♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Kỷ An vô cùng đáng thương nhìn về phía Kỷ Cảnh Hiên: "Làm sao mà, bị thương."
Ông nội Kỷ đau lòng khôn xiết, vốn không chịu nổi nhất là bộ dạng này của Kỷ An, tuy rằng tuổi đã lớn nhưng giọng nói vẫn vô cùng mạnh mẽ, ông nghiêm túc bảo: "Rốt cuộc bị thương chỗ nào? Đừng làm cho anh trai mình lo lắng, cũng đừng có ngượng ngùng như gái lứa thế kia nữa."
Thấy người nhà mình xem trọng một câu nói của Kỷ An thế này, Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày liếc mắt với Quý Huyền Nguyệt, người phía sau nhanh chóng che mặt lại nhưng vẫn thấy được vành tai và cổ anh đỏ bừng, rõ là đang xấu hổ vô cùng.
Cả gia đình cứ như thế nhìn Kỷ Cảnh Hiên bình tĩnh cởi áo ra, lộ ra một dấu răng xanh đỏ, trên đó còn phủ một lớp cồn nhàn nhạt.
Kỷ An QAQ: "Bị... Cắn."
Mẹ Kỷ: "..."
Ba Kỷ: "..."
Ông nội Kỷ: "Làm sao mà bị cắn?"
Kỷ Cảnh Hiên bình tĩnh trả lời: "Không có gì, cháu đánh nhau với Quý ca ca, anh ấy không đánh lại nên mới cắn."
Ông nội Kỷ nghe xong thì nhìn thoáng qua Quý Huyền Nguyệt, cả mặt anh đỏ bừng gật đầu: "Cháu... Cháu không cố ý, ông nội Kỷ đừng nóng giận ạ."
"Hahahahaha, không sao, người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường tình, hahahaha."
Ba Kỷ mẹ Kỷ liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng đành im lặng quay đầu, không hẹn mà cùng trừng mắt với Kỷ Cảnh Hiên.
Kỷ An ngồi lại bên cạnh Cố Hàn Tinh, hắn vuốt ve chóp mũi của cậu rồi dịu dàng nói: "An An, lúc đến đây đã nói gì với em."
"Không thể, chạm vào người khác." Kỷ An sợ hãi rụt rụt cổ: "Em trai... Đã lâu không gặp, nhớ."
"Về nhà phạt em sau." Trên mặt Cố Hàn Tinh không bộc lộ gì, nở một nụ cười dịu dàng lưu luyến khiến mọi người không thế thấy được vẻ giả tạo của hắn, cho rằng hắn đang nói đùa với Kỷ An, nhưng sự lạnh lùng và giận dữ hiện rõ trong đáy mắt.
Ý cười càng sâu, Kỷ An lại càng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cậu chậm chạp duỗi tay kéo kéo tay áo Cố Hàn Tinh, đây là một động tác hết sức lấy lòng. Hắn ôm lấy thanh niên gầy yếu, thoáng thấy vết đỏ loang lổ dưới cổ cậu mới ấm áp trong lòng hơn chút, thứ này mới khiến cho hắn cảm thấy, người này là của một mình Cố Hàn Tinh.
"Lặp lại lần nữa xem tôi đã bảo gì." Cố Hàn Tinh chậm rãi nói.
"Trừ anh ra không thể chạm vào bất kì ai bên ngoài, người thân, cũng không được." Kỷ An nhẹ giọng trả lời.
Lúc này Cố Hàn Tinh mới vươn tay xoa xoa tóc đen mềm mại của Kỷ An, nhấc mắt nhìn về phía Quý Huyền Nguyệt đang nói chuyện với ông nội mới nhận ra cậu em trai phiền phức đã bị bố mẹ gọi vào phòng. Đúng lúc vừa nãy Quý Huyền Nguyệt bước lên trước hắn cũng nghe được mùi nước hoa trên người anh.
Tuyết sam vũ đằng, một loại nước hoa rất thích hợp cho mùa đông, khiến người ta không nhịn được thêm vài gam màu trầm. Đôi mắt của Quý Huyền Nguyệt cực kỳ lạnh lùng, nếu không cười thì sẽ khiến người khác cảm thấy người này thật lạnh nhạt, nhưng mùi nước hoa này rất hợp với anh, đặc biệt là khi sử dụng vào mùa đông.
Mẫu nước hoa này là mẫu năm kia nhà họ Cố đã dừng bán, có thể mua được một mùi hương thích hợp với bản thân xem ra cũng không tồi, rất biết thưởng thức.
Hắn chỉ vào Quý Huyền Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta là bạn trai của em trai em à?"
"Đúng vậy." Kỷ An chậm chạm đáp: "Trên người có mùi em trai."
Cố Hàn Tinh trầm ngâm gật đầu, tuy rằng nhà họ Cố luôn vì gia đình hoàng tộc, xã hội thượng lưu mà chế tạo nước hoa nhưng họ cũng rất cố gắng để tầng lớp lao động bình thường tiêu thụ hàng hóa, thế nên sẽ có rất nhiều dây chuyền sản xuất giống như các ngành hàng xa xỉ khác, giá cả không đắt cũng không rẻ.
Quý Huyền Nguyệt này Cố Hàn Tinh rất ấn tượng, trước kia đã từng đến phỏng vấn đại sứ thương hiệu của tập đoàn họ Cố. Hình tượng của anh rất thích hợp nhưng địa vị không lớn, đại sứ thương hiệu của họ yêu cầu có danh tiếng cao, tuy phân chia người phát ngôn theo khu vực trong nước và ngoài nước nhưng chủ yếu vẫn là theo đuổi lưu lượng và siêu sao có danh tiếng quốc tế mà thôi.
Hắn ấn Kỷ An lên ghế, ý bảo đừng chạy lung tung rồi sau đó mới đến cạnh Quý Huyền Nguyệt.
"Thằng nhóc Kỷ Cảnh Hiên này, lúc răng chưa mọc đã biết đường chạy quanh nhà rải mất hạt giống tốt của ông rồi, lúc đó An An vẫn là một đứa trẻ bình thường, Kỷ Cảnh Hiên bị đánh nó còn biết cách nhặt hạt giống hộ ông, rất ngoan."
Bàn tay Quý Huyền Nguyệt quy củ đặt lên chân, thấy ông Kỷ uống trà xong lập tức châm thêm vào chén, hương trà nóng hầm hập phả lên mặt, trông Quý Huyền Nguyệt có vẻ rất ngoan ngoãn qua màn khói này.
Ông nội Kỷ vừa lòng cười cười, dùng ba toong gõ gõ sàn nhà, lớn tiếng nói: "Má Lưu, đồ ăn xong rồi phải không? Bà đi xem ba đứa kia sao vẫn chưa nói chuyện xong đi."
Má Lưu lên tiếng, sau đó cô người hầu chạy việc đi gọi người.
Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp hít vào đã cảm giác có ai đó đứng sau lưng tìm mình.
Vì Quý Huyền Nguyệt bị theo dõi quá nhiều nên theo phản xạ cảnh giác quay đầu, nhìn thấy anh đẹp trai lúc này mới hít một hơi trở lại: "Anh là người vừa rồi... Có việc gì không?"
"Tôi tên Cố Hàn Tinh."
"Ồ... À? Cố Cố Cố Cố Hàn Tinh? Là người siêu siêu nổi tiếng, thợ nước hoa có lọ nước hoa đấu giá trên trời đó ư? Giám đốc của công ty nhà họ Cố?" Quý Huyền Nguyệt lập tức như nhìn thấy núi vàng.
Quả nhiên bạn bè của Kỷ Cảnh Hiên đều là dân máu mặt cả.
Hay này vẫn mới là một phần nhỏ thôi?
Cố Hàn Tinh gật đầu, đưa một tấm danh thiếp: "Đúng vậy, tôi muốn hỏi cậu có hứng thú làm người phát ngôn trong nước cho nước hoa của tập đoàn Cố không? Sau này mỗi một lọ mới phát hành đều sẽ tặng cho cậu dùng thử, nhưng ngại là, nước hoa cậu dùng sẽ không phải tự tay tôi điều chế, tôi chỉ phụ trách phối mùi thôi, nước hoa tôi tự làm chỉ có thể cho một người dùng."
...
Con cưng của trời.
Thời tới cản không kịp.
Kỷ Cảnh Hiên ơi thế này mà em còn không hot nữa thì tự suy ngẫm về bản thân mình đi.
Đó là nước hoa của nhà họ Cố, dù có danh tiếng nhiều hay ít, ảnh đế ảnh hậu cũng không tranh nổi cái ghế người phát ngôn, đến cả ngôi sao siêu nổi mà cũng chỉ vớt được cái quảng cáo đại sứ thương hiệu thôi đó. Vì nhãn hiệu nước hoa của nhà Cố có tiếng tăm vang dội nên dù chọn ai đi chăng nữa thì họ cũng không mấy để ý đến khả năng tiêu thụ của fandom người phát ngôn, suy cho cùng, họ chỉ dựa vào thương hiệu của chính mình chứ không phải cái gọi là hiệu ứng người nổi tiếng.
Cho nên, đây lại là làm người phát ngôn, một người phát ngôn sống sờ sờ.
Quý Huyền Nguyệt kìm nén kích động trong lòng, nói thẳng: "Được chứ."
Làm không công thì tôi cũng cam tâm tình nguyện, huống chi là mỗi mẫu nước hoa mới đều gửi đến tận nhà? Hơn nữa một đàn anh rất nổi tiếng lúc phỏng vấn đã từng nói tập đoàn Cố đưa rất nhiều tiền, chi phí quảng cáo đã một nghìn năm, vậy không phải người phát ngôn sẽ có năm mươi triệu mỗi phút ư?
Con số này quá hấp dẫn rồi.
"Tôi gửi hợp đồng cho cậu sau, công ty có sẵn hợp đồng người phát ngôn, cứ trực tiếp kí là được. Không hài lòng có thế liên hệ với thư kí của tôi, chúng tôi sẽ tận lực đổi thành phương án cậu muốn."
"Vậy thì... Cảm ơn anh." Quý Huyền Nguyệt cười nói.
Cố Hàn Tinh nhỏ giọng: "Chỉ là tôi cảm thấy cậu rất thích hợp dùng nước hoa này thôi."
Ông nội Kỷ không hiểu họ đang nói gì, thấy Quý Huyền Nguyệt vui vẻ thì bản thân ngồi bên cũng gật gù nghe hai người nói chuyện.
Sau đó thì ăn cơm rồi về nhà, tất thảy cứ như vậy mà thành, nhưng từ lúc Kỷ Cảnh Hiên nói chuyện với phụ huynh đến giờ vẫn luôn trầm lặng, mà ba Kỷ mẹ Kỷ cũng mặt nặng mày nhẹ ăn hết bữa cơm.
Quý Huyền Nguyệt may mắn được làm người phát ngôn vẫn luôn vui vẻ, chia sẻ với Kỷ Cảnh Hiên nhưng mãi mà hắn chẳng nói gì, đâm ra bực dọc: "Anh nói chuyện với em mà, sao em không để ý đến anh! Anh giận!"
Kỷ Cảnh Hiên im lặng thật lâu, sau một lúc mới mở miệng hỏi. Bởi vì vẫn luôn im lặng, đột nhiên mở miệng nên giọng nói hơi nghẹn ngào: "Quý ca ca, anh có thích làm việc trong giới giải trí không?"
"Làm sao vậy?" Quý Huyền Nguyệt mơ hồ.
"Em nói rõ với ba rồi, ông ấy hy vọng chúng ta sẽ làm một công việc đứng đắn hơn. Ông ấy không muốn mỗi ngày mở máy tính lên đều là tin tức tình ái của con trai với con dâu, không muốn chúng ta bị bịa đặt nói xấu rồi bị xem như là trò cười; cũng không muốn chúng ta sẽ bị một đám nít ranh không hiểu chuyện ngồi sau bàn phím chửi rủa, nghề này thù địch nhiều quá không thích hợp với chúng ta, dấn thân quá sâu, sau này sẽ tự dìm chết chính mình."
"Nếu không..." Kỷ Cảnh Hiên hít sâu một hơi: "Ông ấy nói, nếu không sẽ không đồng ý chúng ta kết hôn, sẽ không để anh vào lễ đường được nữa."