Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

Chương 37



Trước mắt một mảnh mơ hồ, một lúc lâu sau đó anh ta cũng không thấy rõ đồ vật trước mắt, lục phủ ngũ tạng như là dao cắt. Đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.

Loại thống khổ này rất lâu sau đó mới biến mất, đôi mắt cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường, nhưng trước mắt đã không có bóng dáng của cô.  

Lần này Lâm Thanh Diệu ở lại nhà, thứ nhất là vì giúp bản thân có thể tiếp thu nhiều biến cố như vậy, thứ hai là suy xét kế tiếp nên phát triển như thế nào

Trước khi mất tích cô đã thi làm nhà kiến tạo cầu, cũng đã vào viện thiết kế, nhưng năm đó cô rời đi ngoài ý muốn, viện thiết kế sợ là đã xoá tên cô, hiện tại xin vào cũng không quá dễ dàng, huống chi đã ba năm trôi qua thay đổi nhiều lắm, bây giờ việc cần làm là tìm kiếm nhân mạch cho bản thân.  

Lâm Thanh Diệu nghe nói đến cuối tuần sẽ có một buổi hội thảo nhịp cầu quốc tế, địa điểm ở ngay tại thành phố An. Lâm Thanh Diệu muốn đi thử một lần, xem có thể gặp được người quen nào hay không, nếu không gặp được thì làm quen thêm bạn mới cũng không tồi.

Nhưng muốn đi hội thảo thì phải có thư mời, dưới tình huống Lâm Thanh Diệu biện mất ba năm muốn có thiệp mời là rất khó. Đúng lúc Lâm Thanh Diệu đang phát rầu, không ngờ một thư mời dự hội thảo nhịp cầu quốc tế lại gửi đến tay cô.

Lâm Thanh Diệu rất buồn bực, thư mời này là ai đưa cho cô, cô vừa mới trở về, ngay cả nhân mạch cũng chưa kịp dựng lên, hơn nữa sao lại tới kịp thời như vậy, lúc cô đang cần thư mời thì đưa thư mời đến tay cô.

Người đầu tiên Lâm Thanh Diệu nghĩ tới là Hứa Nghiên Bách, nhưng công việc của Hứa Nghiên Bách cũng không dính dáng mấy đến giới nhịp cầu, sao anh biết hướng đi của giới nhịp cầu?

Cô lại nghĩ đến Tưởng Thiên Du, hôm đó cô đã nói thẳng ra với Tưởng Thiên Du như vậy, dựa vào hiểu biết của cô về Tưởng Thiên Du, anh ta không thể giúp cô nữa. 

Nhưng tạm thời Lâm Thanh Diệu cũng không suy xét nhiều như vậy nữa, có cái thư mời này, đương nhiên cô phải nắm lấy cơ hội. Hội thảo xong sẽ có tiệc tối, Lâm Thanh Diệu cũng tham gia, ngoài dự kiến của Lâm Thanh Diệu, cô gặp được Tưởng Thiên Du trong bữa tiệc tối.

Lâm Thanh Diệu nghe mấy người bên cạnh nghị luận, Tưởng Thiên Du rất nổi tiếng ở thành phố An, hơn nữa ngoại hình người này rất xuất chúng, đi đến nơi nào cũng có thể trở thành tiêu điểm, người khác nhìn anh ta nghị luận đôi câu cũng không kỳ quái. Thì ra mấy năm nay Minh Ưng có sản xuất một loại dây thép, loại dây thép thành chuyên dụng trong xây dựng cầu, xem như là có dính đến giới nhịp cầu, cho nên anh ta cũng được mời tham gia.

Tưởng Thiên Du đang bị vài người vây quanh nói chuyện phiếm, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, Tưởng Thiên Du vội vàng nói xin lỗi với người ta rồi đi về phía Lâm Thanh Diệu. Lâm Thanh Diệu thấy Tưởng Thiên Du ở đây, lúc đang nghi ngờ thư mời kia có phải Tưởng Thiên Du đưa cho cô hay không thì vừa ngẩng đầu đã thấy anh ta đi tới, Lâm Thanh Diệu vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, sắc mặt như thường cầm một ly nước trái cây uống một ngụm.

“Không ngờ lại gặp em ở đây.” Tưởng Thiên Du nói.

Nghe lời này hình như thư mời kia cũng không phải Tưởng Thiên Du đưa cho cô.

Đương nhiên Tưởng Thiên Du sẽ không nói cho cô, anh ta xuất hiện ở đây là vì thấy trên danh sách mời có tên cô, bằng không anh ta cũng không tham gia loại tiệc không quá dính dáng đến sản nghiệp Minh Ưng này.

So với ngày chia tay hôm ấy, Tưởng Thiên Du hình như gầy hơn một chút, chỗ mí mắt cũng có vết xanh đen mờ mờ, hình như là nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa thêm cả luồng khí lạnh lẽo trên người khiến cả người có cảm giác âm u.

Lâm Thanh Diệu nói: “Tới làm quen ít bạn mới.”

Lâm Thanh Diệu biết có tiệc, nên trước đó đã cố ý chỉnh trang một chút, cô mặc chiếc váy trắng thuần, mái tóc dài tuỳ ý xõa trên vai, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ưu nhã lưu loát, còn có cả khí chất lười biếng mị hoặc.

Ở trong ấn tượng của Tưởng Thiên Du, Lâm Thanh Diệu vẫn luôn thích để tóc ngắn, rất ít khi nhìn thấy cô để tóc dài, nhưng Lâm Thanh Diệu để tóc dài nhìn rất đẹp.  

Động tác cô ưu nhã cả người lộ ra vẻ thong dong tự tin. Anh ta nhớ trước kia mỗi lần gặp mặt, đáy mắt cô khi thấy anh ta luôn sáng rực lên, nhưng lúc này ánh mắt cô nhìn anh ta đã không còn là ánh mắt nhìn người yêu, bình tĩnh không gợn sóng, giống như xem anh là người xa lạ.

Lúc cô mất trí nhớ cũng nhìn anh ta như vậy, tựa như nhìn một người không hề liên quan gì, lúc đó tuy tức giận không cam lòng nhưng nghĩ đến việc cô mất trí nhớ, nội tâm còn được an ủi đôi chút, nhưng hiện tại cô đã nhớ ra tất cả, bọn họ có chung nhiều ký ức như thế, cô vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, chỉ khiến anh càng cảm thấy đau đớn hơn.

Thế sự xoay vần, cảnh còn người mất, người đã từng yêu nhau lại gặp nhau, cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Anh ta cảm giác phía dưới xương sườn đau âm ỉ, tim quặn lên, có vật gì đó nặng như đá đè lên, ngay cả hô hấp cũng khó chịu.

Nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, nhấp một ngụm rượu, dùng giọng điệu ra vẻ tự nhiên hỏi cô: “Gần đây có rảnh không? Muốn cùng em ăn một bữa cơm.”

Anh ta biết ăn nói đau khổ khép nép giữ lại cũng vô dụng, chi bằng cứ ở chung như bạn bè với nhau giống như trước đây.

Nhưng mà Lâm Thanh Diệu cũng không cho anh ta cơ hội.

Lâm Thanh Diệu khách khí lại uyển chuyển từ chối anh ta, “Dù là ăn cơm.”

Trái tim lại quặn đau, thật ra anh ta rất muốn nói cho cô, nhưng không thể chống đỡ chút thương hại chính mình, đúng lúc trong đầu lại nhảy ra hình ảnh cô từng vui đùa hài hước cùng anh ta, hài hòa tốt đẹp như vậy, bây giờ lại lạnh nhạt hờ hững với anh ta, cuối cùng anh ta cũng không nói gì, trong lòng anh ta biết rõ mình không xứng.

Lâm Thanh Diệu cũng không biết tâm tư của Tưởng Thiên Du, cũng lười quan tâm đến, cô vẫn không quên mục đích tới bữa tiệc của mình, ánh mắt quét một vòng trong bữa tiệc, rất nhanh đã thấy được một bóng dáng quen thuộc, người ấy là nhà thiết kế cầu trứ danh người Thuỵ Điển, lúc này trong buổi hội thảo còn lên đài phát biểu, Lâm Thanh Diệu rất thích lý giải của cô ấy về cầu, cũng rất thích ý tưởng thiết kế của cô ấy.

Cô đang muốn tiến lên chào hỏi cô ấy, không ngờ đã có người nhanh hơn cô một bước.

Vu Trinh khoác tay đi vào cùng một người đàn ông, người kia Lâm Thanh Diệu thấy có chút quen mắt, hình như là người của cục thiết kế, hơn nữa còn là một lãnh đạo nhỏ.

Lâm Thanh Diệu theo bản năng nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Du, sắc mặt của Tưởng Thiên Du có chút khó coi, ánh mắt cũng trầm xuống, Lâm Thanh Diệu không khỏi có hứng thú nói một câu, “Thấy niềm vui mới khoác tay người đàn ông khác tham dự bữa tiệc, trong lòng không thoải mái đâu nhỉ?”

Tưởng Thiên Du nhìn cô một cái, ánh mắt trào phúng của Lâm Thanh Diệu đâm vào khiến anh ta có chút, anh ta cũng đã giải thích nhiều như vậy.

Hình như Vu Trinh còn rất quen thuộc vị thiết kế người Thuỵ Điển kia, cô ta thấy Lâm Thanh Diệu với Tưởng Thiên Du đứng bên này liền kéo tay nhà thiết kế kia đi tới chỗ hai người.

Người đàn ông cục thiết kế kia cũng đi cùng, đại khái cũng có quen biết Tưởng Thiên Du, hai người chào hỏi nhau, còn bắt tay một chút.

“Đã lâu không gặp Tưởng tổng, gần đây có khoẻ không? Vu Trinh mỉm cười nói với Tưởng Thiên Du.

Tưởng Thiên Du chỉ gật đầu đáp lại, rất khách khí rất lạnh nhạt.

Vu Trinh biết Tưởng Thiên Du cố tình duy trì khoảng cách với cô ta là bởi vì có Lâm Thanh Diệu ở đây, cô ta quay đầu nói với Lâm Thanh Diệu: “Cô cũng ở đây? Tôi nhớ gần đây hình như cô đang đi nghe giảng ở Giao Đại thành phố An? Nếu mà có hứng thú với cầu, mọi người đều quen biết nhau nên tôi cũng không ngại giới thiệu với cô, vị này là nhà thiết kế trứ danh người Thuỵ Điển Tịch Tắc.” Rồi sau đó cô ta lại dùng tiếng Anh nói vài lời với Tịch Tắc, “Cô ấy chưa đọc qua sách gì, gần đây có đi nghe giảng ké giờ học ở Giao Đại thành phố An, cảm thấy có hứng thú với cầu, ngưỡng mộ tên tuổi của cô đã lâu, muốn làm quen với cô một chút.”

Nghe đến lời này, Tưởng Thiên Du và Tịch Tắc đều nhíu mày, Tưởng Thiên Du nhíu mày là vì lời này của Vu Trinh nghe như đang hạ thấp Lâm Thanh Diệu, mà Tịch Tắc nhíu mày đại khái là vì không quá thích loại sinh viên ké giờ học này, cũng cảm thấy Lâm Thanh Diệu không biết tốt xấu chỉ là một sinh viên không chính thống đi ké giờ học còn muốn làm quen mình.  

Lâm Thanh Diệu cảm thấy Vu Trinh thế mà cũng rất có ý tứ, có phải cô ta cảm thấy cô nghe không hiểu tiếng anh không nhỉ? Cũng đúng thôi, nếu là Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ thì nghe không hiểu thật.

Lâm Thanh Diệu cũng không tức giận, vô cùng lễ phép giới thiệu về mình với Tịch Tắc, “Xin chào cô Tịch Tắc, tôi cũng là một nhà thiết kế, tên là Lâm Thanh Diệu, tên tiếng anh là Eylin.”

Lâm Thanh Diệu nói tiếng Anh lưu loát phát âm cũng đúng tiêu chuẩn, Vu Trinh nghe thấy lời này lập tức sửng sốt, vẻ mặt cô ta không dám tin nhìn về phía Lâm Thanh Diệu, nhưng mà càng làm cho cô ta khiếp sợ hơn chính là phản ứng sau đó của Tịch Tắc.

Hình như Tịch Tắc rất hưng phấn, cô ấy che miệng kích động nói: “Eylin? Tôi đã từng xem qua luận văn của cô, về kết cấu cùng mĩ học của cầu, tôi vô cùng tán đồng với quan điểm của cô.”  

Lâm Thanh Diệu cười nói: “Có thể được cô ca ngợi, tôi rất vinh hạnh.”

Kế tiếp, hai người giống như là tri kỷ lâu ngày không gặp nhau không coi ai ra gì bắt đầu thảo luận kiến thức chuyên nghiệp liên quan đến cầu, đề cập đến một ít thuật ngữ chuyên nghiệp người không chuyên nghiệp hoàn toàn nghe không hiểu.

Sắc mặt Vu Trinh ngạc nhiên nghi ngờ, Lâm Thanh Diệu và Tịch Tắc nói chuyện với nhau vui vẻ như vậy, Vu Trinh vô cùng xấu hổ, cô ta chỉ có thể kéo người đàn ông ở cục thiết kế kia rời đi.

Nhưng Tưởng Thiên Du vẫn chưa đi, chờ ở một bên, đôi lúc chào hỏi vài người tiến lên hàn huyên vài ba câu.

Lâm Thanh Diệu đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi từ nhà vệ sinh ra, Lâm Thanh Diệu nhìn thấy Vu Trinh đứng ở cửa, ánh mắt Vu Trinh thỉnh thoảng nhìn vào nhà vệ sinh, lúc thấy cô đi ra liền dừng lại, nhìn dáng vẻ chắc là đang chờ cô.

Vu Trinh cắt tóc ngắn, mặc một bộ váy chức nghiệp tinh anh, đúng là có giống cô trước kia vài phần, cũng không biết là vì cố ý lấy lòng Tưởng Thiên Du hay không mà tạo hình thành như vậy.

Lúc cô nhìn Vu Trinh thì Vu Trinh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt của cô ta có chút nghi hoặc

Lâm Thanh Diệu cười cười với cô ta, “Nhân dựa y trang Phật dựa kim trang, nhìn cô bây giờ xem, cũng khác hơn so với trước kia rồi đấy.”  

Vu Trinh cả kinh thất sắc, cô ta mở to mắt nhìn cô trầm giọng nói: “Cô…… Cô nhớ ra rồi?”

“Làm sao vậy? Sợ tôi nhớ lại như vậy à?”

Ánh mắt Lâm Thanh Diệu trông như đang mỉm cười, ánh mắt cô nhìn Vu Trinh, kiên định rồi lại vô hại, nhưng mà Vu Trinh lại bị ép tới mức phải lui về phía sau một bước.

Lâm Thanh Diệu bước lên một bước, giọng nói thanh thuý dễ nghe như bạn thân xa cách nhiều năm nói chuyện với nhau: “Cô không cần bày tỏ địch ý với tôi, cũng không cần khiến tôi không thoải mái như vậy. Sau khi tôi rời đi cô liền gấp không chờ nổi ở bên Tưởng Thiên Du, tôi cũng không trách cô cái gì muốn trách là trách Tưởng Thiên Du, nếu anh ta không thay đổi tâm tư thì cô vĩnh viễn cũng không có cơ hội. Nhưng người coi cô thành thế thân là Tưởng Thiên Du, người phụ bạc cô cũng là Tưởng Thiên Du, sao cô không đi đối phó anh ta, khiến anh ta không thoải mái mà lại tìm tôi?  Vì Tưởng Thiên Du là chủ tịch Minh Ưng cô không đối phó được anh ta nên tới khi dễ tôi? Lâm Thanh Diệu mất trí nhớ, cô cảm thấy tôi là quả hồng mềm sao?”

Vu Trinh bị cô bức cho lùi về phía sau từng bước, nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta cảm thấy cô ta sẽ không bị Lâm Thanh Diệu đè lên đầu nữa, nhưng Lâm Thanh Diệu chỉ mới bình tĩnh đi về phía cô ta, cô ta liền cảm giác như có một luồng áp khí đang đến gần, cảm giác sợ hãi này như khắc sâu vào xương cốt, cô ta ghét cảm giác bất lực này.

“Vu Trinh, cô nghe cho rõ này, người khinh nhục cô, phụ bạc cô là Tưởng Thiên Du, tìm cho đúng người mà đối phó, đừng có xảy ra vấn đề với đàn ông là coi phụ nữ cùng giới có liên quan đến là kẻ thù, người đàn ông kia mới là đầu sỏ gây tội, cô hiểu chưa?”  

Vu Trinh mấp máy môi nhưng lại không nói ra lời, Lâm Thanh Diệu cũng lười nói thêm với cô ta, cô xoay người rời đi nhưng vừa xoay người lại nghe Vu Trinh nói: “Tôi với Tưởng Thiên Du việc nên làm cũng đã làm, anh ấy còn muốn tôi sinh con cho anh ấy.”

Lâm Thanh Diệu nghiêng đầu nhìn cô ta, lại thấy hai tay cô ta nắm chặt, như là dùng hết sức mới nói ra được những lời này.”

Lâm Thanh Diệu lại không tỏ vẻ gì chỉ cười nhàn nhạt: “Cô nói ra lời này có thể khiến ai tổn thương đây? Đàn ông muốn cô sinh con cho anh ta cô liền cảm thấy rất vinh dự? Sao lại đê tiện thành như vậy rồi.”

Lâm Thanh Diệu rời đi, Vu Trinh lại suy sụp lui vài bước, cô ta dựa vào tường bình ổn lại cảm xúc vì thay đổi nhiều quá mà mang lại cảm giác mệt mỏi.

Lâm Thanh Diệu nhìn như bình thản lại từng chữ như dao, mà cô ta thì sao, nhìn như giương cung bạt kiếm nhưng thực chất chẳng hề khiến Lâm Thanh Diệu tổn thương chút nào.

Cô ta không còn cách nào hét lên một tiếng, cô ta thống hận dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lâm Thanh Diệu, cũng thống hận bản thân mình luôn bị đè lên đầu trước mặt Lâm Thanh Diệu.

Lâm Thanh Diệu không quan tâm chuyện Vu Trinh lắm, lúc cô quay lại lại trò chuyện với Tịch Tắc một lát, Tịch Tắc còn để lại số điện thoại, tiệc chưa kết thúc cô ấy đã được trợ lý mang đi, mà ngày mai cô còn phải đi nơi khác tham dự hội thảo phải về sớm nghỉ ngơi.

Tưởng Thiên Du thấy Tịch Tắc đi rồi mới đi lên hỏi cô: “Khi nào về?Anh đưa em về.”

“Không cần, tôi gọi xe.”

“Em gọi xe? Hứa Nghiên Bách không tới đón em?”

“Việc này không cần anh quản.”

Giọng điệu của cô lạnh nhạt khiến Tưởng Thiên Du không dễ chịu lắm, anh ta nhẫn nại tính tình như cũ nói: “Em không cần khách khí với anh như vậy, cho dù……chúng ta không ở bên nhau nữa nhưng cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, anh đưa em về cũng không có gì đâu.”

“Trước không nói đến vấn đề đưa về hay không này, vừa rồi thấy Vu Trinh tôi thấy mấy năm nay anh sợ là rất chiều chuộng cô ta đi? Chiều đến mức không coi ai ra gì.”

Lời này của Lâm Thanh Diệu đâm Tưởng Thiên Du một chút, sắc mặt anh ta rất khó coi, anh ta không biết đáp lại lời này thế nào, anh ta cảm thấy rất khó giải thích, đặc biệt người chất vấn anh ta còn là Lâm Thanh Diệu.

“Tưởng Thiên Du, anh vì cô ta xài bao nhiêu tiền?”

“Sao em lại quan tâm đến cái này?”

Không biết có phải vì lời này của Lâm Thanh Diệu làm Tưởng Thiên Du thấy được chút hy vọng nào đó hay không, sắc mặt anh ta tốt hơn rất nhiều.

Lâm Thanh Diệu nói: “Tôi nhớ hình như chúng ta chưa tiến hành phân chia tài sản đâu nhỉ?”

Tưởng Thiên Du không rõ ý tứ của cô, anh ta trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Nếu em muốn, toàn bộ Minh Ưng anh đều có thể cho em.”

Lâm Thanh Diệu lắc đầu, “Tôi lấy Minh Ưng làm gì? Nếu chúng ta vẫn chưa phân chia tài sản thì số tiền anh xài vì cô ta cũng coi như là tài sản chung của chúng ta, có phải tôi cũng có quyền thu hồi lại hay không?”

Tưởng Thiên Du hiểu rõ, thì ra ý của cô là cô chỉ muốn thu thập Vu Trinh, cũng không phải để ý đến anh ta, anh ta cảm thấy có chút mất mát.

“Gửi email cho tôi hồ sơ chuyển khoản mà anh đã chuyển cho cô ta, cũng như bảng sao kê ngân hàng của anh, tôi hy vọng sẽ nhanh chóng nhận được.”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Du vẫn bình tĩnh không nói gì.

Lâm Thanh Diệu cười lạnh một tiếng nói: “Làm sao vậy? Tôi đối phó với tình nhân nhỏ của anh, anh không bỏ được sao?” Lâm Thanh Diệu cũng không chờ anh ta trả lời, nói tiếp: “Nếu anh còn chút lương tâm với tôi, thì làm theo lời tôi nói đi.”

“Được, ta? Anh gửi cho em, em biết anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của em.”,

Đối với lời này Lâm Thanh Diệu cũng không cảm thấy gì, nhưng nếu Tưởng Thiên Du có thể gửi cho cô thì càng tốt, nếu không gửi thì cô cũng có biện pháp khác, Vu Trinh chó cậy thế chủ, cắn cô nhiều lần như vậy, cô cũng nên dạy cô cô ta một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv