*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tú Tú cọ cọ trong nhà Dương Vân ăn xong cơm liền gọi điện cho Hứa Nghiên Bách.
“Diệu Diệu tìm được trong sổ tay ảnh chụp chung của cậu ấy và Tưởng Thiên Du, tôi đoán bức ảnh này là dì Vân quên cất đi, tư thế hai người chụp ảnh rất thân mật, tôi không giấu cậu ấy, trực tiếp nói cho cậu ấy biết, trước anh thì câu ấy ở bên Tưởng Thiên Du, đương nhiên tôi không nói nhiều, chỉ đơn giản nhắc tới một câu, anh đừng trách tôi, tôi chỉ có thể nói như vậy.”
Nghe nói như vậy, động tác ký tên của Hứa Nghiên Bách dừng lại, đáy mắt thoáng hiện lên nhưng chỉ thản nhiên đáp lại “Biết rồi. ”
Cúp điện thoại, Triệu Tú Tú chậc chậc hai tiếng nói: “Anh ta còn rất bình tĩnh. ”
Triệu Tú Tú tâm tình không tồi, vốn tưởng rằng bạn thân sẽ không bao giờ gặp lại vậy mà đã quay về, thứ hai cô biết, Lâm Thanh Diệu đã trở lại, ngày đẹp của Vu Trinh cũng kết thúc, Hứa Nghiên Bách muốn giấu diếm lại có thể giấu được bao lâu, Tưởng Thiên Du sớm muộn gì cũng biết chuyện Lâm Thanh Diệu trở về, cô ngược lại rất tò mò, Tưởng Thiên Du biết Lâm Thanh Diệu quay về sẽ có phản ứng gì, vốn tưởng rằng vợ mình đã qua đời, ngay cả thế thân cũng đã tìm xong, ngay khi anh ta và thế thân như keo như sơn, người vợ đã qua đời đột nhiên trở về.
Mấu chốt là, vợ anh ta quên anh ta – sạch sẽ, thậm chí còn không có cảm giác gì về anh ta.
Vu Trinh đi làm về, đã có người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng đang chờ ở cửa nhà, Vu Trinh rất nhanh nhận ra bà, cô lập tức điều chỉnh vẻ mặt, lễ phép chào hỏi bà, “Dì Tiết. ”
Tiết Tuệ là mẹ của Tưởng Thiên Du, cũng là giám đốc Minh Ưng, bà không mặn không nhạt đáp lại, Vu Trinh vội vàng đi tới mở cửa, lại khách khí mời Tiết Tuệ vào cửa, “Trong nhà có chút loạn, dì Tiết đừng chê cười ạ. ”
Tiết Tuệ vào phòng mắt liếc qua, hai phòng, không gian rộng rãi, trang trí rất tinh xảo, bà lạnh giọng hỏi: “Là Thiên Du mua cho cô à? ”
Ở thành phố An, tiền lương bình thường muốn mua hai phòng như vậy cũng không dễ dàng, tuy rằng dựa vào quan hệ của Tưởng Thiên Du, cô lăn lộn với vai đại diện của cô cũng không mua nổi căn nhà như vậy.
Vu Trinh hàm hồ đáp lại hỏi: “Dì Tiết muốn uống gì? Cà phê của con chỉ có loại hòa tan. ”
“Không cần, tôi tới đây chỉ là nói với cô mấy câu.”
Vu Trinh rất rõ ràng, chuyện bà ta muốn nói hẳn cũng không phải là chuyện tốt gì, nhưng vẫn lễ phép nói: “Dì Tiết xin nói. ”
“Trong nhà tôi đã bắt đầu sắp xếp Thiên Du xem mắt, tôi mặc kệ cô và Thiên Du trước kia là quan hệ gì, nếu bây giờ nó bắt đầu xem mắt, vậy cô liền an phận một chút, nếu cô có tâm tư xấu xa gì, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Vu Trinh nghe nói như vậy lại ngây người “Tưởng Thiên Du đang xem mắt? ”
“Nó không nói với cô à?”
“Không.”
“Vậy thì, giờ tôi nói với cô cũng vậy. Tôi biết Thiên Du vì Diệu Diệu rời đi nên bị đả kích không nhỏ, cô là em họ của Diệu Diệu, bộ dạng giống nhau, Thiên Du mới thân cận cô thêm vài phần. Nhưng cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, vết thương nặng đến đâu cũng có lúc chữa lành, nó dùng cô chữa thương cũng đã cho cô thù lao, nó không bạc đãi cô chỗ nào. Bây giờ nó có kế hoạch bắt đầu một cuộc sống mới, cô không có ích gì, biết điều một chút, nếu không tất cả mọi thứ nó cho cô tôi có thể thu về, lời nói của tôi cô nhớ chưa? ”
Vu Trinh cúi đầu, hai tay gắt gao nắm lấy nhau, Tưởng Thiên Du là lúc nào bắt đầu xem mắt? Khó trách mấy ngày trước nói với cô rất bận rộn bảo cô tạm thời đừng liên lạc với anh, thì ra là đi xem mắt với người khác.
Tiết Tuệ nhìn cô ta, cũng lười nói nhảm với cô ta, xoay người rời đi. Vu Trinh đi đến bên sô pha, toàn thân giống như mất hết sức lực nặng nề ngồi xuống.
Lời nói của Tiết Tuệ quá mức thẳng thắn, từng câu từng chữ đều là vũ nhục cô ta. Chỉ thiếu nói thẳng ra với cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là đồ chơi Tưởng Thiên Du dùng để chữa thương mà thôi!
Cô ta đột nhiên nghĩ đến thái độ của Tiết Tuệ đối với Lâm Thanh Diệu, ba Lâm Thanh Diệu là lãnh đạo bộ giáo dục, mẹ làm việc ở ngân hàng, mẹ Tiết Tuệ cũng từng nhậm chức ở ngân hàng, vì bà ta và chồng bận rộn làm ăn, Tưởng Thiên Du từ nhỏ đã được nuôi ở nhà bà ngoại, nhà bà ngoại của Tưởng Thiên Du cùng nhà Lâm Thanh Diệu ở chung một tiểu khu, đều là ký túc xá của ngân hàng, cho nên trong nhà Tiết Tuệ và nhà Lâm Thanh Diệu đã sớm quen biết nhau.
Khi đó, mỗi lần Tiết Tuệ đi công tác nước ngoài trở về đều mua cho Lâm Thanh Diệu rất nhiều quần áo đẹp mắt, còn có búp bê của con gái, cô ta được nuôi ở nhà Lâm Thanh Diệu, cũng có thể được vài bộ. Tiết Tuệ đối với Lâm Thanh Diệu thẳng thắn hòa ái dễ gần, quả thực giống như đối với con gái mình, năm đó Tưởng Thiên Du và Lâm Thanh Diệu kết hôn, bà ta vui vẻ vô cùng, thường xuyên kéo Lâm Thanh Diệu đi ra ngoài, gặp người liền giới thiệu đây là con dâu của bà ta, tốt nghiệp đại học danh tiếng, vừa xinh đẹp lại tài hoa, vẫn là bà nhìn từ nhỏ đến lớn
.
Khi đó, cô ta cảm thấy dì Tiết là một người ôn nhu hòa ái hiền thiện lương, nhưng hiện tại đối mặt với Tiết Tuệ lại căm hận không thể che dấu cô ta mới biết được, thì ra Tiết Tuệ cũng là loại người nhìn bề ngoài người khác. Cha mẹ Lâm Thanh Diệu có bản lĩnh, Lâm Thanh Diệu cũng rất ưu tú, mà cô ta thì sao, có một người cha quỷ rượu bạo lực gia đình, rồi ngoại tình, mẹ mất sớm, cha không thương mẹ không yêu, vốn nền tảng cũng không tốt, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể sống dưới hào quang của Lâm Thanh Diệu.
Cũng khó trách người khác chướng mắt cô ta.
Cô ta rõ ràng đã rất cố gắng mà, cô xử lý BLUE rất tốt, đi ra ngoài người ta cũng sẽ cho cô ta mặt mũi, vì sao Tiết Tuệ vẫn chướng mắt cô ta.
Vu Trinh nén xuống chua xót cùng nước mắt, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Thiên Du một cuộc điện thoại, gọi không bao lâu liền bắt máy.
“Chuyện gì?”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.”
Tưởng Thiên Du vừa dứt lời, chợt nghe thấy có một giọng nữ nói “Em khỏe rồi, muốn đi một chút không? ”
Sau đó Vu Trinh liền không nghe thấy âm thanh gì, hẳn là Tưởng Thiên Du bịt ống nghe lại, qua một lát, giọng của Tưởng Thiên Du mới truyền tới, “Bây giờ anh có việc, lát nữa liên lạc với em. ”
“Em nghe nói anh đang xem mắt?”
“Ai nói với em?”
“Hôm nay dì Tiết tới đây.”
Tưởng Thiên Du ngược lại rất thẳng thắn, “Trong nhà sắp xếp, hai ngày nữa anh sẽ liên lạc với em. ”
Không còn lời giải thích nào khác, anh cúp máy. Vu Trinh ném điện thoại sang bên cạnh, trên bàn trà đặt mâm trái cây, cô cầm lấy … một quả quýt đứng lên, vốn là muốn lột ra, trên tay lại không tự giác dùng sức, quýt bị cô bóp nát, nước bắn khắp nơi.
Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Buổi chiều Hứa Nghiên Bách tới đón Lâm Thanh Diệu. Trước khi Hứa Nghiên Bách tới, Dương Vân kéo Lâm Thanh Diệu nói chuyện trong lòng, nói rất nhiều với cô.
“Diệu Diệu, con cũng đừng quá rối rắm chuyện mất trí nhớ, mất trí nhớ nói không chừng cũng là chuyện tốt, chuyện trước kia không tồn tại, con chỉ cần nhận chuyện sau này rồi sống tốt cùng Nghiên Bách là được. Nghiên Bách là một đứa trẻ ngoan, mấy năm nay con mất tích, đều là nó chăm sóc mẹ, năm đó cha con qua đời, con là đứa duy nhất trong nhà, bên cạnh cũng không có thân thích giúp đỡ, hậu sự cũng nhờ Nghiên Bách giúp đỡ. Nói ra cũng hổ thẹn, chuyện làm mẹ của mẹ sợ cũng không nhiệt tình như nó đâu, mẹ cũng cho rằng con thật sự gặp nạn trong lần ngoài ý muốn đó, cũng chỉ có Nghiên Bách, là nó… không buông tha việc tìm con mới tìm được con. ”
Tuy rằng cô không có trí nhớ của Lâm Thanh Diệu, đối với người mẹ này còn có người cha đã qua đời kia còn có chút xa lạ, nhưng nghe những lời này cô không phải không có cảm xúc. Tục ngữ nói rất hay, người đi trà lạnh, trên đời này lại có mấy người có thể làm được, sau khi vợ rời đi còn có thể hỗ trợ chăm sóc cha mẹ vợ.
Anh có trái tim này thực sự là quá hiếm.
Sau khi Dương Vân nói xong những lời này với cô, Hứa Nghiên Bách liền đến, Lâm Thanh Diệu và Hứa Nghiên Bách một trước một sau lên xe, Lâm Thanh Diệu cầm trên tay một cái túi xách, Hứa Nghiên Bách hỏi: “Gì vậy? ”
“Một số sách tham khảo, tất cả đều có liên quan đến cây cầu, em muốn học để tìm hiểu xem em có thể tìm thấy cảm giác không.”
“Nếu em muốn học thì có thể đi học đại học, như vậy có thể học tập có hệ thống chuyên nghiệp hơn.”
“Đại học?”
“Chính là trường đại học trước kia của em, nếu như em muốn đi anh có thể sắp xếp giúp em, vừa lúc ở đại học anh có người quen, em có thể đi nghe, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Lâm Thanh Diệu cũng chưa từng học đại học, trí nhớ của Trần Nhược Tố là chưa từng học đại học, cho nên rất thích chuyện học đại học này, nghe nói như vậy, cô lập tức gật gật đầu, “Em muốn đi. ”
“Được, vậy anh sắp xếp giúp em.”
Hứa Nghiên Bách dọc đường đều suy nghĩ, nếu Lâm Thanh Diệu hỏi chuyện chụp chung với Tưởng Thiên Du, anh nên giải thích như thế nào, thời gian thì nên sắp xếp như thế nào mới hợp lý.
Chỉ là anh đợi hồi lâu cũng không thấy cô nhắc tới, đương nhiên cô không hỏi, anh cũng sẽ không chủ động nói.
Thực tế Lâm Thanh Diệu đã sớm đem chuyện chụp chung ném sang một bên, cô cũng không để trong lòng, lúc này cô biết có thể đi đại học thi rất vui vẻ, suy nghĩ chính là nên chuẩn bị cái gì, cũng không có tâm tư suy nghĩ gì nữa.
Lâm Thanh Diệu cảm thấy Hứa Nghiên Bách thật lợi hại, có tiền, có người, người còn đẹp trai, hơn nữa còn có hiếu tâm, cô mất tích còn giúp cô chăm sóc cha mẹ.
Cô đây giẫm trúng vận chó gì gặp được loại chồng này, cô không khỏi có chút lo lắng, bây giờ cô không có trí nhớ của Lâm Thanh Diệu còn có thể nắm chắc anh hay không.
Động tác của Hứa Nghiên Bách rất nhanh, đã sắp xếp xong chuyện Lâm Thanh Diệu đến nghe giảng, Hứa Nghiên Bách đưa lịch học in ra còn có bản đồ trường học cho Lâm Thanh Diệu, cũng tự mình đưa đến cổng trường cô, khỏi phải nói rất thân mật.
Khi Lâm Thanh Diệu ngồi trong lớp học đại học, trong lòng rất kích động, nhưng khi giáo viên bắt đầu giảng bài, trái tim kích động của cô trong nháy mắt đã bị hắt một chậu nước lạnh, cô hoàn toàn không hiểu, tạo hình thế nào khiến đầu cô to ra, còn có bao nhiêu mét thì đúc được, dùng tấm rỗng không quá mấy mét, số lượng dầm của trụ cầu nên được xác định như thế nào.
Sau khi đi học xong, Lâm Thanh Diệu cảm thấy mình là phế vật. Hứa Nghiên Bách đưa cho cô một lịch học, buổi chiều còn có lớp học, buổi trưa Lâm Thanh Diệu đến căng tin trường ăn cơm trưa.
Lâm Thanh Diệu gửi tin nhắn cho Hứa Nghiên Bách, “Cơm trưa ăn ở trường. ”
Không bao lâu Hứa Nghiên Bách trả lời cô, “Ăn gì? ”
Lâm Thanh Diệu chụp ảnh cho anh, Hứa Nghiên Bách trả lời cô, “Sao lại gửi nh một tấm không hợp lệ. ”
Lâm Thanh Diệu không hiểu ý của lời này, cô hỏi anh: “Sao lại là ảnh không hợp lệ? Những ảnh hợp lệ là sao? ”
Hứa Nghiên Bách: “Có khuôn mặt mới là ảnh hợp lệ. ”
Như vậy… Lâm Thanh Diệu chụp mấy tấm selfie, chọn tấm đẹp nhất gửi cho anh. Hứa Nghiên Bách đang họp, đại diện công ty đấu thầu đang phát biểu.
Nói đến chỗ quan trọng nhất, chỉ thấy Hứa Nghiên Bách nở nụ cười với mặt bàn, đại biểu kia giao tiếp với Hứa Nghiên Bách cũng không phải một hai lần, nụ cười của Hứa Nghiên Bách rất khó nắm bắt, nên không phân biệt nổi nụ cười này của anh ta có phải là muốn gây chuyện hay không.
Đại biểu nhất thời cảm thấy miệng lạnh lẽo, nói chuyện cũng lắp bắp, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, không phải sắp chết đấy chứ.
Sau khi Lâm Thanh Diệu gửi ảnh qua, nội tâm bắt đầu thấp thỏm, luôn cảm thấy không nên gửi ảnh kia, ảnh khác càng đẹp hơn, nhưng rất nhanh đã nhận được hồi âm của Hứa Nghiên Bách.
Hứa Nghiên Bách: “Đáng yêu. ”
Nhìn thấy hai chữ đáng yêu, Lâm Thanh Diệu cảm giác trong lòng ùng ục nổi lên từng bong bóng màu hồng, lỗ chân lông cả người cũng trong nháy mắt, có… luồng ngọt ngào tràn ngập trong đáy lòng, Lâm Thanh Diệu có cảm giác đang yêu đương với Hứa Nghiên Bách.
Nói ra thì có loại cảm giác này cũng rất bình thường, bọn họ vốn là vợ chồng, hơn nữa lúc trước cũng rất ân ái, cô chỉ ở chung với anh liền chậm rãi tìm lại cảm giác trước kia mà thôi.
Cho nên Lâm Thanh Diệu cũng không cảm thấy loại cảm giác yêu đương này có gì không đúng lắm.
Lâm Thanh Diệu: “Anh đang bận hả? Em có nhắn tin cho anh ảnh hưởng đến anh không? ”
Hứa Nghiên Bách: “Không ảnh hưởng. ”
Lâm Thanh Diệu nhìn anh trả lời, lại nhịn không được cười cười.
Hứa Nghiên Bách họp xong, lại nghe trợ lý trình bày đơn giản mấy vấn đề của công ty đấu thầu tiếp theo, sau khi trợ lý đi ra ngoài anh lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện với Lâm Thanh Diệu, còn có tấm ảnh cô gửi cho anh.
Trong ảnh cô cười rất ngọt ngào, hai mắt cong cong, sáng như trăng, thật sự là đẹp mà, càng nhìn càng đã ghiền.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tưởng Thiên Du đang đứng ở cửa, Hứa Nghiên Bách phản ứng rất nhanh, cơ hồ là cùng một lúc cất điện thoại vào trong túi, động tác nhanh chóng lại tự nhiên.
“Sao cậu lại tới đây?” Hứa Nghiễn Bách hỏi hắn.
“Đến bên này tham gia hoạt động, thuận đường tới xem một chút. Vừa mới nhìn cái gì, chuyên chú như vậy, tôi vào cũng không phát hiện. ”
“Không có gì.”
Tưởng Thiên Du cũng không quên Hứa Nghiên Bách nhìn chằm chằm vào điện thoại di động vui vẻ, anh trêu chọc nói: “Cậu nói cậu cũng không nhỏ nữa, cũng cân thời gian yêu đương, công ty chúng tôi gần đây mới tới…”
Hứa Nghiên Bách không đợi anh nói xong liền ngắt lời, “Đừng nói tôi nữa, nói cho cậu và cô Vu biết. ”
Anh vô cùng xảo diệu đem đề tài đẩy lên người Tưởng Thiên Du, quả nhiên Tưởng Thiên Du liền không nói gì nữa, ánh mắt cũng trầm xuống. Không nhắc tới thì tốt, nhắc tới Tưởng Thiên Du liền cảm thấy không hiểu sao lại bực bội.
Vu Trinh gần đây đang giận dỗi anh, không liên lạc với anh thì thôi còn kéo anh ra, nhu thuận lấy lòng như lúc trước cũng không có, bây giờ bộ dáng giận dỗi kia, giống như… một con mèo hoang.
“Sao lại không nói lời nào? Giận dỗi? ”
Tưởng Thiên Du cũng không muốn nói về đề tài này, anh nói: “Mấy ngày nữa lễ kỷ niệm Minh Ưng, rảnh rỗi đến chút, đợi chút rồi đưa thiệp mời cho cậu. ”
“Vậy phải xem có thời gian hay không.”
“Không có lúc nào rảnh sao.”
Hứa Nghiên Bách cố ý giễu cợt anh ta, “Tại sao tôi phải cho cậu mặt mũi? ”
Tưởng Thiên Du ngồi lên sofa, hai chân gác lên nhau, híp mắt nhìn lại, “Tôi cho phép cậu nói lại. ”
Hứa Nghiên Bách đang muốn giận cậu ta, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu nhìn thấy id người gọi, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Thiên Du, thư ký bưng cà phê tiến vào, Tưởng Thiên Du đang bưng lên uống.
Hứa Nghiên Bách nhận điện thoại, đi ra ban công, trở tay đóng cửa ban công lại.
“Nghiên Bách, em học xong rồi.”
“Anh còn chưa tan làm, em đợi lát nữa anh bảo tài xế đi đón em.”
“Không cần không cần, em vốn đã đi xe buýt, không nghĩ tới chuyến xe buýt này vừa vặn đi qua nơi anh làm việc liền xuống, em đi tìm anh, chúng ta cùng về.”
Hứa Nghiên Bách lại liếc Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du đang uống cà phê không chú ý động tĩnh bên này, anh nói: “Em về trước đi, anh có chút bận rộn. ”
“Nhưng em sắp tới công ty của anh rồi, đầu tư Lợi Hưng đúng không, chỗ lần trước em đưa hoa tới.”
Trong lòng Hứa Nghiên Bách lộp bộp, nhưng anh rất nhanh đã nghĩ ra đối sách, anh nói: “Bây giờ anh đang họp, anh bảo lễ tân đón em, em ngồi chờ trước, chờ anh họp xong rồi đi tìm em. ”
“Được.”
Hứa Nghiên Bách cúp điện thoại xong lập tức nói với lễ tân dưới lầu, hơn nữa đặc biệt dặn dò đưa Lâm Thanh Diệu đến phòng nghỉ và đóng cửa lại.
Hứa Nghiên Bách bỏ điện thoại vào trong túi, sao lại trùng hợp như vậy, Tưởng Thiên Du lại đây, vừa vặn Lâm Thanh Diệu cũng muốn tới, không phải là có vài người đã định trước có duyên phận như vậy, trời sinh —— đúng, ngay cả ông trời cũng giúp đỡ dắt dắt, giống như tất cả đều là định mệnh.
Định mệnh cái rắm! Lúc trước không phải ai cũng tin Lâm Thanh Diệu đã chết à, là anh tìm cô về. Cho dù thật sự là ông trời đang mai mối, nh cũng phải chém ra.
Lúc Hứa Nghiên Bách từ ban công đi vào, sắc mặt đã khôi phục như thường, nhưng Tưởng Thiên Du vẫn nhìn ra chút manh mối, anh ta cầm ly cà phê, mặt ý vị thâm trường hỏi anh: “Phụ nữ? ”
Tuy quan hệ của Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du không tệ, nhưng Hứa Nghiên Bách thừa nhận, anh thật sự rất ghen tị Tưởng Thiên Du, trước khi biết Lâm Thanh Diệu và Tưởng Thiên Du là thanh mai trúc mã định mệnh của nhau, anh chưa bao giờ biết thì ra nội tâm của mình âm u như vậy. Giống như bây giờ, như một sợi dây vô hình để giúp hai người gặp lại nhau, điều này khiến anh rất khó chịu.
Anh đột nhiên nổi lên một tâm lý trả thù tinh tế, anh thẳng thắn thừa nhận, “Ừ, là phụ nữ.” ”
Là Lâm Thanh Diệu.
Nhưng Tưởng Thiên Du không biết gì, thậm chí còn có vẻ hứng thú, “À? Thật sự là nhìn không ra đấy, vạn tuế đây là muốn nở hoa? Ai vậy, bao nhiêu tuổi, tên là gì? ”
“Họ Trần, 23 tuổi.”
“23 tuổi? Nhỏ như vậy, anh Hứa biết chơi đấy. ”
Hứa Nghiên Bách hơi gật đầu cười cười, Tưởng Thiên Du, nếu cậu biết cô gái kia là Lâm Thanh Diệu, cậu có muốn giết tôi không, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất thống khoái nha, làm sao bây giờ?
Hứa Nghiên Bách cảm thấy mình vừa âm u lại biến thái.
Anh nói với Tưởng Thiên Du nói: “Ừ, tôi… rất biết chơi. ”
“Rảnh mang ra ngoài gặp nhau đi.”
Hứa Nghiên Bách cười rất thâm ý, “Được rồi, chờ ổn định sẽ mang đến cho cậu xem. ”
Tưởng Thiên Du cũng không phát hiện ra giọng điệu và vẻ mặt của anh có gì đó không ổn, anh ta đứng lên nói: “Ngồi cũng lâu rồi, nên đi thôi. ”
Hứa Nghiên Bách tuy rằng đã dặn dò qua lễ tân, nhưng anh rất cẩn thận, hai người đều ở cùng một chỗ, sẽ có tỷ lệ gặp mặt rất lớn, nếu anh đi theo cũng có thể đề phòng chút.
Nên Hứa Nghiên Bách nói: “Tôi đưa cậu xuống. ”
Tưởng Thiên Du kinh ngạc, “Cậu đưa tôi xuống? Cậu muốn làm gì tôi? ”
Hứa Nghiên Bách nói: “Tôi không phải là khách khí với Tưởng tổng sao? ”
Hứa Nghiên Bách và Tưởng Thiên Du đi vào thang máy xuống lầu, anh quét mắt nhìn đại sảnh, Lâm Thanh Diệu cũng không có ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm, tài xế của Tưởng Thiên Du đã lái xe đến cửa công ty, Hứa Nghiên Bách đưa anh ta đến cửa, nhìn anh ta lên xe.
Lâm Thanh Diệu bị lễ tân đưa đến phòng tiếp tân,nhưng lễ tân cũng có việc phải bận rộn, sẽ không nhìn chằm chằm cô, Lâm Thanh Diệu nhàm chán, thỉnh thoảng mở cửa nhìn qua, lần này mở cửa vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Hứa Nghiên Bách đi về phía cửa.
Nghiên Bách đã xong việc? Lâm Thanh Diệu vội vàng đi lên trước, còn chưa tới gần đã vội vàng gọi anh, “Nghiên Bách. ”
Lúc này Hứa Nghiên Bách đang đứng bên cạnh xe Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du sau khi ngồi lên xe còn không quên trêu chọc, “Hôm nay tri kỷ như vậy còn đưa tôi lên xe? ”
Vừa vặn nói xong giọng của Lâm Thanh Diệu từ đại sảnh công ty truyền đến, lưng Hứa Nghiên Bách trong nháy mắt cứng ngắc, anh không dám quay đầu lại nhìn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du hiển nhiên cũng nghe được giọng nói này, lồng mày anh ta hơi nhíu lại, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra phía sau Hứa Nghiên Bách..