“Quân Nhất… đệ đệ của ta…” Trong đêm tối, tiếng thì thầm nghe như thở than, đầy u sầu cùng thương cảm. Tiếng gọi nhỏ rầm rì trong tiếng gió, buồn bã không ai có thể đáp lại, vậy mà cứ lay động cả một khoảng mênh mông.
“Chúng ta phải làm thế nào bây giờ…”
“Quân Nhất…” Nỉ non như tiếng gọi người yêu…
Ta có thể xoá bỏ thù hận với ngươi để tình cảm của chúng ta có thể từng bước đâm hoa kết trái.
Nhưng ta có thể cam tâm sao?
Hoàng Hoa nói đúng. Thế cuộc hiện tại quá rối ren. Dân chúng vẫn còn loạn lạc, triều đình rối loạn, Hoàng Đế mất đi ái nhân trở nên bạo ngược cuồng loạn. Quan tiền triều không ngừng chỉ trích bức bách thiên tử thoái vị, bốn phía lại tử địch bủa vây đầy hung hiểm...
Lương Khất cảm giác người ôm mình bả vai đang run lên, nhưng y vẫn tiếp tục nói. Tiếng nói nhỏ hòa vào hơi thở khiến đôi mi người say ngủ thoáng lay động.
"Triều đình cần người tài giúp Hoàng Đế bình định thế cục. maM ta và ngươi có thể ích kỷ an phận chốn vùng quê cả đời sao? Mặc cho phân tranh thiên hạ, ngoại bang xâm chiếm, dân tình lầm than?"
"Ca!!! Ta mặc kệ hoàng đế với ngai vàng của gã. Ta mặc kệ quan triều hỗn loạn. Đó không phải việc của ta!!! Với ta chân chính quan tâm chỉ có ca!!!”
Vòng tay to lớn ôm xiết cơ thể mảnh khảnh bên trong tấm chăn nhung ngày càng gắt gao, vùi đầu vào mái tóc dài rối loạn của người trong lòng Lương Quân Nhất đay nghiến từng chữ đầy ích kỷ phản bác lại từng lời của Lương Khất. Triều đình như thế nào, Hoàng Đế ra sao hắn không muốn quản, hắn chỉ cần bình bình an an sống qua từng ngày vui vẻ với ca của mình là đủ.
Chúng ta ở đây sống an an phận phận không bon chen với đời thì có gì sai? Ai có thể chê trách?
Lương Khất thở dài vuốt lưng kẻ cố chấp, gặp lại Hoàng Hoa có thể coi như một biến cố bất ngờ. Trong suốt quãng đường dài trở về khách trọ y vẫn không ngừng giằng co suy nghĩ bởi đề nghị của Hoa tướng quân.
Y sẽ trở về kinh thành cùng ta trợ giúp Hoàng Đế hay ở bên cạnh Lương Quân Nhất sống đời an nhàn.
"Quân Nhất, ta quả thật đến giờ vẫn rất ghen tỵ với tài hoa của ngươi. Nhưng ngươi lại đang lãng phí tài năng của mình trên người ta, có đáng chăng?"
"Đáng!!!"
Lương Quân Nhất đôi mắt vẫn híp lại vì sung. Khuôn miệng cong cong một nụ cười tự nhiên không gượng ép, hắn nhả ra một từ rồi hô hấp đều đặn có lẽ vì men rượu mà chìm vào giấc ngủ. Trong mơ vẫn lầm bầm những câu cầu xin y đừng rời bỏ hắn.
Lương Quân Nhất vì đêm qua say rượu mà đến tận trưa mới tỉnh dậy. Khi hắn ngồi dậy ôm đầu đau nhức nhìn giường chiếu kế bên trống rỗng, tâm hắn triệt để lạnh ngắt.
Hoàng Hoa tướng quân sau khi truy kích phản tặc thành công thì nhanh chóng quay trở lại kinh thành. Hoàng Đế triệu kiến hắn gấp nhằm bàn bạc về nguy cơ tám bộ tộc phía Bắc đang liên minh chống phá biên giới.
Triều đình nhận được tin cấp báo nơi biên thành thì hỗn loạn hoang mang. Tướng quân trường bào đỏ thẫm bước chân uy vũ mạnh mẽ dẫm vang cả sàn điện khiến hai bên quan lại cơ hồ căng chặt cơ thể vì chấn động.
Hoàng Đế trên ngai cao vẫn lạnh lùng khí thế áp người căng thẳng. Chỉ là dường như trải qua nhiều biến cố khiến vị Hoàng Đế trẻ tuổi trông già đi quá nhanh.
Hoàng Đế nheo mắt nhìn vị tướng quân oai vỹ quỳ rạp bên dưới điện, mà phía sau hắn một nam nhân thanh y đơn thuần. Ánh mắt nam nhân cương nghị minh bạch khiến bá quan không khỏi kinh ngạc. Tâm trạng các quan viên đầy phức tạp khi Trạng Nguyên gia vốn tưởng đã chết nay sống sờ sờ khỏe mạnh trước điện.
Nửa năm sau triều đình mở khoa thi theo thông lệ.
Tân Trạng Nguyên được Hoàng Đế đích thân sắc phong lại mang cái tên thật kỳ quặc thô thiển khác hẳn khí chất lạnh lùng, bộ dáng lại anh tuấn đến bức người của hắn. Lương Quân Nhất mang thân phận Nhị Cẩu Tử đứng trước điện, vận quan phục tân Trạng Nguyên cúi đầu tạ chủ long ân, sau đó bình thản di dời đến phía cuối hàng quan văn.
Lương Khất hiện đang ở hàng ngũ tam phẩm đứng gần như phía trên đội hình quan văn mà nhìn vị tân Trạng Nguyên bộ dáng đầy quen thuộc đang dần hướng về phía mình đi xuống, ngoài mặt y vẫn giữ điềm tĩnh nhưng trong lòng đầy dậy sóng.
Lương Khất đoán không lầm, Lương Quân Nhất chắc chắn sẽ đuổi theo y đến kinh thành. Nghĩ đến việc nửa năm bỏ mặc tên này quằn quại đau đớn khiến y bất giác cao hứng, khóe miệng hơi cong lên nhìn chằm chập vào vị tân trạng nguyên không e dè. Mà đáp lại y không phải là khí tràng lạnh lùng lúc nãy mà là đôi mắt cười đắc ý đầy khoe khoang. Ánh dương sáng rực cả bầu trời cũng không thể che đi nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của tân Trạng Nguyên ấy.
Lương Quân Nhất đã đem theo mình một ý niệm chấp nhất ràng buộc hai huynh đệ bọn họ. Hắn tin chắc rằng sớm thôi, tinh hồn của cả hai sẽ lần nữa cộng hưởng không tách rời. Trong lòng hắn lại cười đầy sảng khoái khi một lần nữa dùng thân phân mới, địa vị mới gặp gỡ huynh trưởng độc nhất của mình.
"Ca, cho dù huynh ở cách xa ta bao nhiêu ta cũng sẽ đuổi theo ca."
Lương Khất như nghe được lời thề sắt son nhất trong đời mình khi Lương Quân Nhất mang thân phận tân Trạng Nguyên lướt qua y để lại.
Lời nói như thì thầm lại như nhấn mạnh sâu sắc thề thốt mà chỉ có y nghe được.
Ta sẽ cùng huynh đi đến đỉnh của cái gọi là tiền đồ vô lượng. Ta sẽ nhanh chóng đứng ở nơi cao nhất bảo hộ huynh dưới cánh chim của mình.
Cả đời này huynh sẽ không thể rời xa ta.
Năm Hưng Đế thứ mười lăm, Hoàng Đế quyết định lập Tứ hoàng tử làm Thái tử. Lương Khất đã là quan nhị phẩm được phong làm Lễ Bộ Thượng thư đồng thời làm Thái phó dạy dỗ Thái tử được mọi người tín phục. Mà vị tân Trạng Nguyên năm nào Lương Quân Nhất mang thân phận Nhị Cẩu Tử, bằng tài năng và thủ đoạn của mình chỉ vài năm ngắn ngủi đã xây dựng đủ thế lực cường mạnh cùng sự tín nhiệm của Hoàng Đế trở thành Tể Tướng đương triều. Hắn dưới một người trên vạn người, người người kiêng dè sợ hãi.
Suốt những năm qua Hoàng Đế luôn phát bệnh cũ, bệnh cũ quái lạ thái y bao năm vẫn không chữa trị được. Nhưng vị Hoàng Đế dù cơ thể suy yếu vẫn một bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm. Trên ngai vàng vẫn tỏa ra khí tràn bức người sợ hãi, Hoàng Đế uy quyền trong mắt quần thần đầy bạo ngược từng phút quyết phạt trên con đường nắm giữ triều cương. Thậm chí bản thân không chỉ một lần tự dẫn binh ra trận.
Năm Hưng Đế thứ mười tám, ngày toàn dân An Việt Quốc vui mừng trước tin chiến thắng tám bộ tộc liên minh phương Bắc. Hoàng Đế của họ lại mang một thân thương tích, tử trận tại chiến trường Linh Châu.
Hoàng Đế vốn lâm bệnh nhưng lại không chọn cách dưỡng bệnh an nhàn trong cung mà bất chấp triều thần can ngăn lĩnh quân đi tiên phong sa trường. Gã nam nhân chí cao vô thượng, cuối đời đã tự cho mình ích kỷ muốn bảo vệ nơi ái nhân của mình từng sinh sống, từng trưởng thành. Gã từng chút, từng chút một bảo vệ dấu vết của người đó, cũng như từng chút một gậm nhấm nỗi nhớ nhung của mình cho đến lúc tử trận.
Tân Hoàng lên ngôi thuận lợi dưới sự phò trợ của Tể Tướng đương triều, mà Hoàng Hoa tướng quân vì bảo hộ không chu toàn tiên đế đã bị đày ra biên quan không được lệnh vua không được phép về kinh.
Biên quan gió cát, một vị tướng quân uy mãnh khoác trường bào đỏ rực cưỡi tuấn mã cao lớn nhìn về phía bóng hình xa xăm, nơi kinh thành hư ảo. Khuôn mặt cương nghị vốn anh tuấn lại bị che lấp dưới chòm râu rậm rạp khô ráp, ánh mắt ưng nheo lại nhìn về phía xa biểu tình khuất lấp khó đoán.
"Ta đã cảnh báo ngươi rồi. Tên nhóc đó không phải dễ đối phó, ngươi cũng nên từ bỏ đi..." Một giọng trầm đục vừa như cảnh báo vừa như chế giễu vang lên phía sau bên tai Hoàng Hoa, khiến lỗ tai hắn giật giật mấy cái. Hắn phất tay ra sau như ra hiệu người kia nên biết điều câm miệng. Mà giọng nói già nua ấy như lại đắc ý vì người gặp nạn mà cứ liến thoắng đến đáng ghét.
"Hài… ta đã bảo ngươi và tiểu Thượng Thư kia sẽ không có kết quả đâu... Dây tơ hồng của y rõ ràng không có buộc chung với ngươi, tiểu tôn tử à."
"Không phải việc của lão!!!" Hoàng Hoa gằn một tiếng bức bối.
Nếu còn người khác ở đây chắc sẽ thấy một màn chiến thần An Việt Quốc nổi cơn chửi bới một mình. Từ sau đêm cổng Diêm Điện mở, Hoàng Hoa phát hiện mình có thể thấy được âm hồn lão tướng quân tổ tông ba đời tám kiếp của mình. Đã vậy lão già này luôn thừa cơ chiếm giữ cơ thể hắn khi có cơ hội. Nhờ vậy mà hắn dường như bất bại nơi chiến trường, danh mệnh Chiến Thần cũng xem như một phần nhờ lão già này giúp đỡ.
Một lão tướng điên cuồng khát máu nơi sa trường. Lại bỉ ổi khi cởi giáp. Hoàng Hoa cười lạnh trong lòng.
"Tiểu hộ vệ khả ái của ngươi rất tốt vẫn một mực chờ ngươi, ngươi có thể cân nhắc a~"
Lão âm hồn tướng quân hận không thể sắt rèn thành thép ngay cho nóng mà đưa đẩy gợi ý. Nhưng dường như phản tác dụng. Vừa nghe đến tiểu hộ vệ Hoàng Hoa sa sầm mặt.
Hắn biết đêm hôm nhận lệnh bị điều đi biên quan, hắn đã uống rượu giải sầu, cơ thể say xỉn bị âm hồn lão già chiếm đóng làm chuyện bậy. Khi tỉnh lại nhìn người từng là thanh mai trúc mã nay lại là hộ vệ cận thân một cơ thể đầy vết hoan ái nằm ngủ trong lòng ngực của mình. Hoàng Hoa hắn chỉ muốn ôm quần trốn chạy. Mà quả thật hắn đã chạy thật. Hắn không biết phải đối diện với người chiến hữu trung thành theo mình suốt quãng đường chinh chiến như thế nào.
"Nếu lão còn tự tiện chiếm cơ thể ta làm chuyện xằng bậy ta sẽ thỉnh thầy về cầu siêu cho lão!!!" Hoàng Hoa đay nghiến từng chữ một. Hắn giật cương ngựa xoay mình rời đi, dời tầm mắt khỏi nơi kinh thành xa xôi kia để lại một âm hồn gia nua hốt hoảng bay theo sau.
"A a a!!! Tiểu tổ tông của ta ơi! Ta hứa sẽ nghe lời ngươi mà!!! Ta còn muốn ra chiến trường a!!!"
"Tên Hoàng Hoa này xem ra còn làm cẩu độc thân dài dài ha ha!!!"
Trong không gian tĩnh mịch u ám, nơi địa phủ luôn đầy tiếng rền rỉ ghê rợn lại vang lên tiếng cười lớn vang vọng đầy sảng khoái.
Phán Mệnh quan trẻ tuổi một thân trường bào đỏ sẫm phết đất. Người trẻ tuổi tóc dài như thác đổ, nửa ngồi nửa nằm dựa trên ghế quý phi đang đang rảnh rỗi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Khuôn mặt yêu mĩ trắng nõn đối lập với không gian tăm tối của phủ điện, miệng nhoẻn cười đầy ma mị lại không kiềm được sự đắc ý. Không ai khác chính là Nam hậu Đình Vân bị độc rượu mà mất nay chễm chệ chốn âm ty.
Đình Vân đưa ngón tay thon dài điểm nhẹ lướt qua từng dòng chữ đỏ như son đang không ngừng nhảy múa chạy ra khỏi quyển sổ sinh mệnh lơ lửng trước mặt. Hắn bình thản nhìn từng dòng chữ đỏ như thuật lại mọi chuyện đang diễn ra trên nhân giới như xem một câu chuyện kể bình thường hằng ngày. Nhưng khi dòng chữ lướt qua tên của một nam nhân, Phán Mệnh quan trẻ tuổi khựng người lại.
Cả cơ thể như bị đình chỉ, Đình Vân ngồi bật dậy, đưa tay nắm kéo một đường dòng chữ vừa lướt qua quay trở lại. Nhìn dòng chữ thuật lại số mệnh của nam nhân kia Đình Vân cắn chặt răng. Rõ ràng đã dứt khoát quên đi, vậy mà chỉ cần là việc liên quan đến nam nhân đó hắn lại không tự chủ được mà nhìn thêm một chút.
Nam nhân tử mệnh sa trường hưởng thọ bốn mươi lăm tuổi.
Rõ ràng tuổi mệnh đã bị thay đổi. Đình Vân nhớ rõ người kia thọ mệnh hơn năm mươi. Bản thân đã cố tình rời xa nam nhân để không phạm đến mệnh cách của gã nhưng sao lại thế này?
Bàn tay nắm chặt như muốn bóp nát vụn từng mảnh chữ. Người đó trước khi chết phải chịu bao nhiêu vết thương, bao nhiêu đau đớn. Đình Vân, hắn ở địa phủ ngày qua ngày bình lặng nhàm chán đến quên mất ngày giờ nhân gian. Còn nam nhân lại vì cái chết của hắn mà dằn vặt đau khổ đến cuối đời.
Phán Mệnh quan trẻ tuổi chỉ vì phút sơ sẩy mà thay đổi mệnh cách hai huynh đệ họ Lương. Hắn tìm mọi cách bù đắp cho họ, nhưng chính bản thân hắn lại không bảo vệ được mệnh cách của ái nhân.
Trên chính điện âm u, chỉ có bóng dáng đỏ thẫm đang cong lưng lại run rẩy như khóc. Người trên điện một mái tóc đen nhánh xõa dài như tơ phết đất, người bên dưới điện chỉ có thể sững sỡ chiêm ngưỡng không dám lên tiếng sợ phá vỡ hình ảnh yêu mỹ lại hoa lệ kinh diễm giữa chốn điện quỷ mị này. Cho đến khi người kia ngẩng đẩu lên, đôi mắt ướt sũng đỏ bừng, đóa mạn đà giữa trán không ngừng lay động, môi đỏ mấp máy kinh hoảng.
Bên dưới điện nam nhân hoàng bào rực rỡ, khuôn mặt cương nghị lạnh lẽo, chỉ là hai bên tóc mai đã nhuốm một màu bạc tinh tế. Một khuôn mặt thập phần quen thuộc khiến Phán Mệnh quan trên điện cả cơ thể muốn suy sụp.
Gặp lại rồi, ái nhân của hắn.
Hoàng Đế cao cao tại thượng chốn nhân gian lại trở thành một âm hồn u quỷ nơi địa phủ tăm tối đang bị áp giải bởi lũ đầu trâu mặt ngựa.