Lương Quân Nhất vốn nổi danh hoa hoa công tử. Hắn tuổi trẻ phong lưu khắp chốn thanh lâu kỹ phường, nên đã luyện ra một bộ thân chinh bách chiến đầy xảo diệu chốn the phòng. Trong khi Lương Khất trước giờ chuyên tâm học hành, mong mỏi thi cử, y không quan tâm chuyện trai gái nữ tình, càng không đến thanh lâu. Nay bị đệ đệ vốn là kẻ đầy kinh nghiệm phong hoa bất ngờ "tấn công" khiến y cảm thấy kinh hãi, hốt hoảng. Cơ thể Lương Khất như bị Lương Quân Nhất một phen nắm lấy điểm yếu mà mềm nhũn đến muốn gục xuống đất.
"Á! Ngươi..."
Chỉ một tiếng rên của Lương Khất khiến Lương Quân Nhất lần đầu thấy được biểu cảm không ngờ tới của huynh trưởng. Lương Khất cơ thể vốn trắng nõn nay vì kích thích nơi điểm nhạy cảm mà đỏ bừng lên rực rỡ. Cả cơ thể nhũn nhão ướt sũng một tầng mồ hôi khiến y trong yếu ớt mặc người muốn khi dễ.
Lương Quân Nhất được nước lấn tới, hai tay nhào nặn cơ thể đầy mẫn cảm của Lương Khất, hai hạt anh đào cũng đỏ ửng, cứng rắn dựng lên run rẩy trong không khí. Khuôn mặt bất lực của huynh trưởng khiến hắn xao động: "A, tiếng rên này rất câu nhân... không phải huynh vẫn còn là xử nam, sao lại có thể rên đến tiểu đệ của ta phải đứng dậy?"
Lương Quân Nhất vẻ mặt đắc ý nhìn Lương Khất cả người đang run rẩy mắt hoa mụ mị.
Lương Khất nghe câu cuối tái mặt. Y nhìn thấy cơ thể kiện mỹ đã trãi qua rèn luyện hoàn toàn xích lõa của đệ đệ mình đang dần hiện rõ, bên dưới hạ bộ một phen thẳng đứng đang cạ sát vào bụng dưới của y.
"Ngươi... là cái khốn khiếp gì kia? Thật kinh tởm!!!"
Lương Khất mặt xanh hẳn, lời nói không rõ ràng, ánh mắt hoảng loạn tay chỉ loạn xạ mà quát lên.
"Chẳng phải đã nói sẽ để huynh ở dưới thân ta sao?"
Lương Quân Nhất nhìn xuống dưới mình, rồi lại nhìn huynh trưởng của hắn mà cười cười. Dứt lời hắn rồi đột ngột dùng một tay ấn đầu của Lương Khất xuống dưới hạ bộ mình. Lương Khất bị ấn xuống bất ngờ, môi chạm vào vật cứng rắn, mũi bị áp bức hít vào không chỉ là mùi vị nam tính còn là cả hàn khí tê tái khiến y thở không thông. Vốn phải là một trận buồn nôn muốn ói, nhưng chỉ một khắc sau đó thì cái hương vị đáng sợ ấy lại nhanh chóng trở nên ngọt ngào quyến rũ khiến mũi y cũng dần tham lam muốn hít ngửi.
Lương Khất từ tâm sinh ra cảm giác bị mê hoặc mà sợ hãi. Tay y nắm thành quyền, các ngón tay bấu vào da thịt muốn chảy máu để ý thức thanh tỉnh. Cơ thể theo bản năng mà giãy giụa cực lực. Nhưng lực đạo của tay Lương Quân Nhất quá lớn, giữ chặt đầu y. Lương Khất càng vùng vẫy, hắn càng ấn mạnh, đôi môi Lương Khất mím chặt cố tình bị ma sát với đầu vật đang căng cứng đến sưng đỏ kia. Lương Khất bị âm hồn đệ đệ khống chế, y không thể ngờ cái âm hồn mỏng manh như sương khói lại có sức lực khủng khiếp vây trói y không thể cử động được.
Lương Quân Nhất như không giữ được bình tĩnh mà tay còn lại bóp lấy cằm huynh trưởng buộc y há miệng. Vật thô to tấn công mạnh mẽ vào bên trong. Má Lương Khất phồng to ra, y trợn mắt bất lực nhìn thứ đang tự do khoáy động trong khoang miệng mình.
"Ưm ~" Lương Quân Nhất rên nhẹ, như thỏa mãn khi hưởng thụ cái miệng xấu xa của vị huynh trưởng hắn từng khát khao kia, cực lực chạm sâu vào tận gốc sự khoái cảm của mình.
Lương Khất tóc tai rũ rượi, mắt căng ra, yết hầu co thắt, hô hấp ngày càng gấp. Y cảm thấy khó thở. Cả người Lương Khất lạnh buốt, nhưng mồ hôi từng giọt vẫn túa ra như tắm. Mà đôi môi y lại khép mở liên tục như muốn hớp nhiều hơn không khí thanh sạch xung quanh, song chỉ có khí tức vị nam tính cùng mùi hương ngọt ngào ngày càng nồng đậm kia không ngừng giam hãm y. Lương Quân Nhất ngừng chuyển động bên trong vùng ấm áp của huynh trưởng, hắn không ngừng lay động mạnh mẽ khiến trong một thoáng đại não Lương Khất gần như trống rỗng.
"Á!!!" Lương Khất đang mơ hồ buông bỏ mặc cho đệ đệ càn quét khoang miệng thì giật mình hét lên trong cuống họng.
Cơ thể Lương Khất vốn bất lực rệu rạo thì bừng tĩnh vì bị kích thích, một cảm giác nguy hiểm dâng lên, bên dưới xương cụt của y đang bị âm hồn kia chà sát đến tận vùng sâu cuối.
"Quân Nhất... ngươi... khốn khiếp..." Lương Khất cắn răng, từng từ đay nghiến oán hận. Nhưng kẻ kia vẫn không dừng tay, càng ngày càng càn quấy.
Từng ngón tay thon dài của đệ đệ khốn khiếp đang từng chút, từng chút chạm nhẹ bên ngoài, sau đó không nhân nhượng mà chậm rãi xoáy vào, từ tốn. Lương Khất cảm giác lành lạnh ngứa ngáy bên dưới. Cả cơ thể Lương Khất như bị một khối băng từng chút xuyên vào, lạnh lẽo đưa vào bên trong vùng nóng ấm của y. Lương Khất thở gấp, mồ hôi từ đôi hàng mi xinh đẹp chưa kịp chảy xuống đã bốc hơi vì hàn khí vây xung quanh y. Lương Khất vặn vẹo thân mình. Y cố nhích hông rời khỏi ngón tay tên đệ đệ cầm thú, nhưng lại bị bàn tay phía trên của hắn nắm chặt gáy, ấn cả người xuống, cùng lúc ngón tay phía dưới của Lương Quân Nhất lại thúc mạnh lên trên y. Bị tấn công đồng loạt trên dưới cả cơ thể chấn kinh, Lương Khất ngưỡng cổ ra sau rên lên một tiếng lớn "A~".
Mặt đỏ bừng, đầu oang oang, Lương Khất như không tin chính tai mình, sao cơ thể chỉ vì chút tác động của đệ đệ mà lại phát ra âm thanh dâm mỹ đến thế. Y ngước lên nhìn khuôn mặt đầy thõa mãn lại cười xấu xa của Lương Quân Nhất mà nức nở: "Tại sao... lại chạm vào chỗ dơ bẩn ấy?"
"Thế nào? Kỹ thuật của đệ không tồi chứ? Đám kỹ nam của Hỷ Quan viện cũng không chịu nổi được những ngón tay này đâu." Vừa nói y càng khoáy mạnh, chạm sâu dần bên trong Lương Khất.
OANH!!!
ĐÙNG!!!
Lương Khất như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu mình. Y như không tin vào tai mình. Lời nói cợt nhã của đệ đệ kia lại như gai nhọn đâm thẳng vào tim y. Có gì đó mơ hồ khó chịu hơn cả sự sỉ nhục mà y không thể hiểu rõ. Lương Khất chỉ cảm thấy đã quên một điều gì đó rất quan trọng. Y không rõ, nên đã nhanh chóng tự bỏ qua điều mơ hồ đó. Lương Khất chỉ biết trước hiện thực tàn khốc trước mắt: y thân là Trạng Nguyên lại bị đệ đệ cưỡng bức, bị hắn coi y như một nam kỹ chốn thanh lâu mà đùa bỡn bức áp. Điều đó đã giẫm đạm tôn nghiêm của y, Lương Quân Nhất đạp y dưới đế giầy của hắn mà giày xéo.
Lương Khất mắt ướt sũng, tròng mắt đỏ bừng vì phẫn uất. Nước mắt sinh lý cũng chảy theo hòa quyện theo từng dòng mồ hôi. Cả cơ thể căng cứng, từng sợi lông tơ dựng lên run rẩy giữa hàn khí lạnh lẽo, miệng y vẫn không ngừng ra vào một mùi hương ngọt ngào quanh quẩn. Đầu óc Lương Khất trở nên mụ mị quấn thành một đống hỗn độn giữa nhục nhã và tình triều. Trên trán mồ hôi chảy dọc xuống cổ, thấm đưỡm từng lớp vải áo dán vào cơ thể gầy gò lại trắng nõn khiến nó trở nên dâm mỹ đến khó hiểu.
Lương Quân Nhất híp mắt nhìn kẻ đang thất thần dưới thân, lại không có cảm giác thành tựu khi thi nhục được huynh trưởng như mong muốn. Cơ thể âm hồn vốn âm hàn lại càng lạnh lẽo. Hắn nhìn cơ thể vốn bán lõa của Lương Khất, một cái ý niệm tàn bạo chạy qua. Tầng tầng lớp áo không biết tự lúc nào đã rơi xuống, mà chủ nhân nó ánh mắt đã dại ra, gần như là vô hồn khi chính tay mình bất giác đã tự tháo thắt lưng, quần dài, tiết khố tuột xuống.
"Khó chịu... a... ta..." Lương Khất mơ mơ hồ hồ như không khống chế được thần trí, lượn quanh chóp mũi của y là mùi hương ngày càng nồng đượm kỳ quái lại đầy mê hoặc. Toàn thân y run rẩy, đầu lưỡi tự động quấn lấy vật to lớn kia, hai tay vòng qua vòng eo săn chắc đầy hữu lực của Lương Quân Nhất. Bất giác hai chân Lương Khất bỗng kẹp chặt lại, cả cơ thể hơi nhích lên, mông y cũng bất giác đưa lên, đưa đẩy lên xuống theo nhịp ngón tay của đệ đệ mình.
"Có cảm giác sao?" Lương Quân Nhất dò hòi.
"Ưm~" Lương Khất mơ hồ rên rỉ.
"Ta không ngờ một kẻ bề ngoài đạo mạo, lòng dạ xấu xa như huynh lại còn là kẻ thiếu thao như vậy? Muốn đệ đệ chơi mình không a~?" Lương Quân Nhất cười đắc ý, tiếng cười vang vọng đắc thắng nhưng với bên ngoài khuya lạnh kia thì chỉ như cơn gió âm hàn thoáng quá mà thôi.
"Mau huynh trưởng tốt, mau cầu xin đệ đệ của ngươi thao ngươi... nói a..."
Lương Khất lúc này thần trí đã hỗn loạn không còn ý thức nhục nhã. Lúc này cơ thể y lần đầu được cảm thụ khoái lạc đến vậy, hơn cả cảm giác đắc thắng khi giành được chiếu Trạng Nguyên. Nhưng khi tiếng cười hoang đường của Lương Quân Nhất phát ra cùng với lời nhục mạ dâm loàn kia, một tia ý thức còn sót lại của y như thức tỉnh.
Lương Khất kiềm nén dục vọng đang kêu gào bên dưới mà cả cơ thể run lên. Y thừa cơ đệ đệ thả lỏng mà nhanh chóng nhả nam căn trong miệng. Y rướn người lên, phun một bãi nước bọt về phía Lương Quân Nhất, tiếc là cơ thể Lương Quân Nhất vốn là âm hồn, như màn sương mỏng khiến nó xuyên qua. Lương Khất tái mặt vì sự quỷ dị trước mắt. Y lúc này mới ý thức rõ ràng đệ đệ mình là một âm hồn, Lương Khất y đang bị một âm hồn cưỡng bức.
"Huynh giỏi lắm!!! Để xem huynh có thể quật cường đến đâu?!!!"
Sự phản kháng của Lương Khất khiến Lương Quân Nhất tức tối. Lúc này chính hắn cũng nhận rõ cơ thể của mình là hư không, là hàn khí lạnh lẽo, là âm hồn dạ quỷ. Lương Quân Nhất đưa cả hai tay nắm chặt hai cánh mông của Lương Khất rồi nhấc bổng huynh trưởng của mình lên, sau đó lại thẳng thừng đặt hai cánh mông của Lương Khất xuống giữa người mình.
PHẬP!!!
Lương Quân Nhất từ dưới thúc mạnh lên. Lương Khất đột ngột bị xuyên qua một cách thô lỗ. Cả cơ thể như bị khối băng khổng lồ đâm nát khiến y đau đớn kinh hãi.
"A!!!"
Cả khuôn mặt Lương Khất tái nhợt vì đau đớn, nước mắt trải dài cả làn da trắng nõn, như nước suối thanh tuyền trượt trên bạch ngọc trong suốt. Y ngước lên lắc mạnh, cả cơ thể run sợ đầy ý tứ cầu xin buông tha. Nhưng đối diện y chỉ là khuôn mặt tuấn tú đang điên cuồng thỏa mãn. Cuối cùng Lương Quân Nhất hắn cũng chiếm được huynh trưởng cao ngạo của mình.
Da thịt va chạm mạnh mẽ, tiếng ba ba ba không ngừng vang lên, hơi thở quấn quýt dồn dập không ngừng phát ra, dâm mỹ hoang đường.
"Không!!!"
"Dừng lại... Ha... xin đệ chúng ta là huynh đệ! Không thể... A~ ưm~" Lương Khất nấc lên đứt quãng, nhưng đi kèm với sự cầu xin là tiếng rên rỉ ỉ ôi đầy sắc dục. Một sự triền miên điên cuồng không ngừng dao động trên màn cửa giấy. Cho đến khi kẻ tấn công kia nhíu mày, hai tay siết càng chặt người bên dưới. Lương Khất cảm thấy bên trong cơ thể mình, nơi vốn ẩm ướt kia một mảng tràn đầy. Y thất thần nhìn xuống nơi tư mật gắn kết cả hai, một dòng đỏ thẫm chảy xuống. Nhưng kẻ đang điên cuồng kia lại mặc kệ, hắn đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Sự đau đớn tột cùng, cảm giác dục tính lên cao, Lương Khất càng thống khổ, âm hồn độc ác kia càng hung bạo. Cho đến một khắc kia khi nơi chết người bị khối băng lạnh lẽo chạm đến lại đốt cháy cơ thể y một cách tuyệt vọng. Tiếng rên của y bỗng trở nên dâm đãng, làm thú tính của đệ đệ kia triệt để thoát cương.
"A... ta muốn r...~"
Lương Khất rên rỉ, cầu xin, cơ thể như sóng ngầm mãnh liệt muốn dâng trào nhưng lại bị một tảng băng cứng rắn chặn lại. Đệ đệ y lại nắm chặt lấy gốc rễ kia không cho y thỏa mãn.
"Đừng nhanh như vậy chứ?" Dứt lời thì thả tay ra, Lương Khất được cơ hội hét lên một tiếng, tay bấu chặt lấy vai Lương Quân Nhất, rồi tuôn trào.
Dịch trắng vương vãi khắp người Lương Quân Nhất. Dòng trắng chảy dài từ bụng xuống, một ít thậm chí văng lên cạnh khoé miệng Lương Quân Nhất. Hắn đưa đầu lưỡi ra liếm lấy chất dịch trong suốt ấy. Thật nực cười chất lỏng kia lại có thể chạm vào người hắn.
Lương Quân Nhất mặt vô biểu tình, hắn nhìn cơ thể kiệt sức đến nhũn thành bãi nước của huynh trưởng mà nói: "Nhiều như vậy? Xem ra huynh cũng dồn nén quá lâu rồi."
Lương Khất đang gần như gục hẳn lên người Lương Quân Nhất, bị hắn châm một câu chí mạng thì nhục nhã cùng xấu hổ lại ập đến. Y đỏ mặt muốn dùng hết sức đẩy tên âm hồn khốn nạn này ra. Nhưng vô ích. Cơ thể lạnh lẽo cứ như tượng đá cứng rắn dính lấy y.
Cái đó của Lương Khất lần đầu được cảm nhận khoái cảm như vậy, nó giờ thỏa mãn đến nằm vật ra đáng thương, nhưng cái kia của đệ đệ y thì chưa. Cái đó của đệ đệ y còn chưa được thỏa mãn.
Nhưng khác với những gì Lương Khất sợ hãi đệ đệ hắn sẽ đem y bồi thêm một trận nữa. Lương Quân Nhất hai tay cầm lấy chính của mình mà cực liệt ma sát, cho đến khi dòng trong suốt kia bắn vào không trung rơi xuống người Lương Khất. Cái mùi ngọt ngào quyến rũ lại đầy lạ lẫm khiến Lương Khất không tài nào hình dung nổi.
"Liếm đi!"