"Anh cậu bị thương?"
Đới Nguyên trông thấy vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của Hoắc Hữu Thanh, hắn cười khổ nói: "Không có gì to tát, chỉ là không cẩn thận bị thương ở tay. Cũng không rõ như nào, đại khái là tối qua anh ấy cắt trái cây trong phòng khách mà không bật đèn, kết quả là bị thương ở tay. Tối qua đã được đưa đến bệnh viện, có thể một thời gian nữa mới có thể tìm anh chơi được."
Hoắc Hữu Thanh không ngờ nguyên nhân là bị thương ở tay, trong lòng không khỏi nghĩ thầm Đới Diệc Tân này đúng là kỳ lạ, em trai Đới Nguyên của hắn vẫn dễ ở chung hơn.
Vì thế, Hoắc Hữu Thanh chủ động hỏi Đới Nguyên có muốn chơi đàn cùng mình không, lần trước Đới Nguyên nói với y là sẽ đánh đàn piano.
Mấy ngày sau, Đới Diệc Tân lại xuất hiện. Lúc xuất hiện, hắn mặc âu phục giày da, không bấm chuông mà đứng ở cửa, cầm trên tay một lá thư mời, môi hé mở như đang thầm sắp xếp lại câu từ.
Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh và Đới Nguyên đang mặc quần áo thể thao đi ra từ trong nhà. Hai người đeo vòng tay thể thao cùng kiểu, khác màu ở cổ tay.
Đới Nguyên nhìn thấy Đới Diệc Tân trước: "Anh hai, sao anh lại tới đây?"
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Hữu Thanh lùi lại một bước, nhìn sang thì thấy một thanh niên mặc vest đứng ở ngoài sân.
Hôm nay trời hơi nóng, y và Đới Nguyên đều mặc áo ngắn tay, mà Đới Diệc Tân không chỉ mặc âu phục, áo sơ mi, áo ghi-lê, cà vạt chỉnh tề, đến khuy măng sét cũng được cài chặt, như không muốn để lộ một chút da thịt nào ra ngoài.
Thanh niên mặc âu phục nhìn qua, không nói cũng không di chuyển, chỉ đứng ở đó, hôm nay hắn còn đeo một cặp kính gọng vàng. Cặp kính này đeo lên có chút kỳ lạ, đôi mắt màu hổ phách sau cặp kính có vẻ tối tăm.
Không hiểu sao lại giống như một chú chó lớn bị người ta vứt bỏ, bị mưa xối ướt cả người.
Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Hoắc Hữu Thanh thì lập tức bị y dứt khoát cắt đứt.
Sắc mặt y vẫn như cũ, chào hỏi Đới Diệc Tân: "Buổi sáng tốt lành, tôi và Đới Nguyên chuẩn bị đi đánh tennis, anh muốn chơi cùng không?" Hỏi xong, y như nghĩ tới điều gì đó, hơi lo lắng nhìn tay của Đới Diệc Tân: "Tay anh có ổn không? Chắc không thể vận động mạnh nhỉ?"
"Tôi có thể." Đới Diệc Tân đáp rất nhanh, như sợ Hoắc Hữu Thanh rút lại lời mời. Hắn nói xong thì cất lá thư mời mang theo vào túi.
Hoắc Hữu Thanh thấy thế liền đi chuẩn bị, ba người cùng ra sân tennis. Sân tennis cách nhà y không xa, đi bộ đến đó cũng chỉ mất chưa đến 5 phút.
Y nhìn bộ âu phục trên người Đới Diệc Tân, kìm lòng không đặng nói: "Anh có muốn thay quần áo không? Bộ đồ trên người anh không thích hợp chơi bóng lắm." Hàng mi dài của Đới Diệc Tân rũ xuống rồi nhấc lên, chẳng biết là đổi hay không đổi, tóm lại là im lặng. Lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh gặp kiểu người muốn y đoán già đoán non như vậy, y lúng túng nhìn Đới Nguyên ở bên cạnh.
Đới Nguyên làm động tác bó tay, nhưng có lẽ là Hoắc Hữu Thanh không biết phải ứng phó với tình huống này như thế nào, hắn chủ động tiếp lời: "Anh hai, anh thay quần áo đi."
Đới Diệc Tân không đáp lại.
Đới Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nói nhỏ bên tai Hoắc Hữu Thanh: "Anh hai em vẫn luôn như vậy, đôi khi em cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì, giờ nên làm gì đây?"
Lỗ tai Hoắc Hữu Thanh bị hơi thở nóng rực nhuộm cho ửng đỏ, y hơi nghiêng đầu. Lúc này Đới Diệc Tân đang ở trước cửa nhà y, coi như là khách nhà mình, với lại là y mời đối phương đi chơi bóng, nếu đã tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên*.
*Ý đã là thì làm cho trót, làm cho đến cùng
"Nếu anh không ngại thì tôi thử tìm quần áo ở nhà của tôi xem anh có thể mặc không nhé." Y vừa dứt lời thì nhìn thấy thanh niên gật đầu.
—
Hoắc Hữu Thanh đưa Đới Diệc Tân đến phòng dành cho khách, sau đó chạy về phòng mình, bắt đầu lật tìm quần áo trong phòng để đồ. Y nhớ năm ngoái mình rất thích phong cách oversize, áo thì tìm được rồi, nhưng quần.....
Y miễn cưỡng cầm cái quần dài nhất của mình cho Đới Diệc Tân thử.
Khi đến trước cửa phòng, y gõ cửa rồi mới vào, không ngờ ánh mắt lại đập vào tấm lưng trần của Đới Diệc Tân. Không biết hắn cởi áo khi nào, chỉ mặc mỗi quần tây, hơi liếc mắt nhìn về phía cửa, dưới xương hồ điệp tái nhợt là sống lưng như dòng sông. Đới Diệc Tân vẫn còn đeo kính, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ chưa đóng chặt như bụi vàng rơi xuống.
Đới Diệc Tân đi tới cửa, vươn tay về phía Hoắc Hữu Thanh.
Kỳ lạ là hai tay hắn đồng thời vươn ra như đang đợi được ban thưởng. Cái đầu cao hơn Hoắc Hữu Thanh hơi cúi xuống, để lộ phần gáy xinh đẹp.
Hoắc Hữu Thanh bị hành động của đối phương làm cho ngẩn ra, y vô thức lùi lại, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là thói quen của Đới Diệc Tân, người này vẫn luôn kì lạ mà.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng y vẫn nhanh chóng đặt quần áo vào tay Đới Diệc Tân: "Anh thay quần áo trước đi, nếu không vừa thì nói lại với tôi."
Lúc chuẩn bị rời đi, y nhìn thấy cánh tay của Đới Diệc Tân, tay trái của hắn được quấn băng gạc.
Nghĩ lại, không nên hỏi nhiều thì hơn.
Mặc thử thì đúng là không quá vừa người.
Áo thì còn ổn, chỉ là hơi bó một chút, vấn đề nan giải chính là quần. Hoắc Hữu Thanh đã đưa cho Đới Diệc Tân cái quần dài nhất của y, kết quả mặc vào lại biến thành quần bảy phân, chật, vô cùng chật.
Lúc Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy, trong lòng hít một hơi nhẹ, sau đó y đi vào phòng cậu tìm một cái quần đùi thể thao. Lúc tìm, y không khỏi cúi xuống nhìn chính mình. Tuy rằng so sánh thứ này thật ấu trĩ, nhưng của đối phương thật sự rất lớn.
Ngay từ đầu Đới Diệc Tân cũng không muốn mặc quần của cậu y, nhưng Đới Nguyên lại nói: "Anh hai, anh thay đi, thời gian không còn sớm nữa" nên hắn mới miễn cưỡng mặc vào.
Cuối cùng Đới Diệc Tân mặc một chiếc quần đùi thể thao rộng rãi khác bên ngoài chiếc quần thể thao của Hoắc Hữu Thanh, chẳng ra cái gì cả, nhưng bản thân hắn lại rất bình tĩnh, cứ như vậy đi ra ngoài.
Tới sân tennis, ba người thay phiên nhau vào sân.
Trận đầu là Hoắc Hữu Thanh và Đới Nguyên, trận thứ hai là Hoắc Hữu Thanh và Đới Diệc Tân, trận thứ ba là anh em nhà họ Đới.
Hai trận đầu đều ổn, khi trận thứ hai kết thúc, Hoắc Hữu Thanh đi uống nước nghỉ ngơi, bầu không khí trên sân đột nhiên thay đổi. Trước khi chơi bóng hai anh em đều rất ôn hoà, không hiểu sao bây giờ cùng lựa chọn cách chơi cực đoan, mỗi đợt bóng đều đánh rất tàn nhẫn.
Lúc mới bắt đầu, trên mặt Đới Nguyên còn ý cười, sau khi đánh xong thì khoé môi cong lên lại mím chặt. Đới Diệc Tân cũng vậy, khi hắn đấu với Đới Nguyên sẽ không cười.
Lại là một cú smash (đập bóng), Đới Nguyên không đỡ được, sắc mặt càng trở nên tệ hơn, hắn nhanh chóng chạy đi nhặt bóng, không một nói gì mà tiếp tục đánh. Sau bốn năm đường bóng, Đới Nguyên nhảy cao lên, tay cầm vợt bất ngờ đánh trả bóng.
"Bịch ——"
Một tiếng vang lớn.
Hoắc Hữu Thanh ở bên sân nghe thấy tiếng va chạm.
Đới Diệc Tân bị bóng đập vào tay trái, cơ thể lảo đảo về phía sau, không giữa vững được trọng tâm nên ngã trên đất, băng gạc quấn vết thương trong nháy mắt đã thấm máu.
Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của Đới Nguyên là nhìn về phía Hoắc Hữu Thanh, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh để bình nước trên tay xuống, chạy về phía Đới Diệc Tân.
"Anh ổn chứ?" Hoắc Hữu Thanh ngồi xuống muốn đỡ Đới Diệc Tân dậy, y vừa hỏi vừa nhìn tay Đới Diệc Tân: "Chảy máu rồi, anh cần đi bệnh viện."
Đới Diệc Tân không nhìn vết thương của mình, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh. Lúc phát hiện ánh mắt của đối phương đang dán chặt vào vết thương của mình, yết hầu hắn hơi lăn, môi hé ra rồi mím lại.
Hắn nhìn mồ hôi trên làn da Hoắc Hữu Thanh, lấm tấm trong suốt, mồ hôi sau khi vận động chảy xuống từng giọt theo làn da trắng như tuyết.
Hoắc Hữu Thanh muốn hỏi Đới Diệc Tân có đau không, y vừa nhìn thì thấy đối phương cắn chặt môi, giống như cố nhịn đau.
"Anh hai."
Giọng nói của Đới Nguyên cắt ngang cái nhìn của Hoắc Hữu Thanh, y quay lại nhìn bên kia lưới. Đới Nguyên cầm vợt đứng giữa ánh nắng chói chang, khuôn mặt đẹp đẽ lúc này trắng bệch, hắn nhỏ giọng nói: "Em không muốn đánh vào tay anh ấy, em không cố ý."
Nhất thời Hoắc Hữu Thanh không biết nên nói gì, y chỉ có thể nói: "Đưa anh cậu đến bệnh viện trước đã."
Vừa tới bệnh viện, Đới Nguyên nhanh chóng đi nộp viện phí, dường như hắn không muốn ở chung một chỗ với Đới Diệc Tân nên đi rất nhanh. Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh đưa người khác đến bệnh viện, có chút lúng túng, cũng may Đới Diệc Tân có thể tự giải quyết hầu hết mọi việc.
Lúc bác sĩ muốn băng lại miệng vết thương, Đới Diệc Tân ngăn cản động tác của bác sĩ, ngẩng đầu nói với Hoắc Hữu Thanh: "Cậu ra ngoài chờ tôi đi."
"Được" Hoắc Hữu Thanh nhìn vết máu ghê người trên băng gạc, nghĩ lại vẫn nên đồng ý. Chờ Đới Diệc Tân băng xong vết thương đi ra ngoài, y chủ động hỏi: "Còn đau không?"
Đới Diệc Tân cúi đầu, nói một câu không liên quan: "Tôi làm bẩn quần áo của cậu rồi."
Áo dính máu và bụi trông rất bẩn thỉu.
Hoắc Hữu Thanh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là quần áo thôi." Y dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng tôi muốn nói là anh không nên cố ý đỡ bóng bằng tay của mình."
Lông mi Đới Diệc Tân run nhẹ đến mức khó phát hiện.
Hoắc Hữu Thanh biết Đới Diệc Tân nhất định không chịu thừa nhận, vì thế tiếp tục nói: "Chuyện này tôi sẽ không nói cho Đới Nguyên, nhưng mà tôi hi vọng lần sau anh đừng làm vậy nữa. Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm Đới Nguyên."
Đới Nguyên đứng ở cửa bệnh viện, nhìn thấy bọn họ đi ra, trước tiên là xin lỗi Đới Diệc Tân: "Anh hai, em xin lỗi, em không nên đánh nghiêm túc như vậy, quên mất anh đang bị thương."
Hoắc Hữu Thanh không muốn tham dự vào việc riêng của hai anh em, liền đi sang bên cạnh chơi điện thoại để phân tán sự chú ý của bản thân.
—
Sau chuyện này, Đới Diệc Tân lại biến mất mấy ngày, theo lời Đới Nguyên nói là bố của bọn họ đưa Đới Diệc Tân tới chỗ bác sĩ tốt nhất khám.
"Anh biết không? Bố của em rất coi trọng anh hai." Lúc Đới Nguyên nói thì đang nằm trên đùi Hoắc Hữu Thanh, hắn thường xuyên làm nũng với Hoắc Hữu Thanh như vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ: "Mẹ em mất sớm, là bố nuôi chúng em khôn lớn, nhưng mà bố thích anh hai hơn, bố còn sợ em tranh đoạt gia sản với anh ấy nên không đồng ý cho em học kinh doanh."
Nói tới đây, Đới Nguyên cười một chút, đôi mắt hổ phách cong cong nhìn giống như tiểu hồ ly: "Nhưng em lén nộp đơn vào trường, còn lâu em mới nghe lời ông ấy. Tuy rằng em thích nhiếp ảnh, thích vẽ tranh, nhưng em muốn học kinh doanh hơn."
Hoắc Hữu Thanh không hiểu rõ hoàn cảnh của nhà họ Đới, nhưng y nghĩ, hai anh em cùng nhau gánh vác gia nghiệp hẳn là tốt hơn, không phải giữa hai anh em càng nên nâng đỡ nhau sao? Tại sao từ miệng Đới Nguyên lại biến thành tranh đoạt gia sản, thậm chí là tranh giành đơn phương, hay cha Đới đã chọn người thừa kế từ lâu?
Điều kiện gia đình Cung Lang cũng rất tốt, Cung Lang và anh trai cậu không xảy ra vấn đề này, anh cả nhà họ Cung còn đích thân dạy em trai kinh doanh, mở công ty, Cung Lang muốn lười biếng cũng không được.
Đới Nguyên nhìn vào mắt Hoắc Hữu Thanh, như nhận ra điều gì đó, hắn nói: "Em không muốn tranh giành gì với anh trai cả, em chỉ là thích học kinh doanh thôi, từ nhỏ đã thích rồi." Hắn ngồi dậy, ôm cổ Hoắc Hữu Thanh một cách thân mật.
Hoắc Hữu Thanh vừa muốn nói Đới Nguyên đừng ôm mình thì lại nghe thấy đối phương thì thào.
"Nhưng anh hai rất thích tranh giành với em, lúc nhỏ là xe đua, lớn một chút là máy chơi game, lúc trung học em tham gia thi đấu máy bay không người lái, giành được giải nhất, giải thưởng là một chiếc mô tô mà em rất thích, nhưng bởi vì chưa đủ tuổi nên không thể lái.
Em để xe trong gara, mỗi ngày đều nhìn nó, anh hai hỏi mượn xe nhưng em từ chối, lần đó là lần đầu tiên bố không bảo em nhường xe cho anh hai, em đã rất vui. Thế nhưng không bao lâu, em tận mắt nhìn thấy anh hai đập nát chiếc xe đó. Anh ấy cũng tham gia trận thi đấu đó, nhưng chỉ được giải nhì."
Lúc này mặt trời đã lặn, hoàng hôn màu đỏ mờ chiếu nghiêng trên cửa sổ sát đất, rèm cửa sáng màu ở hai bên đung đưa theo gió chiều. Ghế sô pha dần bị bóng đêm bao phủ, Đới Nguyên ngồi quỳ, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Hữu Thanh, lộ ra một nụ cười bất lực xen lẫn tà khí.
"Bây giờ em rất sợ, còn sợ hơn trước nữa." Nhưng không đợi Hoắc Hữu Thanh hỏi hắn sợ cái gì, liền đổi chủ đề: "Em có một thuỷ cung dưới danh nghĩa của mình, tối nay chúng ta đi đi, anh, em mời anh đi ăn bữa tối dưới biển nhé."
Bữa tối dưới biển chính là ngồi ăn tối trong một căn phòng thủy tinh, ngắm nhìn những sinh vật biển xung quanh đang bơi qua bơi lại trên đầu mình. Đới Nguyên nói với Hoắc Hữu Thanh, thuỷ cung này là thứ duy nhất mà mẹ hắn để lại cho hắn, hắn chưa công khai với bên ngoài, Hoắc Hữu Thanh là người bạn đầu tiên hắn đưa tới đây.
Lúc nói lời này, Đới Nguyên đang nhìn đàn sứa đang bơi phía trên, ánh sáng khúc xạ làm khuôn mặt hắn có vẻ lấp lánh rực rỡ.
"Mẹ từng nói đã nhìn thấy cá voi sát thủ, mẹ nói nhìn cá voi sát thủ thì mọi phiền não đều sẽ quên đi, bởi vì nó sẽ làm người ta cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nhỏ bé tới nỗi không nên có phiền não. Anh, anh nhìn thấy cá voi sát thủ chưa?"
Có thể là vì cha mẹ của mình cũng mất sớm, Hoắc Hữu Thanh đưa ra một lời mời không nên nói: "Tôi cũng chưa từng nhìn thấy, muốn đi xem cá voi sát thủ cùng nhau không?"
-Hết chương 22-