"Cái hoa quế cao này ăn rất ngon, lúc hồi cung ta phải cầm về cho mấy người Tiên Vân, Ninh Nguyệt một ít mới được."
Tô Hà Y liếm liếm mật ong trên đầu ngón tay, thích ý dựa vào ghế mỹ nhân.
Tiểu cung nữ cười nói: "Trong cung có mấy vị sư phụ bạch án [1] ở phía Nam mới tới, trạng nguyên mễ cao, quế hoa đường cao đều đủ cả, nương nương cứ chăm sóc tốt bản thân là được."
[1] Đầu bếp có hai loại là hồng án và bạch án. Bạch án là nấu các món chính (mì, phở, bánh bao...), hồng án làm các món thịt.
Hôm sau hồi cung, Độc Cô Đình liền mang theo Tô Hà Y cùng đến ngự thư phòng, giống như sợ nàng lại chạy mất. Hơn nữa còn cố ý sai người dọn dẹp Thủy các phía sau ngự thư phòng, bồn băng tháp lạnh, hoa quả tươi mới để nang ngây ngốc ở yên đó.
Cũng may Tiên Vân cũng được cứu thoát, không có gì đáng lo ngại. Tô Hà Y vui vẻ tự tại làm cảnh người, lại quay về tình trạng ngày ngày nằm úp dưỡng thương.
Nhưng lúc nàng bỏ cao điểm ngọt ngào vào miệng không ngờ lại nghe nói Độc Cô Đình đã cố tình tìm trù sư làm cho nàng.
Tô Hà Y lại cắn thêm một miếng trạng nguyên cao, đường mè tan chảy giữa môi và răng, có chút dính răng.
Hắn thật sự đặt lời của nàng trong lòng...
Trong lòng Tô Hà Y cực kỳ phức tạp.
Nàng thật không ngờ sau khi Độc Cô Đình sống lại một kiếp, vậy mà tính tình lại thay đổi vượt nhiều đến bất ngờ. Hiện tại mọi thứ đã vượt xa dự tính của nàng, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt hơn. Nhưng mà đáy lòng nàng vẫn còn chút bất an.
Thực sự trở thành "quý phi nương nương", thay thế Hạ Yên Nhiên được sủng ái kiếp trước, liệu nàng có đủ khả năng hay không?
Từng đàn cá chép hoa không ngừng đạp nước, tụ thành vòng tròn trên mặt nước để xin ăn, Tô Hà Y bẻ nát cao điểm còn dư lại, hai tay chìa ra ngoài lan can thả từng chút từng chút xuống hồ cho chúng ăn.
Từ xa nhìn lại khung cảnh này quả là một bức tranh thiên nhiên hữu tình.
"Thánh thượng, thánh thượng!"
Ôn Cửu ở bên cạnh đang loay hoay viết thánh chỉ, đột nhiên không nghe thấy âm thanh bên tai nữa.
Trong lòng hắn nơm nớp lo sợ, không khỏi ngẩng đầu lên gọi.
Nói chung, thánh thượng đột nhiên trầm mặc chính là điềm báo bất mãn!
Ôn Cửu liếc nhìn mật báo Độc Cô Đình đang cầm trong tay, thận trọng nói: "Nguyên đại nhân muốn thuế ruộng để chỉnh đốn lại Bạch Nhạn quan?"
Độc Cô Đình thoáng định thần lại, lúc quay lại nhìn hắn, trên mặt vẫn mang chút ý cười.
Thật quá kỳ lạ!
Ôn Đại học sĩ lại càng hoảng sợ, trong lòng bỗng tò mò, không khỏi khẽ liếc nhìn về phía cửa sổ.
Ở ngoài đó có chuyện tốt gì mà có thể khiến cho vị thánh thượng mặt lạnh như Diêm Vương gia mỉm cười?
Độc Cô Đình đóng cửa sổ lại, một nửa cánh cửa vừa khéo chặn hết ánh mắt thăm dò của hắn.
"Đại chiến sắp tới. Bạch Nhạn quan là cửa quan nguy hiểm nhất Nam Cương, muốn bấy nhiêu cũng không quá đáng. Trẫm dùng người thì không nghi ngờ, ngươi bảo hắn đến kho thóc Thường Bình ở Việt Châu lĩnh thuế ruộng đi."
"Với mưu kế như vậy, tuyến phòng ngự của Bạch Nhạn quan có thể hoàn thành trong nửa tháng. Lúc đó cũng là ngày chúng ta động thủ với Nam Việt."
Ôn Cửu thu hồi ánh mắt, tiếc nuối tặc lưỡi nói: "Nhưng biên quan vẫn chưa có tướng quân. Lúc trước Vương lão đại nhân luôn miệng nói Tiêu Vịnh còn quá trẻ, sau này sẽ công cao chấn chủ nên thánh thượng mới gọi hắn về. Hiện tại... đã chọn được người mới chưa?"
Độc Cô Đình nói: "Công cao chấn chủ không phải chính là Vương Định An sao?"
Nói xong liền ném tấu chương sang một bên.
“Tại kỳ vị mưu kỳ sự [2], đến Lễ bộ còn muốn dạy trẫm phải chú trọng nông canh, nay vùng Trung Nguyên đang bị hạn hán lớn, trước hết phải tế bái tổ miếu cốc thần!"
[2] tại kỳ vị mưu kỳ sự: ở vị trí nào lo chuyện ở vị trí đó
Trong lòng Ôn Cửu chấn động, lúc này mới nhận Độc Cô Đình đã đá văng Vương lão đại nhân ra khỏi vị trí tể tướng, không còn tin tưởng ông ta nữa.
Tổ miếu tế tự đương triều ở rất xa, đi tới đi lui cũng tốn ít nhất mười ngày, lại thêm lễ nghi xa hoa lãng phí... Hiện tại bất luận là thánh thượng dụng binh hay cứu trợ thiên tai đều là đại sự hàng đầu, Vương lão đại nhân vậy mà dám giở mấy cái lễ nghi phiền phức này khiến thánh thượng bực tức, đúng là hồ đồ!
Ôn Cửu cười khổ lắc đầu: "Là vi thần lỡ lời."
Hắn đang định nói tiếp, chợt nghe bên ngoài ngự thư phòng truyền tới một tiếng la hét ầm ĩ, giống như là có người muốn tự tiện xông vào.
"Ngươi về trước đi."
Độc Cô Đình gõ gõ mặt bàn Hoàng Hoa Lê, lại nói với Cao Phúc: "Ngươi đưa Ôn học sĩ ra ngoài, xem thử bên ngoài ồn ào là có chuyện gì."
Cao Phúc cung kính cúi đầu, vừa đi tới trạm gác đã nhìn thấy Hạ Yên Nhiên kiều hoa chiếu thủy [3], uyển chuyển đi đến, ẩn ý mở miệng chào hỏi.
[3] kiều hoa chiếu thủy: hoa rọi mặt nước, ẩn dụ hình ảnh một người phụ nữ đoan trang dịu dàng.
"Cao công công!"
Hạ Yên Nhiên lã chã chực khóc, muốn hạ thấp người phúc thân.
"Bổn cung không phải vô cớ tự tiện xông vào, mà do bổn cung phát hiện trong cung xảy ra án mạng! Ngươi để bổn cung vào gặp thánh thượng một lần đi!"
Một câu "án mạng" đầy hoảng sợ khiến đám thị vệ, cung nữ nghe được đồng loạt biến sắc. Trong cung, cung nhân bình thường bệnh chết, ngã chết đều là chuyện cực kỳ nhỏ nhặt không đáng nói. Cứ dựa theo lẽ thường, cuốn trong một cái chiếu rơm, đưa ra khỏi cung để người nhà nhận về.
Hạ Yên Nhiên là công chúa Nam Việt, chắc chắn cũng hiểu rõ quy củ tang lễ này.
Nhưng nàng ta khóc lóc sướt mướt, la hét ầm ĩ kéo đến đây, vậy thì thân phận người chết hẳn là không bình thường!
"Cái đó... Ninh quý phi nương nương có chuyện gì, cứ từ từ nói!"
"Khúc mắc bên trong, bổn cung chỉ có thể... chỉ có thể mật cáo với thánh thượng mà thôi!"
Cao Phúc giật mình, lập tức sai người đỡ Hạ Yên Nhiên nhanh chóng đi vào ngự thư phòng.
Thấy Độc Cô Đình đang ngồi trên ghế chủ vị, Hạ Yên Yên kích động không thôi, đưa khăn lụa lên lau nước mắt. Một giây tiếp theo liền nhìn thấy Tô Hà Y chẳng biết từ lúc nào đã ở bên cạnh hắn, đang châm nước pha trà nhìn nàng, trong mắt không khỏi dâng lên hận ý.
Thật khéo, Tô Hà Y vậy mà cũng ở đây.
Hạ Yên Nhiên thầm cười nhạt, cho ngươi được lợi thêm một khắc nữa, sau đó xem ngươi còn có thể cười như vậy nữa hay không!
"Thánh thượng..."
Nàng điều chỉnh giọng điệu, nhỏ nhẹ dịu dàng gọi một tiếng. Người bình thường vừa nghe, xương cốt toàn thân đều tê dại.
"Mới vừa rồi thần thiếp đi tản bộ hái hoa trong ngự hoa viên, định bảo cung nữ lấy nước rửa tay, không ngờ trong giếng lại nổi lên một thi thể. Có người nhận ra người đó là... là phó thống lĩnh ngự tiền thị vệ, Vương Cầu!"
Nhưng Độc Cô Đình lại không kinh ngạc hay tức giận như nàng nghĩ. Ngược lại, hắn còn nở một nụ cười hờ hững, uống một hớp trà trong tay Tô Hà Y.
Trà sen Tô Hà Y pha rất tươi mát, giúp hắn tập trung suy nghĩ, hương vị cũng là thượng phẩm.
"Ngươi nói đi."
Giọng của Độc Cô Đình không nhanh không chậm, trầm thấp từ tính: "Miệng giếng trong ngự hoa viên nhỏ hẹp, sao một tên thị vệ có thể rơi xuống giếng chết được?"
Hạ Yên Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn chén trà kia, con ngươi cứng đờ, giống như thứ Độc Cô Đình uống không phải là nước trà mà là một bát thuốc mê lớn.
Nhìn lại lần nữa, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như hầm băng của Độc Cô Đình.
Vai Hạ Yên Nhiên khẽ run lên, đầu ngón tay khẽ nắm chặt ống tay áo.
Độc Cô Đình... tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng? Cứ như hắn đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng, hoàn toàn xem lời vừa rồi của nàng là một trò đùa.
Không thể nào, rõ ràng là nàng đã an bài cẩn thận không một kẽ hở!
Mặc dù nàng sai người giết Vương Cầu, nhưng căn bản là không ai chứng kiến cảnh tượng đó, huống chi...
"Thị vệ kia quả thật không có khả năng nhảy xuống nước tự sát."
Hạ Yên Nhiên cắn răng, tiến lên một bước rồi quỳ xuống, ngón tay chỉ thẳng vào Tô Hà Y.
"Hôm nay thần thiếp liều mạng đến gặp thánh thượng chính là muốn tố giác Tuệ quý phi tư thông với thị vệ, lại còn giết người ném xác hòng hủy thi diệt tích!"
Tô Hà Y: ...
Bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của Hạ Yên Nhiên đúng là bậc nhất.
Cho dù nàng sớm đã đoán được là nàng ta muốn làm trò nhưng nàng cũng không thể không tán thưởng một phen tính toán này của nàng ta.
Vương Cầu chính là Vương phó thống lĩnh đưa lệnh bài xuất cung cho nàng, thật ra cũng là một con cờ của Hạ Yên Nhiên!
Tất cả ngự tiền thị vệ đều là con em thế gia, cả thân phận lẫn hiểu biết đều không thấp, vậy mà lại bị một phụ nhân thâm cung như nàng ta đùa giỡn.. Từ đó có thể nhìn thấy bản lĩnh của Hạ Yên Nhiên. Hơn nữa nàng ta còn dám trực tiếp động thủ giết người ở trong cung, lại càng có dũng khí hơn người.
Đáng tiếc, lần giao phong này, cả Độc Cô Đình và nàng đều đứng ngoài cuộc, sớm định được tội nghiệt của nàng ta.
Độc Cô Đình nhéo tay của Tô Hà Y ở dưới bàn, cho nàng một lời cảnh cáo "không được cười".
Hắn nhìn Hạ Yên Nhiên, chậm rãi nói: "Vậy —— ngươi có chứng cứ gì không?"
"Bằng chứng là hôm qua Tô thị đã gặp hắn, lấy sắc lừa gạt lấy được lệnh bài, lại còn lén chạy ra khỏi cung."
Ánh mắt Hạ Yên Nhiên hung hăng đục khoét trên người Tô Hà Y.
Mặc dù nàng không biết tại sao không liên lạc được với sát thủ ở ngoài cung, nhưng thấy Tô Hà Y bình an vô sự, nàng liền biết nhất định là Tô gia đã sớm an bài cao thủ hộ tống, mới giữ được cái mạng nhỏ của nàng ta.
Vậy càng tốt, nàng có thể lôi cả nhà nàng ta xuống nước!
"Chuyện này người gõ mõ cầm canh ở giác môn cũng thấy, thánh thượng có thể cho gọi hắn tới làm chứng! Chẳng qua không biết là Tô thị có chuyện gì quan trọng đến mức không để ý đến trong sạch và thân phận hay không? Hay là nàng lén truyền vật gì đó quan trọng ra ngoài?"
Độc Cô Đình nâng cằm còn chưa mở miệng thì Tô Hà Y đã động.
Nàng cầm ấm trà vừa mới pha, cười khanh khách đi tới trước mặt Hạ Yên Nhiên, sau đó ——
Một tiếng "ào" vang lên, cả ấm nước lạnh đều dội thẳng lên đỉnh đầu Hạ Yên Nhiên.
"Ninh quý phi đúng là nóng đến mức hồ đồ rồi, uống một chút trà sen cho thanh tỉnh đi."
"Tô Hà Y!"
Hạ Yên Nhiên hét ầm lên, hai tay cuống quýt lau lá trà trên mặt, bắt đầu dập đầu khóc lớn.
"Thánh thượng! Thần thiếp từ khi tiến cung vẫn luôn an phận thủ thường, cung kính hầu hạ thánh thượng, rốt cuộc thần thiếp đã là sai chuyện gì chứ —— "
Nói rồi nàng ta lê đầu gối tiến tới, đang định ôm chân Độc Cô Đình khóc lóc, nhưng không ngờ lại bị Độc Cô Đình tỏ vẻ chán ghét, nhấc chân đạp một cước vào vai.
"Nháo đủ chưa?"
Chỉ vài từ đơn giản nhưng lại như từ cõi cửu u [4] truyền đến, mang theo sát khí nồng nặc.
[4] cửu u: âm phủ
Hạ Yên Nhiên ngẩn ra, tiếng khóc lóc kể lể im bặt như bị người bóp cổ.