Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 1: Trọng sinh



Tô Hà Y chết vào một ngày thu mưa tầm tã.

Bên trong tiểu biệt viện chen chúc không ít người, sắc mặt người nào người nấy đều trắng bệch, thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở đè nén nhẹ nhàng truyền đến, tên thái giám thính tai nghe được lập tức hăm dọa một trận.

"Mau giết đi, hôm nay trời mưa làm cho sạch sẽ một chút."

Lão thái giám quay đầu dặn dò một câu, rồi để đồ nhi đỡ ngồi xuống ghế thái sư, tiếng gào khóc đột nhiên vang lên, xung quanh lại trở nên hỗn loạn.

Thị vệ bên cạnh thấy thế lập tức kéo một cung nữ ném xuống bãi đất trống, giơ tay chém xuống. Máu từ cần cổ nàng bắn phọt ra, mặt đất nhuộm một mảng đỏ sẫm.

Tô Hà Y chỉ cảm thấy toàn thân rét run như rơi vào hầm băng.

Hoàng đế đương triều Độc Cô Đình là một bạo quân, coi mạng người như cỏ rác, cai trị hà khắc, chưa từng nhân từ nương tay. Từ khi nàng vào cung vẫn luôn dè dặt thận trọng, chỉ sợ chọc giận thánh thượng làm liên lụy đến thân hữu. Trong lòng thầm mong ngóng đến mãn kỳ ba năm có thể xuất cung... Không ngờ một ngày trước khi được tự do, vị đại nội tổng quản này lại mang ý chỉ xử tử tất cả cung nữ trong biệt viện!

Đầu gối bị ma sát đến rướm máu, nhưng nàng lại không hề cảm thấy đau đớn, đột nhiên lê đầu gối tiến tới.

"Cao tổng quản! Xin hỏi chúng nô tỳ rốt cuộc đã phạm vào tội gì? Thánh thượng muốn giết người thì nhất định phải có lý do chứ!"

Tô Hà Y chật vật ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh lệ tái nhợt đầy nước mắt hòa cùng nước mưa.

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù Tiểu Hà chết, cũng muốn được làm ma minh bạch!"

"Tư thông với ngoại thần, lấy trộm quân cơ. Không chỉ có ngươi chịu chém đầu mà hơn tám mươi mạng người của Tô gia cũng không thoát được, nam tử thì giết chết, nữ quyến thì bán làm nô!"

Một tiếng cười duyên quen thuộc truyền vào tai, Tô Hà Y ngẩng đầu lên, bóng người trước mắt khiến vành mắt nàng như muốn nứt ra, lập tức giãy dụa.

"Là ngươi... Tại sao ngươi lại hại ta?!"

Người tới chính là quý phi Hạ Yên Nhiên nhu thuận mềm yếu. Trước kia nàng vẫn chuyên tâm hầu hạ nàng ta, tình như tỷ muội!

Khuôn mặt mỹ lệ kiều mị của nàng ta hiện tại đã không còn vẻ e lệ lúc mới đến một đất nước xa lạ, chỉ còn sót lại vẻ lãnh đạm và chán ghét.

"Tô Hà Y, ngươi thực sự ngu xuẩn đến mức cho là ta cần ngươi thương cảm hay sao? Thay ta lấy quân báo biên cương, tác dụng của ngươi đến đây cũng chấm dứt rồi."

"Cả ngày bày ra dáng vẻ lẳng lơ trước mặt thánh thượng nhưng lại tỏ vẻ không biết gì, ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

Nàng ta cong miệng lãnh khốc nói: "Còn chờ gì nữa? Động thủ đi!"

Thị vệ đáp một tiếng rồi rút đao ra, Tô Hà Y còn chưa kịp thét chói tai, trước mắt đã tối sầm, trời đất quay cuồng.

...

"Cha, nương... Không được!"

Nắng sớm yếu ớt, bên trong sa trướng [1] trong phòng, Tô Hà Y giãy dụa, rốt cuộc cũng không nhịn được hét lên.

[1] sa trướng: màn lụa

"Cứu mạng! Ta không muốn chết!"

"Người nào? Tô nha đầu, quỷ hào của ngươi là gì?"

Động tĩnh này thực sự khiến cho cung nữ Thải Bình đang muốn giục nàng dậy cả kinh.

"Gặp ác mộng sao?"

Dứt lời, Thải Bình liền dán bàn tay nhỏ bé lạnh như băng lên mặt Tô Hà Y khiến nàng giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

"Ưm..."

Ý thức khôi phục, tầm mắt cũng dần dần rõ ràng, Tô Hà Y lắc lắc đầu nhìn người trước mặt, toàn thân lại run lên. Nàng dụi mặt, kéo nữ tử đang nhìn chằm chằm vào mình lại ——

"Ngươi. . . Ngươi là?"

Lời nói bên môi run rẩy: "Thải Bình?"

Người trước mắt này vậy mà lại là bạn tốt vốn đã chết trong trận mưa to của nàng!

Tô Hà Y kinh ngạc sờ cổ, trơn bóng nhẵn nhụi, không chút tì vết, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mừng như điên.

Nếu vậy máu chảy đầy đất trong biệt viện lúc trước đều là mơ sao?

Lão thiên gia vậy mà lại cho nàng một cơ hội được sống lại!

Lại nhìn thân ảnh đang múc nước bên ngoài màn trướng, trong lòng Tô Hà Y ngũ vị tạp trần, ngón tay dần siết chặt ga giường.

Vừa rồi Thải Bình nói, công chúa Nam Việt... Hạ Yên Nhiên sắp tiến cung.

Thánh thượng đương triều Độc Cô Đình tuy là một bạo quân, nhưng lại giỏi tấn công chinh phạt. Hiện tại nước Nam Việt đã phái người đến cầu hoà với Trấn Quốc hầu Tiêu Vịnh, cam nguyện cắt đất một quận, hơn nữa còn mang theo vị công chúa duy nhất đến để hòa thân làm tin.

Mà kiếp trước, vốn dĩ nàng chỉ là quan thị thư không có tiếng tăm gì trong ngự thư phòng, nhất thời vì đồng cảm nên giúp đỡ Hạ Yên Yên nhu nhược đáng thương mới đến. Không ngờ lại trở thành quân cờ trong tay nàng ta, bị nàng ta vu hãm "lấy trộm" tấu chương quân báo trong ngự thư phòng...

Bây giờ nghĩ lại, e rằng mục đích Hạ Yên Nhiên tự nguyện đến hòa thân vốn cũng không đơn giản.

Trộm quân cơ... A, mình chẳng qua chỉ là kẻ chết thay của nàng ta mà thôi!

Ánh mắt Tô Hà Y dần trở nên lạnh lẽo, nàng cầm chiếc gương đồng trước giường lên. Nữ tử bên trong gương thanh lệ như tiên cảnh Giang Nam, hiện tại lại thêm một cỗ khí chất băng tuyết quạnh quẽ.

Nàng không khỏi giật giật khóe miệng mỉm cười. Má lúm đồng tiền như hoa trong gương đồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa tươi sáng, ba phần thoát tục, ba phần ngượng ngùng.

Kiếp trước, trước khi vào cung, khuôn mặt này từng được thế gia đương thời ca tụng là "Tô thị dáng dấp yểu điệu, dung mạo độc nhất khuynh thành", thậm chí còn khiến vị hoàng đế trẻ tuổi kia mấy lần như có như không chú ý đến.

Nàng vốn cho là mình đã trầm mặc ít nói, cố gắng ăn mặc xấu xí, chỉ cẩn thận đề phòng người nọ thôi là được rồi. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn nhận được một câu ban chết, hết đường chối cãi ngã xuống bùn nhơ, còn liên lụy đến thân hữu.

Sống lại một lần nữa, nàng có thể thay đổi được tâm của vị đế vương cao cao tại thượng mà nàng của kiếp trước nhìn không dám nhìn thẳng hay không? Hay là tự mình mở nắp quan tài, lo liệu hậu sự cho mình?

Thải Bình ở bên ngoài gọi lớn: "Đã ổn chưa? Chúng ta mau đi thôi! Cao tổng quản đã phái người đến thúc giục rồi đó!"

"Tới ngay đây!"

Nhìn bóng dáng mờ mịt ngoài cửa sổ, Tô Hà Y cắn răng hạ quyết tâm, lén lút lấy trong ngăn kéo ra hai viên đá lửa, giấu vào trong ống tay áo.

Chuyện mạo hiểm cứ để nàng làm đi!

Lần này, nàng nhất định phải bảo vệ Tô gia bình yên vô sự, tuyệt đối không thể nhận kết cục bi thảm như vậy nữa.

...

Đêm thu vốn dĩ dài hơn ngày, Cao Phúc đốt đèn lồng đợi trên con đường mòn rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng nơi ngã rẽ đằng xa đi tới, lập tức tươi cười đi lên nghênh đón.

"Thánh thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi."

Người nọ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vóc người cao to như tùng như nham [2]. Diện mạo mơ hồ không rõ dưới ánh đèn, chỉ thấy rõ một đôi mắt lạnh lùng như hàn tinh [3], khiến người ta không dám nhìn thẳng.

[2] như tùng như nham: như cây tùng bách, như núi đá

[3] hàn tinh: sao mờ trong đêm đông

"Đi thôi."

Cao Phúc vội vàng cúi đầu dẫn đường ở phía trước.

Hắn không hiểu tại sao thánh thượng đã nhận được tin đại thắng, lấy được đệ nhất mỹ nhân của Nam Việt, nhưng vẻ mặt vẫn không quá vui vẻ. Nghe nói đêm qua thánh thượng còn làm một trận dữ dội với Vương Tướng công, dứt khoát bức cựu thần tam triều chủ trương cố gắng hòa đàm phải đâm đầu vào cột.

Chẳng lẽ cuộc chiến này nhất định phải đánh sao?

Trong lúc đoàn người trầm mặc đi về phía trước thì hai tiểu hoàng môn [4] bất chợt chạy tới, dập đầu như giã tỏi.

[4] tiểu hoàng môn: thời nhà Hán thì dùng chỉ những thái giám có địa vị thấp hơn so với những người hầu cận thông thường. Nhưng về sau lại dùng để chỉ thái giám nói chung.

"Bẩm. . . Bẩm thánh thượng, ngự thư phòng đi lấy nước [5]!"

[5] đi lấy nước: bị cháy

"Đi lấy nước? Vậy còn không mau dập lửa!"

Cao Phúc cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đằng trước quả nhiên có hơi khói bốc lên nghi ngút, còn có ánh lửa bập bùng mơ hồ.

Chưa kịp dứt lời, hắn đã thấy bóng người bên cạnh lóe lên, Độc Cô Đình lướt qua như một cơn gió lạnh, bước nhanh về phía trước.

Tất cả mọi người nhất thời đều hoảng loạn, chỉ có thể đuổi theo. Lúc chạy đến trước đại môn liền nhìn thấy mấy cung nữ thái giám đang ồn ào dập lửa, đúng lúc này đột nhiên một cung nữ mặc thanh y phá cửa lao ra, y phục còn đang bốc cháy, lảo đảo té nhào xuống dưới chân Độc Cô Đình.

Một tiếng "hộ giá" vừa dứt, vô số thùng nước lạnh lập tức tạt tới khiến toàn thân cung nữ kia ướt sũng.

Y phục rách nát bám vào thân thể gầy yếu, cung nữ kia lạnh run, thực sự rất thê thảm đáng thương. Nàng giãy dụa một hồi rồi nằm rạp xuống con đường đá, sắc mặt trắng bệch như giấy Tuyết Lãng [6].

[6] Giấy Tuyết Lãng: một loại giấy trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân. Theo Lưu Từ Hân đã viết, giấy Tuyết Lãng được lấy từ thân cây Tuyết Lãng. Loại cây này sau một trăm năm sẽ tự nhiên biến thành giấy, hơn nữa loại giấy này chỉ có hắc diện thạch (obsidian) mới ép phẳng được.

Độc Cô Đình hơi nheo mắt, ánh mắt bình tĩnh lập tức tan vỡ trong nháy mắt, không khỏi tiến lên trước nửa bước.

Hắn nhíu mày, trầm giọng, gọi cái tên đã quanh quẩn trong lòng hắn bấy lâu nay: "Tô Hà Y?"

Nước lạnh quá.

So với trận mưa xối xả ngày đó còn lạnh hơn nhiều, lạnh đến mức thấu tận xương tủy.

Thân thể Tô Hà Y cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị hai ngón tay nâng cằm bắt nàng ngẩng đầu lên. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng chạm một cái nhưng sức lực lại không cho phép nàng cự tuyệt.

Một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt nàng, Độc Cô Đình mặc một thân long bào màu đen, dung mạo càng như quan ngọc [7], tuấn lãng bất phàm. Hắn mím chặt môi, trong đôi mắt sắc bén dường như đè nén vô số cảm xúc.

[7] quan ngọc: là một viên ngọc đẹp để trang trí mũ miện, dung mạo như quan ngọc ý chỉ những người đàn ông đẹp.

Cuối cùng cũng đến!

Tô Hà Y như bừng tỉnh cơn mê, vội vàng quỳ xuống, lau sạch tro bụi trên mặt, rồi cung kính cúi đầu.

Vừa rồi, nàng nhân lúc ít người, đốt sách gây ra hỏa hoạn. Lúc khói lửa bốc lên liền vơ vét một ít tấu chương quan trọng nhất nhét vào ngực, cố ý muốn mượn cơ hội này để tranh công.

Thấy ánh mắt dò xét của đối phương đang chĩa vào mình, nàng càng cố gắng làm bộ run rẩy, càng tỏ vẻ liễu yếu đào tơ, điềm đạm đáng thương.

"Nô tỳ va chạm thánh thượng... Tội đáng chết vạn lần! Đám cháy lần này là do lửa than gây ra, nhưng sách cổ và tấu chương trên bàn đều ở đây, không sót cái nào."

Dứt lời, nàng giơ cao tay trình lên.

Tấu chương trước đó đã được nàng bảo vệ thật chặt trong ngực, không hề có chút vết tích bị cháy xém hay dính nước. Mà ngược lại, bản thân Tô Hà Y lại đầy bụi đất, ngay cả làn da trắng như ngọc trên cánh tay cũng có vài phần bị cháy đen.

Cực kỳ chói mắt.

Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, Độc Cô Đình không nói gì. Cánh tay dâng tấu chương của Tô Hà Y đã ê ẩm, trên trán cũng đã dần toát ra mồ hôi lạnh.

Cao Phúc ở một bên thấy lửa đã được dập tắt, suy đoán sắc mặt thánh thượng giống như có chút buông lỏng. Thầm nghĩ Tô Hà Y thật ra rất thông minh, biết dùng khổ nhục kế, liều mạng thể hiện như vậy, do đó trách nhiệm gây ra hỏa hoạn cũng không thể đổ lên đầu nàng ta.

Vì vậy hắn liền vung phất trần, bảo nàng đứng dậy trả lời.

"Khụ, liều mình hộ thư, lòng trung thành rất đáng khen, ngươi qua bên kia đợi lĩnh thưởng đi!"

Độc Cô Đình đột nhiên lạnh lùng nói: "Khoan đã."

Nụ cười trên mặt Cao Phúc nhất thời cứng đờ, chẳng lẽ lần này hắn đoán sai sao?

Hôm nay tâm trạng thánh thượng không tốt, dù thế nào cũng muốn xử lý tiểu nữ quan xui xẻo này mà! Hắn nhìn Tô Hà Y, trong mắt chợt dâng lên mấy phần không đành lòng.

"Cái này, nô tài ngu dốt, thánh thượng là muốn nàng..." Hắn dè dặt phất tay.

Tay Cao Phúc còn chưa buông xuống đã thấy Độc Cô Đình vung tay lên, thánh thượng đã cởi chiếc áo choàng màu đen trên vai xuống, rồi trực tiếp phủ lên thân thể gầy yếu của Tô Hà Y.

Hoa văn con rồng được thêu bằng chỉ nổi vàng như đang tỏa sáng rực rỡ trong ánh ban mai, bao chặt lấy người quỳ dưới đất.

Mọi người đều hít vào một hơi. Tô Hà Y đột nhiên phát hiện sức nặng trên vai mình, một cảm giác ấm áp lập tức mạnh mẽ kéo đến.

Nàng khiếp sợ trợn tròn đôi mắt ướt át xinh đẹp. Một giây tiếp theo đột nhiên nghe vị hoàng đế ở trên cao mở miệng.

"Đi bôi thuốc thay y phục trước."

Giọng của Độc Cô Đình vẫn trầm thấp tự phụ như trước, nhưng không hiểu sao nàng lại nghe được một sự dịu dàng chưa từng có.

Chắc không phải là ảo giác chứ?

Áo choàng vừa dày vừa nặng ngăn cách gió lạnh, Tô Hà Y cắn răng nhắm mắt lại, dập đầu thật sâu.

"Thánh thượng xin dừng chân!"

Kiếp trước, ánh mắt này thỉnh thoảng dừng lại khiến nàng kinh hồn táng đảm [8], nhưng tuyệt đối không phải là ảo giác vô căn cứ. Nàng trong mắt Độc Cô Đình ít nhất cũng có mấy phần đặc biệt!

[8] kinh hồn táng đảm: kinh hồn bạt vía

Phần đặc biệt này hiện tại chính là lợi thế của nàng.

"Nô tỳ cả gan... muốn xin một ân điển."

Trái tim Tô Hà Y chùng xuống, rành mạch nói từng câu từng chữ, cũng đã chuẩn bị xong lý do thoái thác.

"Nghe nói mẫu thân nô tỳ nhớ nữ thành bệnh, nằm trên giường mấy tháng nay. Nô tỳ thân làm tử nữ [9]thực sự xấu hổ không thôi. Nô tỳ đã ở trong cung gần ba năm trời, nỗi nhớ nhà khôn nguôi, chỉ cầu được xuất cung!"

[9] tử nữ: con cái

Lời vừa nói ra, không khí đột nhiên lạnh xuống, Đám người Cao Phúc cúi đầu không dám thở mạnh.

Tô Hà Y cũng quá lớn mật rồi!

Ban áo choàng ngự dụng đã là một may mắn vạn lần hiếm có. Một khi truyền đi, nó có thể khiến văn võ bá quan đều ước ao được thánh quyến như Tô Hà Y đến chết, mà Tô ngự sử cũng càng có thể diện hơn.

Nhưng mà... nàng ta lại dám được voi đòi tiên, đưa ra yêu cầu như vậy!

Độc Cô Đình chợt ngây ra một lúc, trên mặt lộ vẻ ngỡ ngàng không ngờ, sau đó thẹn quá hóa giận phất tay áo.

"Lần đầu tiên trẫm nghe nói, hóa ra xuất cung là ban thưởng, còn tiến cung là hình phạt đấy!"

Hắn trầm giọng nói: "Ý của ngươi là trẫm ngăn trở mẫu nữ các ngươi gặp nhau?"

Tô Hà Y cúi đầu, điềm đạm nói: "Nô tỳ không dám."

Hay cho một câu không dám!

Độc Cô Đình cười lạnh một tiếng, một lần nữa liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hà Y đang quỳ, chỉ cảm thấy đôi tay nắm chặt áo choàng kia cực kỳ tái nhợt.

Từ rất lâu tới nay, đôi tay này đã vì hắn mà mài mực lật sách, thổi đèn tắt đèn, chưa bao giờ có một chút lười biếng, phiền chán nào, khiến cho hắn vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái an tâm.

Hắn vốn tưởng hắn để nàng an phận thủ thường làm thị thư, còn rất nhiều thời gian đợi hắn bình định nam Việt, chỉnh lý triều cương... Không ngờ, nàng vậy mà muốn sớm ngày rời đi?

Cái gì mà mẫu thân bệnh nặng... Hơn phân nửa là Tô Chính Khanh thấy tiền đồ nữ nhi vô vọng nên mới nghĩ ra cái cớ này!

Nghĩ tới vị Tô Ngự sử trong triều vẫn luôn không hòa hợp với mình, cơn buồn bực của Độc Cô Đình càng dâng lên. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, lập tức cúi người nắm chặt bờ vai thon gầy của Tô Hà Y.

"Truyền chỉ."

Hắn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của nữ tử không cam lòng nói: "Ban thưởng cho Tô Hà Y ở Lan Y cung dưỡng thương! Việc vặt vãnh trong ngự thư phòng rất nhiều, sau hỏa hoạn có rất nhiều thư tịch phải sửa sang, đối chiếu."

"Ngươi muốn đi, trẫm không cho!"

Trong các cung điện lớn ở hậu cung, Lan Y cung có cảnh sắc đẹp nhất... Đó chẳng phải là cố tình tu sửa, định chuẩn bị cho Hạ Yên Nhiên ở sao?

Điều này cũng có nghĩa là từ nay về sau Tô Hà Y không còn là cung nữ nữa, mà trở thành phi tần của hắn!

Cả người Tô Hà Y thả lỏng, lưng như bị người khác rút gân, xụi lơ xuống, sợ run nhìn bóng lưng Độc Cô Đình ở xa xa.

Bên tai nàng liên tục vang lên tiếng chúc mừng ong ong, Thải Bình từ xa chạy tới đỡ nàng dậy, đôi môi mở đóng, khiến não nàng nổ tung đau đớn.

"Thành công..."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv