Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 2 - Chương 13



Tiểu Thất thở hổn hển mấy khẩu khí, mới nghĩ muốn đứng lên lấy “liệu thương thánh dược thoa ngoài hay uống đều hảo” sư đệ hắn cho ra dùng đã thấy phía cửa đột nhiên có một cái đầu nhấp nhô, chần chừ muốn tiến lại không tiến.

Cuối cùng người nọ thấy mình trừng hắn mới nhảy vào.

“Cái kia, Tiểu Thất a, ngươi có oan khuất gì giảng đi, ta tới nghe.” Lan Khánh nói, còn thiên chân vô tà cười một chút.

“…” Tiểu Thất nheo mắt nhìn hắn, hừ một tiếng, chuyển đầu hướng bên trong không thèm ngó hắn.

Lan Khánh đối với hành động vô lễ này của Tiểu Thất chẳng những không tỏ vẻ tức giận, ngược lại đi tới trước giường nói: “Ngươi đừng cáu, là cái địa phương kia không tốt a! Trước kia ta đi tra án, cha cũng không cho ta tiến vào. Nếu cha ta cùng ta cũng không thể đi vào, ta tự nhiên cũng sẽ không cho ngươi đi a!”

Tiểu Thất tuy rằng vẫn là không nói lời nào, một phen hỏa đang vượng, nhưng thiêu cứ thiêu rồi lại giống như bị ôn nhu rót vào nửa bồn nước, rốt cuộc diệt đi không ít. 

Nói ra cũng là khiến Lan Khánh lo lắng cho hắn mới sinh khí lớn như vậy. Hắn nếu không đi thanh lâu, hoặc giả nếu giấu giếm tốt một chút không cho Lan Khánh biết, hôm nay cũng sẽ không có sự tình như vậy phát sinh.

Mông Tiểu Thất bị đánh đến máu chảy đầm đìa, sưng tấy vừa hồng vừa cao, Lan Khánh trông thấy, bĩu môi, nghĩ thầm không hiểu tên nào đem Tiểu Thất đánh thành như vậy, đợi lát nữa tuyệt đối phải gọi tới giáo huấn. Tiếp theo lại xuất ra kim sang dược Nam Hương đưa hắn, ở trong phòng đạp tới đạp lui cuối cùng mới nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới thoa dược cho ngươi, ngươi nhẫn nhẫn, dược này rất hữu dụng, chỉ là lần đầu thoa lên miệng vết thương rỉ máu sẽ rất đau.”

Tiểu Thất hừ một tiếng nói: “Còn có thể đau thế nào nữa, ta đây cũng đã đau đến sống không bằng chết rồi còn gì…”

Nói còn chưa xong, Lan Khánh rút nút lọ ra, đem toàn bộ dược phấn trong lọ rốc lên vết thương ở mông Tiểu Thất. Khoảnh khắc dược phấn kia tiếp xúc với miệng vết thương, một trận đau đớn tới tận xương tủy từ mông mạnh mẽ tản ra, lập tức len lỏi đến tứ chi bách hài, cái loại đau đớn này quả thực kêu tác thống triệt tâm phỉ (đau thấu tâm can). Tiểu Thất phút chốc phát cuồng gào thét, cả người bật lên.

“A!” Lan Khánh ngó cái lọ trống rỗng nói: “Ta đổ quá.”

Tiểu Thất ở trên giường vẫn không ngừng nhảy khiêu, tay lại khư khư không dám chùi mặt mông máu chảy đầm đìa, hắn một bên nhảy một bên kêu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. “Thi Tiểu Hắc ta và ngươi có cừu sao? Ngươi đánh ta ba mươi đại bản không đủ, hiện nay lại vẩy độc phấn lên mông ta? Ngươi có phải muốn ta thủng ruột hư bụng nát mông mới cảm thấy sảng khoái?”

Đối mặt với mấy lời Tiểu Thất chỉ trích, Lan Khánh rất là ngang bướng nói: “Đây không phải độc dược, là kim sang dược Nam tiên sinh đưa ta.”

Tiểu Thất nhảy xuống giường bổ nhào vào bàn lấy ấm trà, đem miệng ấm nhắm ngay mông chính mình rầm rầm đổ nước trà tẩy đi dược phấn còn sót lại, thẳng đến cả ấm trà đều trút hết, đau đớn khiến người sống không bằng chết mới tan đi một tí, nhưng vẫn là mới hơi co kéo lại thấy đau, đau đến hốc mắt hắn tụ đầy lệ.

Tiểu Thất đi trở lại đoạt lấy lọ dược trong tay Lan Khánh nhìn nhìn, tái ngửi ngửi quát: “Nãi nãi cá hùng, tên khốn Nam Hương tính cái gì lại mua ‘Trường sơn nhất căn thương’* tới đây? Thứ này dùng cầm máu tiêu sưng thì tốt, nhưng rẻ bèo, tính liệt giống như tên, chỉ cần dính vào miệng vết thương có máu liền giống như bị trường thương đâm trúng đau chết người!”

Lan Khánh ngơ ngốc nhìn hắn, nghĩ thầm: “Thực sự đau như vậy không?”

Tiểu Thất lau nước mắt cả giận nói: “Hôm nào ta đem dược phương kim sang dược tốt nhất từ Thần Tiên cốc tới, dược kia tên “Huyết kiến sầu”, so với dược này tốt hơn ngàn lần vạn lần. Đến lúc đó ngươi kêu Nam Hương chiếu theo bào chế, sau đó đem thứ đồ bỏ “Trường sơn nhất căn thương” đổi toàn bộ cho ta! Dùng dược này cầm thì cầm được máu, bất quá trước khi cầm máu người đã đau chết rồi!”

Lan Khánh ngoan ngoãn gật đầu rồi tái nói: “Ngươi đừng nhảy nữa, càng nhảy mông càng đau.”

“Mấy người các ngươi thật sự là… Sách!” Tiểu Thất hút hút nước mũi, tập tễnh tập tễnh đi tới bên tủ thấp đựng tạp vật, lấy ra ‘Huyết kiến sầu’ cũng không còn nhiều nhặn, tái tập tễnh tập tễnh quay về giường muốn một lần nữa bôi dược.

Lan Khánh một tay đoạt lấy dược bình, ngửi ngửi dược bên trong hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiểu Thất ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn. “Liệu thương thánh dược ‘Huyết kiến sầu’ chính là dược tối hảo mà ta nói.”

Lan Khánh gật gật đầu, tiếp theo đẩy Tiểu Thất lên giường nói: “Vậy ngươi nằm úp sấp cho tốt, ta giúp ngươi thoa dược.”

Tiểu Thất không khỏi run rẩy một chút, nhớ tới đau đớn sống không bằng chết  mới rồi vội vàng từ chối: “Không, không cần, cái loại sự tình thoa dược này ta tự mình làm là tốt rồi, không cần phiền ngươi!”

“Không được!” Lan Khánh kiên quyết nói: “Nam tiên sinh bảo ta tới giúp ngươi thoa dược. Bởi vì ta không cho ngươi giải oan, lại đánh ngươi, nếu ta không giúp ngươi thoa dược, ngươi sẽ chán ghét ta.”

Tiểu Thất nghe vậy ngây người. Hắn chán ghét Lan Khánh hay không liên quan gì tới Nam Hương? Còn có, Lan Khánh này, hắn chán ghét người này hay không, có gì đáng để người này lưu tâm chứ?

Lan Khánh thấy Tiểu Thất không nói lời nào, còn tưởng rằng Tiểu Thất thật sự sinh khí. Hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất hỏi: “Cái kia, ngươi thật sự chán ghét ta sao?”

“…” Tiểu Thất cũng nghiêng đầu nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh chân trái đạp chân phải, đạp hoàn lại đổi chân phải đạp chân trái, một bên đạp đạp một bên trộm liếc vẻ mặt Tiểu Thất.

Cuối cùng, Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài nói: “Không, ta như thế nào lại chán ghét ngươi?” Ngữ khí bất đắc dĩ. “Sư đệ minh bạch sư huynh ngươi đánh ta cũng vì  muốn ta hảo, hơn nữa ngươi còn không quản ngàn dặm xa xôi cực nhọc chạy tới đưa dược cho ta, sư đệ làm sao lại mang thù, sư huynh ngươi nói đúng không?”

Tiểu Thất nghĩ, chính mình cùng người này còn có thể so đo điều gì chứ, Lan Khánh hết thảy đều là vô tâm, huống hồ, lúc này không phải còn có hắn thoa dược đấy thôi?

Lan Khánh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Không phải rất xa, là rất gần. Phòng của ngươi ngay trong phòng ta.” Tiếp theo hắn có chút vui vẻ đem kim sang dược đổ lên mông Tiểu Thất.

Khi mông Tiểu Thất tiếp xúc với dược phấn lại khẩn trương run rẩy một chút, Lan Khánh nhớ tới người này mới vừa rồi bị hắn lộng đau, vì thế liền nhanh chóng thu lực, chỉ rót xuống một tí, sau đó đều đặn dùng bụng ngón tay xoa rộng ra, chờ dược phấn gặp nước hóa cao, xoa xoa cũng cảm thấy được nhiều chỗ không xoa được nữa, tái đổ thêm ít nữa, thong thả vì Tiểu Thất thoa dược.

Toàn bộ mông đều trình ra trước mắt người khác, Tiểu Thất có chút xấu hổ lại có chút khẩn trương.

Hắn nhịn không được nghiêng đầu quay lại trông Lan Khánh, tuy rằng lo lắng người này nếu đột nhiên điên lên mông có thể lại bị đâm mấy đao, nhưng khi thấy vẻ mặt Lan Khánh chăm chú nghiêm túc, cảm giác không yên trong lòng lập tức tiêu mất…

Lan Khánh người này kỳ thực cũng không tệ lắm… Hắn đối với người mình quan tâm cho tới bây giờ đều thực ôn nhu…

“Ngươi còn không đem oan khuất nói ra.” Lan Khánh lên tiếng.

Bởi vì mới vừa thoa dược còn không thể lập tức mặc quần, trước khi dược khô, Tiểu Thất chỉ có thể mông trần cùng Lan Khánh nói chuyện.

Tiểu Thất dừng một chút mới mở lời: “… Còn nhớ Yến Phù Hoa của Phù Hoa cung, tứ sư tỷ ta?”

Lan Khánh gật đầu. “Phù Hoa cung ở ngọn núi có đàn bạch lộc, ta nhớ rõ. Bạch lộc ăn thật ngon.” Nói xong trong mắt lại toát ra hào quang.

Tiểu Thất khụ một tiếng. “Ngươi nếu thích lần sau ta tái gọi người bắt vài con mang về đây.”

“Ta muốn còn sống, còn nhảy nhót, không được chết.” Lan Khánh nói.

“Hảo, không chết.” Tiểu Thất không biết làm thế nào cười nói: “Phía trước tứ sư tỷ có kêu một vị lão đạo sĩ đến giúp chúng ta phải không! Lúc này ta đi Phiêu Hương viện tìm cô nương kia, kỳ thực cũng là tứ sư tỷ sai nàng tới.”

“A?” Lan Khánh kinh ngạc.

Tiểu Thất nói: “Nàng kia danh Tần Vãn, sở dĩ ẩn nấp trong thanh lâu chính là để che giấu tai mắt người khác. Ta đây thật cũng không nghĩ tới phải như thế nào với người ta, sở dĩ bị ngươi quơ được ở trên giường cũng là vì giấu giếm thân phận cho nàng nên mới làm ra kế quyền biến. Sư đệ ta cùng nàng thanh thanh bạch bạch, ngoại trừ dựa vào hơi gần một chút ra, còn lại cái gì đều không có.”

“A? Vậy mà ngươi không nói sớm!” Lan Khánh biểu tình thực kinh ngạc.

“Ngươi căn bản không cho người có cơ hội nói a!” Tiểu Thất hơi chút nghiến răng nghiến lợi.

“À đúng!” Lan Khánh ứng thanh, nhưng cũng không có nhiều hối ý lắm, hắn chỉ là một bộ thoải mái tự nhiên nhìn nhìn cặp mông hồng hồng của Tiểu Thất, lại nhìn đến chiếc gáy, rồi sau đó tái đối với Tiểu Thất cười một chút.

Tiểu Thất sớm quen thuộc bộ dạng tẩu hỏa nhập ma mất đi tâm trí đồng nhất với khờ khờ khạo khạo lại thật nghiêm túc này của Lan Khánh. Lan Khánh hiện nay có thể bình tĩnh cùng hắn nói chuyện như vậy mà không phải rút bội kiếm bên hông nhắm đầu hắn bổ tới đã là tổ tiên hắn có linh, tổ tiên hắn phù hộ.

Hai người loạn thất bát tao tán gẫu chút chuyện. Lan Khánh ngẫu nhiên khôn khéo, ngẫu nhiên hồ đồ, nói chuyện thường thường là điên tam lệ tứ, nhưng Tiểu Thất cũng đích xác có năng lực, dù thế nào cũng có thể đối đáp trôi chảy. Non nửa canh giờ qua đi, Lan Khánh được dỗ dành rất vui vẻ, vui vẻ đến mức phía trước đến tột cùng là vì cái gì tức giận đều quên sạch trơn.

Bóng đêm thâm trầm, nhưng trong nhĩ phòng, Lan Khánh vẫn huyên tha huyên thuyên tíu tít không ngừng giảng đến sự tình Quy Nghĩa huyện lúc Tiểu Thất còn chưa tới.

“Ngươi không biết, thời điểm chúng ta vừa tới, Quy Nghĩa huyện loạn quá mức. Thổ phỉ ác bá trên phố chợ đều nhiều lắm, hơn nữa những người đó quy định phí thu rất nặng, ngay cả lão bà bà cũng muốn thu, còn đả thương nhiều người. Ta nói vài lần bọn họ không nghe, cuối cùng cha ta kêu ta bắt tất cả về nha môn đánh bản tử. Sau đó người trong nhà bọn chúng cầm tiền tới muốn chuộc, Nam tiên sinh cũng không cho chuộc, liên tục kêu gào vài lần mới để cho chuộc. Khi đó tất cả mọi người cho rằng lại có một tên tham quan nữa tới Quy Nghĩa huyện thôi, hơn nữa còn tham rất rất nhiều.” Lan Khánh một bên nói một bên cười.

Tiểu Thất nghe liền hiểu. “Có phải tiền chuộc trước trả lại cho dân chúng bị ức hiếp, trích một chút cho người bị thổ phỉ ác bá đả thương xem đại phu, tiếp theo còn lại lấy ra cứu tế huyện dân bần cùng?”

“Đúng vậy a đúng vậy a!” Lan Khánh liên tục gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Tiểu Thất. “Sao ngươi biết?”

“Hanh hanh hanh, khi đại gia ta ở trên giang hồ hỗn tạp ngươi còn không biết đang ở nơi nào… Cũng không đúng, ngươi khi đó ở trên giang hồ có lẽ càng phong sinh khởi thủy hơn ta… Quên đi quên đi!” Tiểu Thất nói: “Tóm lại chính là ta biết.”

Lan Khánh gật đầu nói: “Ngươi rất thông minh!”

Tiểu Thất cười một chút, hanh hanh hai tiếng.

Ngay tại thời điểm hai người tán gẫu sôi nổi, góc phòng âm u đột nhiên chậm rãi nổi sương, đám sương kia chậm rãi hội tụ, rồi sau đó vô lực tản ra, thử đến hai ba lần mới chậm rãi ngưng tụ thành hình thể.

Ngũ quan Đàm Hoa ở giữa đám sương dần rõ nét, đầu cúi thấp dần ngẩng lên, trống rỗng mà hư vô tìm đến phương hướng Tiểu Thất cùng Lan Khánh.

“Đại nhân…” Hắn yếu ớt nói.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh không có nghe được thanh âm của hắn, tiếp tục từ thổ phỉ ác bá giảng đến khám nghiệm tử thi, Lan Khánh hứng khởi nói, rốt cuộc tay chân cũng khua loạn.

“Ngươi cũng không biết, có một lần ta khám nghiệm một khối thi, thi thể kia đã thối nát đến không thể tái thối nát hơn, sâu trùng trên thi thể to phì phì ước chừng lớn như ngón tay vậy. Sau đó ta một mình tha về nha môn, kêu cha cùng Nam tiên sinh đến xem. Kết quả bởi vì rất thối, rốt cuộc sau đó, ba ngày liền cứ giờ cơm trưa, bọn họ tất cả lại cùng nhau biến mất.” Lan Khánh khoe.

“Đại nhân…” Thanh âm lại đến gần chút.

“Vậy bọn hắn đi nơi nào?” Tiểu Thất hỏi.

“Ha ha!” Lan Khánh cười. “Bởi vì trong nha môn hết thảy đều là mùi thi thối, bọn họ dùng cơm không nổi liền chạy đến tửu lâu ăn. Hơn nữa, Nam tiên sinh lộ ra bộ mặt phải chịu hôi thối hảo trắng hảo trắng a, còn cha ta chịu hôi thối đến hảo đen hảo đen a—”

Oan hồn Đàm Hoa nghĩ thầm có thể chính mình ly quá xa, thanh âm lại quá nhỏ, mới khiến cho hai vị đại nhân nha môn nghe không được, vì thế hắn chịu đựng nỗi sợ hãi sát khí trên người Lan Khánh, một chút một chút phiêu lại gần, cho đến khi chỉ còn cách Lan Khánh tầm một cánh tay liền lại trầm trầm gọi một tiếng dài: “Đại—nhân—”

Tiểu Thất quay đầu, bỗng dưng thấy Đàm Hoa sán lại gần như vậy, lập tức sợ tới mức từ trên giường bật lên hoảng sợ lắp bắp: “Má, má, má ơi— lại xuất hiện—”

Còn Lan Khánh hít sâu một hơi, lùi ra sau một chút.

Bởi vì phù đặt ngược, Lan Khánh lần đầu tiên nhìn thấy ma quỷ sắc mặt xanh thảm thảm rõ ràng như vây, hơn nữa còn mạnh mẽ xuất hiện trước mắt, tuy là hắn không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha hắn cũng không sợ, nhưng cũng bị kinh hãi, lập tức thần sắc đại biến, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Đáng giận! Ngươi dọa ta!” Lan Khánh cả giận nói.

Tiểu Thất nghe Lan Khánh cũng bị dọa, hắn vội vàng vươn tay kéo cổ áo Lan Khánh đang ngồi ở bên giường, hai người cùng nhau trốn ở góc giường xa nhất nhưng thực cũng không quá xa, Lan Khánh che ở trước người hắn, hắn trốn ở phía sau Lan Khánh, hai người bốn con mắt nhìn lại Đàm Hoa.

Đàm Hoa nhẹ nhàng phiêu ra sau, hơi hơi cúi đầu, âm trầm nói: “Oan hồn thất lễ, thỉnh hai vị đại nhân thứ lỗi!”

“Đừng dùng hai chữ ‘oan hồn’ tự xưng, nghe thực khủng bố!” Tiểu Thất quát to.

“Tiểu Kê không sợ, có sư huynh ở đây!” Nguyên lai nhìn xem rõ ràng thật sự có điểm kinh khủng, Lan Khánh nhìn người mặt xanh trước mắt, trong đầu cũng phanh thông phanh thông khiêu loạn hai cái.

Bất quá bị dọa sợ cũng chỉ là một khắc ban đầu kia, không được bao lâu, hắn lại chứng nào tật nấy vươn ngón tay nghĩ muốn chọc Đàm Hoa, thử xem có phù lão đạo sĩ cho hắn, hắn chọc trúng hay không trúng quỷ.

Tiểu Thất vội vàng kéo tay Lan Khánh trở về siết thật chặt khẩn trương hỏi han: “Ngươi làm gì lại chạy đến dọa người? Ngươi không biết nếu dọa phá đảm người ta, quan gia nha môn ta đây liền không cần phá án, trực tiếp đi xuống dưới kia giúp ngươi sao?”

“Dưới cái gì? Dưới là làm sao?” Lan Khánh nghiêng đầu hỏi Tiểu Thất.

“Âm tào địa phủ!” Tiểu Thất nhỏ giọng nói.

“A!” Lan Khánh gật đầu, đã hiểu.

“Tiểu dân xin lỗi đại nhân!” Đàm Hoa chậm rãi cúi chào, sửa lại tự danh xưng nói: “Tiểu dân nhớ tới một việc… Vì thế liền hướng hai vị đại nhân bẩm báo…”

“Ngươi nhớ ra cái gì?” Lan Khánh nhãn tình sáng lên, lập tức hỏi. Gặp phải việc có liên quan đến nha môn hoặc án tử, hắn luôn lập tức tích cực hẳn lên.

Đàm Hoa yếu ớt nói: “Tiểu dân nhớ ra Thanh Châu… Tiểu dân thuở nhỏ sinh trưởng ở Thanh Châu…”

“Thanh Châu?” Lan Khánh cau mày hỏi: “Việc này Nam tiên sinh đã suy tính ra, người là ở Thanh Châu ngộ hại. Còn có gì khác … hay không?”

“Còn có… Rất nhiều người…” Đàm Hoa khe khẽ khóc lên. “Cùng tiểu dân bị nhốt chung một chỗ… Có rất nhiều người…”

“Rất nhiều người!” Nghe thấy thế, Tiểu Thất liền kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhớ đại khái có bao nhiêu người hay không? Còn có, những người đó là nam hay nữ, bộ dạng thế nào?”

Đàm Hoa cúi đầu nói: “Có thanh âm nam nhân, ở phương xa tựa hồ còn có nữ… Thanh âm thực trẻ tuổi… Không biết có bao nhiêu người… Cái khác… Không nhớ rõ lắm…”

Lan Khánh nhíu mày.

“Vậy nguy rồi.” Tiểu Thất nói: “Phải nhanh chóng báo cho Thi đại nhân mới được.”

***

*Trường Sơn nhất căn thương: cây thương dài cả Trường Sơn (hahahaha)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv