"Không phải nhận nuôi, Tiểu Sư đã lớn như vậy, cha mẹ khoẻ mạnh, pháp luật không có khả năng đồng ý để chúng ta nhận nuôi thằng bé."
"Vậy như thế nào mới có thể để dì Ngô không có cách khống chế Tiểu Sư nữa?"
Ôn Du Du cảm thấy, nếu cô từ nhỏ phải sống trong gia đình như của Lâm Sư thì rất có thể cô đã sớm bị điên rồi. May mắn Tiểu Sư bản tính thuần lương nên không bị Ngô Thục Lan dạy thành nhân cách phản xã hội.
"Thời gian trước mới ra một quy định, nếu có thể đáp ứng đủ điều kiện thì trẻ vị thành niên có thể xin độc lập sớm."
Công ty Ôn Phong có đoàn luật sư chuyên môn, lần trước lúc Ngô Thục Lan gọi cho ông, ông đã hỏi luật sư chuyện này nên giải quyết như thế nào thì tốt. Luật sư đề nghị để đứa bé kia xin được độc lập sớm, thoát khỏi người giám hộ.
"Xin thế nào?" Ôn Du Du chưa từng nghe điều luật này, cũng không biết cần điều kiện gì.
"Tròn mười bốn tuổi, có chỗ ở cố định, cha mẹ không hợp cách, những điều kiện này Tiểu Sư đã đáp ứng đủ. Nhưng chỉ sợ thằng bé không đồng ý thôi." Ôn Phong nói.
Ngô Thục Lan làm ra những việc như vậy, chỉ cần đưa ra hai việc đã có thể làm chứng cứ cha mẹ không hợp cách. Hơn nữa pháp luật tương đối tôn trọng những đứa trẻ có ý tưởng xin độc lập sớm, chỉ cần có lý do hợp lý, bọn họ thực sự muốn thoát ly khỏi gia đình thì sẽ không bị từ chối.
"Tiểu Sư sao lại không đáp ứng?"
Ôn Du Du nghĩ thầm, nếu là cô, cô chỉ ước gì được thoát ly khỏi gia đình sớm một chút.
"Xin độc lập sớm cũng nghĩa là tự từ bỏ quyền thừa kế, Lâm gia sẽ không còn quan hệ gì với thằng bé nữa."
Lâm gia tài sản phong phú, Lâm Sư là con một, tương lai nhất định có thể thừa kế một số tài sản lớn. Nếu như cậu ấy thật sự muốn xin độc lập sớm thì chẳng khác nào chủ động từ bỏ số tài sản này. Ôn Du Du cảm thấy ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ, cô tình nguyện từ bỏ tiền tài, cũng không muốn bị người khác khống chế như vậy. Nhưng cái này dù sao cũng là việc của Tiểu Sư, cậu ấy tự đồng ý mới được.
Ôn Du Du nghĩ nghĩ nói:
"Con đi nói với Tiểu Sư một tiếng, xem cậu ấy nghĩ như thế nào."
"Ừ, đứa bé kia mặc dù không thích nói chuyện, nhưng rất có chủ kiến, ba tin nó có thể cân nhắc tốt hai chuyện này."
Ôn Du Du để hộp camera ở thư phòng, sau đó chạy lên tầng hai, đến phòng Lâm Sư.
"Tiểu Sư, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Ôn Du Du kể về việc Ngô Thục Lan gửi camera đến, sắc mặt Lâm Sư lập tức trở nên rất khó coi. Trước đây lúc anh ở nhà, Ngô Thục Lan đã từng đề cập đến việc muốn lắp camera. Nhưng mỗi lần đều bị anh trực tiếp đập nát. Bởi vì anh phản kháng kịch liệt nên cuối cùng Ngô Thục Lan cũng không thể thành công. Không nghĩ tới bà ấy còn chưa hết hi vọng, thế mà lại muốn lắp camera trong nhà người khác.
"Cậu trước tiên đừng nóng giận, luật sư nói có một biện pháp có thể giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của người nhà."
Lâm Sư ngước mắt nhìn cô. Thật sự có biện pháp sao? Kia là mẹ của anh, bà sinh ra anh, mọi thứ của anh bị bà nắm rõ trong lòng bàn tay như một chuyện đương nhiên. Anh từng cho rằng cách giải quyết duy nhất là chờ đến khi anh đủ mười tám tuổi.
"Cậu có thể xin độc lập sớm, cậu đã sớm tròn mười bốn tuổi, nơi ở cố định chúng tôi có thể cung cấp cho cậu, những việc cha mẹ cậu làm không hợp cách rất nhiều, cũng rất dễ thu thập chứng cứ. Chỉ có điều, nếu như xin độc lập sớm cũng nghĩa là cậu hoàn toàn thoát ly khỏi gia đình, tương lai sẽ không có quyền thừa kế."
Ôn Du Du nói cả lợi lẫn hại của chuyện này cho anh. Quyền thừa kế Lâm gia, vậy cũng đại biểu cho một con đường khả quan tài phú, tài sản không chỉ có mười con số.
"Tôi có thể tự xin?"
Đây là quy định mới ra, Lâm Sư lúc trước cũng chưa từng nghe nói qua.
"Ừ, cậu đã thỏa mãn tất cả điều kiện. Tuy nhiên, cậu cần cân nhắc thật tốt, chuyện này một khi bắt đầu sẽ không thể quay lại, nếu thật sự lên toà án sẽ không còn cơ hội hối hận."
Lâm Sư cười một nụ cười tràn ngập khổ sở.
"Nếu như trước đây có quy định này thì lúc mười bốn tuổi tôi đã xin rồi."
Lâm Sư hiếm khi nói một câu dài như vậy. Anh chưa từng nghĩ phải thừa kế tài sản Lâm gia, tự anh có năng lực nuôi sống chính mình. Đáng tiếc lúc anh tròn mười bốn tuổi chưa có ra quy định này, khiến anh phải nhịn đến tận bây giờ. Nhưng bây giờ cũng không tính là muộn. Chỉ cần anh có thể thoát khỏi cái gia đình khiến người khác hít thở không thông, anh nguyện ý trả giá tất cả.
Ôn Du Du nhẹ nhàng thở ra, cô sợ Tiểu Sư bởi vì tiền tài mà từ bỏ, như thế cuối cùng chắc chắn sẽ bị Ngô Thục Lan bức đến điên luôn. Nghĩ kỹ lại, kỳ thật kết quả này cũng không khiến người ta ngạc nhiên, Tiểu Sư vốn không phải là người coi trọng tiền tài.
"Cậu yên tâm, chuyện dì Ngô nhất quyết phải lắp camera trong phòng cậu, ba tôi sẽ giúp cậu làm chứng, còn có ghi chép đủ loại chuyện trước đây vẫn luôn được lưu giữ. Còn chỗ ở cố định cậu cũng không cần lo lắng, trong tay tôi có tiền, có thể giúp cậu mua một căn nhà."
Ôn Du Du đã tính xong. Trong tay cô có năm mươi vạn lần trước đội Quy Đồ cho, còn có một chiếc xe ông nội thưởng, mặc dù cô chưa đi lấy chiếc xe kia, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết, giá trị chắc chắn không thấp. Cô đem xe bán, lại dùng năm mươi vạn lúc trước, kiểu gì cũng có thể mua một căn nhà đăng ký trên danh nghĩa Lâm Sư. Thấy Lâm Sư nghi hoặc nhìn mình, Ôn Du Du xích lại gần anh, nhỏ giọng nói:
"Tôi lần trước thi tốt nên ông nội mua cho tôi một chiếc xe, nếu tôi bán nó đi thì mua một căn nhà chắc chắn không có vấn đề, cậu cứ yên tâm đi."
Lúc cô nói câu này, Lâm Sư trong lòng bỗng nhiên rung động, giống như có một viên đá bị ném xuống mặt hồ, kích thích từng tầng từng tầng gợn sóng. Anh nhìn dung nhan Ôn Du Du gần trong gang tấc, lần đầu sinh ra ý nghĩ lớn mật mà hoang đường. Muốn hôn cô. Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến lỗ tai Lâm Sư hơi nóng lên. Chính anh cũng không biết phần xúc động này bắt nguồn từ nơi nào, chỉ có duy nhất một việc anh rõ ràng, chính là cô lớn lên thật xinh đẹp, đối xử với anh thật tốt. Nếu như ông trời có mắt, cố ý phái một tiên nữ đến cứu vớt anh, như vậy người này nhất định chính là Du Du.
"Thế nào?" Ôn Du Du chớp chớp mắt, không rõ anh vì sao không nói.
"Không có gì."
Lúc Lâm Sư nói chuyện, đột nhiên phát hiện mình cùng cô khoảng cách thực sự quá gần, gần đến mức anh có thể đếm rõ ràng số lông mi của cô, còn có thể nhìn một chút nơi đáy mắt trong suốt. Sợ thở ra hơi nóng quấy rầy cô, Lâm Sư vội vàng ngừng thở, một cử động cũng không dám làm.
"Vậy chúng ta cùng nhau chọn một căn nhà tiện nghi chút đi, không cần gần trường học, dù sao sau này cậu cũng không ở bên kia."
Ôn Du Du ngồi thẳng người, cùng anh kéo dài khoảng cách. Lâm Sư trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm xúc mất mát. Môi anh có chút khô khốc,
"Không cần, tôi có thể tự mình mua." Cho nên, không cần vì tôi mà bán quà ông nội cậu tặng.
"Không có quan hệ, tiền của tôi tạm thời không cần dùng đến, để đó cũng vậy." Ôn Du Du cho là anh ngại xài tiền của cô, vội vàng nói.
"Tôi có thể tự mua được."
Chính anh cũng không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nhưng mua một căn nhà để ở chắc chắn không có vấn đề. Đây là tiền mà mấy năm qua anh tự kiếm bằng việc tạo trò chơi.
"Thật sao? Ông nội Lâm cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt à?" Ôn Du Du hiểu lầm.
Lâm Sư không biết nên giải thích thế nào về số tiền kia, liền nói dối theo cô:
"Ừm."
Vậy cứ để cô nghĩ số tiền kia là ông nội cho anh đi.
"Vậy cũng được, tuy nhiên nếu cậu cần trợ giúp nhất định phải nói cho tôi, nếu lúc đó xin thất bại thì không xong."
Ôn Du Du lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc Tiểu Sư xin độc lập sớm, lại dặn dò một lần.
"Ừm."
Lâm Sư không cảm thấy phiền chút nào, đáy mắt còn nổi lên ý cười nhàn nhạt. Được người khác quan tâm căn dặn hoàn toàn khác so với bị người khác nhục mạ hạ thấp. Anh không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày có thể cảm nhận được sự quan tâm của người khác.
Thảo luận xong chuyện này, Ôn Du Du lại đi tìm lão ba nhà mình.
"Cha, Tiểu Sư không chút do dự đồng ý, cậu ấy nói tự cậu ấy có thể mua nhà, không cần chúng ta hỗ trợ. Vậy chúng ta trước tiên giúp cậu ấy thu thập chứng cứ đi."
"Tự thằng bé có thể mua? Nếu nó có gì cần mà ngại nói, con cứ nói với ba."
"Vâng, con đã biết."
"Chứng cứ đã thu thập xong, gần đây mẹ Tiểu Sư mỗi ngày đều gọi cho ba, lần sau lúc nghe điện thoại, ba thuận tiện ghi âm lại."
Đang nói, điện thoại Ôn Phong vang lên. Ôn Du Du thấy phía trên ghi là mẹ Lâm Sư. Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ôn Phong giơ tay ám chỉ yên lặng với Ôn Du Du, sau đó mở loa ngoài, ấn ghi âm, rồi nghe điện thoại.
"Ôn tiên sinh, đồ tôi mua cũng đã đến rồi đúng không?"
"Đồ gì?" Ôn Phong ra vẻ không biết.
"Camera, tôi đã khóa tài khoản của tôi rồi, chỉ cần ông lắp thứ này trong phòng Lâm Sư là được."
"Mẹ Lâm Sư, cá nhân tôi cho rằng con cái nên có không gian riêng của mình, thằng bé đã lớn như vậy, bà lại lắp camera trong phòng nó thì không phù hợp cho lắm."
"Có cái gì không phù hợp, nó là con trai tôi, tôi là mẹ nó, nó muốn giấu cái gì trước mặt tôi. Ôn tiên sinh, ông chỉ cần lắp camera trong phòng nó là xong, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của mọi người."
Ôn Du Du nghe những lời vô sỉ này, xém chút tức đến mức không nhịn được mà châm chọc bà ta.
"Mẹ Lâm Sư, tôi vẫn cảm thấy không nên xâm phạm quyền riêng tư của con cái."
"Tôi vẫn nên chọn thời gian mang Lâm Sư đi thôi, khoảng thời gian này đã làm phiền ông. Trong nhà tôi đã sắp xếp camera rồi, lần này còn lắp đặt bảo vệ, tôi không tin thằng ranh kia còn có thể đập đi."
"Hai ngày nữa đi, hai ngày này tôi bận nhiều việc, không thường ở nhà." Ôn Phong qua loa hai câu rồi cúp điện thoại.
"Nếu như chỉ có đoạn ghi âm này thì chứng cứ có vẻ chưa đủ đúng không ba? Con nghĩ quan toà có thể sẽ lựa chọn hoà giải, không chấp nhận đơn xin của Tiểu Sư." Ôn Du Du xoắn xuýt nói.
Ở thế giới trước cô sống, ngay cả bạo lực gia đình, ngoại tình cũng có thể "hoà giải", bởi vì đây đều là việc riêng trong nhà. Mặc dù Ngô Thục Lan làm việc rất biến thái, nhưng vạn nhất quan toà lơ đễnh, cảm thấy chỉ là việc nhỏ thì sao.
"Sẽ không đâu, người mẹ như vậy, con nghĩ bà ấy có thể nghe người khác khuyên hay sao? Luật sư Ngô nói với ba, điều luật pháp mới coi trọng nhất thật ra là ý nguyện của người trong cuộc, cho dù cha mẹ không sai rõ ràng, nhưng chỉ cần người trong cuộc có thái độ kiên quyết cũng có thể thành công."
Con người không có cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nhưng sau khi bản thân dần dần trưởng thành ý thức chắc chắn sẽ có quyền được lựa chọn.
"Cha mẹ không sai rõ ràng cũng có thể được sao?"
"Ừ, chỉ là nếu như cha mẹ chưa từng sai, tương lai con cái sau khi trưởng thành phải định kỳ giao nộp một số tiền nhất định để trả ơn dưỡng dục của cha mẹ."
Ôn Du Du cảm thấy quy định này thực sự quá nhân tính. Vừa có thể tránh được cha mẹ không hợp cách luôn luôn tra tấn con cái, vừa có thể tránh những đứa con bạch nhãn lang, không thèm quan tâm đến cha mẹ.
Lúc Ôn Du Du cùng Ôn Phong ở thư phòng thương lượng, Lâm Sư đã bắt đầu xem nhà trên mạng. Anh không tìm những nơi khác, chỉ xem chỗ tiểu khu nhà Ôn Du Du. Vừa vặn có chủ một căn biệt thự cùng tiểu khu có mục đích bán, nhưng bởi vì phải đặt cọc tiền mua, cho nên dù hạ giá mười phần trăm, treo biển hai ba tháng cũng không có người muốn mua. Lâm Sư nghĩ, trong khoảng thời gian kiện cáo này, mẹ anh chắc chắn có thể đến cửa làm loạn, vì không muốn Du Du gặp thêm phiền toái nên anh dọn ra ngoài ở sẽ tốt hơn. Nhưng anh không muốn cách Du Du quá xa. Cho nên căn nhà này rất phù hợp.
Lâm Sư gửi phương thức liên lạc của mình cho chủ nhà. Chủ nhà hai ngày nay cũng ở nhà, anh lúc nào cũng có thể qua xem.
*
Sau khi có thành tích thi giữa kỳ không bao lâu, kết quả trận chung kết cuộc thi lập trình cũng ra. Giải đặc biệt cấp tỉnh vốn là ba giải, nhưng tình huống lần này đặc thù, lại có năm giải. Thứ nhất là Lâm Sư, từ lúc đấu vòng loại cho đến trận chung kết vẫn luôn là max điểm. Thứ hai là Ôn Du Du cùng một nam sinh khác có điểm số bằng nhau. Thứ ba là Tiêu Tri cùng một người khác.
Lúc Mã lão sư đọc danh sách, Ôn Du Du chú ý một chút, cô cùng Lâm Sư đột nhiên xuất hiện, còn có Tiêu Tri không bị hủy tư cách thi, hoàn toàn khác trong sách. Nhưng còn hai người kia, cũng chính là hai người nhận được giải đặc biệt trong sách. Như vậy cô cũng an tâm, không vì mình đột nhiên xuất hiện mà tước đi cơ hội bọn họ vốn nên có, hai người bọn họ vẫn có thể tham gia trận chung kết toàn quốc. Mà do Ôn Minh Nhã cùng Lục Tuyết mưu kế không thành, Lương Cảnh Nam cuối cùng chỉ đoạt được giải nhì, mặc dù cũng thừa điểm, nhưng hoàn toàn kém xa giải đặc biệt, hơn nữa không có cơ hội tham gia cuộc thi toàn quốc.
Thành tích Ôn Du Du tốt, mọi người đều biết. Nhưng Lâm Sư có thể thi tốt như vậy nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
"Học sinh chuyển trường kia lập trình lợi hại như vậy? Thế mà lại nhất tỉnh, còn thi được max điểm, đây cũng quá trâu bò rồi."
"Tôi biết cậu ta vì sao đối xử với chúng ta hờ hững lạnh lẽo rồi, có thể là cảm thấy chúng ta quá đần, cậu ta cùng chúng ta không phải cùng một giống loài đi."
"Chỉ có một mình tôi cảm thấy học sinh mới lớn lên thật đẹp hay sao? Cảm giác cậu ấy còn đẹp hơn tiểu sinh đang nổi kia, tôi rất muốn ăn cậu ấy."
Trong lớp không ít bạn học thử nói chuyện với Lâm Sư, nhưng cuối cùng đều không thành công. Thế là mọi người dần dần quen anh trầm mặc, cũng có người chú ý anh có chút khác người bình thường.
"Trách không được mọi người đều nói bệnh tự kỷ dễ tạo ra thiên tài đâu, lớp chúng ta chẳng phải có một ví dụ điển hình hay sao."
"Thiên tài thì có ích lợi gì, không phải đến nói chuyện cũng không biết hay sao, tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu ta."
"Được rồi, nếu cậu muốn nói với người ta, người ta còn không muốn đấy chứ."
Trong lớp các bạn học nghị luận ầm ĩ, đề tài mọi người thảo luận đều liên quan tới Lâm Sư. Ngược lại Lâm Sư từ đầu tới cuối đều là thái độ không phải việc của mình, luôn luôn cúi đầu, không biết đang đọc sách gì.
"Khụ khụ, mọi người im lặng một chút, lần này tổ lập trình chúng ta đạt được thành tích rất tốt, hi vọng các bạn học sau này có thể hăng hái báo danh tham gia thi."
Mã lão sư có thể nói là hồng quang đầy mặt. Lúc trước trong trường một người có thể được cộng thêm điểm cũng không có, lần này không chỉ có giải nhì mà còn có hai giải đặc biệt, thậm chí trường họ còn có hạng nhất toàn tỉnh. Mặc dù Lâm Sư là học sinh chuyển trường, nhưng cũng coi là nửa học sinh của ông. Ông đương nhiên có thể kiêu ngạo một chút.
Mã lão sư được nở mày nở mặt một lần, sau này các lão sư khác có cuộc thi các môn học, ông càng có niềm tin hơn so với lúc trước. Cuộc thi lập trình tạm thời kết thúc, sau này còn sẽ có đủ loại cuộc thi các môn khác.
Trước khi Ôn Du Du xuyên sách chưa từng tham gia những cuộc thi như vậy, nhưng thông qua cuộc thi lập trình cô cũng biết độ khó của các cuộc thi này như thế nào. Cô cảm thấy tinh lực không đủ dùng, nên không có báo danh tham gia.
"Bạn học Ôn Du Du, thành tích toán cậu tốt như vậy, nếu không tham gia cuộc thi toán thực sự là quá đáng tiếc."
"Bạn học Ôn Du Du tham gia cuộc thi vật lý một chút đi, có thể được cộng thêm nhiều điểm hơn, tương lai thi đại học cũng sẽ càng có thêm ưu thế."
"Còn có cuộc thi hóa học..."
Ôn Du Du trong vòng một ngày bị mấy lão sư gọi vào văn phòng. Nhưng vô luận các lão sư khuyên như thế nào, cô đều kiên trì không tham gia. Cuối cùng các lão sư cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Ôn Du Du bị các lão sư thuyết phục tham gia cuộc thi các môn, sau khi cô từ chối lại bắt đầu khuyên Lâm Sư tham gia trận chung kết lập trình toàn quốc.
Trên xe trở về.
"Tiểu Sư, tôi cảm thấy cậu có thể thử tham gia một chút đi, ôi, cậu lập trình lợi hại như vậy, không cần học cái gì cũng có thể được cử đi đại học."
"Cậu không đi."
Lâm Sư lời ít ý nhiều. Bởi vì cô không đi thi, cho nên anh cũng không có ý muốn đi.
"Tôi không đi là bởi vì tương lai tôi không muốn học lập trình chuyên nghiệp nha, tôi muốn học văn học tương quan."
Ôn Du Du biết mình yêu thích cái gì. Cả đời này, có thể tìm được việc mình muốn làm thực sự là quá may mắn. Ôn Du Du chính là một trong số những người may mắn đó.
Lâm Sư không biết mình muốn học chuyên nghiệp gì, anh chưa từng nghĩ qua. Lúc trước anh thậm chí chưa từng nghĩ sẽ trở lại trường học một lần nữa, đương nhiên sẽ không suy nghĩ mình thích ngành nào.
"Tiểu Sư, kỳ thật tôi luôn khuyên cậu tham gia cuộc thi lập trình chính là vì tôi có tâm tư riêng." Ôn Du Du thở dài, có chút xấu hổ mở miệng.
Lâm Sư mờ mịt nhìn cô. Tâm tư riêng? Tâm tư riêng của cô là thế nào? Có quan hệ với anh sao? Nghĩ đến khả năng này, tim Lâm Sư lập tức đập nhanh.
"Tôi muốn cùng cậu học một trường đại học."
Ôn Du Du nói đến đây không tiếp tục nói nữa. Nhưng cô biết Lâm Sư sẽ hiểu ý cô. Thành tích của cô tốt, nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ nằm trong top 2. Lâm Sư thành tích lập trình mặc dù tốt, nhưng các môn khác bị tụt quá nhiều, nhất là ngữ văn. Muốn dạy cho Lâm Sư trở thành học sinh có trình độ đứng đầu trước khi thi đại học vẫn có chút khó khăn, cố gắng rất nhiều cũng không chắc có thể thành công. Cho nên phương pháp ổn thỏa nhất là để anh tham gia thi toàn quốc, được cử đi sớm.
Lâm Sư ngây ngẩn cả người, đến khi hiểu được ý cô, trong lòng anh lập tức mừng như điên. Anh vẫn cho rằng chỉ có anh muốn luôn luôn đi cùng với cô. Thì ra cô cũng muốn như vậy. Anh giống như người lữ hành lẻ loi cô độc trong bóng đêm, điều mong mỏi duy nhất là ánh sáng. Anh cho rằng mình đang hi vọng xa vời thứ không thuộc về mình, là ước muốn đã chú định sẽ không đạt được. Nhưng có một ngày, anh chợt phát hiện, không chỉ ánh sáng đang ở gần anh, tia sáng ấy cũng đang chủ động tới gần anh, muốn chiếu sáng anh, sưởi ấm anh. Ngoại trừ may mắn cùng kinh hỉ, Lâm Sư không nghĩ ra những từ ngữ khác để hình dung tâm trạng của mình vào giờ khắc này.
"Tôi sẽ tham gia." Tôi muốn cùng cậu học cùng một trường đại học, muốn cùng cậu luôn ở bên nhau. Cho nên tôi muốn tham gia cuộc thi.
"Được."
Ôn Du Du cười tươi, thấy anh biết điều như vậy, vô thức muốn đưa tay sờ một sợi tóc của anh. Cô lúc này tâm tình quá buông lỏng, việc muốn làm chưa cân nhắc tốt đã làm.
Tay Ôn Du Du vừa đụng phải sợi tóc mềm mại của anh, cô cùng Lâm Sư đều ngây ngẩn cả người. Động tác này, hình như có điểm là lạ? Nhưng lạ chỗ nào, cô lại không nói ra được. Ôn Du Du lúng túng thu tay lại, ho khan hai cái:
"Cái kia, cậu có một sợi tóc nhếch lên, tôi giúp cậu ấn xuống."
Cô nói xong cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Câu nói này dấu vết lúng túng che giấu quá rõ.
"Ừm."
Lâm Sư nói xong cũng quay đầu nhìn về phía trước, nhìn qua cũng không quá để ý. Ôn Du Du chỉ có thể ở trong lòng an ủi mình, Tiểu Sư chắc là không nghe thấy cô đang kiếm cớ đâu, Tiểu Sư không am hiểu nói chuyện cùng người khác, chắc chắn không phát hiện cô lúng túng, không sai, là như vậy.
Nhưng trên thực tế, tốc độ tim đập trong ngực Lâm Sư rất nhanh như muốn bay ra. Anh nhìn như yên tĩnh, kì thực bên tai đã phiếm hồng, nắm chặt tay, trán toát một tầng mồ hôi. Nhịp tim chưa từng nhanh như vậy, mạnh như vậy, một chút một chút, cơ hồ chấn động đến màng nhĩ anh đau nhức. Cô vừa rồi chủ động chạm vào anh, đụng phải tóc của anh. Điều này đã nói rõ cô ít nhất không bài xích việc thân cận với anh. Lâm Sư cảm thấy mình giống như gặp phải một loại bệnh kỳ quái, rất muốn đụng vào cô nhiều một chút, rất nhớ rất nhớ, nghĩ đến tâm anh liền đau. Anh không dám nói suy nghĩ âm u này của mình ra, chỉ có thể yên lặng mong mỏi cô có thể chạm vào anh nhiều một chút, ví dụ như chạm thử tay của anh, hoặc là giống như trong trò chơi ôm lấy anh, dù chỉ một lần.
Yết hầu Lâm Sư có chút căng lên. Dư quang chú ý tới Ôn Du Du đang chơi điện thoại di động, anh làm bộ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nâng tay lên, đụng một cái vào nơi mới vừa bị cô chạm vào. Như thế nào mới có thể khiến tóc lại nhếch lên một lần nữa? Lần sau cô còn có thể giúp anh ép tóc xuống hay không?
*
Qua vài ngày sau, Ôn Du Du nói với Lâm Sư:
"Tiểu Sư, ba tôi đã thu thập được không ít chứng cứ, cậu dự định lúc nào xin?"
Ôn Phong sau đó gọi cho ba Lâm, nói cho ba Lâm về hành động của Ngô Thục Lan. Cha Lâm vẫn tỏ vẻ như cũ:
"Công việc của tôi bận quá, không có rảnh quản việc trong nhà, dạy con cái thế nào giao cho mẹ nó quản đi."
Ôn Phong cũng ghi âm lại đoạn này. Cứ như vậy, chứng cứ liên quan tới cha mẹ Tiểu Sư đã có.
"Thứ sáu đi."
"Được, vậy chiều thứ sáu chúng ta cùng nhau xin phép nghỉ để đến pháp viện. Cậu đã chọn nhà tốt để mua chưa? Nếu như không đủ tiền cứ nói cho tôi biết."
Lâm Sư khẽ vuốt cằm, sau đó quay người lấy ra giấy tờ bất động sản trên giá sách.
"Nhanh như vậy đã mua xong?"
Ôn Du Du kinh ngạc nhận. Đến khi nhìn thấy tiểu khu trên giấy tờ bất động sản, mắt cô lập tức trợn tròn.
"Cái này, đây không phải là tiểu khu chúng tôi hay sao? Cậu mua ở đây?"
Cái tiểu khu này đều là biệt thự có hoa viên, giá cũng không rẻ. Hơn nữa Lâm Sư còn chưa trưởng thành, lấy cái gì để vay, chỉ có thể đặt cọc tiền mua nhà.
"Ừ, ở ngay đằng sau."
Lâm Sư chỉ chỉ hướng nhà. Anh vội mua, chỉ đi xem một lần, xác nhận giấy chứng nhận không có vấn đề, liền dứt khoát giao tiền mua.
"Tiểu Sư, cậu, ông nội cậu đối xử với cậu thật là tốt."
Ôn Du Du cuối cùng chỉ than một câu như vậy. Đây là ông nội thần tiên, cho cháu nội nhiều tiền tiêu vặt như thế. Nói mua biệt thự liền mua, như là mua cải trắng ven đường vật.
Lâm Sư không giải thích, tiếp tục chấp nhận.
"Vậy cậu mua nhà gần như vậy là muốn dọn ra ngoài ở sao?"
"Phải."
Ôn Du Du có thể đoán được đại khái suy nghĩ của anh, không khỏi có chút lo lắng,
"Cậu không cần lo lắng sẽ liên lụy đến chúng ta, cũng không phải đại sự gì. Nhưng một mình cậu ở có vẻ hơi không an toàn lắm nhỉ?"
Cô cho tới bây giờ chưa từng lo lắng Tiểu Sư sẽ liên lụy đến bọn họ. Cô chỉ lo Tiểu Sư không thể tự chiếu cố tốt chính mình.
"Không có việc gì."
Anh đã lớn như vậy, còn có cái gì không an toàn. Hơn nữa Lâm Sư sớm đã muốn học võ, nếu như ở nhà Du Du thì không tiện lắm. Anh phải học đánh nhau, tương lai nếu gặp phải việc gì thì còn có thể bảo vệ cô thật tốt.
"Vậy như vầy đi, cậu bình thường ở đây ăn cơm, đêm lại trở về ngủ?"
Ôn Du Du cảm thấy để một mình cậu ấy ở nhà ăn cơm cũng quá đáng thương. Nếu cậu ấy khăng khăng muốn dọn ra ngoài, vậy thì nghe cậu a. Cũng may chỗ cậu ở cách nhà cô không xa, có thể chăm sóc lẫn nhau.
"Được."
Lâm Sư cũng không từ chối, anh cũng muốn ở cạnh cô nhiều một chút.
"Tôi dù sao cũng phải biết cậu ở đâu trước."
Ôn Du Du căn cứ vào vị trí trên giấy tờ bất động sản, tìm được nhà mới của Lâm Sư. Kết quả sau khi tới, cô chợt phát hiện ban công phòng mình vừa vặn hướng về phía biệt thự này. Nói cách khác nếu cô cùng Tiểu Sư cùng đứng trên ban công là có thể nhìn thấy đối phương.
"Lần này chúng ta thật sự trở thành hàng xóm rồi."
"Ừm."
Lâm Sư sợ bị cô nhìn ra suy nghĩ của mình, làm bộ nhìn về phía khác. Lúc xem nhà, anh chính là nhìn một điểm này nên mới nhất quyết muốn mua căn nhà này.