Chẳng sợ bị đày xuống âm ty, chỉ nguyện cùng người thiên trường địa cửu.
Cô đơn vẽ uyên ương đôi lứa, lúc tỉnh lại ngỡ giấc mộng ngàn năm.
Ngày tháng năm ấy, tuyết phủ ngập trời trắng xóa...Bóng vị bạo quân tương truyền ở thế gian tuyệt tình lãnh khốc lẫn trong làn tuyết bi thương cô độc..
Hắn tự bao giờ khắc tên nàng trong ngực, tự thôi miên bản thân lừa mình dối người, chỉ là một khoảnh khắc nào đấy mồ hôi lạnh tuôn đầy sống lưng, hắn giật mình nhận ra cảnh còn người mất...
Nàng khiến con tim hắn máu chảy đầm đìa, khiến thân thể hắn tựa lóc xương xẻ thịt. Bạo quân kiêu ngạo đứng trên muôn người nay trở nên thân tàn ma dại. Đời hắn chỉ có sai lầm duy nhất, ngỡ rằng thứ hành hạ người ta đau đớn nhất là cái chết mà không biết rằng....
Thứ khiến con người ta sống không bằng chết, chính là con dao hai lưỡi thế gian gọi là tình yêu.
***************
Mấy đêm nay, Vân Mặc đều chìm vào ảo mộng.
Hoàng cung mang theo hơi thở lạnh lẽo, huyết đỏ thấm đẫm trên nền tuyết lạnh. Linh hồn Vân Mặc phiêu dạt, bước đi trong hư vô, mỗi bước của nàng giống như dẫm lên gai nhọn, máu chảy lênh láng.
Trái tim cũng như bước chân của nàng, hòa chung nhịp điệu, đau như ngàn mũi tên xuyên qua.
Đến lúc tuyết tan, nàng bắt gặp một nam tử dáng người mơ hồ, cuồng ngạo ngồi trên ngai vàng. Tuy chỉ mơ hồ nhìn thấy nhưng dáng người của hắn cũng khiến gương mặt Vân Mặc xuất hiện tia kinh diễm.
Mái tóc như ngọc đen trong suốt, huyền ảo như lưu ly. Đôi mắt hổ phách câu dẫn hồn người, sắc bén yêu dị.
Trên người hắn tràn ngập hơi thở hoang dã, dụ người sa vào bẫy tình. Sự tồn tại của hắn mạnh đến nỗi, bất cứ một thiếu nữ nào cũng cam tâm tình nguyện phục tùng dưới chân hắn, biết rõ là nguy hiểm cùng cực nhưng vẫn cố chấp như thiêu thân lao vào tử ngục.
Những bông tuyết lả tả rơi, phủ đầy nhành mai ngoài cửa sổ. Phong cảnh bên ngoài tĩnh mịch đẹp như tranh họa, mà người nam nhân ngồi trên ngai vàng kia tựa như thờ ơ tất cả.
Nam nhân cuồng ngạo, tay nâng chén rượu đỏ tươi, lạnh lùng dứt khoát uống từng chén. Mắt phượng hẹp dài liếc qua nhìn làn tuyết rơi bên ngoài, văng vẳng nghe như có tiếng nhạc cô đơn, bi thương nồng đậm.
Thế nhưng hết sức rõ ràng sâu trong đôi mắt phượng ấy chỉ thấy lạnh lẽo vô tình.
Lấy đâu có sự bi thương oán hận?
Trái tim Vân Mặc tựa hồ lại nhói lên từng đợt, âm ỉ nhức nhối.
Sao vô cớ nàng lại đau đớn thế này?
Đến khi nàng cật lực áp chế nỗi đau đớn trong tim, ngước mắt lên mới thấy ở trong căn phòng này còn có một nữ tử.
Trái ngược với nam nhân trên ngai vàng, quần áo nữ nhân này rách nát, trên người đầy những vết thương xanh tím, mái tóc rối tung che đi một phần gương mặt bẩn tưởi. Máu đen không ngừng rỉ ra từ miệng.
Mặc dù nàng ta thê thảm như vậy nhưng đối diện với sát khí cực nặng của nam nhân đang ngồi trên ngai vàng lại chẳng hề run sợ, thậm chí còn cười điên cuồng.
Hoàng cung rộng lớn là vậy mà chỉ có hai người đó đối diện với nhau, nữ tử kia cơ hồ còn gằn từng tiếng.
- "Hahaha... Chính bản thân ngươi đã giết đi nàng!"
- "Nực cười làm sao, chỉ vì nàng yêu ngươi như thế nên nàng vì ngươi mà chết..."
Nam nhân quăng chén rượu xuống đất, mảnh vỡ văng ra tứ phía. Hắn cầm hắc kiếm nhuốm đầy máu tươi, lãnh khốc đến bên cạnh nữ tử kia, tàn nhẫn chém xuống một nhát.
Nữ tử kia đau đớn đến quằn quại, mặc cho nam nhân đang từng nhát từng nhát chém xuống lăng trì nàng ta, nàng ta vẫn điên cuồng gào thét.
- " Cho dù ngươi giết ta thì thế nào??? Ta dù cho bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!!!"
Ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!
Ta nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp, âm dương ly biệt!
Giọng nói của nàng ta vang vọng từng đợt ở hoàng cung lạnh lẽo, tựa như quỷ gọi hồn từ tu la địa ngục. Lúc nàng ta ngẩng đầu lên nở nụ cười quỷ dị, máu vẫn rỉ ra từ miệng khiến Vân Mặc không khỏi rùng mình.
Trái tim của nàng lại run rẩy, tưởng như muốn tan vỡ thành nghìn mảnh nhỏ.
- "Vân Mặc, Vân Mặc!"
Giọng nói từ hiện thực kéo Vân Mặc khỏi ảo mộng. Nàng đỡ lấy cái đầu đau đớn nhức nhối, chậm chạp mở bừng mắt. Lúc nàng mờ mịt nhìn về phía giọng nói, tỉnh táo trở lại lệ đã tuôn đầy mặt.
Trái tim cơ hồ vẫn còn chút nhói, không biết là vì sao.
Lúc này tại phòng nghỉ của Vân Mặc, ở tập đoàn Hải Thịnh.
Diệp Nhu Thanh khó chịu nhìn về phía Vân Mặc. Cô ta cất giọng cảnh báo.
- "Trạng thái của em mấy ngày hôm nay không được tốt. Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Vân Mặc là diễn viên múa mới nổi. Gần đây những điệu múa của nàng đều được công chúng đánh giá cao. Sắc thái thanh thoát, câu hồn đoạt phách, điệu múa từ xinh đẹp mỹ lệ trở nên thấm đẫm linh hồn, khiến khán giả không khỏi thưởng thức say mê.
Nhưng vì sao mấy ngày hôm nay Vân Mặc tựa như mất tập trung? Điệu múa của nàng cũng vì thế mà trở nên nhạt nhòa trông thấy.
Người dẫn dắt Vân Mặc vì sự tài năng kinh diễm của nàng mà không ngừng tán dương nàng bằng những lời lẽ có cánh, thế nhưng mấy ngày hôm nay nàng lại khiến bà vô cùng thất vọng.
Đối với những ngôi sao trẻ mới bước vào showbiz phong độ lên xuống thất thường còn phải rèn luyện nhiều, nhưng trường hợp của Vân Mặc thì khác hoàn toàn. Nàng chính là tài năng thiên phú trăm năm mới bắt gặp một lần.
Với việc thiên tài Vân Mặc như diều gặp gió bỗng có nguy cơ sa ngã khiến Diệp Nhu Thanh không khỏi lo lắng. Cây rụng tiền của Hải Thịnh sắp nở hoa, sao có thể để nó vô cớ héo rũ được đây?
Diệp Nhu Thanh đã lựa chọn đánh cược vào Vân Mặc, cô ta tin tưởng rằng mình nhất định không nhìn sai người, cái giá mà cô ta đưa Vân Mặc về Hải Thịnh cũng không hề nhỏ.
Với tư cách là người giám hộ trên danh nghĩa đồng thời là quản lý của nàng, Diệp Nhu Thanh nghĩ rằng mình cần phải nhắc nhở Vân Mặc một điều.
- " Vân Mặc, tôi không quan tâm mấy hôm nay em bị ám cái gì. Tập đoàn Hải Thịnh có thể cho em ăn mặc, cho em tài nguyên, đưa em tiến tới ánh hào quang của showbiz thì cũng có thể thu hồi tất cả, dẫm đạp em dưới chân mà khiến em vạn kiếp bất phục."
Vân Mặc nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng biết, Diệp Nhu Thanh đang trực tiếp cảnh cáo nàng.
Rất rõ ràng tập đoàn Hải Thịnh sẵn sàng vươn cành ô liu để nàng một bước lên trời, thì cũng có thể ngay lập tức quay lưng đẩy nàng xuống đáy vực.
Nàng không bao giờ quên, nàng luôn ý thức điều đó.
Khẽ siết chặt bàn tay, nàng thầm nhủ vượt qua bao gian khó mới nắm lấy cơ hội chuyển mình mà rời khỏi cô nhi viện, cho dù có bị người lợi dụng nhưng hiện tại, chẳng phải nàng vẫn tốt đẹp hơn so với lúc trước sao?
Nàng tuyệt đối không thể mắc sai lầm nào nữa. Giấc mơ hoang đường mấy đêm cứ lặp lại kia, có lẽ tâm lý của nàng đang quá căng thẳng.
Trong tim nàng vẫn nắm chặt tia hi vọng mong manh để có thể tồn tại đến tận bây giờ, nhất định một ngày nàng sẽ rực rỡ chói lóa, hình ảnh của nàng sẽ phủ sóng khắp nơi, nhất định sẽ có ngày người ấy có thể trông thấy nàng!
Im lặng một lúc, tỏ ra ngoan ngoãn nhu mỳ, Vân Mặc khẽ cất tiếng đáp dạ. Có lẽ do ảnh hưởng tiêu cực từ giấc mơ hoang đường kia, giọng nàng có hơi khản đặc một chút.
Diệp Thu Thanh thấy biểu hiện ngoan ngoãn của nàng thì hài lòng gật đầu một tiếng.
Sau đó cô ta đưa cho Vân Mặc một kịch bản.
- " Đây là cốt truyện sắp chuyển thể thành phim do chính Hải Thịnh phát hành. Trong đó có một cảnh múa quan trọng cần nhiều kĩ thuật điêu luyện, xét tới người có đủ tiềm năng đảm nhận, Hải Thịnh quyết định tin tưởng ở em."
Ngừng lại một chút, Diệp Nhu Thanh nhìn sâu vào đôi mắt của Vân Mặc.
- " Đây còn là tác phẩm được Hải Thịnh đầu tư với quy mô lớn, nếu em tiếp tục thể hiện xuất sắc như các màn biểu diễn trước đó, không còn nghi ngờ gì nữa, danh tiếng của em sẽ được khẳng định, độ nổi tiếng nhất định không kém một ngôi sao hạng A."
Trong lòng Vân Mặc chấn động một chút, cảm thấy thời cơ trở mình cuối cùng đã tới.
Siết chặt kịch bản mà Diệp Nhu Thanh đưa cho, ánh mắt Vân Mặc tỏ rõ quyết tâm.
Ánh đèn ngoài đường phố rực rỡ như sao sa. Diệp Nhu Thanh đưa Vân Mặc trở về bằng xe riêng, còn Vân Mặc chăm chú lật kịch bản đọc thật kĩ.
Đây là một câu chuyện thời cổ đại, có tên "Hoàng quyền đế vương"- kể về một tiểu thư cao quý mạo tựa thiên tiên cùng với người thương của nàng mà vượt qua bao gian khó, cuối cùng cả hai bước lên ngôi vị chí tôn cửu đỉnh, một đời một kiếp lưu lại giai thoại bao đời.
Vốn cốt truyện cũng không có gì đặc sắc nhưng kịch bản này đã được Hải Thịnh nhìn nhận và đầu tư một số tiền lớn, nên Vân Mặc đọc rất nghiêm túc để có thể có cảm xúc mà sáng tạo ra điệu múa của riêng nàng!
Màn biểu diễn của nàng nằm ở gần cuối truyện, nàng phải nhảy vũ điệu mừng tân hoàng đế và tân hoàng hậu trị vì giang sơn đất nước, kết thúc thời trị vì trước của bạo quân khiến lòng người oán thán.
Nhân vật bạo quân là nhân vật phản diện cuối cùng được miêu tả vô cùng lợi hại, hứa hẹn sẽ đem đến kịch tính cho khán giả.
Nhưng khiến người ta khó tin nhất chính là, khi nam nữ chính dẫn quân đến công thành, tạo phản tiến vào hoàng cung thì một chút chống cự từ phía bạo quân cũng không có, đôi nam nữ chính cứ thế một đường dễ dàng thuận lợi khiến người ta không thể nghi ngờ rằng rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì!
Nữ chính mới đầu còn nghi thần nghi quỷ, nhưng nam chính khẳng định trời cao đang đứng về phía họ rồi. Bạo quân khiến lòng dân căm hận ngút trời sao có thể được trời xanh bảo hộ đây?
Đến lúc đôi nam nữ chính đặt chân đến hoàng cung chẳng thấy bóng người. Phong cảnh bấy giờ trống vắng, thê lương đến lạnh lẽo.
Mới đầu họ còn cho rằng bạo quân đã ẩn thân để tìm cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy kì quái.
Khi họ phái binh lính tản khắp nơi tìm kiếm thì phát hiện ra nam tử mặc áo bào đen đã chết ở vườn thượng uyển. Lúc bấy giờ thời tiết lạnh giá, những bông tuyết vẫn không ngừng rơi, máu đỏ còn chói lóa trên nền tuyết trắng.
Bạo quân vừa mới chết không lâu sau đó, bên cạnh hắn là chén rượu làm bằng lưu ly còn vương mấy giọt, có lẽ là uống rượu độc mà chết.
Không rõ hắn tự tử hay bị người gài trúng độc, tuy hắn chết vô cùng mơ hồ, quỷ dị nhưng tin bạo quân chết truyền đi khiến người người mừng rỡ, ai nấy đều muốn mở tiệc ca múa nhảy nhót không ngừng.
Dường như vai trò của hắn xuất hiện trong truyện chỉ là một bạo quân người người hận đến tận xương tủy, sau đó vì tài năng hơn người của mình mà thống nhất thiên hạ chia năm xẻ bảy. Đến khi thiên hạ quy về một mối, chiến tranh chấm dứt thì hắn cứ thế mà chết để hợp lý hóa việc nam nữ chính lên nắm quyền trị vì thiên hạ mà chẳng tốn một công sức nào!
Chỉ là không rõ vì sao khi đọc đến đấy, trái tim Vân Mặc lại cực kì run rẩy, đầu nhức như bị kim châm. Cảm xúc nàng vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn xuất hiện một tia không cam lòng!
Nhưng là vì sao cơ chứ?
Bên tai mơ hồ vang lên giọng nam nhân trầm thấp nỉ non âu yếm, muôn phần dụ hoặc.
- "Cho dù đứng trên vạn người, thân phận tôn quý thì thế nào? Ta sẵn sàng từ bỏ tất cả, hèn mọn khuất phục quỳ dưới chân nàng, chỉ van cầu nàng có thể yêu ta."
Dù cho thần linh có cướp nàng đi mất, nguyện cho hồn phi phách tán, ta nhất định sẽ đem nàng quay trở lại!