[Bạch Long chi ước hệ liệt] Thiếu gia nhà họ Lương

Chương 6: Hương Cẩm Lan



Hải đại phu cưởi đắc ý, gã le lưỡi liếm lấy vành tai của Lương Khất, rồi đầu lưỡi ướt đẫm xoáy sâu vào kẽ tai, gã thổi một hơi khí đậm mùi gây gắt bên lỗ tai ấy: "Vị Trạng Nguyên gia mới nhậm chức lại có sở thích kỳ quặc với đệ đệ quả là một tin đồn thú vị."

"Ngươi... nói bậy..." Lương Khất tai như ù lên, giọng chỉ có sự run rẩy. Y thật không ngờ, có ngày lại bị uy hiếp bởi một tên đại phu. Lương Khất thật hối hận lẽ ra phải chăm sóc cơ thể tốt hơn, lẽ ra phải đi học võ trước khi vùi đầu vào đống kinh thư để giờ khiến y trở nên thật yếu ớt đến vô dụng.

"Cơ thể cậu có một mùi hương thật lạ. Hương thơm nhàn nhạt, nhàn nhạt, nhưng lại xoáy sâu từng kẻ tơ trên người ta, khiến ta thật bứt rứt khó chịu. Nó khiến ta càng chạm vào cậu càng không thể kiềm hãm được, ta muốn đút nó vào bên trong cậu." Vừa nói gã vừa cạ sát phần cương đại của mình vào giữa hai chân của Lương Khất, tay gã bóp chặt lấy mông Lương Khất. Phần đầu đỉnh của Hải đại phu không kiềm được căng to lộ cả ra ngoài. Lương Khất mắt trợn lên, nhìn thứ đen đúa xấu xí ấy khiên y cảm thấy buồn nôn, kinh tởm. Nhưng đầu ngực lại nóng lên, phần ma xát bên ngoài lớp quần ngày càng nóng, khiến Lương Khất như không kiềm được cám dỗ: "A... ta muốn..." Bắt chợt thốt lên, Lương Khất như bị thôi miên bởi thứ thô to đó của Hải đại phu. Y như mất kiểm soát chính mình mà tay tự động nắm lấy phần cương đại của gã. Hải đại phu nghe được yêu cầu dâm đãng ấy, mắt sáng lên, mừng rỡ. Gã không ngờ bản thân lại nhanh chóng thu phục được Lương Khất. Gã vội vã tháo thắt lưng quần, muốn cởi phăng những thứ vướng víu để dễ dàng tận hưởng: "A... ta nói đúng mà Trạng Nguyên gia ngài thật là dâm đãng."

BỐP!!!

"Ai?!!!"

Hải đại phu đang trong cơn dâm loạn, bất chợt bị một cú sau đầu. Gã choáng váng, máu sau đầu chảy ròng ròng, gã quay đầu ra sau hét lên, rồi hắn im bặt. Kinh hãi, trước mắt gã là chiếc bình hoa vẫn còn dính máu mình đang lơ lửng trên không.

BỐP!!!

Chiếc bình hoa một lần nữa đập mạnh vào giữa trán Hải đại phu, rồi vỡ toang khiến gã choáng váng. Chưa kịp phản ứng lại, thì bỗng nhiên một chiếc ghế từ từ bay lên muốn tấn công gã tiếp. Hải đại phu hoảng sợ muốn hét lên, nhưng lời chưa kịp ra khỏi họng đã bị những thứ cứng rắn trong phòng lần lượt đập gã liên tiếp.

Lương Khất như từ trong dâm mộng choàng tỉnh, y hoảng sợ. Lương Khất kinh hoàng thấy một màn trước mắt: gã đại phu vật vã nằm dưới đất, máu me đầm đìa, cơ thể co rúm, gã bị mọi thứ trong phòng tấn công.

Hải đại phu rõ ràng không thấy, nhưng Lương Khất lại thấy. Khuôn mặt như tu la, nghiến răng, trợn mắt, âm hồn Lương Quân Nhất đang phất tay điều khiển những đồ vật trong phòng. Dường như tất cả những thứ cứng rắn có thể gây sát thương, đều từ tứ phía trong phòng không ngừng nhấc lên, rồi bay thẳng tới, nện từng đợt dã man lên người gã đại phu.

"Quân Nhất!!! Dừng tay ngươi muốn giết người sao?!!"

Hải đại phu tay ôm đầu đầy máu kinh hãi khi Lương Khất nạt lớn về phía mảnh bình sứ sắt nhọn đang hướng đến cổ gã. Bản thân Lương Khất cũng quá đỗi kinh ngạc, y không ngờ đệ đệ hắn lại một lần nữa xuất hiện. Đệ đệ y đang đưa tay hết phất lên lại hướng tới, thì chiếc bình hoa khác lại bay lên đập vào Hải đại phu, lại đến nâng chiếc ghế chuẩn bị ném tới tên đại phu đó. Nếu Lương Khất không kịp thời hét lên ngăn cản, thì cái cổ gân guốc kia của gã đại phu đã phun ra một đống máu.

Gã đại phu mặt không huyết sắc, nhưng mảng bầm tím vẫn hiện rõ. Mắt gã trợn to, rồi như giật mình tỉnh táo, gã vùng hết sức tung cửa chạy ra ngoài. Gã toang hét cứu mạng thì bất ngờ bị một luồng khí mạnh siết chặt cổ, khiến cuống họng nghẹn lại không phát ra tiếng.

Gió ngày càng rít mạnh, nghe như giọng nói của ai đó đang ghì chặt lấy gã cảnh cáo gã. Máu trên đầu Hải đại phu không ngừng chảy, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng "Ư...ư..." rên rỉ, cho đến khi mắt gã trợn ngược lên trắng dã.

Khuôn biệt viện nhỏ, nhưng lại khá xa với phủ hầu, vì Hải đại phu từng nói, gã cần nơi yên tĩnh để có thể chuyên tâm nghiên cứu điều trị bệnh cho nhị công tử. Thật không ngờ yêu cầu ấy lại trở thành mồ chôn của gã.

"Ngươi... đã giết Hải đại phu?"

Lương Khất chỉnh lại phần quần áo xộc xệch, dường như y đã lấy lại điềm tỉnh mà ngước lên nhìn đệ đệ mình. Vẫn là một thân thể cường tráng xích lõa lơ lửng giữa phòng, nhưng phần thân đã hiện rõ hơn đêm qua.

"Không giết gã, chẳng lẽ để lại cho gã làm thỏa mãn huynh sao?"

Lương Quân Nhất tức giận, hắn vô cùng tức giận. Hắn không muốn bất cứ ai chạm vào Lương Khất. Hắn đã tự mãn bản thân đã khiến Lương Khất đêm qua còn thuần phục dưới tay của mình, vậy mà giờ huynh ấy lại dễ dàng phản ứng với kẻ khác.

Lương Quân Nhất xoay một vòng. Hắn uốn lấy cơ thể của mình quấn chặt lấy Lương Khất. Hơi lạnh toát ra, lan tỏa khắp người Lương Khất khiến y rùng mình.

Lương Khất trở nên thận trọng, bất ngờ tóc y bị nắm chặt túm chặt thành một búi trong lòng bàn tay đệ đệ.

"Huynh nghĩ đêm qua chỉ là mộng xuân thôi sao? Hay đêm qua vẫn chưa đủ thỏa mãn cho huynh?!!"

Lương Nhất như đứa trẻ xém chút bị giật mất đồ chơi, nên nổi nóng, muốn trút giận lên món đồ chơi đó.

"A~ Huynh xem, cái đó của huynh vẫn chưa xuống kìa, ở trong tình trạng này mà nó vẫn cứng được sao? Thật là dâm đãng đó?"

Chân của Lương Quân Nhất cong lên, đầu gối bất ngờ ấn mạnh lên chỗ hạ bộ đang cương cứng của Lương Khất. Cú ấn bất ngờ khiến y đau đớn che lấy nó mà còng người muốn quỳ phục xuống. Dường như vong âm của đệ đệ y đang ngày càng mạnh, Lương Khất cảm nhận cơ thể Lương Nhất rõ ràng hơn đêm qua.

Lương Quân Nhất nhìn vị huynh trưởng, mặt lúc hồng lúc tái đang nắm chặt thứ phía dưới bản thân mà run rẩy. Hắn nhíu mày, hạ dần đầu gối xuống. Nhưng bàn chân lại đưa lên, ngón chân, ấn, rồi lại chà sát lên xuống đỉnh vị căn kia của huynh trưởng. Lương Quân Nhất bất ngờ kéo mạnh tóc, giật ngược đầu của Lương Khất ra sau. Hắn ngắm nghía khuôn mặt Lương Khất đã túa mồ hôi, từng giọt lớn rơi xuống nặng nề trượt dọc cổ, rồi đọng lại trên xương quai xanh.

Hương Cẩm Lan ngào ngạt.

Dường như tỏa ra từ chính cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Lương Khất. Cứ như một thứ dẫn dược hoang mị quấn lấy cơ thể Lương Quân Nhất, khiến bụng dưới của hắn nóng lên, tứ chi căng cứng. Lương Quân Nhất biết cái thứ nam tính dưới kia của mình sắp không chờ được rồi.

Từ đêm qua hắn đã chú ý, cơ thể huynh trưởng của hắn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt sau khi hắn kịch liệt tiến nhập. Hắn càng động mạnh hương thơm kia càng rõ ràng kích tình. Sau đó dần dần tan mất trong không khí.

Bây giờ hương thơm đó càng rõ ràng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv