♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Một phút sao mà đủ? Cậu đừng đùa tôi." Quý Huyền Nguyệt oan ức liếc về phía camera: "Hắn chỉ cho tôi chạy một phút thôi."
Kỷ Cảnh Hiên dùng môi mở giấy gói kẹo, bỏ kẹo vào miệng, tiếng giấy nhựa kêu vang sột soạt bị hắn nhét vào túi, hắn cười nói: "Anh đem nhãn cho em thì em không đánh dấu anh, nhưng anh cho em kẹo thì em cũng sẽ thả anh chạy một phút, có lời mà Quý ca ca, em đâu có lừa anh."
"Anh cho em nhãn chỉnh sửa hay chạy một phút?"
Quý Huyền Nguyệt trừng mắt nhìn Kỷ Cảnh Hiên, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa mang theo chút kiêu ngạo: "Chạy một phút, cậu chờ tôi lấy được bút màu đi, tôi sẽ..."
"Sẽ thế nào?"
"Sẽ đánh dấu cậu á."
Sẽ biến hắn thành động đội của mình, sau đó không kiêng nể đánh hắn đá hắn dẫm hắn!
Kỷ Cảnh Hiên cười khẽ, rồi bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Quý ca ca, 30 giây đó trôi qua rồi đó."
"Cái gì?"
Quý Huyền Nguyệt vội vàng vượt qua Kỷ Cảnh Hiên chạy ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Lâm Tiệp Dư đang chạy về phía này, còn dắt theo một đoàn đội camera nữa. Quý Huyền Nguyệt vội vàng chạy ngược lại, đóng cửa nhìn dáo dác, nhanh chóng hứa hẹn với Kỷ Cảnh Hiên: "Cậu thắng! Giúp tôi dẫn Lâm Tiệp Dư đi thì tôi sẽ đưa nhãn chỉnh sửa cho cậu, chắc chắn!"
Mới là lạ ấy.
Hậu kỳ tặng thêm một chiếc sticker "Hóa ra có thể chơi thế này", vẽ thêm một cái biểu cảm cười gian cho Kỷ Cảnh Hiên, lại còn phóng to cảm xúc hoảng sợ trong nháy mắt của Quý Huyền Nguyệt, hình như lại còn hơi vui vẻ, như là đã ủ mưu từ trước.
"Đó là đồng đội của em mà."
"Xin cậu đó." Quý Huyền Nguyệt chắp tay, sau đó chạy xuống quầy thu ngân của quán cà phê.
Kỷ Cảnh Hiên làm như khó xử lắm: "Được rồi."
May là Lâm Tiệp Dư chưa nhìn thấy anh, cô tìm được bút xanh ở bức tranh rỗng trước cổng lớn khách sạn, thấy ở đây nhiều camera quá nên đến xem thử, gặp được Kỷ Cảnh Hiên thì chào hỏi.
"Tôi tìm thấy bút xanh rồi, cậu có thấy Lý Tông Tuyệt không?" Lâm Tiệp Dư nói thêm: "Cả Nghiêm Dương nữa ấy?"
"Em không biết, chị hỏi WeChat Nghiêm Dương xem, còn anh Tông Tuyệt mình hỏi người khác là biết." Kỷ Cảnh Hiên trả lời.
Quý Huyền Nguyệt căng thẳng, ngẩng đầu lên xem một chút, đúng lúc Kỷ Cảnh Hiên cũng nhìn qua, người nọ mỉm cười nhướng mày với anh như đang đùa giỡn, hắn rõ ràng cố tình nói như thế mà, Quý Huyền Nguyệt cạn lời ngồi xuống.
Lâm Tiệp Dư còn đang nhìn bốn phía, Kỷ Cảnh Hiên đã đưa mắt ra hiệu với cô, vạch trần Quý Huyền Nguyệt đang ngồi ngốc bên kia.
Lâm Tiệp Dư nhận được ám hiệu đi đến, cô nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt đang đưa lưng về phía mình, mở miệng đầy ẩn ý: "Nguyệt Nguyệt sao lại ngồi đây vậy ta?"
Quý Huyền Nguyệt hoảng hồn, ngẩng đầu đã gặp Lâm Tiệp Dư, sợ hãi như một con chim cút.
"..."
Anh đứng lên, dán sát vách tường, khuôn mặt tràn đầy khinh bỉ với Kỷ Cảnh Hiên rồi lên án: "Không phải đã nói là không khai rồi sao?"
"Em sợ anh đổi ý mà." Kỷ Cảnh Hiên nói: "Quý ca ca, anh trí trá quá em sợ bị lừa."
"Tin hay không tùy cậu chứ." Quý Huyền Nguyệt cả giận nói.
Quý Huyền Nguyệt quyết định cá chết lưới rách, chậm rãi dịch đến đến khe hở bên quầy nhưng lại phát hiện Kỷ Cảnh Hiên đã chắn mất tự bao giờ, Quý Huyền Nguyệt đành dứt khoát nằm xuống đất luôn.
"Tôi tuyệt đối không khuất phục." Khí thế bừng bừng.
Dù biết là đang chơi trò chơi, nhưng người ngoài nhìn vào cứ ngỡ Quý Huyền Nguyệt bị áp bức khinh nhục ấy, hậu kỳ còn cố tình phóng to hình ảnh, nâng cao âm lượng của anh lên.
Kỷ Cảnh Hiên bị dọa ngốc, ánh mắt vừa lúc quét xuống bên dưới Quý Huyền Nguyệt, hắn ngồi xổm xuống, góc áo vừa vặn che qua đùi anh, hắn thấp giọng: "Quý ca ca làm gì vậy?"
Kỷ Cảnh Hiên dùng sức bế Quý Huyền Nguyệt lên nhưng anh không chịu, hắn đành vươn tay cù lét anh, Quý Huyền Nguyệt lúc này như cá mất nước, giãy nãy khắp nơi, mặt mũi đỏ bừng mà chẳng thể làm gì được, chỉ có thể máy móc cười ha hả đến độ khuôn miệng cũng tê rần.
"Đừng cù nữa, ha ha ha ha ha."
Kỷ Cảnh Hiên ngừng một lúc, Quý Huyền Nguyệt mượn cơ hội nói: "Kỷ Cảnh Hiên, anh là Quý ca ca của cậu mà! Chơi thôi mà nghiêm túc quá vậy, Tiệp Dư quản đồng đội của mình đi nè!"
Anh vừa quằn quại, bên mũ đã lộ ra một góc giấy.
Kỷ Cảnh Hiên dừng lại híp mắt, sau đó nhanh chóng rút mảnh giấy ra, mũ Quý Huyền Nguyệt vừa động, đại não như phản xạ không điều kiện đè Kỷ Cảnh Hiên lại, la lớn: "Trả tôi, của tôi mà!"
Anh vững vàng ngồi trong lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên với lấy tấm thẻ, còn Kỷ Cảnh Hiên thì đem thẻ đưa cho Lâm Tiệp Dư, cô nàng nhướng mày cầm lấy nó.
Quý Huyền Nguyệt thấy hắn đưa cho Lâm Tiệp Dư, bỗng nhiên cảm thấy oan ức kinh khủng, cảm xúc trào dâng muốn khóc. Anh tự mình đa tình cho rằng Kỷ Cảnh Hiên ít nhất sẽ nhường mình, hắn quen thuộc với mình nhất mà, cho nên nếu có việc gì thì cũng sẽ không nỡ xuống tay.
Nhưng Kỷ Cảnh Hiên lại không, hắn nói cho Lâm Tiệp Dư vị trí của anh, lấy thẻ bài của anh đưa cho cô ấy, rằng họ mới cùng một đội mà. Quý Huyền Nguyệt biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng anh rất giận, cảm thấy như mình bị lừa gạt, bị trêu chọc vậy.
Anh cũng biết ôm tâm lý ăn may kiểu như "Kỷ Cảnh Hiên nhất định sẽ nhường nhịn mình" là không thể, thế mà Quý Huyền Nguyệt vẫn rất mong chờ, và phải biết là hi vọng nào cũng kèm theo thất vọng, vì thế anh không hề thích hợp để tham gia show nào cả.
Anh không cảm xúc nhìn thoáng qua Kỷ Cảnh Hiên, hoàn toàn không muốn đùa nữa, thấp giọng nói: "Thẻ bài đều đưa mọi người rồi, thả tôi đi đi, không thì đánh dấu luôn cũng được, tôi còn phải đi tìm đồng đội."
Tuy rằng Quý Huyền Nguyệt nói chuyện bình thường với Kỷ Cảnh Hiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, như đang cố che giấu những cảm xúc đau khổ, tức giận, oan ức của mình. Dẫu thế nhưng Kỷ Cảnh Hiên là ai chứ, hắn bỗng nhiên ôm chầm lấy Quý Huyền Nguyệt, mặt mũi day dứt ăn năn: "Xin lỗi mà Quý ca ca, em không cố ý đâu, em chỉ, chỉ quá muốn anh thành đồng đội của mình thôi. Em không muốn đánh dấu anh đâu, em muốn cùng anh thắng mà, em sai rồi, anh đừng buồn mà anh ơi."
Từ lúc bắt đầu hắn đã mang hi vọng tìm được thẻ phản bội, vì đã có bút nên chỉ cần tìm được thẻ là có thể biến Quý Huyền Nguyệt thành người của mình rồi. Mới đầu Kỷ Cảnh Hiên tìm thấy anh cũng chỉ muốn đùa anh chút thôi, vậy mà Quý Huyền Nguyệt còn ngây ngốc nhượng bộ, cho hắn kẹo, cho hắn cả nhãn chỉnh sửa.
Nếu Quý Huyền Nguyệt thực sự chạy mất, hắn cũng chưa chắc đã đuổi theo, nhưng anh lại ngây ngốc ở đây cò kè mặc cả, nói chuyện cũng hắn, xin hắn che chở. Thực sự quá ngốc, hèn chi mãi không đi show được, có đi cũng chỉ có thể bị lừa mà thôi.
Người trong lồng ngực ngẩng đầu đẩy hắn ra, Quý Huyền Nguyệt đã không còn những cảm xúc rối loạn như lúc nãy nữa, anh tự phỉ nhổ bản thân chỉ vì dăm ba câu của hắn đã dỗ ngọt được: "Vậy cậu còn đùa tôi, lấy nhãn chỉnh sửa của tôi, còn muốn đánh dấu tôi nữa."
"Em không có mà, anh ơi..." Kỷ Cảnh Hiên làm nũng nói "Không phải anh nói rồi sao? Nếu em muốn đánh dấu anh thì anh dùng một viên kẹo đã mua chuộc được em ư? Còn không phải do em là em trai tốt của anh sao?"
Lâm Tiệp Dư mượn cơ hội chen vào: "Viết xong tên rồi, Nguyệt Nguyệt dùng điện thoại hỏi Hà Vân Thành và Lý Tông Tuyệt ở đâu đi."
"Hình như không ổn lắm đâu?" Quý Huyền Nguyệt nói: "Còn chưa tới một phút mà tôi đã phản bội người ta rồi ư?"
"Ai nha, Quý ca ca, xin anh mà, trong trò chơi thì không có nguyên tắc gì hết." Kỷ Cảnh Hiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Quý Huyền Nguyệt làm nũng.
"Được rồi được rồi." Quý Huyền Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nghe cậu là được."
Không có nguyên tắc thì không có nguyên tắc.
【 Tác giả có lời muốn nói:
Quý Huyền Nguyệt: Có thể không có nguyên tắc với em, nhưng không được lừa anh nữa. 】
Hướng dẫn dụ vợ của niên hạ: làm nũng.