Edit: Weirdo
Lục Thầm Chi được những hộ vệ vây quanh rời đi Thanh Sơn Tự, mà sát thủ kia tự nhiên cũng bị mang đi.
Lục Minh Thâm ở lại đưa nàng về phòng.
Trên đường trở về, Lục Minh Thâm cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng biểu tình cũng không có gì không vui, giống như tản bộ đi theo bên cạnh nàng, còn mang theo đèn lồng từ chỗ Lục Thầm Chi mang tới.
Thoạt nhìn hắn rất tự tại, Cố Ninh cũng không khỏi có chút xấu hổ, rõ ràng nàng cùng Lục Thầm Chi cũng không có gì, nhưng bởi vì bị Lục Minh Thâm bắt gặp, còn nghe được nàng nói muốn từ hôn, nàng liền cảm thấy rất không được tự nhiên.
Có một loại cảm giác chột dạ khi ngoại tình bị bắt gặp.
Hơn nữa, trong lòng nàng cũng còn có rất nhiều nghi vấn, sát thủ kia thoạt nhìn giống như muốn giết nàng, là muốn giết Hoàng đế nhân tiện giết nàng, hay là cố ý đến giết nàng?
Ai phái hắn ta tới?
Vì sao lại muốn giết nàng?
Còn có vì sao Lục Minh Thâm một câu cũng không hỏi, hắn là quá mức tin tưởng nàng, hay là quá tin tưởng Lục Thầm Chi?
Thấy đã sắp đến viện của nàng, hắn cũng không mở miệng, Cố Ninh liền nhịn không được hỏi một câu: "Huynh không có gì muốn hỏi sao?"
Trong mắt Lục Minh Thâm hiện lên một chút ý cười, khóe môi khẽ nhếch lên, có chút hương vị công tử phong lưu: "Biểu muội hy vọng ta hỏi cái gì?"
Cố Ninh nghẹn một lát, hỏi ngược lại: "Thế tử, người bịt mặt vừa rồi chính là Thác Bạt Triều mà huynh muốn bắt?"
Nghe thấy nàng nói, trên mặt Lục Minh Thâm nửa điểm kinh ngạc cũng không có, ngược lại mang theo nụ cười nhìn nàng một cái, khẽ cười một tiếng: "Ngày đó biểu muội quả nhiên nghe được."
Nghe lén cũng không phải chuyện gì vẻ vang, Cố Ninh banh mặt thoạt nhìn thần sắc nhàn nhạt, phảng phất như chưa từng làm chuyện như vậy, nói: "Thế tử nếu muốn bắt hắn ta, vì sao còn để hắn ta tiến vào Thanh Sơn Tự?"
Lục Minh Thâm cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, mà nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng: "Thác Bạt Triều bị Hứa Lục Uyển giấu trong phủ, ta thấy hắn đêm khuya ra khỏi phủ, muốn nhìn xem bọn họ âm mưu cái gì, không ngờ mục tiêu của hắn ta lại là biểu muội."
Nói tới đây, ngữ khí hắn hơi lạnh lẽo chút, như là cảm thấy Thác Bạt Triều đang tìm chết.
Cố Ninh khi nghe đến tên Hứa Lục Uyển liền hơi giật mình, mỗi chữ hắn nói nàng đều biết, nhưng đặt ở cạnh nhau liền khiến người ta không thể lý giải.
Thác Bạt Triều trong nguyên tác cũng là vai ác pháo hôi, mà nữ chủ và nam chủ bên nhau, tự nhiên cũng là mặt đối lập với Thác Bạt Triều, hai bên không đấu đến ngươi chết ta sống đã là may rồi, Hứa Lục Uyển còn giấu Thác Bạt Triều đi?
Này không phải rõ ràng cùng nam chủ đối nghịch sao?
Bất quá, nghĩ lại, nàng lại phát hiện Hứa Lục Uyển khả năng không phải vì đối nghịch với nam chủ mới giúp Thác Bạt Triều, nàng ta là vì để Thác Bạt Triều giúp nàng ta giết người đi?
Đối với chuyện Hứa Lục Uyển muốn nàng chết, Cố Ninh ngược lại nửa điểm ngoài ý muốn cũng không có, trong nguyên tác, bạch nguyệt quang bị nam chủ ghét bỏ, còn tiến cung làm phi tử, Hứa Lục Uyển không phải cũng không bỏ qua cho nàng sao?
Nữ chủ này ở trước mặt những người khác đích thật là hình tượng rất ôn nhu thiện lương, nhưng ở bạch nguyệt quang bên này đích xác cầm kịch bản ác độc, giết bạch nguyệt quang thì thôi, còn đem máu thịt của người làm thành thuốc viên.
Dục vọng chiếm hữu của nàng ta đối với nam chủ thực không tầm thường.
Ngay khi nàng thất thần, thanh âm Lục Minh Thâm bỗng nhiên vang lên bên tai nàng: "Biểu muội đang nghĩ gì vậy?"
Cố Ninh quay mặt lại, nhìn thấy Lục Minh Thâm đang khom lưng nhìn nàng, cách nàng rất gần, hơi thở tựa hồ phả lên mặt nàng, nàng giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Biểu muội có tâm sự?" Lục Minh Thâm nhìn nàng, ngữ khí quan tâm, ánh mắt lại có loại nhạy bén phảng phất có thể nhìn thấu lòng người.
Cố Ninh theo bản năng lảng tránh ánh mắt hắn, một bên đi về phía trước, một bên nói: "Không có."
Lục Minh Thâm nhanh chóng đi theo, tựa hồ không tin: "Nếu biểu muội có chuyện gì khó xử, có thể nói cho ta, để ta giúp muội."
Cố Ninh nghĩ thầm, ngươi không gây rối là tốt rồi, còn muốn hỗ trợ?
Nhưng ánh mắt Lục Minh Thâm vẫn dừng lại trên mặt nàng, giống như đang chờ nàng trả lời.
Cố Ninh cũng không thể nói cho hắn biết, nàng là sầu nữ chủ bên này cũng bắt đầu đi theo cốt truyện sụp đổ, trầm ngâm một lát, đành phải nói sang chuyện khác: "Ta chỉ là đang tò mò......"
Lục Minh Thâm hỏi: "Tò mò cái gì?"
Lúc này hai người đã đi đến cửa viện, Cố Ninh lúc này mới dừng bước, nhìn về phía hắn, nói: "Vị Lục công tử kia không phải Hoàng Thượng sao? Tại sao huynh và hắn lại lén lút gặp nhau trong chùa?"
Có lẽ vấn đề này không dễ dàng trả lời, Lục Minh Thâm ho nhẹ một tiếng, nói: "Thanh Sơn Tự có một mật đạo dẫn tới hoàng cung, vốn là dùng để dễ dàng chạy nạn khi trong cung có nguy cơ, bất quá Hoàng Thượng cần chính yêu dân, cũng thường xuyên mượn mật đạo xuất cung cải trang vi hành."
Cố Ninh nhìn hắn một cái, thấy hắn không trả lời chính diện, cũng biết là liên quan đến chính vụ, nàng không truy vấn, chỉ là đối với lời nói tán thưởng của hắn có chút ngoài ý muốn: "Hoàng Thượng rất tốt sao?"
Nàng cũng không nhìn ra sự bất mãn với Hoàng đế từ thái độ của Lục Minh Thâm, nhưng trong nguyên tác, sau khi bị đoạt binh quyền, sự bất mãn của hắn đối với Hoàng đế cũng càng ngày càng tăng, dã tâm cũng dần dần bành trướng, muốn đoạt lại quyền lực, ngồi vào vị trí tối cao vô thượng.
Nhưng câu hỏi của nàng dường như khiến Lục Minh Thâm hiểu lầm, tựa hồ nàng nói không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, Lục Minh Thâm hơi híp mắt nhìn nàng một cái, nói: "Biểu muội cảm thấy hắn tốt chỗ nào?"
Ngữ khí của hắn rất bình thường, Cố Ninh cũng không nghe ra khác thường, thấy hắn hỏi, liền suy nghĩ một chút nói: "Tính tình của hắn rất tốt, tuy là Hoàng đế, lại không kiêu căng ra vẻ, thực dễ gần, cũng rất lịch sự, rất dễ ở chung."
Hơn nữa những thông tin lục Minh Thâm nói lúc trước, cần chính yêu dân, cải trang vi hành, chứng tỏ trong lòng hắn có dân chúng, là một minh quân.
Hoàng đế như vậy không bị soán ngôi là rất tốt.
Cố Ninh bắt đầu cảm thấy quan hệ giữa Lục Minh Thâm và Hoàng đế tốt cũng không phải chuyện xấu. Nhưng mà...... nếu hắn không chuẩn bị mưu phản, cốt truyện nữ chủ và hắn cùng nhau làm sự nghiệp có phải cũng không có?
Lo nghĩ, Cố Ninh khẽ thở dài, không chú ý tới biểu tình Lục Minh Thâm có chút cổ quái.
Ở trong mắt hắn, sau khi nàng khen nam nhân khác xong còn thở dài tiếc nuối, Lục Minh Thâm dù có rộng lượng đến đâu cũng có chút ghen, không khỏi nặng nề thở dài.
Nhưng hắn chỉ nhìn nàng, một chữ cũng không mở miệng, chỉ làm cho người ta cảm giác như là có chút...... không vui, đôi mắt đào hoa kia tựa hồ đều ảm đạm một chút.
Cố Ninh hiếm khi thấy hắn như vậy, nhịn không được hỏi: "Huynh thở dài cái gì vậy?"
Ngữ khí Lục Minh Thâm hơi cổ quái, liếc nàng một cái, cúi đầu nhìn nàng: "Biểu muội không biết?"
Nghe như là đối với phản ứng như vậy của nàng có chút bất mãn.
Cố Ninh cũng không vui lắm, nhàn nhạt nói: "Ta nên biết?"
Lục Minh Thâm nhìn nàng, lại không nói lời nào nữa.
Cố Ninh cảm thấy bầu không khí này có chút cổ quái, nói: "Thế tử, ta đã tới rồi, mời người trở về đi."
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị đi, Lục Minh Thâm bỗng nhiên tiến gần hơn một bước, thân hình hắn thon dài cao ngất, bóng tối màu mực bao vây nàng lại, vô hình tăng thêm vài phần khí tràng, khiến người rất không được tự nhiên.
Cố Ninh mặt lạnh đứng không nhúc nhích, hỏi: "Thế tử muốn làm gì?"
Lục Minh Thâm lại tiếp tục tới gần, gần hơn nữa là có thể ôm lấy nàng, Cố Ninh lúc này mới không nhịn được lùi về phía sau một bước, phía sau lại là tường viện, bóng cây bên tường đung đưa trong gió, vài ánh trăng rơi xuống chiếu lên gương mặt tuấn mỹ sâu thẳm của hắn.
"Biểu muội, muội là vị hôn thê của ta......" Hắn cúi người kề sát vào nàng, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ có chút nguy hiểm, thanh âm hơi thấp, có vẻ có chút khàn khàn, "Lại ở trước mặt ta khen nam nhân khác như vậy, có phải có chút quá phận hay không?"
Cố Ninh ngẩn ra, nhưng nàng trước nay cũng không coi hắn là vị hôn phu a, nhưng bây giờ Lục Minh Thâm như là thật sự ghen tuông, khoảng cách giữa hai người gần đến mức khiến người ta cảm thấy rất không được tự nhiên, cũng rất nguy hiểm, nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Không nghĩ tới Lục Minh Thâm ngày thường luôn luôn đối xử tốt với nàng lại thuận thế cầm cổ tay nàng. Biểu tình nhìn như cà lơ phất phơ lại mang theo vài phần cường thế không thể kháng cự, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, lại kề sát lại vài phần, thanh âm khàn khàn: "Biểu muội luôn cự tuyệt ta như vậy, ta cũng sẽ khổ sở, biểu muội không thể an ủi ta một chút sao?"
Thấy hắn như vậy, Cố Ninh cũng có chút luống cuống, nàng không phải thật sự ép hắn nóng nảy đi?
Nàng lạnh mặt, cố gắng trấn định nói: "Thế tử, huynh nếu không buông tay ta liền tức giận."
Lục Minh Thâm lại phảng phất không nghe thấy, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng dừng trên mặt nàng, chậm rãi kề sát vào, dường như muốn hôn nàng, hơi thở của hắn dường như mang theo vài phần động tình nóng bỏng.
Cố Ninh hoảng sợ, theo bản năng nghiêng mặt muốn tránh nụ hôn của hắn, lại chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, có chút khàn khàn, hắn khẽ ngửi trên cổ nàng: "Biểu muội thật thơm nha."
Cố Ninh không khỏi có chút tức giận, nhấc chân muốn đá hắn.
Lục Minh Thâm chợt buông nàng ra, chỉ cần lắc mình một cái đã đứng cách nàng một mét, ánh trăng chiếu ra gương mặt tươi cười của hắn, hắn thản nhiên nói: "Biểu muội, đêm khuya vẫn không nên cô nam quả nữ ở một mình, rất nguy hiểm."
Cố Ninh lạnh lùng nói: "Huynh đang nói chính huynh?"
Lục Minh Thâm lại cười khẽ một tiếng, có chút tản mạn nói: "Ta đang nói về vị Lục công tử thực tốt trong miệng muội."
Biểu tình Cố Ninh cứng lại, thấy vẻ mặt mang ý cười của hắn, liền biết lúc trước anh cố ý hù dọa nàng, lạnh lùng nói: "Huynh cho rằng ai cũng giống huynh?"
Thấy nàng tức giận, Lục Minh Thâm thở dài, cười như không cười nói: "Đúng vậy, vị Lục công tử kia đương nhiên là chính nhân quân tử. Ban đêm hắn tới tìm biểu muội ngắm sao nhất định không có ý nghĩ gì bất chính trong đầu, chỉ là muốn cùng biểu muội kết giao bằng hữu nói về tinh tượng nghiên cứu nhân sinh?"
Cố Ninh nghẹn lời, nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, đôi mắt sáng ngời như nước, trong trẻo sâu thẳm.
Lục Minh Thâm ho nhẹ một tiếng, như là sợ nàng bị tức giận mà khóc, đến gần vài bước, cúi đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp đặc biệt ôn nhu dỗ dành: "Biểu muội, là ta hỗn trướng, không nên ghen, không nên khi dễ muội, muội đừng giận ta nữa, được không?"
Dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ, biểu tình nhu hòa, ngữ khí cũng thập phần chân thành động lòng người, đối với khuôn mặt này, làm cho người ta có tức giận đến đâu cũng không nổi nóng được.
Cố Ninh quay mặt đi không nhìn hắn, nói: "Đa tạ Thế tử đưa ta trở về, sắc trời không còn sớm, mời trở về đi."
Lục Minh Thâm nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng, khẽ cười một tiếng, nói: "Không vội, biểu muội, chờ muội đi vào thì ta sẽ đi."
Cố Ninh liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn thật sự đứng không nhúc nhích, bộ dáng nàng không đi, hắn cũng không đi, cũng lười để ý tới hắn, trực tiếp không quay đầu lại vào nhà.
Lục Minh Thâm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này mới quay đầu đi tìm trụ trì tìm cho hắn một chỗ ở.