♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, sau khi ra khỏi đường hầm Kỷ Cảnh Hiên lập tức buông Quý Huyền Nguyệt ra. Lồng ngực Quý Huyền Nguyệt nổi trống, không dám nhìn Kỷ Cảnh Hiên mà chỉ có thể cúi đầu, trong lòng ê ẩm nghe được tiếng cười trầm thấp của Kỷ Cảnh Hiên.
Hạt mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ mịt mờ, tiếng mưa bên ngoài dù có ào ạt thì trong xe vẫn yên tĩnh đến lạ, tài xế im lặng tập trung lái xe cũng không để ý đến động tĩnh phía sau.
"Em... em đừng nhìn anh." Quý Huyền Nguyệt bỗng nhiên che mặt lại, yếu ớt nói: "Anh cũng không dám ngẩng đầu."
Kỷ Cảnh Hiên nhẹ nhàng kéo lấy tay Quý Huyền Nguyệt, cũng không kéo xuống hết, hắn chỉ nhướng mày: "Không muốn em nhìn anh sao?"
"Ừm... anh hơi... vui một chút" Vành tai Quý Huyền Nguyệt đỏ như máu, tiếng nói nhỏ bé đến đáng thương, cứ như cô vợ nhỏ bị bắt nạt áp bức.
"Vậy em không nhìn anh, em nhìn cửa sổ nhé." Kỷ Cảnh Hiên giả vờ quay đầu nhìn ngoài trời nhưng thực ra đôi mắt vẫn luôn chăm chú đặt lên người Quý Huyền Nguyệt. Chỉ một lúc sau, ngón tay trắng trẻo che mặt của anh cũng dần dần tách ra. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo từ từ lộ rõ, đôi môi đỏ bừng bị hôn đến hơi sưng lên, ánh mắt lạnh nhạt xa cách lúc này cũng tựa như ẩn chứa cả một vùng đại dương mênh mông, như hạt sương sớm mai làm người ta yêu thích, cả vẻ mặt cũng nhu hòa dịu dàng hơn hẳn.
Vừa ngước lên nhìn thấy đôi mắt như sói đói của Kỷ Cảnh Hiên, Quý Huyền Nguyệt vội vàng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, không còn một chút ý thức bề trên, ngón tay siết chặt lấy màn xe mềm mại, đến cổ cũng đỏ bừng.
"Không phải em nói sẽ không nhìn anh sao?"
Kỷ Cảnh Hiên hơi cúi người, hơi thở toàn thân ập lên toàn bộ giác quan của Quý Huyền Nguyệt, anh thở cũng không dám thở mạnh, khớp xương khắp người như mất khống chế không thể động đậy, bên tai còn nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực đập rộn rã từng chút một.
"Quý ca ca..." Kỷ Cảnh Hiên kề sát tai anh nói: "Anh làm quen sớm đi, em là bạn trai anh mà."
"Ừm." Quý Huyền Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng gật đầu: "Nhưng bây giờ em đừng nhìn, để anh, anh bình tĩnh một chút."
Kỷ Cảnh Hiên bị Quý Huyền Nguyệt ghẹo hận không thể ôm chặt lấy anh hôn mấy cái, sau đó ném anh lên giường, nghe anh yếu ớt thở dốc xin tha.
"Em không nhìn anh nữa, nhưng Quý ca ca về nhà phải chủ động hôn em nhé."
"..." Quý Huyền Nguyệt quay đầu giả chết.
Kỷ Cảnh Hiên thấy Quý Huyền Nguyệt đỏ mặt không đáp nên sáp lại làm nũng: "Quý ca ca, xin anh mà. Bạn trai ơi, xin luôn đó?"
Quý Huyền Nguyệt nghiêng đầu nhìn thiếu niên đẹp trai rực rỡ, ánh mắt ấy ngập tràn quý trọng chỉ chất chứa ảnh ngược của anh, trong lòng rung động, anh gật đầu: "Vậy, vậy thì... em đừng nhìn anh."
Anh nắm lấy tay Kỷ Cảnh Hiên, ngón tay thon dài vì thẹn thùng cũng trở nên đo đỏ: "Ủ ấm tay cho anh."
Kỷ Cảnh Hiên cong môi, thấy Quý Huyền Nguyệt quay đầu đi thì nhẹ nhàng để lại từng nụ hôn nhỏ vụn lên mỗi một ngón tay xinh đẹp, thành kính như chạm môi lên những hạt ngọc trân quý, khiến Quý Huyền Nguyệt không nhịn được cong ngón tay.
Nhưng Quý Huyền Nguyệt cũng không từ chối điều đó, mắt anh sáng rực cảm nhận sự vui sướng trước đây chưa bao giờ có. Là anh thẹn thùng, nhát gan, sợ hãi, không dám đối mặt với bạn trai Kỷ Cảnh Hiên, nhưng anh cũng thích được Kỷ Cảnh Hiên chạm vào, thích ánh mắt của hắn, thích thanh âm hắn gọi Quý ca ca, thích cái ôm ấm áp, thích hơi thở mát lạnh, thích cả nụ hôn dịu dàng túc tắc.
Quý Huyền Nguyệt lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ, Kỷ Cảnh Hiên ngồi sát bên, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, cúi đầu là thấy được bóng hình cả hai giao nhau, một tình yêu viên mãn. Quý Huyền Nguyệt hơi nghiêng đầu, giống như một cặp đôi bình thường, tựa đầu lên vai Kỷ Cảnh Hiên.
"Anh cũng thích em." Quý Huyền Nguyệt nhỏ giọng: "Vừa rồi lo lắng quá nên quên nói."
Phản chiếu qua từng hạt mưa ngoài cửa là bóng hình mơ hồ Kỷ Cảnh Hiên, là bởi vì có Kỷ Cảnh Hiên mà màn mưa cũng trở nên thật xinh đẹp.
"Vâng, em cũng nghe thấy rồi." Kỷ Cảnh Hiên nhéo chóp mũi Quý Huyền Nguyệt, anh phải trừng mắt liếc hắn một cái. Tuy thế nhưng Quý Huyền Nguyệt vẫn luôn thẹn thùng không dám nhìn thẳng Kỷ Cảnh Hiên, vẫn luôn ngắm cái cửa sổ đối diện hắn một cách nghiêm túc.
Kỷ Cảnh Hiên cũng biết Quý Huyền Nguyệt đang nghĩ gì. Vừa mới tỏ tình thì xấu hổ ngọt ngào, như là hộp nhạc lần đầu sử dụng, phải chờ một lúc để thích ứng mới có thể ngân vang khúc ca nhỉ.
Sau khi ra khỏi thành phố thì mưa đã tạnh, đường cao tốc thành phố không kẹt xe cũng khiến tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Thành phố A nắng to, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây rải những hạt nắng xuống toàn bộ mặt đất, cả công viên Vân Trung Kỷ Thị cũng đã quét dọn sạch sẽ, chỉ chờ người của tổ đạo diễn đến mà thôi.
Kỷ Cảnh Hiên dắt Quý Huyền Nguyệt xuống xe, sau khi nhìn thấy kiến trúc khổng lồ quen thuộc này thì Quý Huyền Nguyệt mới thoát khỏi tâm trạng ái muội kiều diễm.
"Thôi không nói nhiều nữa, mọi người bắt đầu đi." Đạo diễn nói.
Vừa dứt lời Hà Vân Thành với Nghiêm Dương trực tiếp đi tìm xe ngắm cảnh luôn, Lâm Tiệp Dư và Lý Tông Tuyệt cũng không ngoại lệ.
"Quý ca ca muốn chơi cái gì?" Kỷ Cảnh Hiên mở vé vào cửa trong tay ra.
"Muốn chơi tàu lượn siêu tốc." Quý Huyền Nguyệt ngước mặt nhìn Kỷ Cảnh Hiên, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Đạo diễn đẩy đẩy mắt kính, phát hiện này hai người này căn bản không cần căn dặn gì cả, cũng hiểu vì sao mọi người thích ship cả hai rồi; bởi có lẽ cặp đôi này tựa như đang lập một lớp màn ngăn cách, đặt người xung quanh ra ngoài, trong mắt chỉ có đối phương mà thôi.
Hai người ngồi tàu lượn siêu tốc, mang nón bảo hộ có camera đầy đủ, hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả.
"Có sợ không?" Quý Huyền Nguyệt nhìn Kỷ Cảnh Hiên, ánh mắt anh lóe sáng, cười nhẹ với hắn.
Kỷ Cảnh Hiên hiểu rõ làm nũng: "Quý ca ca, em hơi sợ nhưng không dám nói, hay là mình không ngồi nữa đi."
"Anh không sợ, em có thể nắm tay anh." Quý Huyền Nguyệt như lẽ hiển nhiên đưa tay cho hắn.
Sau đó hai người xào CP một cách nghiêm chỉnh.
Tàu lượn siêu tốc chậm rãi khởi động, tim Quý Huyền Nguyệt nhảy lên đến cổ, tàu lượn của cái công viên này có đến tận chín khúc cua mười tám khúc quanh đấy. Thế nhưng biểu cảm trên mặt cả hai vẫn không hề sụp đổ chút nào; tuy Kỷ Cảnh Hiên thực sự không sợ hãi nhưng vẫn giả bộ làm kẻ yếu, dùng sức nắm lấy tay Quý Huyền Nguyệt, ngón cái phía sau còn không quên vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của anh. Quý Huyền Nguyệt thì trái ngược hẳn với hắn, sợ muốn chết cũng không dám kêu to, chỉ có thể nhắm chặt mắt, điểm tựa của cả người đặt nặng lên bàn tay đang nắm lấy của Kỷ Cảnh Hiên.
Tiếp theo cả hai đón xe ngắm cảnh, không lo hoàn thành nhiệm vụ mà chỉ chăm chăm vào việc chơi trò chơi.
Bởi vì bản tính tò mò mà Hà Vân Thành với Nghiêm Dương chọn đi công viên kinh dị, kết quả Nghiêm Dương bị quỷ nam quỷ nữ dọa liên tiếp, đi đến hết đường hầm không ngờ còn có một cái gương lớn nữa, bên trong chi chít hình ảnh nữ quỷ áo đỏ từ từ đến gần khuôn mặt cả hai, sau đó con quỷ đột nhiên nắm lấy phía sau cổ Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương bị dọa khóc tại chỗ, cuối cùng Hà Vân Thành phải dỗ dành mãi.
Còn Lâm Tiệp Dư và Lý Tông Tuyệt thì hoàn toàn khác, hai người chọn những trò chơi có độ khó thấp hơn và thời gian ngắn hơn, tất thảy đều để phục vụ nhiệm vụ, trở thành nhóm nhanh nhất chiến thắng.
Sau cùng Kỷ Cảnh Hiên, Quý Huyền Nguyệt chỉ lấy được mười ba từ để kết thúc.
Tập hai cũng xong xuôi cả rồi nhưng camera vẫn còn đang quay thêm cảnh hậu trường, sau khi tập một hot thì fans đều yêu cầu quay để xem hình thức ở chung của mọi người thế nào.
Kỷ Cảnh Hiên giúp Quý Huyền Nguyệt phủ thêm áo bông, che chắn đồ thể dục tổ tiếc mục gửi cho, Quý Huyền Nguyệt chỉ cười cười đẩy hắn, nhẹ giọng: "Em cứ xem anh là con nít vậy, để anh mặc được."
"Thật không?" Kỷ Cảnh Hiên trở mặt áo: "Anh giơ tay mặc vào đi."
Quý Huyền Nguyệt mơ hồ mặc vào, nhưng lại không tìm thấy ống tay đâu, quay lại nhìn mới phát hiện Kỷ Cảnh Hiên đã lật ngược áo rồi.
Anh trừng mắt liếc nhìn Kỷ Cảnh Hiên, oan ức rằng: "Em chơi anh."
"Không có, Quý ca ca, em chỉ thấy anh thật đáng yêu thôi."
Sau khi nói xong Kỷ Cảnh Hiên mới nhận ra camera đã đóng máy vẫn luôn chăm chú quay bọn họ, chỉ đành nói với nhân viên: "Đoạn này đừng phát ạ."
"Hai người ở chung rất tự nhiên hòa hợp, sao lại không phát?"
Bởi vì hình tượng của Quý ca ca là người dịu dàng săn sóc, là mây trên trời, là thần tiên không vướng bụi trần, mà đoạn vừa rồi rõ ràng không hợp với hình tượng công ty đặt ra chút nào chứ sao.
"Không sao, cứ chiếu đi." Quý Huyền Nguyệt lắc đầu: "Anh không sao."
Anh không muốn giả vờ nữa, có hình tượng mệt mỏi quá.
Sẽ không phải vì người khác nữa, anh muốn đứng trước camera làm nũng với Kỷ Cảnh Hiên, chơi xấu Kỷ Cảnh Hiên, khiến hắn mềm lòng. Vốn dĩ anh cũng không phải là một người anh lớn như những gì hiện hữu, anh không hề trưởng thành tí nào, anh chỉ là một kẻ nhát gan, yếu đuối và tùy hứng mà thôi. Nếu như thế lúc gặp nữ quỷ sẽ được rúc vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên, lúc ngồi tàu lượn sẽ thoải mái la hét, lúc chơi xe đụng cũng muốn để Kỷ Cảnh Hiên ngồi yên cho anh nghịch nữa; nhưng tất cả những chuyện này đều không thể dùng hình tượng của anh làm được, việc duy nhất anh có thể làm, là nắm chặt lấy tay Kỷ Cảnh Hiên mà thôi.
Kỷ Cảnh Hiên kinh ngạc nhìn Quý Huyền Nguyệt, lại cảm giác được ngón út của anh lén lút ngoéo lấy ngón tay hắn, dường như trong khoảnh khắc đó Kỷ Cảnh Hiên đã tường tận tất thảy suy nghĩ trong anh, ánh mắt rạng rỡ nhìn về phía Quý Huyền Nguyệt.