Căn bếp hẹp nhỏ, treo đầy nồi chảo cùng thịt khô phía trên, Lương Quân Nhất tay cầm dao thoăn thoắt khứa từng khía thịt, lớp thịt đỏ mỏng được cắt đều nhìn đẹp mắt.
Vốn là một thế gia công tử từ nhỏ đã thấm đượm tư tưởng “Quân tử phải tránh xa nhà bếp”, nhưng từ khi hắn bị Đình Vân quăng đến đây thì đều phải tự lực cánh sinh để duy trì cuộc sống của hai huynh đệ.
Lương Quân Nhất thuần thục nắm lấy cán chảo hất mạnh mớ thịt và rau, tay kia cầm mui đảo mạnh.
Rau xanh thịt tươi nhún nhảy trong lòng chảo. Cánh tay vì gồng sức đảo chảo mà cơ thịt gồng lên thành một khối, bắp tay nổi lên một vài làn gân xanh mỏng, mồ hôi chảy dọc trên đường cong của cánh tay. Lương Khất đứng bên ngoài cửa nhìn một góc sườn mặt tuấn mỹ đang ướt đẫm mồ hôi của Lương Quân Nhất, y bất giác lên tiếng: "Có cần ta giúp gì không?" Nói ra lời đó y cảm thấy mình thật ngu ngốc.
"A! Huynh sao lại ra đây?”
“Đừng! Đừng vào… Bếp núc bề bộn lắm!"
Lương Quân Nhất vừa nghe tiếng Lương Khất thì giật mình quay lại, khi thấy huynh trưởng đôi mày nhíu chặt, ánh mắt vô định, tay bám thành cửa có vẻ mò mẫm muốn bước vào thì vội vã xua tay ngăn lại.
Trong mắt Lương Quân Nhất, huynh trưởng hắn Lương Khất chính là đóa hoa cao lãnh, bộ dáng thanh tú yếu nhược không dính khói bụi nhân gian sao có thể bước vào nơi bề bộn trần tục này.
"Đã nói huynh ở trong phòng nghỉ ngơi chờ đệ. Đệ làm nhanh rồi ra cơ mà."
Lương Quân Nhất muốn đỡ lấy Lương Khất, nhưng rồi hắn lại rút tay về bối rối chùi mạnh hai bàn tay vào vạt áo bên hông, tay hắn dơ như thế sao có thể chạm vào huynh trưởng.
Mặc dù Lương Quân Nhất muốn đuổi người về phòng, nhưng Lương Khất ở trong phòng chán chết quyết định ngồi một góc trong vườn chờ hắn nấu nướng.
Tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, Lương Quân Nhất cứ một chốc đang nấu lại ló đầu nhìn ra ngoài cửa, ngoài vườn nhỏ bên cạnh hàng rào, huynh trưởng hắn vẻ mặt chán chường cầm que củi nhỏ vẽ vòng vòng trên đất.
Thực sự xem ta là đứa trẻ nhỏ cần quản thúc sao?
Lương Khất giả vờ không thấy bộ dáng thấp thỏm lo lắng của đệ đệ mình mà từ tốn vẽ bậy dưới đất.
Vườn nhỏ đơn sơ, bếp nhỏ bừa bộn, nhưng cạnh nó lại cố tình có một cây anh đào già, hoa màu hồng nhuận rợp cả thân cây khiến lá cây xanh non cũng không thể chen chúc. Bóng hoa thậm chí phủ dài dưới mặt đất. Xéo bên góc khuất, dưới thân cây đào già là chiếc giếng đá nhỏ cũ kỹ lấp ló đầy rêu phong.
Lương Khất ngẩn người nhìn cây đào già sum suê tươi tốt. Thỉnh thoảng vài làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cành cây run rẩy mà rơi rụng từng làn hoa nhỏ. Làn hoa màu hồng dày đặc phủ nhòe cả mắt y. Có lẽ chủ nhân của nó đã chăm sóc cần mẫn tỉ mỉ, tỉa từng chiếc lá thừa thải, cắt từng nhánh cây khô sâu hư để một cây đào già có thể hoàn mỹ đến mỹ lệ giữa khu vườn đơn sơ nhưng đầy thi họa như thế.
Ngoại trừ tiếng xì xèo sát phong cảnh, Lương Khất thật sự muốn vì thân đào già này mà họa một bài thơ.
Bất giác hình dưới đất đã phủ nét bóng hoa.
Cuộc sống bình lặng trôi qua thế này thật lạ lẫm nhưng cũng đầy chờ mong. Trước giờ Lương Khất không nghĩ mình sẽ có thể sống hòa thuận với Lương Quân Nhất sau khi trải qua một trận máu huyết như thế.
Sau khi nấu xong, Lương Quân Nhất nhanh chóng mang lên hai mặn một canh, tuy màu sắc không bắt mắt nhưng hương vị đầy đủ. Vì không muốn Lương Khất ở trong phòng chán nản hắn đã khiêng bàn gỗ trong phòng, cùng hai cái ghế nhỏ ra ngoài đặt bên dưới bóng đào, lại cẩn trọng để chúng cách xa chiếc giếng đá kia. Sau khi chật vật chuẩn bị xong là bữa ăn ngoài vườn đầy thoáng đãng mát mẻ khiến tâm tình người cũng trở nên thư thái. Món ăn cũng có khẩu vị hơn.
Lương Quân Nhất muốn đút huynh trưởng ăn, nhưng Lương Khất một mực từ chối, tự mò mẫm cầm bát. Lương Quân Nhất dụ dỗ hoài không được cũng chịu thua, nhưng lại đặt món ăn xung quanh chén của Lương Khất, tay cũng không ngừng gắp đồ ăn vào chén y. Lương Khất không từ chối, y còn đang giả vờ mù lòa đây. Vì thế từ tốn gắp thức ăn, chậm rãi nhai nó, thưởng thức hương vị bên trong.
Lương Quân Nhất tay cầm chén nhưng vẫn chưa động đũa. Hắn nhìn Lương Khất hạ rèm mi, chậm chậm nhai nuốt thức ăn, môi hồng nhuận óng ánh ít dầu mỡ, trông bóng loáng đầy ngon miệng. Lương Quân Nhất vô thức liếm mép, lại bất giác gọi y: "Khất ca~" Cố tình kéo dài giọng.
"Sao?" Lương Khất ngước đầu lên khó hiểu nhìn hắn, cảm giác một trận rùng mình, lông mao từ bên trong y phục cũng dựng cả bởi cái gọi đột ngột của tên đệ đệ lắm trò này.
"Đây là số mấy?"
Lương Quân Nhất giơ ngón tay thô dài của mình quơ quơ trước mắt Lương Khất.
Lương Khất hơi hơi nheo mắt.
"Là...ba sao?"
Lương Khất nhìn hai ngón tay thô to quơ quơ trước mắt nhất thời nín thở, y không ngờ tính ấu trĩ của đệ đệ ngày càng nặng. Là nghi ngờ, là muốn thăm dò y sao?
"Sai rồi. Là hai nha~…”
“Xem ra huynh cần bồi dưỡng thân thể nhiều hơn nữa… Hàiz~"
Lương Quân Nhất thở dài đầy tiếc nuối vì đáp án sai, nhưng Lương Khất nhất thanh nhị sở thấy nơi khóe miệng đệ đệ y lại cong lên, đuôi mắt híp lại tràn đầy vui sướng. Sau đó Lương Khất trợn tròn con mắt khi Lương Quân Nhất chồm người tới, đưa tay quệt nhẹ môi người đối diện là y. Hạt cơm nhỏ di dời nơi khoé miệng Lương Khất sang ngón tay Lương Quân Nhất lại nhanh chóng bị đầu lưỡi đỏ thẫm của hắn lè ra cuốn lấy.
"Huynh ăn cơm dính miệng." Nói như một lẽ tự nhiên.
Lương Quân Nhất hì hì cười nghe như thật vô tư trong sáng nhưng Lương Khất biết hạt cơm nhỏ không đủ vị thỏa mãn hắn, nên khi nuốt xong hạt cơm nhỏ bé tên này còn lè lưỡi liếm liếm mấy cái trông vẻ đầy thèm thuồng tiếc nuối. Hình ảnh khiêu khích trắng trợn khiến Lương Khất mặt muốn nổ tung nhưng phải giả vờ trấn tĩnh, trong lòng lại rối rắm. Không biết nếu Lương Quân Nhất biết y nhìn thấy được cả hai sẽ phải đối mặt nhau như thế nào đây.
Một bữa cơm ngượng ngùng trôi qua.
Lương Khất vào phòng cởi áo ngoài, định tự thay đồ nghỉ ngơi thì Lương Quân Nhất mang thùng gỗ đầy nước đang bốc khói vào.
"Ca, đệ tắm cho huynh."
Lương Quân Nhất vẻ mặt sáng lấp lánh đầy mong chờ hướng đến người tay đang nửa chừng tháo vạt áo rồi phải vội siết chặt cổ áo lại.
Lúc trước mắt Lương Khất không thấy rõ, tay chân lại vô lực nên chỉ có thể nhờ vào “Nhị Cẩu Tử” phụ trách sinh hoạt cá nhân mình. Nay mắt y đã thấy sáu bảy phần sao có thể tự nhiên mặt dày mà để đệ đệ tắm rửa cho mình được, nhất là đối mặt với ánh mắt khao khát chờ mong của tên đệ đệ cuồng luyến ca ca này.
"Ta... ta tự tắm được." Tay Lương Khất càng tự chủ siết chặt cổ áo hơn.
"Mắt ca không thấy sẽ không tiện..."Lương Quân Nhất đưa tay chạm vào nước thử độ ấm, khuôn mặt cười đầy quân tử khuyên lơn.
"Không sao, ta đã quen thuộc phương thức sinh hoạt căn bản, việc này không gây ảnh hưởng gì. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Lương Khất giả vờ trấn định, cười khổ dứt khoát từ chối. Lương Quân Nhất vài lần khuyên nhủ không được đánh tiếc nuối quay lưng đi.
Lương Khất nhìn theo hướng Lương Quân Nhất rời đi mà thở phảo nhẹ nhõm.
Tiếng “Cạch!” đóng cửa vang lên, y sững sờ, tay cầm vạt áo nắm chặt hơn.
Lương Quân Nhất đủng đỉnh đứng dựa người trước cửa đã đóng, tay đưa lên miệng hướng phía y mà giả vờ gọi to: "Đệ ở ngoài chờ, huynh có gì bất tiện thì gọi ta." Sau đó cong mắt tủm tỉm cười. Lương Khất cắn răng muốn nuốt một ngụm máu tức giận.
Đây là cố tình, cố tình phải không?!
Lương Quân Nhất cho rằng Lương Khất y không thấy đường nên muốn vô tư nhìn trộm y tắm, hay là muốn dò xét y thêm lần nữa đây?
Lương Khất lúng túng, trong lòng ấm ức muốn khiêng thùng gỗ ném vào mặt tên đệ đệ bụng dạ xấu xa kia, nhưng chỉ có thể cắn răng đâm lao đành phải theo lao. Quay lưng lại run rẩy cởi y phục, y vậy mà phải thoát y trước con mắt đầy lửa của tên kia.
Bờ lưng gầy gầy, mịn màng phủ một tầng hơi nước như sương đêm mờ ảo.
Lương Quân Nhất nhìn huynh trưởng của mình chậm rãi mò mẫm cởi từng lớp áo, thì phải kiềm chế tiếng nuốt nước dịch không ngừng tiết ra nơi khoang miệng. Một tiếng ực nhẹ vô thức chui xuống cuống họng. Lương Khất tai thính run rẩy trong lòng.
Lương Quân Nhất hai tay bắt chéo đứng như người xem kịch, trong lòng còn chậc chậc vài tiếng tiếc nuối. Huynh trưởng vậy mà lại để nguyên khố hạ không cởi, chỉ lộ ra lưng trần, eo thon và cặp chân thon thả.
Có lẽ do được điều dưỡng bằng thuốc bổ hằng ngày mà làn da Lương Khất ngày càng tinh mịn trắng nõn đến cả sợi lông tơ cũng nhạt màu óng ánh.
Lương Quân Nhất nheo mắt nhìn cơ thể mà mình đã ăn không biết bao nhiêu lần khiến đồng tử co rút, mày sắc chau lại, hắn cảm nhận được bên dưới mình đã căng phồng khó chịu.
Lương Khất giả vờ mò mẫm bước vào bồn gỗ, ngón chân vừa chạm vào làn nước ấm áp khiến y thở ra hơi dài thỏa mãn, đồng thời khiến người nào đó sau lưng y căng chặt thần kinh. Y cầm gáo có sẵn trong thùng múc nước xối nhẹ lên vai mình. Bờ vai gầy, trắng trẻo phủ một tầng nước mông lung khiến người mơ màng.
Nước ấm áp nhiệt độ vừa phải, Lương Khất đưa tay vén tóc đen dài từ sau lưng qua bả vai, phủ trước ngực như nhằm che đi hạt nhỏ hồng nhuận khiêu mỹ phía trước. Nhưng lại khiến chiếc gáy xinh đẹp bại lộ trong hơi nước làm người phía sau mắt trừng không chớp lấy một cái. Cả cơ thể Lương Quân Nhất thật ngứa ngáy nhột nhạo như bị làn tóc kia chậm rãi vuốt qua. Tay hắn nắm chặt lấy cánh tay mình cực lực kiềm chế ham muốn, nhưng ánh mắt lại như lang sói muốn xuyên qua tấm lưng người trước mắt, cắn nuốt da thịt y.
Nuốt nước miếng trong miệng, Lương Quân Nhất nhìn bờ vai Lương Khất đối diện mình, mỗi đợt nước xả xuống hắn hận không thể hoá nước để có thể đem chính mình bao phủ tràn ngập khắp cơ thể trắng nõn đầy sắc tình này.
Lương Quân Nhất đang khiêu chiến với định lực bản thân.
Lương Khất tay cầm khăn nhung xoa qua loa khắp cơ thể, y hít sau bình tĩnh, dù quay lưng lại, dù cách làn sương mỏng, nhưng cái ánh mắt lang sói muốn nuốt trọn mình đầy công khai thế kia vẫn khiến y sợ hãi.Từng bị bắt ép cuồng giao với Lương Quân Nhất, y biết tên kia hiện giờ có bao nhiêu nhẫn, mình không cần ngu ngốc khiêu khích hắn.Y chỉ muốn nhanh chóng diễn xong một màn tắm rửa này.
Nhưng ánh mắt không ngừng soi xét đến từng sợi lông, từng giọt nước kia khiến động tác của Lương Khất càng lúng túng, càng vụng về.
Lương Quân Nhất dựa sát cửa, chân cũng đã bắt chéo. Hắn nhìn từng giọt nước len lỏi giữa cần cổ mảnh mai của Lương Khất, dòng nước chạy xối xả theo hõm vai trượt dài xuống sống lưng. Dù không nhìn thấy phía trước, hắn vẫn có thể hình dung được dòng nước kia sẽ không yên phận mà trượt dài xuống bờ ngực gầy phẳng của huynh trưởng, làm lộ ra hai đầu nhũ đỏ hồng yếu đuối luôn khiến tâm trí hắn gào thét, một ngụm lại một ngụm muốn yêu thương, muốn cắn xé dày vò thứ đầy cám dỗ đó.
Tiếng nước ào ào không làm Lương Quân Nhất thanh tỉnh mà chỉ làm tâm thần hắn rối loạn. Hắn vốn chỉ muốn xác định một chút, nay lại tự ôm đá đập vào chân.
Hình ảnh trước mắt tràn ngập sắc tình câu nhân.
Thiếu niên mỹ lệ xinh đẹp, cả cơ thể trần trụi trong sương nước, động tác chà lau qua loa của Lương Khất đập vào mắt Lương Nhất chính là Lương Khất đang tự vuốt ve cơ thể chính mình. Khiêu khích bên dưới của hắn, thứ không ngừng cứng đau mạnh mẽ gồ lên không che dấu.
Mọi hình ảnh trước mắt đều bị Lương Quân Nhất mỹ hóa, ánh mắt hắn trừng to không chớp, nhìn cơ thể trắng sứ đang không ngừng tự vuốt ve kia hắn chỉ muốn nhảy bổ vào thùng nước, nâng đôi chân dài thon thả của ca ca lên.
Phải rồi, nâng lên, đặt một chân ca ca của hắn lên thành thùng, chân còn lại gác lên bả vai hắn để mà mở rộng chốn hoa mỹ, để đại hùng tính của bản thân hắn thoải mái ra vào mạnh mẽ tiến đập vào bên trong ca ca. Hắn sẽ khiến ca ca chỉ có thể rên rỉ ân ân a a trong thùng gỗ với mình.
Trái với Lương Quân Nhất đang căng thẳng không ngừng thủ dâm tinh thần mình, Lương Khất lại dần thả lỏng hơn. Có lẽ vì một hồi sợ bóng sợ gió được hơi nước có tẩm ít thảo dược khiến Lương Khất trở nên bình tĩnh hơn, Lương Quân Nhất lại không có biểu tình gì thái quá khiến mọi giác quan của y như giãn ra.
Lương Khất hai tay gác lên thành thùng gỗ, nghiêng đầu rũ tóc, áp mặt vào cánh tay híp mắt hưởng thụ tự nhẩm mặc kệ tên kia. Dù sao cũng cùng là nam nhân muốn nhìn thì nhìn. Tuy to gan nghĩ vậy nhưng y đã chắc mẩm Lương Quân Nhất chỉ có thể càn rỡ đến mức nhìn y tắm mà thôi, hắn sẽ không dám xâm phạm y như lúc trước.
Lương Khất đoán rằng Lương Quân Nhất đang muốn lập lại tín nhiệm với y, một lần nữa hàn gắn tình huynh đệ giữa hai người, nếu không hắn sẽ không ẩn nhẫn tới mức này, thịt đến bên miệng không thể ăn.
Có lẽ Lương Khất thât sự đánh giá quá tốt cho đệ đệ của mình.
Nhìn bộ dáng mèo lười, đầu gác thành thùng, tóc dài ẩm ướt rũ xuống của Lương Khất, Lương Quân Nhất cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập cấp tốc. Đầu óc hắn đặc lại, cả cơ thể lẫn tâm trí như loạn thành một nùi, mọi thứ kiên trì cố gắng xây dựng như đang dần vỡ ra, đổ sụp. Hắn bước nhanh đến thành thùng, hơi nước mờ sương đang dần tan.
"Á!"
"Ngươi..." Lương Khất kinh hãi nhưng lời chưa kịp thốt đã bị một bàn tay thô to đầy vết chai đột ngột nắm lấy mái tóc đen nhánh giật mạnh ra sau khiến Lương Khất hoảng sợ kinh hãi.