Mặc cho sự vùng vẫy kháng cự của Lương Khất, những thị vệ cao lớn hung dữ, khuôn mặt lạnh lùng không tính người vẫn vây hãm lấy y. Lương Khất dùng hết sức tàn phản kháng, y hét lên như muốn từ trong khuôn viên rộng lớn này có thể truyền ra bất cứ âm thanh nào đánh động đến người bên ngoài: "Thả ta ra! Quân giết người! Các ngươi đang muốn giết Trạng Nguyên Gia sao?"
"Đánh cho tên nghiệt chủng khốn khiếp đó im miệng!!! Cho dù có tàn phế chỉ cần giữ được mạng tiện của nó là đủ!!!"
"Trạng Nguyên? Hừ hai tiếng này phát từ miệng ngươi không xấu hổ sao?!!!"
"Nghiệt chủng!!! Cái chức Trạng Nguyên của ngươi là đổi từ mạng Quân Nhất mà ra!!! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Là đổi mạng của Lương Quân Nhất- tôn tử duy nhất của Lương gia ta mà ra!!!"
BỐP!!!
BỐP!!!
Lão thái thái điên cuồng gào thét, lão không ngừng dùng tay già gầy gộc của mình đánh mạnh vào người Lương Khất. Lương Khất vì bị bọn thị vệ kìm giữ, nên không thể phản kháng được, dù y dùng dằng vùng vẫy cũng như là cá trong lưới, lươn trong lọ, mặc lão thái thái trút cơn thịnh nộ.
"Á!!!"
Tay lão thái thái run lên.
Một cục đá từ đâu bay đến đánh ngay vào cổ tay của lão.
Chưa hết kinh ngạc từ trong bóng đêm, phía trên tường cao, một hắc y nhân vận khinh công phóng tới. Hắc y nhân chỉ cần dùng một chiêu, lưỡi kiếm cán một đường đã khiến đám hạ nhân và lão thái thái văng ra xa.
Hắc y nhân sau khi phá tan vòng vây thị vệ xung quanh Lương Khất thì vội bước nhanh tới vòng tay qua eo y, đỡ y dậy.
Lương Khất bất ngờ được cứu trong tuyệt vọng, cả cơ thể vì bị đánh mà đau đỡn quằng người lại. Lương Khất cố ngước lên nhìn thân ảnh cao lớn đến mức bao phủ cả người y thành một màu đen tăm tối. Nhưng đôi mắt sáng rực hung dữ, khí chất ác sát không lẫn vào đâu được khiến y nhận ra kẻ hắc y này là ai.
"Ngươi..." Lương Khất chưa kịp nói tiếp lời, hắc y nhân đã ôm siết y áp chặt vào lòng. Hắn xoay một vòng tránh khỏi chiêu ám toán của một thị vệ, rồi dùng chân đá lại phản chiêu khiến tên thị vệ một lần nữa nhận đau đớn.
Đám thị vệ bị đòn đau thì nộ khí, máu nóng dâng lên, cả bọn đồng loạt tấn công hắc y nhân. Dù sao đánh với cao thủ vẫn đỡ mất mặt hơn ức hiếp một thiếu gia chân yếu tay mềm.
Hắc y nhân một tay nắm lấy eo nhỏ Lương Khất áp sát y vào ngực mình, hắn cúi đầu nhỏ giọng rót vào tai Lương Khất như ra lệnh, như trấn an: "Ôm chặt ta." Hắc y nhân một bộ bảo hộ rõ ràng, tay cầm kiếm chống đỡ bọn thị vệ.
Lương Khất cũng biết tình hình, vứt bỏ ngại ngùng, dùng hết sức tàn của mình, hai tay gầy vòng qua vòng eo săn chắc đầy hữu lực mà ôm bám chặt lấy hắc y nhân, như bám lấy cọng cỏ cứu mình.
Vốn tưởng lấy đông thắng ít, nhưng chưa quá mười chiêu đám thị vệ cũng đồng loạt ngã rạp đầy bất mãn. Võ không bằng người đành khuất nhục chịu thua.
Hắc y nhân sau khi đánh bại đám thị vệ thì quắc mắt nhìn một lượt bọn người Lương gia: Lão thái thái già nua đầy giận dữ không ngừng chửi rủa. Lương lão gia mặt đen. ánh mắt thập phần phức tạp nhìn Lương Khất trong vòng tay hắn, ông ta mấp máy môi muốn nói gì đó, mà lời như nghẹn lại tại nơi cuống họng.
Hắc y nhân như cảm nhận được người trong lòng cơ thể ngày càng dao động lợi hại. Cả người Lương Khất vốn ướt sũng một tầng huyết nhục, bả vai gầy đang run lên, đôi mắt ướt át đầy mệt mỏi, y từ trong lồng ngực hắn ngước đầu lên môi mấp máy từng chữ đứt đoạn: "Đa.. tạ." Rồi ngất đi. Y quá mệt mỏi, mệt từ trong tận xương cốt, y không chống đỡ nổi nữa rồi.
Thật may. Hắn đến vừa kịp lúc
Màn đêm bao phủ khắp Lương gia, không khí ẩm thấp sau mưa, mùi máu tanh ngập chìm cả biệt viện. Ánh trăng chiếu rọi một đường đỏ thẫm kéo dài nơi từng có một sinh mạng giãy giụa, kéo dài vào tận căn phòng gỗ. Căn phòng hỗn loạn, những vật dụng vỡ nát tan hoang. Lương phu nhân mặt không huyết sắc, trên khuôn mặt tứ tuần xinh đẹp đôi mắt đỏ au là hai dòng lệ dài. Bàn tay bà không ngừng run rẩy, từ cổ tay bà một dòng máu nóng không ngừng chảy xuống. Máu rơi dài rồi trượt xuống khóe miệng Lương Quân Nhất, chảy tràn qua hai bên mép, thấm ướt cả tầng vải áo sát cổ.
Lương Quân Nhất nằm trong lồng ngực bà, con trai bà hơi thở yếu ớt, đón nhận từng ngụm máu tươi từ người mẹ thương con bất chấp tính mệnh. Lương lão gia vừa bước vào thấy một cảnh này thì kinh hoàng chạy vội tới. Ông đưa tay bịt kín vết cắt trên cổ tay nương tử mình. Ông ta không ngờ nương tử mình lại có thể làm đến mức này. Lương phu nhân nước mắt như mưa, ôm con trai chặt chẽ không buông, mắt nhìn Lương lão gia như đau đớn, như cầu xin, như khẩn thiết: "Nếu không thể lấy máu Lương Khất thì cứ lấy máu thiếp. Thiếp là mẹ nó, thiếp cũng có thể đổi mệnh cho nó."
"Đừng hồ đồ!!! Cho dù lấy hết máu trong người nàng chuyển qua cho Quân Nhất cũng không thể thay đổi được số mệnh của nó!!!"
Lương lão gia tay xé toạc vạt áo, vội vã băng bó vết thương trên tay Lương phu nhân. Lương lão gia một bên không ngừng khuyên nhủ, một bên gọi người kêu đại phu. Ông xót xa khi nhìn thấy người vợ vì con trai mà tiều tụy, ngay cả mạng sống cũng không cần. Còn con trai ông thì như không thể chống lại số mệnh đã định, một cơ thể chỉ biết hô hấp, sống mà như không sống. Thiếu niên vốn dĩ như mặt trời sáng rực giờ lại là một cỗ thi thể sống, nửa chân bước vào quỷ môn quan, mà mệnh số chỉ có thể viết được một nửa.
"Tất cả là tại tên nghiệt chủng kia mà ra... Ta... nhất định phải tìm bằng được nó trả mệnh cho Lương Nhất." Lão thái thái cố chấp vẫn khăng khăng kế hoạch của mình.
"Đủ... rồi..." Giọng nói khàn khàn đứt quãng đầy yếu ớt vang lên.
Cả căn phòng tràn ngập mùi ẩm ướt của máu tươi và thuốc đông y như vỡ toan. Cả ba ngươi Lương gia gần như hốt hoảng, gần như kinh hách nhìn vào cơ thể yếu ớt trong lòng Lương phu nhân. Cánh tay gầy gò run rẩy đưa lên hướng về phía lão thái thái. Ngón tay chỉ về phía lão bà.
Lão thái thái thấy một động tác này thì điên cuồng mừng rỡ, nước mắt trong con ngươi đục ngầu không ngừng tuôn ra. Bà ta vội chạy đến bên giường gỗ, khuôn mặt già nua nhăn lại vì nức nở, trong sung sướng, giọng run run định gọi tên tôn tử bà yêu thương: "Quân..."
"Nếu bà... dám đụng đến một sợi tóc của huynh ấy... ta sẽ không tha cho bà."
Bầu trời đêm sâu thẳm, sau cơn mưa không khí ẩm ướt khiến người khó chịu. Mùi máu tanh nồng đượm đầy yêu dị. Lương Khất ngất trong vòng tay của nhân hắc y nhân. Hơi thở y phả ra nóng rực cả vùng ngực rộng lớn của nam nhân. Nam nhân cao lớn vận y phục đen tuyền này đúng là tân Thám Hoa Hoàng Hoa.
Hoàng Hoa ôm người trong lòng, hắn cảm thấy dù cách lớp y phục thì nhiệt độ từ cơ thể gầy yếu này vẫn đủ sức sát thương hắn. Nó khiến da lông hắn như bị tầng điện lưu châm chích, vừa thoải mái vừa bức xúc.
Hoàng Hoa sau khi nghe Hà Thái Y nói về tình trạng của Lương Khất thì vội vã cầm lấy đơn thuốc tính toán chạy đuổi theo người. Nhưng hắn chân chưa kịp bước tới cửa lớn đã bị đám quan già kéo lại chất vấn về sơ đồ trị thủy, làm hắn đến tận tối mới mò về đến nhà. Mà trong quá trình điên cuồng sửa chữa và tranh luận với mấy lão già, tinh thần hắn cũng bình tĩnh lại.
Hoàng Hoa tuy trong lòng nôn nóng muốn nhanh chóng đến xem tình hình của Lương Khất. Nhưng không hiểu sao hắn lại có chút sợ vị Trạng nguyên gia hay yếu mà thích cậy mạnh kia giận dỗi chưa hết, y sẽ không chịu gặp mặt hắn. Vậy nên, vị tân Thám Hoa này đành nhân lúc trời tối mà vận hắc y, quyết định lén leo tường sau đến xem người ta. Tự nghĩ nếu có bị bắt gặp lộ tẩy thì hắn cứ mang đơn thuốc lão thái y kê mà tạo cớ chính đáng.
Người ta nói khi yêu thì kẻ thông minh cũng thỉnh thoảng ngu ngốc.
Hoàng Hoa dù gì cũng là công tử phong hoa, lại đỗ đạt công danh há phải kẻ ấu trĩ hành xử ngu ngốc, nhưng hắn lại không muốn mặt nóng dán mông lạnh nhìn sắc mặt người khác, nên trí thông minh đột ngột có chút giảm sút mà tự đắc ý với cái ý tưởng nát bét này của mình.
Nhưng khi Hoàng Hoa chỉ vừa phi thân đến cách tường sau Lương phủ mấy bước thì nghe tiếng cãi vả ác liệt, cuối cùng là tiếng kêu gào thống hận thê lương. Âm thanh đau đớn thống khổ, chất giọng lại thập phần quen thuộc khiến hắn thất kinh. Hoàng Hoa vội vã phóng người lên tường. Bao suy nghĩ trong đầu hắn nhảy loạn cào cào, thậm chí hắn còn tưởng tượng Lương phủ gặp cướp. Chỉ là không ngờ đến, hắn lại chứng kiến một cảnh hào môn tranh đấu tàn nhẫn đẫm máu này.
Ôm người trong lòng đã ngất xỉu, Hoàng Hoa nhanh chóng phi thân ra khỏi Lương phủ một mạch trong đêm tối trở về Hoa phủ. Cơ thể trong lồng ngực hắn hô hấp yếu ớt, máu huyết thấm đượm y quan. Hoàng Hoa siết chặt bàn tay đang nắm chặt lấy bả vai gầy của Lương Khất. Tim hắn cũng muốn chảy máu.