu Trinh biết nếu cô trực tiếp đi gặp Hứa Nghiên Bách có thể sẽ không gặp được anh, Hứa Nghiên Bách rất kiêu ngạo, hơn nữa tính tình cũng quái dị, nên cô nhờ Vương Tỉ làm người trung gian giúp cô.

Khi Lâm Thanh Diệu còn sống, quan hệ giữa Vu Trinh và Vương Tỉ cũng không được tốt như thế, Lâm Thanh Diệu không còn nữa, bởi vì bộ dạng của cô và Lâm Thanh Diệu giống nhau, khoảng cách giữa Vương Tỉ và cô cũng gần hơn, giống như bạn bè bình thường, không thể không nói khuôn mặt giống Lâm Thanh Diệu này chính là có chỗ tốt, giúp cô ăn không ít lợi ích, dù sao năm đó Lâm Thanh Diệu chính là nữ thần trong lòng bao người.

Hứa Nghiên Bách có uống ít rượu trong bữa tiệc, Vương Tỉ đưa anh vào một phòng riêng để nghỉ ngơi. Sau khi sắp xếp cho Hứa Nghiên Bách xong xuôi, Vương Tỉ liền gọi điện thoại cho Vu Trinh, vừa lúc Vu Trinh chờ ở gần đó, lập tức đến.

Vương Tỉ nói: “Lát nữa nếu anh Hứa hỏi, em liền nói là em và bạn bè đến đây chơi, vừa vặn gặp anh, nghe nói anh Hứa ở đây nên đến chào hỏi anh ấy. ”

Vu Trinh nói: “Được, em biết nên nói như thế nào, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh. ”

“Cũng không phiền toái gì, chỉ là anh Hứa không thích người khác bày mưu.”

“Em biết, cám ơn anh Vương Tỉ.”

“Không có gì không có gì, em đi đi.”

Sau khi Vương Tỉ rời đi, Vu Trinh đứng trước cửa, điều chỉnh hơi thở, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa bước vào.

Hứa Nghiên Bách đang tựa vào sofa, trên mặt anh mang theo vài phần say rượu, không biết có phải nóng hay không mà cúc áo sơ mi của anh cởi ra mấy cái, lộ ra mảng ngực lớn, còn có thể nhìn thấy cơ bụng, dưới ánh sáng không quá sáng lắm kia, bóng của cơ bụng càng sâu hơn, đường nét càng rõ ràng hơn.

Chân anh dài, lúc ngồi sẽ mở ra, góc độ mở ra hơi lớn một chút, ống quần căng chặt, phác họa tỉ mỉ đường cong cơ bắp săn chắc kia.

Vu Trinh nhớ đến sân thể dục phía sau trường học, cô bị mấy nữ sinh vây lại bắt nạt, vì cô là học sinh chuyển trường, vì cô biểu hiện tự ti, cô trở thành đối tượng bắt nạt của người khác, cô co rúm lại trong góc tường, không dám phản bác lại mấy lời nhục mạ của bọn họ.  

Cho đến khi anh lười biếng xuất hiện, anh cầm một cây gậy trên tay, trông hơi nóng nảy.

“Cmn đứa nào lại ầm ĩ thêm một câu quấy rầy lão tử ngủ, lão tử đánh chết nó.”

Mấy đứa con gái kia sợ hãi rời khỏi đó, anh lại quay về lớp học bỏ hoang kia tiếp.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Hứa Nghiên Bách.

Hứa Nghiên Bách nhắm mắt lại không nhìn thấy cô, đường nét trên mặt anh tương đối dịu dàng, dưới cằm lại có góc cạnh rõ ràng nên cũng không lộ ra vẻ nữ tính, anh nhắm mắt lại, che đi cỗ lệ khí nơi đáy mắt, khuôn mặt kia khiến người khác cảm thấy ôn hòa vô hại.

Vu Trinh nhớ lại thời niên thiếu của người này, khi đó bọn họ ở cùng trường, anh là nhân vật phong vân trong trường học, khuôn mặt tuấn tú đường cong nhu hòa nhìn qua rất vô hại lại có đôi mắt kiêu ngạo, chán đời, học tập không tốt, rảnh rỗi thì mang theo người đi đánh nhau với người của trường khác, nhưng anh lại chơi bóng rổ rất giỏi, trên sân bóng rổ có không ít cô gái vì anh mà hét chói tai.

Anh và Tưởng Thiên Du rõ ràng là hai người trong hai thế giới khác nhau, nhưng hai người này lại trở thành bạn tốt của nhau, khi đó hai người đi cùng một chỗ, quả thực chính là một cảnh tượng rất đẹp, hấp dẫn biết bao ánh mắt của nữ sinh trong trường.

Tưởng Thiên Du là nam thần Vu Trinh thầm mến từ khi còn trẻ, gia cảnh anh tốt, thành tích xuất sắc, vẻ ngoài đẹp trai, cả người đều là hào quang, là giấc mơ thời niên thiếu tự ti cô liều mạng theo đuổi.

Mà Hứa Nghiên Bách lại là điểm xuyết trong thời thanh xuân khô khan buồn tẻ ấy, tràn đầy mị lực, vừa cá tính vừa nghĩa khí lại phản nghịch bất kham, ai mà không muốn trở thành bạn bè của người như Hứa Nghiên Bách, trở thành tri kỷ, nhưng người này quá kiêu ngạo, không để cho người khác chút cơ hội đến gần, nhưng hết lần này tới lần khác, lại cố tình làm cho người ta muốn đến gần.

Vu Trinh theo bản năng muốn đến gần một chút, nhưng lúc này anh chợt mở mắt ra, ánh mắt anh lão luyện lại sắc bén, lúc nhìn về phía người khác giống như đang đánh giá con mồi, giống như loài báo săn nguy hiểm trong rừng, khiến lông tơ người khác bất giác dựng đứng.  

Nên Vu Trinh đang định bước chân tới liền dừng lại.

“Sao cô ở đây?”

Vu Trinh đặt tay ra phía sau, cô cố gắng làm cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút, cô đã không còn là cô gái tự ti kia nữa, cô mặc quần áo hàng hiệu, trang điểm tinh xảo, cô là đại diện của BLUE, cô hoàn toàn có thể nhìn thẳng vào người này.

“Em đi cùng bạn bè, vừa vặn gặp được Vương Tỉ, Vương Tỉ nói anh Hứa ở đây nên em tới chào hỏi.”

Trên bàn trà có đặt nước ấm, là dùng để giải rượu cho Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách rót một ly nước uống xong, vừa ngẩng đầu thấy cô còn ở đó, anh nói: “Chào hỏi xong rồi, còn có việc gì nữa? ”

Không hề khách khí, hình như anh vẫn luôn như vậy, anh và Tưởng Thiên Du khác nhau, Tưởng Thiên Du gia cảnh tốt, giáo dưỡng cũng tốt, mặc dù bình thường ít nói, nhưng vẫn rất phong độ với phụ nữ, nhưng Hứa Nghiên Bách thì khác, anh không có lòng thương hoa tiếc ngọc, ai chọc anh mất hứng, anh liền để cho người đó không thoải mái, không quản đối phương là nam hay nữ.

Tuy Vu Trinh biết người này không dễ tiếp cận, nhưng cô muốn đánh cuộc một lần, dù sao cơ hội đứng gần anh như vậy cũng không có nhiều.

Vu Trinh đi lên phía trước, không dám đến quá gần, ngồi xổm xuống sô pha cách anh không xa, cô dùng loại giọng điệu cực kỳ ôn nhu như Lâm Thanh Diệu làm nũng nói với anh: “Anh Thiên Du hẳn là đã nói với anh Hứa rồi, mấy ngày nữa em phải tổ chức tiệc mừng, không biết…”

Không đợi cô ta nói xong, anh trực tiếp cắt ngang, “Tôi đã nói với Tưởng Thiên Du rồi, tôi không có hứng thú. ”

Vu Trinh cắn cắn môi, cô to gan dịch tới gần thêm chút nữa, nắm lấy quần anh, đương nhiên chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy một góc.

“Anh Hứa, anh cứ coi như là nể mặt đi.”

Hứa Nghiên Bách nhìn cô ta lại nhìn chỗ bị cô ta kéo, Vu Trinh vẫn chú ý vẻ mặt của anh, lại thấy anh đột nhiên nhếch khóe miệng.

Cười tà khí, nguy hiểm và quyến rũ.

Nụ cười của anh khiến Vu Trinh rất vui vẻ, quả nhiên đàn ông đều không chịu nổi phương thức làm nũng như vậy.

Hứa Nghiên Bách cũng chưa rút quần ra khỏi tay cô, anh ngầm đồng ý khiến cô can đảm hơn. Ngón tay dịch về phía trước, nắm thêm chút ống quần, đầu ngón tay thậm chí còn chạm vào chút ấm áp trên quần anh, nhiễm nhiệt độ cơ thể của anh, tim Vu Trinh không tự giác được đập nhanh hơn.

Hứa Nghiên Bách vẫn cong khóe môi như cũ, khuôn mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, giọng anh có vẻ lười biếng, nhưng lời nói ra lại rất không khách khí.

“Cô muốn tự mình cút ra ngoài, hay là tôi sai người ném cô ra ngoài?”

“……”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv