Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

Chương 10: NGOẠI TRUYỆN QUÁ KHỨ



5.

 

Tên bố dượng cặn bã /ch//ế/t rồi.

Tôi chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng thôi.

Ông ta đi uống rượu say xỉn, tự mình không về được, /ch//ế/t rét trên con phố tối tăm.

"Mẹ không trách con tối qua không đi tìm ông ta chứ?"

Bà im lặng, không nói gì, nhưng tôi đọc được sự thanh thản trong mắt bà.

"Thôi nào, bà Tần. Con rõ hơn ai hết là mẹ ghét ông ta, không cần phải che giấu nữa."

"Ngày nào con cũng nghĩ cách /g/i/ế/t ông ta một cách âm thầm."

"Thực ra con từng nghĩ đến việc /ch//ế/t cùng ông ta, con không sợ /ch//ế/t."

"Những suy nghĩ này của con mẹ cũng biết rõ đúng không?"

Bà gật đầu.

 

"Con vẫn luôn không hiểu rõ một chuyện, con không phải con ruột của mẹ, tại sao mẹ lại đối xử tốt với con như vậy?"

Bất chấp vết thương của mình mà liều mạng bảo vệ tôi.

Ngốc nghếch.



"Không... không, con là con của mẹ."

"Con là con gái của mẹ."

"Con vẫn luôn là con gái của mẹ."

 

6.

 

Ác giả ác báo.

Nhưng người sống không ác, lại phải gánh chịu hậu quả do kẻ ác gây ra.

Nợ nần của ông ta chất chồng như núi.

Mẹ tôi luôn khuyên tôi đi, đuổi tôi đi, thậm chí có lúc còn khóc lóc không cho tôi vào nhà.

Vì có một phần nợ chung của vợ chồng chỉ cần bà trả là được, chỉ cần tôi không thừa kế những thứ khác, tôi sẽ không phải đối mặt với những điều này.

Tối hôm đó tôi nói chuyện với bà qua cánh cửa.

"Con đi đi, đừng quay lại nữa, mẹ cho con tiền... Nếu bọn họ tìm đến thì con phải làm sao, con còn..."

Tôi nhẹ nhàng ngắt lời bà.

 



"Mẹ."

"Cả đời này, con chưa từng quan tâm đến điều kiện vật chất. Gia đình ruột thịt của con không có tiền, trại trẻ mồ côi không có tiền, từ nhỏ đến lớn con chưa từng có tiền."

"Nhưng mẹ, mẹ có biết, so với tiền thì con càng muốn có thứ gì hơn không?"

"Con muốn có gia đình, con muốn có người thân, con muốn có một người yêu thương con. Con yêu mẹ, mẹ là người thân của con, con không muốn nhìn mẹ một mình đối mặt với những điều này."

 

"Mẹ, mở cửa đi, con lớn rồi, con biết mình đang làm gì."

"Mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ học, con cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ mẹ."

Tôi bán nhà trả nợ, vừa học vừa khai gian tuổi đi làm thêm.

Tôi chẳng có gì để mất, ở trường, ngay cả đầu gấu cũng không muốn dây vào tôi.

Nói theo cách của tôi là: "Tôi không sợ /ch//ế/t, các người cũng không sợ sao?"

Bọn họ đều đồn tôi là kẻ m.á.u lạnh tàn nhẫn, từng suýt đánh bố mình đến mức vỡ đầu.

 

Tôi không có tâm trạng thanh minh, chỉ lạnh lùng chấp nhận mọi lời đánh giá và bàn tán, thanh minh cũng không thể khiến bố mẹ tôi sống lại, cũng không thể khiến tên bố dượng cặn bã đó xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ, càng không thể khiến tôi nhận được tiền lương làm bồi bàn rửa bát buổi tối.

Muốn nói gì thì nói.

Hơn nữa dù có thanh minh, tôi tin cũng chẳng có tác dụng gì.

Suy cho cùng con người chỉ nghe những gì họ muốn nghe.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv