Thấm thoắt trôi qua một tháng cấm túc, Nhất Dạ tỏ ra rất ngoan ngoãn, chưa đến kì hạn đã nộp đủ số lượng.
Tất cả bản chép được gửi đến hoàng thượng, ban đầu hoàng thượng tỏ vẻ lơ đãng, y đang miên man nghĩ đến nên chọn quà sinh thần thế nào cho Lệ phi, dường như chuyện trách phạt đại hoàng tử đã bị y quẳng ra sau đầu.
Mãi đến khi bản chép phạt đến tay, y mới nhớ ra mình từng trách phạt đứa trẻ đó.
Những lần trước trách phạt, hoàng tử đều không hoàn thành đủ số, gây nên cơn tức giận cho y vì sự ngang ngược vô lý của hắn.
Hôm nào cũng có ít chuyện về đại hoàng tử lôi kéo sự chú ý của y, mới đầu y còn bận tâm nhức óc, về sau sự ngang ngược của tiểu tử đó trở thành hiển nhiên ăn sâu vào tiềm thức y, khiến y cũng lười quản.
Nhưng lần này đứa trẻ đó khiến y vô cùng bất ngờ, hoàn thành chép phạt không những trước kì hạn, chữ viết cũng phá lệ chỉnh chu hơn trước, sắc mặt hoàng thượng cũng hòa hoãn không ít. Y cảm thấy đứa trẻ đấy cũng thông minh hiểu chuyện hơn rồi.
Vì thế sắp tới sinh thần Lệ phi 29 tuổi, y tổ chức một bữa tiệc vì nàng, gỡ bỏ lệnh cấm cho phép đại hoàng tử tham dự.
Đến khi vị công công truyền lại ý chỉ của hoàng thượng còn kèm theo lời chúc mừng rằng hoàng thượng đã ban ơn, lần này đại hoàng tử nên quỳ xuống nhận ân điển mới phải. Bao nhiêu lần lão đến Ngọc Lan cung toàn báo tin tức không tốt, hiếm khi hôm nay lại có chuyện vui như vậy, lão nhìn đại hoàng tử cũng thuận mắt hơn không ít.
Mà Nhất Dạ sau khi nghe thấy lời của vị công công truyền đạt, thay vì vui vẻ thì khuôn mặt hắn tối sầm lại. Đôi tay hắn không kìm được nắm chặt thành quyền.
- "Ha, sự ban thưởng của phụ hoàng là cho phép ta, tới cung của Lệ phi sao?"
Hắn nghiến răng nhìn vị công công trước mặt.
- " Ta không đi."
Lão công công trố mắt ngạc nhiên.
- "Đây là ân điển của hoàng thượng, sao điện hạ có thể...."
Mấy chữ cuối lão không dám nói, có lời đồn đại hoàng tử đầu óc có chút không được tốt? Không lẽ là thật?
Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt hắn vặn vẹo biến đổi, u ám mấy phần.
- " Ả xứng sao?"
Giọng vị hoàng tử như nói thầm chỉ cho một mình lão nghe, mang theo hơi thở lạnh thấu xương. Thế nhưng khi lão ngước lên nhìn vị hoàng tử ấy, thấy đâu đó thấp thoáng bi thương trong ánh mắt.
Lão giật mình, chẳng lẽ trông gà hóa quốc, khẽ chớp mắt lần hai, vị hoàng tử đó tư thế thản nhiên - ánh mắt bi thương chẳng thấy mà chỉ có sự cuồng bạo, một tay hắn đang siết chặt con dao nhỏ, mơ hồ còn thấy hàn quang phản chiếu.
- "Cút...cút ngay!"
Quả nhiên là lão nhìn nhầm rồi!
Đôi mắt của đại hoàng tử chẳng hiểu sao đỏ quạnh như máu, sát khí bao quanh như quỷ bò ra từ địa ngục.
Lão công công sợ đến cả người tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Đại hoàng tử phát điên rồi!
Tương truyền vào ngày nào đó ở thời điểm này, có một vị công công đến truyền chỉ cho hắn, sau đó thế nào bị hắn đâm một nhát trọng thương đến thập tử nhất sinh. Khi qua cơn hoạn nạn chính kẻ đó đã kể lại... lúc đó.... đôi mắt hoàng tử đỏ quạnh như ác quỷ, tuyệt đối giống như quỷ nhập lên cơn rồi.
Ban đầu lão còn không tin lắm...
Nhưng kẻ đó một mực thề thốt, còn cả gan cầu xin thánh thượng đòi cho mình một công đạo vì vô cớ bị hoàng tử đâm. Hoàng thượng lúc ấy đã nổi giận lôi đình, phạt đại hoàng tử 20 trượng, hình phạt đối với đứa bé lúc ấy quả thực vô cùng tuyệt tình, thậm chí có thể lấy mạng đứa trẻ.
Sau đó còn truyền cấm túc Nhất Dạ nửa năm. Thời điểm đó Nhất Dạ mới lên 7.
Do có Lệ phi thổi gió bên tai nên một cơ hội minh oan xét hỏi hoàng tử cũng không có, hoàng thượng chỉ dựa vào lời thái giám và một số cung nữ chứng kiến mà cứ thế kết tội Nhất Dạ.
Điều đó chứng tỏ trong lòng hoàng thượng, hoàng tử Nhất Dạ còn chẳng bằng một tên công công hèn kém.
Chuyện đó cũng dẫn tới cuộc sống của Nhất Dạ đã không tốt lại còn bị chính người hầu ở Ngọc Lan cung đối xử tệ hơn.
Lão dù có chút thương cảm với vị hoàng tử này đi chăng nữa, nhưng tận mắt trông thấy hoàng tử phát điên, lão thực sự hoảng hồn khiếp đảm.
Rõ ràng lão báo tin vui cho hắn, tại sao hắn còn lên cơn, lấy oán trả ơn!
Mắt thấy con dao nhỏ sắp đâm vào mình, lão chỉ biết thục mạng chạy trối chết, bộ dạng vất vả vô chừng. Trong lòng lão cực kì oán hận, lão được hoàng đế tin dùng nhiều năm, ân sủng không nhỏ, xét địa vị trong cung cũng là người được trọng vọng kính nể chưa bao giờ bị ủy khuất thế này.
Chút tiếc thương dành vị hoàng tử nhỏ tuổi cũng theo gió mà tan, lão cắn chặt răng, lần này đại hoàng tử nhất định xong rồi. Vốn là con của hầu nữ sinh ra còn có quyền mỉa mai Lệ phi đang được hưởng vinh sủng vô hạn từ hoàng đế sao?
Vì xuất thân của Lệ phi không mấy tốt đẹp nên nàng không thể được phong hậu, nhưng hoàng đế vì nàng giải tán hậu cung ba nghìn mỹ nữ, vì nàng mà xây Phượng Nghi cung, chữ "Phượng Nghi" cũng chính là khẳng định, nàng không có danh hiệu hoàng hậu tôn quý nhưng thực sự đã là hoàng hậu rồi. Một mình nàng độc sủng, so với việc không thể được phong hậu thì có là gì?
Cao quý nhường ấy, vinh sủng nhường ấy, đại hoàng tử không khiêng nể mà dám buông lời phản nghịch, một câu lão truyền tới tai hoàng thượng, cũng đủ đại hoàng tử sống không bằng chết.
Lão công công vì vội chạy đi mà không biết, có bóng dáng nhỏ đã chứng kiến tất cả.
Vân Mặc nàng cả tháng nay không còn chủ động tìm Nhất Dạ, một phần do di chứng đêm hôm đó ở quá lâu trong gió tuyết, vết thương cũ trên đỉnh đầu có dấu hiệu nhức nhối, nàng dù giỏi chịu lạnh nhưng thân thể này quá yếu ớt dẫn đến bị cảm mạo, cần phải tĩnh dưỡng nhiều ngày.
Hôm nay vốn dĩ nàng đi qua phòng của Nhất Dạ đến phòng chứa thức ăn gửi đến hàng ngày, gặp lúc công công vừa đến, nàng phải dừng bước nép vào góc khuất.
Chứng kiến hoàng tử nhỏ phát cuồng với đôi mắt đỏ như máu, ban đầu trong lòng nàng nổi lên kinh sợ nhưng sau đó.... nàng chợt sững người.
Qua làn tuyết rơi nhỏ nhẹ, nàng thấy rõ ràng từng giọt lệ lặng lẽ chảy từ đôi mắt của hoàng tử nhỏ, từng giọt từng giọt chảy ướt hết gương mặt của hắn, thấm ướt cả mảng áo trước ngực.
Tuyết rơi chốc lát phủ đầy mảng áo của hắn, phủ lên gương mặt của hắn, thoáng chốc đến nước chảy trên gương mặt hắn nàng cũng không phân biệt rõ đâu là tuyết tan, đâu là giọt lệ.
Trái tim nàng bỗng ẩn ẩn nhói đau. Trước giờ mới nhìn thấy dáng vẻ muốn giết người của hắn, hóa ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài che đậy đi tâm hồn yếu ớt. Giống như một đứa trẻ mình đầy gai góc, đến lúc kiệt sức không thể ngoan cường chống chịu được nữa, bức tường ngăn cách hắn với thế gian bên ngoài sụp đổ... lộ ra bên trong chỉ là kẻ yếu đuối đáng thương.
Nàng có loáng thoáng nghe đến vị công công nhắc đến sinh thần Lệ phi, nếu nàng nhớ không nhầm... trong nguyên tác có nhắc đến, sinh thần Lệ phi ngẫu nhiên trùng với sinh thần của hắn.
Khó trách hắn lại tức giận như vậy, thương tâm như vậy.
Hoàng thượng không những chẳng nhớ, còn ban đặc ân cho hắn bằng cách cho phép hắn đến tiệc sinh thần của Lệ phi - người mà hắn căm ghét nhất...cảm giác này đâu chỉ mỗi đau hận mà diễn tả được?
Có lẽ, hắn cũng khát cầu tình thương của hoàng thượng mà gây đủ sự chú ý với y, nhưng bi ai là hoàng thượng chẳng thực sự để hắn vào trong mắt...
Quả nhiên sau khi hoàng đế nhận được truyền báo về câu trả lời của Nhất Dạ mà tức giận đến mức chén trà trong tay không kìm được bóp nát, kinh động đến cả giấc ngủ của Lệ phi phía trong.
Lão công công sợ hãi mà lập tức quỳ xuống.
- " Bệ hạ bớt giận. "
Bên kia, Lệ phi tỉnh giấc bèn đi ra ngoài, thấy mặt rồng giận dữ, tay còn bị đâm bởi mảnh vỡ mà chảy máu không ngừng, trong lòng nàng chẳng một tia dao động nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ xót thương. Nàng cố ý nặn ra mấy giọt nước mắt, sau đó cất giọng mềm mại.
- " Bệ hạ, người bị thương rồi. Thần thiếp đau lòng, người đừng làm thần thiếp sợ."
Tuy nói đau lòng nhưng nàng tuyệt nhiên không hề có ý định băng bó cho hoàng thượng, chỉ giận dữ quay sang nói với một cung nữ bên cạnh.
- "Hoàng thượng bị thương, ngươi còn đứng đó? Không nhanh mà băng bó cho người!"
Hoàng thượng đưa mắt nhìn sang nàng, sự vui mừng vì được nàng quan tâm chuyển sang thất vọng. Kỹ thuật diễn của nàng luôn vụng về như thế, người tinh ý sao có thể không nhìn thấu, nàng đối xử với y đâu chút thật lòng? Thế nhưng một câu y cũng không nỡ vạch trần sự giả dối ấy.
Nếu nàng cứ thích diễn, vậy thì cứ thế diễn bên cạnh y cả đời luôn đi!
Thấy vị cung nữ mang hộp thuốc đến định băng bó cho mình, y nhíu mày khó chịu. Giọng không mặn không nhạt, y khoát tay.
- "Trẫm tự làm được! Ngươi để hộp thuốc trên bàn cho trẫm."
Vị cung nữ lúng túng liếc sang Lệ phi. Nàng lại mỉm cười mỹ lệ, khẽ rót cho mình một ngụm trà, dường như phản ứng của hoàng thượng nàng đã đoán trước.
- "Thứ cho thần thiếp tay chân vụng về, không thể băng bó giúp người."
Tay chân vụng về!? Hoàng thượng ngẩn người nhớ đến kí ức xa xôi nào đó....đoạn cười giễu một tiếng. Nàng thật biết trả vờ.
- "Không sao. Ý Nhi... trẫm không trách nàng. Nàng chỉ cần bên trẫm là đủ."
Giọng y vẫn nhu hòa trước sau như một. Lệ phi làm sao mà không hiểu ẩn ý trong câu nói của y? Nhưng nàng vẫn vờ như không biết, đoạn khẽ bật cười.
- " Tạ ơn bệ hạ đã không tránh cứ thần thiếp. Phải rồi... còn tên công công này là sao? Hắn bẩm báo điều gì mà hoàng thượng lại tự tổn thương bản thân như vậy? Thật khiến thần thiếp muôn phần tức giận."
Tên công công vẫn quỳ rạp xuống đất cả người run rẩy, một câu Lệ phi nói ra khác gì ý chỉ hoàng thượng, lão chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ngày hôm nay quả nhiên xui xẻo.
Hoàng thượng quay sang thấy nàng nhăn mày bộ dáng như muốn trút giận thay y, chỉ khẽ thở dài một hơi. Đoạn y truyền lệnh tất cả lui hết ra ngoài.
Con mắt Lệ phi lóe lên nét kinh ngạc. Phản ứng này của hoàng thượng... nằm ngoài dự kiến của nàng.
Chợt nàng nghe giọng hoàng thượng như xa như gần.
- "Hôm nay trẫm cũng mệt rồi. Nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Ha, nàng vừa tỉnh dậy cách đây ít lâu, y lại bảo nàng nghỉ ngơi sớm là có ý gì? Khẽ chớp đôi mắt bồ câu, lòng nàng nổi sóng từng cơn nhưng vẫn trả lời nhu thuận.
- "Thần thiếp tuân chỉ, cung tiễn bệ hạ."
Một câu nói cứng nhắc giả dối không hơn. Trái tim của hoàng thượng khi nghe người thương nói vậy chỉ cảm thấy đầy phiền muộn và mệt mỏi. Bóng y đơn độc chẳng ai níu giữ, y rời đi mang theo con tim nhói buốt thấu đến tận tâm can.
Bên ngoài tuyết trời vẫn vô cùng lạnh giá, gió như điên cuồng muốn nổi bão táp không ngừng...