Trong đầu hiện lên bóng dáng của vị Tiêu tướng quân kia, Tô Hà Y không khỏi hơi khựng lại.
Nàng biết rất rõ, nếu như muốn đánh Nam Việt thì Tiêu Vịnh chính là nhân tuyển tốt nhất, người như hắn mà làm ngự tiền thống lĩnh, quả thực là quá không trọng dụng nhân tài. Chỉ là Độc Cô Đình lòng dạ hẹp hòi nhớ "ân oán cá nhân", có thể sẽ nghĩ tới người khác.
Cho nên Tô Hà Y đè kích động trong lòng xuống, định nhân cơ hội này nhắc đến giúp sự tình tiến triển thuận lợi hơn.
Nàng đánh bạo, dịu dàng mềm mại nói: "Thánh thượng văn thao vũ lược, đương nhiên là vẫn muốn đánh Nam Việt đúng không?"
"Cho nên Ninh quý phi không có gì đáng quan trọng, Vương Tướng công cũng sớm phải lui ra. Qua nhiều nhất là nửa năm nữa, để biên quân nghỉ ngơi dưỡng sức xong, ngài liền muốn động thủ, chỉ là..."
Nàng còn chưa dứt lời, tay đã bị kéo mạnh, nàng chỉ kịp kinh hô một tiếng rồi rơi vào ao.
Chuyện gì vậy???
Nước suối ấm áp cuộn trào dữ dội vây quanh lấy nàng. Tô Hà Y hoảng loạn đến tột độ, khua tay múa chân, uống phải hai ngụm nước mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Thực ra cái ao này rất cạn, Tô Hà Y nửa ngồi, xiêm y ướt sũng như ẩn như hiện, dính sát vào cơ thể.
Nàng ngước mắt lên nhìn nam tử bên cạnh ao, trong mắt đều là hoảng sợ.
Sắc mặt của Độc Cô Đình rất khó coi, thậm chí còn có thể nói là u ám, hàng lông mày tuấn tú cau lại, ánh mắt như muốn lột từng lớp da nàng ra.
Nguy rồi, xem ra nàng nhất thời đắc ý nên nói nhiều quá rồi!!
Độc Cô Đình là một người đa nghi, kế hoạch của hắn vừa rồi bị nàng nói trúng, sao có thể không sinh nghi cho được?
"Tô Hà Y, trong triều buộc tội Tô thị càng ngày càng nhiều, nàng thật đúng là ngày càng lớn mật. Ai cho nàng cái quyền suy đoán thánh ý hả?"
Độc Cô Đình đi tới bên cạnh ao, một tay nâng cằm nàng lên, không vui nói: "Trong ngự thư phòng, nàng còn có một bằng hữu tốt tên là Giang Thải Bình..."
"Thải Bình!"
Nghe thấy tên nàng ấy, Tô Hà Y run rẩy, không kiềm được cắn môi dưới.
Chỉ một khoảnh khắc, hồi tưởng lại những chuyện đã qua, khuôn mặt độc ác tươi cười của Hạ Yên Nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Máu tươi... Nước mưa...
Cho dù đang ngâm trong ôn tuyền, cả người nàng cũng rét run, mê mê muội muội.
Kiếp trước Hạ Yên Nhiên lợi dụng nàng đánh cắp tấu chương mật báo, vu oan giá họa cho nàng. Còn hiện tại, Độc Cô Đình lại hoài nghi Thải Bình nhìn lén tấu chương, mật báo cho nàng sao?
Thải Bình sẽ chết!
Cho tới tận lúc này nàng chưa từng nghĩ tới sẽ liên lụy người vô tội, Tô Hà Y lo lắng: "Thánh thượng, Thải Bình nàng ấy là người vô tội, nàng ấy và ta ——"
Độc Cô Đình cắt ngang: "Trẫm đã sớm ban cho nàng ta về nhà."
Tô Hà Y sững người, cứng đờ: ...
Hóa ra... Thải Bình đã trở về rồi sao?
Độc Cô Đình là cố ý gạt nàng!
Thánh thượng, ngài nhất kinh nhất sạ [1] như vậy thực sự rất dễ khiến người ta mắc bệnh tim đó!
[1] Nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)
"Cho nên nàng dựa vào suy đoán... đúng thật là thông minh quá nhỉ."
Độc Cô Đình bị biểu tình sinh động của nàng chọc cười, trêu chọc Tô Hà Y, nhìn nàng càng lộ ra nhiều vẻ hoạt bát, lanh lợi, thật sự là chuyện cực kỳ thích thú.
"Không sai, trẫm đúng thực là có dự định động thủ với Nam Việt."
Hắn cúi người đè vai Tô Hà Y xuống, khẽ cắn một cái vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hào, cười nhẹ nói: "Có điều vừa rồi có một việc nàng nói sai rồi, mặc dù trẫm không thích nữ quyến hậu cung, nhưng quả thật là có khả năng trầm mê mỹ sắc..."
Tô Hà Y "ô ô" hai tiếng, vành mắt ướt nhẹp nhìn hắn chằm chằm.
Độc Cô Đình buông nàng ra, nghiêm túc nói: "Nàng không muốn?"
Tô Hà Y nhanh chóng lắc đầu: "Không có, không có, chẳng qua là thần thiếp cảm thấy lúc nóng lúc lạnh sẽ dễ bị cảm..."
"Khởi bẩm thánh thượng."
Đúng lúc này, một bóng người quỳ trước cửa hành lễ, là Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt không dám nhìn thẳng vào hai bóng người mờ ảo đang triền miên kia, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, nói nhỏ: "Bệnh tình của Ninh quý phi chuyển biến xấu, đang trong tình trạng nguy kịch, đã ba lần sai người đến mời ngài sang đó!"
Độc Cô Đình nhướng mày nhìn về phía Ninh Nguyệt: "Ồ? Nói thử trẫm nghe xem, cái gì gọi là trong tình trạng nguy hiểm?"
Tô Hà Y luống cuống tay chân, ôm cánh tay Độc Cô Đình.
"Không được đi!"
Nàng khịt mũi, cảm giác ê ẩm vừa rồi rơi xuống nước vẫn khiến nàng khó chịu.
"Nàng ta giả bộ đó! Vừa rồi ngài đã nói trầm mê mỹ sắc... ngài không được đi gặp nàng ta nữa!"
Ninh Nguyệt ở ngoài cửa, cái trán dán xuống đất, lộ ra vẻ vui mừng cười: Nương nương uy vũ!
...
"Không ăn nổi nữa, thực sự ăn không vô nữa!"
Tô Hà Y đẩy bát canh gà ra, cau mày khó chịu.
"Thêm một muỗng nữa thôi, nương nương!"
Ninh nguyệt ủy khuất nháy mắt nhìn, đáng thương nói: "Ngày hôm qua thánh thượng không ở lại, còn hạ lệnh muốn nô tỳ phải mau chóng vỗ béo nương nương. Đây chính là ghét bỏ dáng người nương nương gầy yếu, không đủ tròn trịa đó!"
Cái gì mà tròn trịa với không tròn trịa, ngươi cho là đang nuôi heo à?
"Không góp gió thì sao thành bão được? Buổi chiều ăn tiếp, buổi chiều ăn tiếp!"
Tô Hà Y thực sự không nuốt nổi, vội vàng chuyển đề tài.
"Hôm nay thời tiết đẹp, thân thể bổn cung cũng đã khôi phục, nên đi ra ngoài đi dạo một chút."
"Ai da!"
Ninh Nguyệt chợt buồn bực vỗ trán: "Lại nói nô tỳ quên mất một chuyện lớn!"
Nàng vội vã chạy tới sương phòng sát vách, cầm một cái thiếp nhỏ màu vàng tới trước mặt Tô Hà Y.
"Đây là thiếp mời hôm qua Nam Sơn biệt viện đưa tới. Nô tỳ thấy nương nương và thánh thượng đang tình nùng ý mật, nhất thời vui vẻ nên quên lấy ra..."
Tô Hà Y trách cứ trừng mắt nhìn nàng ta, có chút ngạc nhiên nhận lấy.
"Nam Sơn biệt viện, bổn cung chưa từng nghe nói tới, là nơi nào vậy?"
Chất liệu của thiếp mời này vô cùng tốt, còn thoang thoảng mùi thơm của huân hương, thể chữ xinh đẹp, cực kỳ phong nhã."
Mặc dù phần lớn các cung đều bỏ trống không ai ở, nhưng cái Nam Sơn biệt viện này... Thậm chí là đời trước nàng cũng chưa từng nghe tới.
Ninh Nguyệt nhìn dáo dác xung quanh, thần thần bí bí muốn nàng đưa lỗ tai tới.
Nàng ta khẽ nói với Tô Hà Y: "Là biệt viện thái hậu ở."
Tô Hà Y mừng rỡ, nhất thời cảm thấy thiếp mời trên tay nặng đến ngàn cân, lúc mở ra cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận.
Thái hậu Quách thị bị Độc Cô Đình "cấm túc" ở biệt viện này, giống như biến thành người vô hình trong cung, có người nói cả ngày bà ta chỉ ăn chay niệm Phật, mặc kệ mọi chuyện. Tại sao hôm nay lại phát thiếp mời nàng tới?
"Ngươi nói xem, bổn cung có nên đi không?"
"Nô tỳ sao dám lắm miệng. Nhưng thiếp mời này chỉ có mình nương nương mới có thôi, nghe nói là đến Ninh quý phi cũng không được..."
"Vậy hay là cứ đi thôi."
Tô Hà Y khép thiếp mời lại, quyết định sai người chuẩn bị ra ngoài, Nàng chưa bao giờ bái kiến vị thái hậu này, nhưng nếu đã nhận thiếp mời, dù thế nào cũng không có đạo lý khinh thường trưởng bối.
Huống chi đây là thiếp mời độc nhất vô nhị, hơn nữa nàng cũng muốn xem thử, thái hậu có phải giống Vương Tướng công, đều chỉ trích nàng không biết lo lắng đại cục, không hiểu quy củ.
Đường đến Nam Sơn biệt viện tương đối xa, Tô Hà Y đội đấu lạp, ngồi bát bảo linh lung xa. Lúc này mới phát hiện Tiêu Vịnh mặc giáp đen, giắt bảo đao bên hông đi đầu đám thị vệ dẫn đường.
Tiếng xe lộc cộc lộc cộc, càng đến gần Nam Sơn biệt viện, cây tùng bên đường càng um tùm tĩnh mịch, thị vệ canh gác cũng càng ngày càng nhiều. Tiêu Vịnh cưỡi ngựa không nhanh không chậm đi bên cạnh xe, khuôn mặt thâm thúy cũng che kín.
Tô Hà Y vén màn lên: "Tiêu tướng quân sao lại vừa khéo đến đây?"
Tiêu Vịnh kéo dây cương, lui về sau hai bước, nghiêm túc nói: "Thuộc hạ là phụng mệnh hành sự."
"Phụng mệnh của ai?"
"Đương nhiên là mệnh của thánh thượng rồi. Thánh thượng đã đoán được nương nương sẽ đi chuyến này."
"Vậy hắn không ngăn cản bổn cung sao?"
"Thái hậu chung quy vẫn là thái hậu."
Tô Hà Y sửng sốt, thầm nghĩ Độc Cô Đình thật ra đối xử với Quách thị rất tốt.
Cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế rất đẫm máu và mệt mỏi. Cho dù là thân nhân, bạn bè thân thiết cũng có thể trở mặt thành thù. Nàng nhớ mang máng tiên thái tử ngay cả một cái lăng mộ đàng hoàng cho mình cũng không có, Độc Cô Đình mang thù, đem tro cốt của hắn thả trôi sông tiễn ca ca ruột đi.
Quách thị không phải là mẫu thân ruột của hắn, bà ta có thể bình yên sống đến tận bây giờ mà không bị phế...
Cái này đã vượt qua sức tưởng tượng của nàng, càng khiến nàng tò mò hơn nhiều.
Vẻ mặt của Tiêu Vịnh rất nghiêm túc, coi nhiệm vụ hộ tống lần này cũng giống như khi ra trận giết địch, không khác gì lúc trước bôn ba trăm dặm lấy thủ cấp quân địch cả đêm, đều hoàn toàn dụng tâm hoàn thành.
"Nương nương, xin ngài hạ màn xuống, cho dù nương nương không bận tâ thì bọn thị vệ trong cung cũng không thể mạo phạm thiên nhan."
Tô Hà Y hoàn hồn, buông rèm xuống, có chút buồn bực.
Nàng vẫn một lòng muốn giúp vị tiểu tướng quân này tranh thủ chút tư cách kiến công lập nghiệp, nhưng không ngờ tính tình đối phương lại bảo thủ chất phác như vậy, thật sự rất khó nói chuyện.
Cũng trách không được Độc Cô Đình dùng hắn, nhưng lại không thích hắn.
Tuy oán thầm nhưng nàng vẫn muốn biết thêm gì đó từ trong miệng hắn, Tô Hà Y lại vén rèm lên nói tiếp: "Kêu bọn thị vệ tránh xa ra một chút là được rồi! Thánh thượng là phụ mẫu tái sinh của ngươi, bổn cung cũng được xem như là một nửa trưởng bối của ngươi, trưởng bối có cái gì không thể nhìn?"
"Tiêu tướng quân thống lĩnh ngự tiền thị vệ, nói vậy chắc hẳn là ngươi đã từng nhìn thấy thái hậu rồi... Thái hậu là người như thế nào?"
"Nương nương không cần hao tâm lôi kéo làm quen."
Tiêu Vịnh liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Từ nhỏ, phụ mẫu Tiêu mỗ đều đã mất, tuy rằng không có tài cán gì, nhưng cũng chưa từng mong thành thân với Tô thị. Tô đại nhân muốn gả xá muội cho Tiêu mỗ, chuyện này Tiêu mỗ xin phép từ chối."
Tô Hà Y nghe xong liền ngẩn tò te, một lúc lâu sau mới hiểu được tại sao đối phương lại có thái độ lãnh đạm như vậy.
Nói đến liên hôn, quả nhiên là chuyện tốt phụ thân nàng làm!
"Chờ một chút... Trong nhà của bổn cung chỉ có một ấu đệ, muội muội ở đâu ra chứ?"
Tiêu Vịnh cũng sững sờ: "Không có sao?"
Tô Hà Y chắc như đinh chém sắt nói: "Không có."
Tiêu Vịnh nhíu mày, cưỡi ngựa đi nhanh vài bước, để lại cho nàng một cái ót ương ngạnh.
"Vậy thì ý đồ của Tô đại nhân còn hiểm ác hơn nữa! Ông ấy lại muốn qua loa gả nữ nhi ngoại thất cho thần... Chẳng trách đạo làm người của ông ấy trong ngoài bất nhất, lòng dạ thâm sâu khó lường."
Tô Hà Y không vui: "Lời này là ai nói?"
"Mọi người trong triều đều nói như vậy."
"Là Vương lão đại nhân nói thế đúng không?! Đã vậy, trong lòng ngươi nhất định cũng chê bổn cung là một tai họa "hại nước hại dân"!"
"Ngay cả ai muốn tốt cho ngươi cũng không nhìn rõ, đúng là mãng phu trong quân mà!"
Tô Hà Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cái tên khờ này, cũng hơi cáu kỉnh, đưa tay hung hăng vỗ vào bệ cửa sổ.
"Dừng xe, cho bổn cung xuống!"
Dứt lời, nàng mặc kệ Ninh Nguyệt ở bên ngăn cản, vén nhảy khỏi xe trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Vịnh.
"Đoạn đường tiếp theo ngươi không cần hộ tống nữa, bổn cung tự mình đi!"