Sáng sớm, ở bến thuyền sông Vị.
Mặt sông bao la phẳng lặng không gợn sóng, thuyền bè qua lại đông đúc. Tất cả đều là cảnh phồn hoa, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái. Nhưng Tô Hà Y nhìn chiếc thuyền đằng xa mà mắt lại đỏ hoe.
Gia sản và hành lý của người Tô gia nhiều cỡ chừng bảy, tám con thuyền lớn, từ lúc trời chưa sáng đã bắt đầu xếp từng cái lên, đến giờ cũng gần xong xuôi. Mặc dù không muốn, nhưng nàng cũng chỉ có thể cố nén nước mắt nói lời từ biệt với người nhà, sau đó cúi xuống ngoéo tay với Tô Tuấn.
"Năm sau gặp lại! Tiểu Tuấn phải ngoan ngoãn, trên đường nghịch nước nhớ cẩn thận."
Tô Tuấn chớp mắt, cầm thứ gì đó nhét vào tay nàng.
"Cái này cho tỷ tỷ!"
Tô Hà Y sửng sốt, mở lòng bàn tay ra xem, là một chiếc chìa khóa.
"Chúng ta đều đi chơi hết, không phải là tỷ tỷ sẽ không thể về nhà sao?"
Tô Tuấn được người hầu bế lên, còn thần thần bí bí quay đầu nháy mắt với nàng: "Đệ để lại bảo bối cho tỷ tỷ, ở trong hộp bảo bối nhỏ đó. Tỷ tỷ nhớ xem nha!"
"Nhất định phải nhớ xem đó!"
"Nhất định phải nhớ —— "
Tô Hà Y vẫy tay với hắn, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Tô Tuấn biến mất trên thuyền, cuối cùng cũng rơi lệ.
"Nương nương đừng buồn, đây chỉ là ngộ biến tùng quyền [1] mà thôi, sau này cũng sẽ có một ngày gặp lại."
[1] ngộ biến tùng quyền: xử sự cho đúng hoàn cảnh
Ninh Nguyệt nhận khăn lụa Ninh Nguyệt đưa tới, nghẹn ngào gật đầu.
Thật ra, trong nhà vẫn có mấy gia nhân ở lại trông coi, đâu cần nàng phải bận tâm? Hơn nữa, hiện tại người thân cũng đã đi xa, hà tất gì nàng lại phải quay về ngõ Cát Tường người đi - nhà trống nữa chứ?
Bây giờ "nhà" của nàng hẳn là hoàng cung lầu các trùng trùng kia...
Chỉ có đệ đệ ngốc nghếch này là còn nhớ, sợ nàng như một đứa trẻ chơi đến quên mất thời gian rồi không về được nhà nên đã cố ý đưa chìa khóa cửa cho nàng.
Ninh Nguyệt ngơ ngác cất chìa khóa đi, đứng bên sông một lúc rồi từ từ quay lại. Ninh Nguyệt định đỡ nàng lên xe lại chợt dừng chân, đột nhiên nhìn về phía xa xăm.
"Vị kia là Ôn đại nhân?"
Quả nhiên, một người một ngựa ở xa xa trông có chút quen mắt, quan phục nổi bật của Ôn Cửu còn chưa thay, màu đỏ son chói mắt, mà người hắn cáo biệt thi lễ một cái, vừa khéo ngẩng đầu lên.
Tô Hà Y híp mắt, nhận ra đó không phải là Tiêu Vịnh thì còn là ai vào đây.
"Hóa ra hôm nay hắn cũng lên đường... thật là trùng hợp."
Sông Vị là tuyến đường thủy bậc nhất của ngoại ô kinh thành, câu thông nam bắc. Trên bến, người ngựa, hàng hóa nối dài không dứt, nếu muốn đến biên quan thì hoàng loạt vật tư cũng phải đi tuyến đường thủy này.
Tô Hà Y đếm số thuyền trên sông, có không ít thuyền lương thực và thuyền muối, đầu thuyền đều có binh lính canh giữ, không khỏi thầm gật đầu.
Nàng yên ổn ở trong cung nên không phát hiện, nhưng đứng từ xa nhìn bến thuyền này mới cảm nhận được bầu không khí chiến tranh rất nghiêm trọng.
Nàng còn đang xuất thần thì người bên kia đã lên thuyền tam bản [2], Ôn Cửu quay đầu phi ngựa về phía nàng.
[2] thuyền tam bản: hay còn gọi là xuồng ba lá
"Gió sông rất lớn, sao nương nương còn nán lại chỗ này?"
Tô Hà Y thấy hắn mặc chu bào mới tinh càng lộ ra khuôn mặt sáng sủa liền mỉm cười.
"Bổn cung còn chưa chúc mừng Ôn đại nhân nhậm chức Trung thư lệnh. Sau Vương lão thừa tướng thì tướng vị này đã để trống đã lâu, xem ra một ngày nào đó còn được chiếu lệnh phong hầu bái tướng cũng chưa biết chừng."
"Thần không dám nhận, chỉ là thay thánh thượng gánh một cái danh mà thôi."
Ôn Cửu không phải người ngả ngớn ngạo mạn, nghe được câu chúc mừng này, lập tức xuống ngựa đáp lễ.
Nhìn thấy Tô Hà Y đứng yên tại chỗ, biết nàng không tức giận vì chuyện “úp nồi” lần trước, Ôn Cửu cũng yên tâm, giọng điệu cũng cung kính hơn.
"Vừa rồi Tiêu tướng quân vẫn còn ở đây, trong lòng hắn cũng muốn tạ ơn nương nương lần này hy sinh tương trợ. Sao nương nương không qua gặp hắn?"
Tô Hà Y giật giật khóe miệng, khẽ hừ một tiếng.
Tạ ơn cái gì mà tạ ơn, tất cả nàng làm chẳng phải là để Độc Cô Đình có thể giành chiến thắng à?
Nàng và Tiêu Vịnh không hợp nhau được hơn nửa câu, nếu không phải vì phần áy náy trong kiếp trước, nàng cũng lười quản nhiều, mặc kệ sống chết của hắn.
Chỉ không ngờ Ôn Cửu lại có giao tình tốt với hắn như vậy. Thân phận hiện tại của Tiêu Vịnh khiến rất nhiều triều thần tránh còn không kịp, vì sợ bị liên lụy. Vậy mà hắn lại đường đường chính chính chạy tới đưa tiễn.
"Tiêu tướng quân có vẻ như không muốn rời đi. Nếu bổn cung tới bắt chuyện, sợ là lại bị hắn khinh thường!"
Ôn Cửu tằng hắn một tiếng, lúng túng nói: "Có lẽ là luyến tiếc vị cô nương gia nào đó trong kinh..."
"Có sao, ngay cả hôn sự với Tô gia hắn còn thẳng thắn cự tuyệt, còn có danh môn thế gia nào muốn kết thân với hắn à?"
Tô Hà Y quét mắt nhìn hắn một cái, giả bộ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Ôn đại nhân còn có tỷ muội sao?"
Vốn dĩ nàng định trêu chọc chế nhạo hắn, nhưng không ngờ lại nói trúng tâm tư của Ôn Cửu. Hắn biến sắc, khuôn mặt hơi đỏ ửng.
"Nếu có thì tốt rồi... Không dối gạt nương nương, vi thần vẫn luôn muốn có một tỷ muội như hoa như ngọc, nhưng lại không có. Tục ngữ nói, nhân sinh tám chín phần mười là không được như ý..."
Tô Hà Y càng ngạc nhiên: "Ôn đại nhân đường làm quan đang rộng mở, sao lại ủ rũ nói như thế?"
"Nương nương đừng trách."
Ôn Cửu quét mắt, nhìn về phía sau nàng, cười khổ nói: "Đường làm quan rộng mở đều là cơ hội thánh thượng ban cho, nếu như ngài còn nhìn vi thần nữa, vi thần sẽ không được như ý thật đấy."
Tô Hà Y nhận ra ánh mắt của Ôn Cửu thay đổi, trong lòng có chút nghi hoặc, vừa quay đầu lại đã thấy Ninh Nguyệt run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Thảo nào từ nãy tới giờ Ninh Nguyệt không hề có chút động tĩnh nào!
Độc Cô Đình chẳng biết từ lúc nào đã cưỡi ngựa đi tới, hắn mặc long bào màu đen đơn giản, tay áo dạng mũi tên, cư cao lâm hạ cầm dây cương, im lặng nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện.
Tô Hà Y: "..."
Sao đột nhiên nàng có loại ảo giác bị người ta bắt gian vậy trời?
Đôi mắt của Độc Cô Đình sắc như dao, nàng dám chắc, chỉ cần đối phương phất tay một cái, một đám thị vệ sẽ xông tới trói nàng lại!
"Thánh thượng, thần thiếp không để ý."
Nàng lập tức ngậm miệng lại, quy quy củ củ thi lễ, lộ ra một cần cổ trắng nõn sáng như ngọc thạch, mềm mại tao nhã không gì sánh được.
Độc Cô Đình nhìn nàng cười cười nói nói với Ôn Cửu, ngay cả tiếng vó ngựa cũng không nghe thấy, trong lòng lập tức bực bội. Vừa mới chuẩn bị quấy rầy thì Tô Hà Y kính cẩn đề phòng hắn, trong lòng hắn lại dâng lên một tia bất mãn và ghen tị.
Hắn bất chấp quy củ trong cung cho nàng về nhà đoàn tụ chính là vì muốn thấy nàng vui vẻ mỉm cười.
Nhưng vào lúc này, hoàng đế cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, từ trên cao nhìn xuống không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của Tô Hà Y, tư thế có đẹp đến đâu cũng không được đẹp mắt.
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Còn nói gì nữa không, nói xong hết đi, trẫm chờ."
Ôn Cửu vội vàng chắp tay, phi ngựa chạy như bay.
Tô Hà Y nghe thấy giọng điệu kỳ quái của hắn, vội vàng kéo dài thanh âm đến sởn cả tóc gáy nói: "Chỉ vô tình gặp mặt thôi, không có gì để nói."
Nàng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, chớp chớp đôi mắt ngập nước, cẩn thận hỏi: "Thần thiếp đang định hồi cung, chẳng hay thánh thượng còn chuyện gì quan trọng hay không..."
Vừa rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy Độc Cô Đình, trong đầu nàng đã có một số phỏng đoán. Hôm nay không phải là hưu mộc [3], lẽ ra hoàng đế phải bận rộn giải quyết đủ thứ công việc chính sự. thành phố trên lưng ngựa trong bộ quần áo màu đen. Ngoài ra, phải có một cái gì đó không thể nói và quan trọng để làm.
[3] Hưu mộc: chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều (Đại tư mã, Tả Hữu Tiền Hậu tướng quân, Thị trung, Tả Hữu tào, Chư lại, Tán kị, Trung thường thị) cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần.
Chẳng lẽ có liên quan đến rất nhiều tàu chiến và thuyền chở lương thực trên bến thuyền này sao?
Hay là...
Trong lúc Tô Hà Y còn đang mải mê suy nghĩ, con tuấn mã màu đen thuần khiết đột nhiên phát ra tiếng phì phì, chậm rãi bước về phía trước, trước khi nàng kịp phản ứng thì trên cánh tay đã truyền đến một lực.
"Ngẩn người cái gì? Trẫm tới để đón nàng hồi cung."
Tô Hà Y: "A a a a!"
Độc Cô Đình nới lỏng dây cương, một tay kéo nàng, trực tiếp kéo nàng lên con "Mặc Lân" cao to uy vũ này!
Tô gia là dòng dõi thư hương, từ nhỏ Tô Hà Y ngoài học nữ công châm tuyến, thơ từ văn thư ra thì chưa từng cưỡi con ngựa nào cao to thế này. Nàng lập tức sợ hãi đến độ hai chân run rẩy, hai tay nắm chặt bờm ngựa.
Trái tim như sắp nổ tung, môi cắn trắng bệch. Con ngựa như nhận được lệnh chạy từng bước nhỏ khiến nàng muốn ngất xỉu.
Độc Cô Đình đè Tô Hà Y đang sợ hãi trước mặt mình lại, trong lòng có chút buồn cười.
"Vừa rồi còn khí thế lắm mà, bây giờ sao lại sợ đến thế này rồi?"
Hắn quay mặt sang cắn vào vành tai đỏ bừng của nàng, Tô Hà Y muốn lùi lại nhưng không có chỗ nào lùi lại được, chỉ có thể cứng người ngã về phía sau như ôm ôm ấp ấp, cả người đều nép vào trong khủy tay hắn.
Cảm nhận được thân nhiệt nóng hừng hực sau lưng, Tô Hà Y cũng bắt đầu toát mồ hôi, chỉ cảm thấy sau lưng mình như có lửa đốt.
"Thần thiếp không có nhát gan, chỉ là do... chưa từng cưỡi ngựa như thế này bao giờ thôi."
Giọng nàng không kiềm được mà run cầm cập, nhưng lại rất điềm đạm đáng yêu.
Nhưng vẻ dịu dàng mềm yếu như vậy lọt vào tai Độc Cô Đình lại càng khích lệ suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn, chỉ muốn tiếp tục khi dễ nàng cho đến khi nàng bật khóc.
Hắn nhẹ nhàng kéo tay của Tô Hà Y, để nàng tự vịn vào yên ngựa.
"Nhất hồi sinh, nhị hồi thục [4]."
[4] nhất hồi sinh, nhị hồi thục: ban đầu thì xa lạ nhưng sau này sẽ quen
Vừa dứt lời, Độc Cô Đình liền khẽ quát một tiếng, mặc cho tuấn mã cao giọng hí lên, tung bốn vó, lập tức lao thẳng về phía cổng thành.
Gió mạnh quật vào mặt, chớp mắt liền làm rối tung cả hai bên tóc mai.
Tô Hà Y nhanh chóng bị lắc lư đến hoa mắt chóng mặt, thở không ra hơi, chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt thét chói tai.
"Khoan đã, khoan đã!"
Giọng điệu không nhanh không chậm của Độc Cô Đình từ phía sau truyền đến, mang theo chút kiêu ngạo vì đã trêu chọc thành công.
"Mặc Lân không hiểu chậm là gì đâu. Nếu nàng muốn chậm một chút thì trẫm có thể... thương lượng một phen."
Câu nói đùa này mang theo chút cảm giác sắc tình không rõ ràng dán vào tai nàng.
Hai bên đường ở ngoại ô cây cỏ xanh tươi, bên cạnh lại không có người nào khác, giữa hai người không khỏi sinh ra một bầu không khí kiều diễm hiếm có. Đáy lòng Độc Cô Đình khẽ động, vươn tay ôm lấy vòng eo thon, vùi mặt vào cần cổ Tô Hà Y.
Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng quanh quẩn, là mùi hương quen thuộc của Tô Hà Y.
Nàng vừa đi xa một đêm, hoàng thượng vốn đã quen hai người ngủ chung lập tức nhớ nhung không thôi.
Tô Hà Y không chút do dự nói: "Cầu thánh thượng khai ân! Thần thiếp thừa nhận bản thân sợ hãi!"
"Cầu ngài đó, nếu còn không dừng lại, thần thiếp sẽ nôn ra mất!"
"..."
Độc Cô Đình đen mặt thúc vào bụng ngựa, Mặc Lân khó khắn lắm mới ngừng lại, Tô Hà Y mặt mũi trắng bệch lập tức nhảy xuống, nhào tới gốc cây bên đường nôn khan.
Không cố ý...?
Tay Độc Cô Đình giật giật, như muốn đến đỡ Tô Hà Y, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế ngồi yên không nhúc nhích trên yên ngựa
Hắn búng tay, một hắc y nội thị lặng lẽ xuất hiện, đưa cho Tô Hà Y một túi nước bằng da trâu.
Sau khi dội gáo nước mát lạnh, Tô Hà Y mới thở hắt ra, lau những giọt nước trên mặt.
"Thần thiếp sẽ không hồi cung."
Độc Cô Đình sắc bén nhìn bóng lưng run rẩy của nàng, giọng nói càng lạnh hơn: "Tại sao?"
Ánh mắt Tô Hà Y lại trở nên sáng động lòng người, nhìn về phía cổng thành cách đó không xa tỏa sáng rực rỡ.
"Thần thiếp muốn quay về ngõ Cát Tường trước!"
Nàng lấy chiếc chìa khóa trong tay áo ra, giơ lên trước ánh nắng mặt trời: "Thần thiếp sực nhớ ra, cái chìa khóa này không phải là chìa khóa cửa. Phụ thân hẳn là còn có đồ để lại cho thần thiếp!"