Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 22: Biểu muội lại muốn chia tay (5)



Lúc bị Lục Minh Thâm nắm tay, đáy lòng Cố Ninh bỗng nhiên có một loại dự cảm không rõ.

Nàng đột nhiên rút tay về, nhìn hắn, hỏi: "Huynh... huynh có ý gì?"

Lục Minh Thâm quay đầu nhìn về phía đám tướng lĩnh kia, bỗng nhiên đưa mắt nhìn vào vị tướng lĩnh mặt tròn, hỏi: "Ta hỏi ngươi, ta muốn binh quyền này có ích lợi gì?"

Tướng lĩnh không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn thành thật đáp: "Tất nhiên là vì dẫn dắt tam quân đánh lui địch nhân, bảo vệ dân chúng."

Hắn ta cũng biết tướng quân tâm tâm niệm niệm căn bản không phải là công danh lợi lộc, hắn chỉ muốn quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp mà thôi.

Nghĩ như vậy, hắn ta chợt cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Ánh mắt Lục Minh Thâm khẽ chuyển, rơi vào trên người vị tướng quân trung niên phía sau hắn ta: "Vậy Hoàng thượng lấy được quân quyền sẽ gây họa cho dân chúng sao?"

Thần sắc tướng quân trung niên dừng lại, chần chờ một chút, nói: "Hoàng Thượng cần chính ái dân, tất nhiên sẽ không làm như vậy."

Lục Minh Thâm nhìn mọi người, nói: "Đã là như thế, đúng như biểu muội nói, ta chỉ là tạm thời giao quyền lực mình không dùng được cho Hoàng thượng mà thôi, ta cũng an tâm dưỡng thương, có vấn đề gì sao?"

Mọi người tựa hồ cảm thấy có lý, nhưng lại tựa hồ có chỗ nào không đúng, cuối cùng vẫn buồn bực nói: "Tướng quân nói có lý, là thuộc hạ lỗ mãng hồ đồ."

Thấy tất cả mọi người bị lừa dối xoay quanh, Hứa Lục Uyển không khỏi thầm hận, quả nhiên là một đám võ tướng ngu xuẩn. Nếu Lục Minh Thâm thật sự giao binh quyền, vậy ngày sau muốn leo lên ngôi vị Hoàng đế càng thêm khó khăn, vậy khi nào nàng ta mới có thể làm Hoàng hậu?

Không, nàng ta phải ngăn lại.

Hứa Lục Uyển nhất thời nóng lòng, nhịn không được nói: "Thế tử, ta biết ngươi vô tâm quyền thế, nhưng vết thương của ngươi chung quy sẽ tốt a, chẳng lẽ ngày sau cứ như vậy ở trong phủ?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Lục Minh Thâm sắc bén nhìn lướt qua nàng ta một cái, tâm nàng ta không khỏi giật mình, chợt nghe thấy hắn cười lạnh nói: "Hoàng thượng hiền minh ái tài, đợi ta tốt rồi, người tự nhiên sẽ trọng dụng ta, loại lời ngu xuẩn này sau này cũng đừng nói nữa!"

Mọi người nghe xong lời này, cũng đều an tâm, lúc trước không muốn giao ra binh quyền là cảm thấy Hoàng đế khi dễ người qua cầu rút ván, nhưng giờ phút này bị Thế tử thuyết phục, liền cảm thấy làm như vậy cũng là nhất cử lưỡng tiện*.

*一举两得: Một công đôi việc.

Chờ Thế tử tốt hơn, Hoàng Thượng giao quyền cho hắn cũng giống như vậy, lại không nghĩ tới, Hoàng Thượng có nguyện ý giao ra hay không.

Hứa Lục Uyển cúi đầu không dám nói nữa, trong lòng lại sắp tức chết, Hoàng Thượng kiêng kỵ Thế tử còn chưa kịp, sao còn có thể để cho hắn lấy lại quyền lực, Thế tử thật sự là bị mấy câu nói của Cố Ninh mê hoặc sao?

Cố Ninh này, thật sự là không trừ không được!

Không ai có thể ngăn cản con đường làm Hoàng đế của Thế tử!

Cố Ninh cũng sắp sụp đổ rồi, vốn tưởng rằng cốt truyện sự nghiệp của nam chính thoạt nhìn không khác gì nguyên tác, không nghĩ tới người khác thì không sai biệt lắm, vừa đến chỗ nam chính liền toàn bộ thay đổi.

Thế giới này bug là xoay quanh nam chính sao?

Cố Ninh nhất thời buồn bực, cũng không nói một tiếng với Thế tử, thấy hắn bị mọi người vây quanh, liền yên lặng lui ra đi trở về.

Cố Ninh đi không xa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc "Biểu muội——" khiến người ta đau đầu, nàng đành phải dừng bước.

Nàng phát hiện nam chủ này tính tình tương đối cố chấp kiên nghị, nếu nàng không dừng lại, hắn tuyệt đối có thể đi theo cho đến chỗ ở của nàng mới thôi.

Cố Ninh đành phải dừng bước, quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy Lục Minh Thâm đã đi về phía nàng, một thân triều phục thanh nhã quý khí, màu xanh lam vốn được cho là rất nghiêm túc nhạt nhẽo lại bị hắn ăn mặc phảng phất như sắc thái sáng ngời vài phần, trong đôi mắt hoa đào mang theo vài phần ôn nhu ý cười nhìn nàng, có loại mị lực khó giải thích khiến người ta tim đập loạn nhịp.

Rõ ràng hắn quấn lấy nàng nên khiến người chán ghét, nhưng đối với đôi mắt ôn nhu chân thành như vậy lại thật sự không sinh ra được tâm phiền chán.

Cố Ninh chỉ làm ra vẻ lãnh đạm không kiên nhẫn, nói: "Thế tử không phải muốn thượng triều sao?"

Muốn đi thì mau đi, còn ở chỗ này lề mề cái gì?

Lục Minh Thâm đứng trước mặt nàng, cao hơn nàng rất nhiều, khi nói chuyện, dáng vẻ hơi cúi đầu có chút cưng chiều: "Trước khi đi, ta muốn hỏi biểu muội có gì muốn ăn không? Ta có thể thuận đường mang về."

Cố Ninh hơi giật mình, không nghĩ tới hắn cố ý chạy tới là hỏi loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này, nhưng hắn lại phi thường nghiêm túc.

Đôi mắt đen nhánh của hắn vẫn nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng, nàng hơi dời tầm mắt, thản nhiên nói: "Không cần, ta không thích ăn."

Bị cự tuyệt trực tiếp, Lục Minh Thâm lại không tức giận, giống như đã sớm đoán trước.

Ánh mắt hắn có chút thâm trầm nhìn nàng, một lúc lâu sau, lại đột nhiên thanh âm có chút khẽ nói: "Biểu muội... muội thật sự rất ghét ta sao?"

Cố Ninh sửng sốt, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt phảng phất bỗng nhiên ảm đạm của hắn, nhất thời có một loại cảm giác giống như mình đang khi dễ người khác, bất quá nàng cũng đích xác không nghĩ tới hắn lại thẳng thắn hỏi ra như vậy, lúc trước mặc kệ nàng lãnh đạm như thế nào, hắn cũng giống như làm như không thấy, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không để ý.

Nhưng hiện tại xem ra, hình như không phải như vậy, hắn vẫn biết rõ nàng chán ghét hắn, cho dù lần lượt bị cự tuyệt, nhưng vẫn đối xử tốt với nàng trước sau như một.

Hắn dường như thực sự thích nàng.

Bất quá, nghĩ đến cũng không kỳ quái, nam chính đối với bạch nguyệt quang cầu mà không được sẽ không cam lòng, khó có thể bỏ qua, dẫn tới chấp niệm tăng gấp bội, càng thêm nhiệt tình.

Suy nghĩ trong đầu Cố Ninh có chút lộn xộn, nàng vốn nên khẳng định trả lời một chữ "Đúng", có lẽ có thể cắt đứt niệm tưởng của hắn, nhưng ánh mắt của hắn cho dù đến lúc này cũng vẫn ôn nhu thâm thúy, giống như mặc kệ nàng đối xử với hắn như thế nào, hắn đều vui vẻ chịu đựng, làm cho người ta có chút khó có thể mở miệng.

Cố Ninh mím môi, đành phải uyển chuyển nói: "Chỉ là không thích mà thôi."

Bất quá, điều khiến nàng bất ngờ chính là, nghe nàng nói, Lục Minh Thâm cũng không có cảm xúc gì khác thường, còn khẽ thở dài như rất hiểu nàng, nói: "Vậy biểu muội nhìn thấy ta hẳn là sẽ rất phiền lòng đi?"

Như thế, Cố Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn cũng không đi theo cốt truyện, nàng cũng rất khó xử a, có thể không phiền lòng sao?

Cố Ninh thấy lời nói đã nói ra, Lục Minh Thâm nhìn cũng rất bình tĩnh, cũng rất thông tình đạt lý, bộ dáng rất dễ nói chuyện, Cố Ninh có chút kích động, nói không chừng nàng khuyên hắn một chút, hắn liền nguyện ý đối với nàng hết hy vọng đâu?

Cố Ninh trầm ngâm một lát, hơi thăm dò nói: "Thế tử nếu đã hiểu, vậy thì không cần vì ta mà bận tâm nữa?"

Ánh mắt Lục Minh Thâm nhìn nàng thật sâu, vẻ mặt dường như có chút cô đơn, bộ dáng giống như bị thương này khiến người ta nhìn rất không được tự nhiên.

Cố Ninh khẽ cúi đầu, chợt nghe thấy hắn bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, nói: "Biểu muội yên tâm, muội rất nhanh sẽ không cần bối rối nữa."

Nghe thấy lời hứa hẹn của hắn, Cố Ninh có chút cảm động mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn, rốt cục cũng thông suốt rồi sao?

Nhưng khi nàng nhìn về phía hắn, Lục Minh Thâm bỗng nhiên chuyển đề tài, thanh âm hạ xuống hỏi: "Kia biểu muội muốn ăn cái gì?"

Thấy hắn như vậy, Cố Ninh nhất thời có chút mềm lòng, theo bản năng nói: "Bánh hoa đào."

Nàng vốn tưởng rằng Lục Minh Thâm hỏi cái này là vì đã hết hy vọng sợ xấu hổ lẫn nhau nên chuyển đề tài khác mà thôi, nhưng sau khi nàng nói xong, lại thấy Lục Minh Thâm bỗng nhiên nở nụ cười, tướng mạo của hắn vốn cực kỳ tuấn mỹ, mặt mày như họa, cười như vậy lại càng khiến vạn vật thất sắc.

Cố Ninh không khỏi sửng sốt, nhưng lúc này Lục Minh Thâm bỗng nhiên đến gần hơn một bước, đứng ở vị trí cách nàng gần hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên xiêm y hắn, hơi đắng, lộ ra mùi thơm ngát, bao trùm lấy nàng.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi người kề sát vào bên tai nàng, nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn phả lên bên cổ, da thịt trở nên tê dại đến nóng lên.

"Huynh..." Nàng hô hấp cứng lại.

"Ta sẽ nỗ lực làm cho biểu muội khi nhìn thấy ta cảm thấy vui vẻ, như vậy, biểu muội tất nhiên sẽ không phiền lòng nữa." Thanh âm của hắn rất thấp, mang theo chút khàn khàn cười nhẹ, có loại cảm giác ái muội thân mật.

Khi Cố Ninh phản ứng lại, hắn đã lui về phía sau một bước, khẽ cười một tiếng trong biểu tình thấy quỷ của nàng.

Đầu ngón tay hắn còn cầm một cánh hoa đào nhặt lên giữa tóc nàng, thần sắc hắn tự nhiên đặt cánh hoa vào trong ngực, cười với nàng, có chút lười biếng chậm rãi nói: "Tương lai còn dài, hy vọng biểu muội sẽ không để ta chờ lâu."

Cố Ninh bất giác xoa xoa vành tai, giống như còn có thể cảm giác được cảm giác tê dại tê dại khi cánh môi hắn kề sát vào, nàng không khỏi có chút tức giận theo thói quen, tiến lại gần hắn: "Có phải huynh..." đang trêu chọc ta?

Nhưng nàng vừa tới gần, Lục Minh Thâm bỗng nhiên xoay người lại, còn nhìn thoáng qua sắc trời, dường như cảm thấy canh giờ không còn sớm, chỉ chậm rãi lưu lại một câu: "Biểu muội không cần tặng, bánh hoa đào phải không? Ta đã nhớ kỹ."

Cố Ninh: "..."

Nhìn bóng lưng tiêu sái phong lưu dần dần đi xa của hắn, Cố Ninh hít sâu một hơi.

Ai muốn tặng ngươi a!

Nàng không nên đối với hắn ôm hy vọng!

Nam chính này sao có thể cẩu như vậy, cư nhiên còn giả bộ đáng thương với nàng?

Nàng tuyệt đối sẽ không mắc mưu nữa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv