Bạch Lộ

Chương 65: Ngoại truyện



“Hiều Hiều… Hiều Hiều?” Tay phải của Lộ Sơ Dương mò mẫm bên cạnh mình, phát hiện chỗ nằm trống rỗng, hắn mở choàng mắt, ngồi dậy, mờ mịt nhìn ngó xung quanh, bảy giờ sáng, không thấy bác sĩ đâu.

Lộ Sơ Dương hoảng hốt nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng khách, dụi dụi con mắt, kinh ngạc nhìn về phía ban công đang được bày biện thật đẹp.

“Em tỉnh sớm thế?” Bạch Thiều đặt cành hoa cúc xuống, giải thích cho hành động của mình, “Anh với dì Mạnh định trang trí đơn giản một chút cho ban công.”

“Ồ ồ.” Lộ Sơ Dương nói, “Cần em phụ không?”

“Không cần.” Bạch Thiều nói, “Em ngủ tiếp đi, tỉnh ngủ rồi tính sau.”

Lộ Sơ Dương ngáp một cái, lê dép về phòng ngủ, chui đầu vào ổ chăn mềm mại.

Bạch Thiều dùng hoa cúc, hoa dạ lan, và cành liễu làm thành một vòng hoa, anh giơ lên đầu so thử, mím môi, ngại ngùng đội lên từ từ.

“Cậu Bạch, đội lên đi.” Dì Mạnh hối thúc, “Đẹp lắm.”

“Có phải màu mè quá không dì?” Bạch Thiều hỏi.

“Màu rất mộc mạc, vàng với xanh lam.” Dì Mạnh nói, “Thật đẹp đó.”

Bạch Thiều bèn đội vòng hoa lên đầu theo lời dì Mạnh, sau đó anh ngồi trên sô pha, cúi đầu nghiêm túc bện một vòng hoa khác, ngón tay của anh vẫn không linh hoạt nhiều, nhưng so với việc thực hiện giải phẫu tinh vi, thì bện vòng hoa đơn giản hơn không ít. Anh nhéo cánh hoa của hướng dương xuống để trang trí cho vòng hoa, cài thêm hoa lài và hoa cát cánh xanh lá nhạt, trông xinh đẹp tao nhã, khá phù hợp với thẩm mỹ của Bạch Thiều.

Thấy Bạch Thiều quả thật không biết làm bánh, dì Mạnh giúp anh làm một chiếc bánh kem năm tấc điểm xuyết những đóa hoa tinh xảo, đặt ở giữa ban công. Tuy nói là bố trí đơn giản, nhưng dì Mạnh không hề sơ suất qua loa, bà bày những bó hoa xung quanh ghế sô pha và trên bàn trà thấp, đồng thời mở bạt che nắng tự động, lắp đèn trang trí với loa, đeo camera trên cổ, chuẩn bị chụp hình mọi lúc mọi nơi.

“Cảm ơn dì đã giúp đỡ cháu sáng nay.” Bạch Thiều nói.

Bởi vì tiệc sinh nhật của Lộ Sơ Dương được tổ chức vào lúc chiều tối, cho nên Bạch Thiều muốn tặng tấm lòng của mình cho hắn trước lúc đó.

“Cậu Bạch khách sáo, đây là phận sự của tôi mà.” Dì Mạnh nói, “Tôi rất thích hoa, hoa cậu Bạch đặt thật đẹp.”

“Đợi lát nữa xong rồi, dì có thể mang mấy bó hoa trang trí này về.” Bạch Thiều nói.

“Được, cảm ơn.” Dì Mạnh đáp.

Bạch Thiều cảm thấy chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, bèn đặt hoa hướng dương mình tự tay đan móc bằng len cùng với một món quà mình dày công lựa chọn lên bàn, sau đó anh cầm vòng hoa cát cánh đến phòng ngủ gọi Lộ Sơ Dương.

Lộ Sơ Dương cảm thấy có gì đó mềm mềm cọ vào mặt mình, hắn tưởng rằng bác sĩ thẹn thùng tự dưng hôm nay lại thông suốt, thế là hắn nghiêng đầu dụi dụi, hôn lên cánh hoa cát cánh.

“?” Bạch Thiều xoa lỗ tai của Lộ Sơ Dương, “Em đói bụng hả?”

Lộ Sơ Dương mở mắt ra, quạu quọ cắn một dấu răng trên đóa hoa, hắn nhìn thấy bác sĩ đội vòng hoa, ngơ ngác bật thốt lên: “Trời ạ, thần tiên nè.”

“Nói linh tinh gì đó.” Bạch Thiều đội vòng hoa lên đầu Lộ Sơ Dương, “Dậy nào, chủ xị.”

Đầu tóc Lộ Sơ Dương ngủ thành cái ổ gà, đội vòng hoa, nhếch thêm một nhúm tóc trông ngố ngố, lắc qua lắc lại như cái mũi tên.

Bạch Thiều vuốt ve sau gáy của hắn một cái, nói: “Anh đợi em ở ban công.” Anh đứng dậy muốn rời đi, thì bị Lộ Sơ Dương giữ lại cổ tay, hắn kéo dài giọng nũng nịu: “Hun chào buổi sáng.”

“Đi đánh răng đi.” Bạch Thiều vỗ cái tay của Lộ Sơ Dương một cách vô tình, trở ra ban công.

“Ai.” Lộ Sơ Dương thở dài, vọt vào nhà vệ sinh bằng tốc độ nhanh nhất, rần rần một trận, dùng khăn lau khô mặt, rồi bước nhanh ra ban công.

Đường đi ngắn ngủi có mấy mét, mà dòm hắn cứ như đang chạy nước rút.

Bạch Thiều ôm đàn ghi ta ngồi trên sô pha, anh mỉm cười với Lộ Sơ Dương, có hơi sốt sắng đỡ gọng kính một cái, hắng giọng rồi nói: “Bài hát này là dành tặng cho em.”

Lộ Sơ Dương ngồi xuống ở một bên khác của ghế sô pha, theo tiếng nhạc đệm phát vang ra từ loa, Bạch Thiều nhẹ nhàng gảy dây đàn, ngắm nhìn hắn thiết tha, khẽ cất giọng hát: “Mê đắm với đôi mắt em, tựa như ấn ký mà ngân hà lưu dấu…”

[Xuyên qua khe hở thời gian, bóng hình ấy vẫn chân thật như xưa, vẫn luôn hấp dẫn quỹ đạo của anh.]

[Quang cảnh trong nháy mắt ấy, vào khoảng cách gần gũi bên nhau kia, theo từng xúc cảm nơi làn da, lướt qua khủy tay, trao cho em một giấc mơ.]

Bạch Thiều thuộc lòng lời bài hát, anh ca lên từng chữ từng câu, hát lên sự chân thành thâm tình, ánh sáng li ti trôi lững lờ trong đôi mắt, tựa như một cơn ảo mộng, dẫn dắt con tim của Lộ Sơ Dương dập dờn khoan thai, đắm chìm vào trong cảnh tượng như mơ ấy.

Ca khúc kết thúc, Bạch Thiều cười híp mắt, nói: “Dương Dương, sinh nhật vui vẻ.” Anh đang muốn chỉ về phía quà tặng, thì lại bị Lộ Sơ Dương nhào lên cắt ngang.

“Hu hu, em cảm động quá trời quá đất.” Lộ Sơ Dương giành trước cây guitar, vội đặt xuống chân ghế sô pha, rồi nghiêng người ôm chặt lấy eo của Bạch Thiều, cọ cọ gò má của anh.

“Chúc em năm nào cũng có ngày này, mỗi tuổi luôn có ngày hôm nay.” Bạch Thiều bổ sung.

“Em là người hạnh phúc nhất quả đất!” Lộ Sơ Dương không hề khiêm tốn thốt lên, với hắn mà nói, quà cáp còn khuya mới quan trọng bằng Bạch Thiều, hắn cực kỳ tình nguyện ngồi ở ban công nghe bác sĩ ca hát cả đời.

“Quà ở trên bàn, với bánh kem dì Mạnh làm.” Bạch Thiều nói, “Em đi xem đi, anh lựa lâu lắm đấy.”

Lộ Sơ Dương hôn bác sĩ một cái thật vang dội, rồi tới gần bàn trà, hắn chú ý đến hoa hướng dương bằng len đầu tiên, cầm nhành hoa lên, ngắm nhìn thật kỹ: “Cái này là do anh đan hả?”

“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu.

Lộ Sơ Dương sờ vành tai nóng lên của bản thân, vừa tưởng tượng đến cảnh Bạch Thiều chăm chú đan len trong văn phòng vào mỗi buổi trưa, trái tim hắn chợt giống như một bịch kẹo nổ thành tinh, lăn lộn nhảy nhót đầy ngọt ngào lẫn vui vẻ. Những bông hoa hướng dương vây quanh một cái hộp nhung nho nhỏ, hắn mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ màu bạc, mặt đồng hồ có khắc một bầu trời sao, khảm nạm những hạt kim cương vụn vặt màu xanh lam đậm.

“Của một nhãn hiệu không nổi tiếng cho lắm, nhưng anh rất thích bầu trời sao này.” Bạch Thiều cài dây đeo cho Lộ Sơ Dương, vừa ngước mắt lên thì bị người yêu hôn vào khóe môi.

“Anh thích gì thì em cũng thích.” Lộ Sơ Dương nói, hắn cúi đầu ôm lấy mọi đóa hoa hướng dương, “Dì Mạnh ơi, tìm giúp cháu một cái bình, để lưu giữ mấy bông hoa này.”

“Được.” Dì Mạnh gật đầu.

Lộ Sơ Dương nhìn hai cây nến hình số tuổi đang cháy sáng lung linh trên bánh kem, hắn khom lưng thổi tắt, bỗng dưng cảm thán: “Em thế mà đã ba mươi mốt tuổi rồi.”

“Em vĩnh viễn mười tám tuổi trong lòng anh.” Bạch Thiều nói, “Thỉnh thoảng tám tuổi.”



“Cái này gọi là tâm hồn trẻ thơ mãi mãi không già đó.” Lộ Sơ Dương hừ hừ nói, hắn cắt ba miếng bánh kem, đưa cho Bạch Thiều và dì Mạnh mỗi người một phần, rồi ngồi trên sô pha dùng nĩa ăn.

“Tiệc sinh nhật buổi chiều, bình thường có những giai đoạn nào?” Bạch Thiều hỏi, anh hơi căng thẳng, lần đầu tiên tham dự một buổi lễ hoành tráng như vậy, anh chỉ lo mình làm mất mặt Lộ Sơ Dương.

“Thật ra chỉ là cái cớ để mẹ em gặp mặt các chị em bạn dì thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Trước đây, anh của em cũng làm tiệc sinh nhật, nhưng sau khi lên chức chủ tịch rồi, để giữ hình tượng chính chắn của mình, ổng không thích tổ chức mấy buổi tiệc trẻ con như vậy nữa, thế là cả nhà chuyển mục tiêu sang em.”

“Tuy anh của em không làm tiệc sinh nhật của mình, nhưng ổng dự tiệc sinh nhật của em cũng chẳng ít.” Lộ Sơ Dương phồng má, “Đến dự tiệc sẽ có mấy chú bạn bố em, mấy dì bạn mẹ em, mấy đám bạn của anh em, cùng mấy thằng bạn thân của em.”

“Nếu tính sơ sơ thì cỡ ba mươi, bốn mươi người, thuê một hội trường trong khách sạn, ăn uống rồi trò chuyện.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh cũng mời thầy với chị của anh đến đi, mọi người gặp mặt nhau một bữa.”

“Anh cần mặc gì để tham dự?” Bạch Thiều hỏi.

“Mặc vest nhé, em chưa từng thấy anh mặc âu phục đeo cà vạt đâu.” Lộ Sơ Dương cười híp mắt nói, “Cặp kính gọng bạc của anh khẳng định hợp cực kỳ với áo vest, vóc dáng của hai chúng ta từa tựa nhau, anh mặc đồ của em là được.”

“Ừ.” Bạch Thiều gật đầu.

Ăn bánh kem xong, hai người vào phòng thay quần áo. Lộ Sơ Dương moi ra bộ đồ mà hắn cho rằng rất hợp với Bạch Thiều, sửa soạn từ đầu đến chân giùm người yêu, hắn ngồi trên ghế đẩu đỡ cằm thưởng thức hình tượng mới toanh của bác sĩ.

Áo sơ mi xám, cà vạt xanh dương đậm, phối với áo vest và quần tây xanh xám, cùng đôi giày da đen. Bạch Thiều đẩy gọng kính, nhìn Lộ Sơ Dương, mím môi hỏi: “Thế nào?”

“Anh lại đây.” Lộ Sơ Dương thẳng lưng lên, ngoắc tay với Bạch Thiều.

Bạch Thiều nghe lời đi qua, hạ tầm mắt đối diện với đạo diễn Lộ đang ngồi.

Lộ Sơ Dương duỗi tay, kéo cà vạt của bác sĩ, khiến Bạch Thiều hơi cúi người, chóp mũi kề chóp mũi, Lộ Sơ Dương nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, trói em đi.”

Bạch Thiều cười khẽ, vuốt ve sau gáy của người yêu, dùng âm thanh lạnh nhạt nói: “Đừng làm dơ quần áo.”

Lộ Sơ Dương mặc kệ tất cả, gừ gừ cắn một cái lên môi của Bạch Thiều, dịu ngoan mở miệng ra, giao quyền chủ động cho bác sĩ. Hắn di chuyển cẳng chân, cọ nhẹ vào mắt cá chân của bác sĩ, hôn xong cũng không quên mồi thêm lửa nóng: “Bác sĩ, anh có muốn khám bệnh cho cơ thể của em không?”

Bạch Thiều nói: “Không chữa được, bệnh nan y.”

“Ấy, đừng mà.” Lộ Sơ Dương bật cười đập vào vai của bác sĩ, “Chí ít cũng phải cấp cứu một chút chứ.”

“Vậy em tìm nhầm người rồi, anh là bác sĩ phòng chăm sóc cuối đời, không tiến hành cấp cứu.” Bạch Thiều trả lời một cách nghiêm túc đàng hoàng, thành công làm bầu không khí dục vọng nóng bỏng vừa bốc lên tắt nắng ngang.

Editor lảm nhảm: Tự dưng thắc mắc nếu bác sĩ Tiểu Bạch gặp Vương đại phu thì sẽ ra sao nhỉ?

Ngoại truyện: Sinh nhật vui vẻ (hai) | Edit: Mr.Downer

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại sản nghiệp của Tằng Gia Phi, chiếc xe Porsche màu xanh lam bạc siêu ngầu, nhưng bởi vì giao thông trong thành phố bị ùn tắc, chỉ có thể chạy chậm rì về hướng khách sạn. Lộ Sơ Dương không tự lái xe, ngồi ở hàng sau với Bạch Thiều, nói: “Ngày hôm nay có khi em sẽ uống nhiều đó, anh nhớ phải hốt xác em về nhà nhé.”

“Em say bí tỉ rồi có quậy không?” Bạch Thiều hỏi.

“Làm sao, nhỡ em xỉn rồi quậy quậy thì anh không cần em nữa hả?” Lộ Sơ Dương dính vào vai của Bạch Thiều, cố tình làm mình làm mẩy.

Bạch Thiều suy nghĩ một chút, bèn nói: “Nhỡ em xỉn rồi quậy thì anh sẽ giội nước lạnh em.”

“Hu hu hu.” Lộ Sơ Dương giả khóc, “Anh giội em một lần đã đành, còn muốn giội em lần thứ hai, em đáng thương quá đi thôi.”

Bạch Thiều nói: “Thường xuyên uống rượu sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tế bào não, có thể làm vỏ đại não thiếu oxy, suy giảm trí lực, mất tập trung, trí nhớ và sức phán đoán cũng bị giảm xuống.”

“Bác sĩ đừng tụng nữa.” Lộ Sơ Dương xin tha, “Em sẽ ráng không uống nhiều.”

“Cũng may anh là bác sĩ phòng chăm sóc cuối đời.” Bạch Thiều nói, “Có thể đưa tiễn em về nơi an nghỉ.”

“Anh im lẹ lẹ.” Lộ Sơ Dương che miệng Bạch Thiều, “Nghĩ gì đó tốt cho em cái.”

Bạch Thiều buồn cười, đùa giỡn với Lộ Sơ Dương.

Tằng Gia Phi mặc đồ tây đi giày da, đứng trước cửa khách sạn nhà mình, trông gã còn giống hơn nhân viên gác cổng thật sự. Đây là lần đầu tiên gã phụ trách tiệc sinh nhật cho người anh em tốt của mình, trước đây gã từng khóc lóc mèo nheo muốn đảm nhận quyền tổ chức, nhưng luôn bị Lộ Sơ Dương lấy lý do “Nhìn mày là thấy méo tin tưởng được” để từ chối, cho nên lần này gã đi tìm Bạch Thiều năn nỉ trước, bác sĩ mềm lòng, không nỡ thấy Tằng Gia Phi tội nghiệp như vậy, thế là gã miễn cưỡng được Lộ Sơ Dương gật đầu đồng ý.

Porsche màu xanh lam bạc từ xa xa chạy đến gần, Tằng Gia Phi nịnh nọt chạy lên mở cửa: “Hoan nghênh hai vị khách vip, kính cẩn nghiêng mình xin mời đạo diễn Lộ và bác sĩ Tiểu Bạch đi theo tiểu nhân.”

“Mày bình thường giùm tao chút đi.” Lộ Sơ Dương ghét bỏ hất bay cái tay của Tằng Gia Phi, “Mày cũng đón tiếp Tổ Ninh, tiến sĩ Nghê với Gia Hào như vậy hả?”

“Tụi nó làm gì có vinh hạnh này.” Tằng Gia Phi nói, “Hôm nay mày là chủ xị, sao giống với tụi nó được.”

“Là chủ xị thì xứng đáng bị mày làm mắc ói đúng không.” Lộ Sơ Dương nói.

“Ôi trời, cái đồ sướng mà không biết hưởng.” Tằng Gia Phi chỉ Lộ Sơ Dương, chơi trò méc với Bạch Thiều, “Bác sĩ Tiểu Bạch, anh quản lý cậu ta đi chứ.”

Bạch Thiều cười nói: “Đạo diễn Lộ hơi bị thẹn thùng.”

“…” Hai chữ không hề dính líu tí gì tới Lộ Sơ Dương khiến Tằng Gia Phi sốc tới óc, gã há mồm rồi lại khép, nghỉ giải thích.

“Giờ này chắc mọi người tới gần đủ rồi.” Lộ Sơ Dương dắt tay Bạch Thiều, sải bước đến hội trường lớn nhất trong khách sạn, “Vào trong thì anh cứ tập trung ăn uống thôi, nếu người khác hỏi chuyện, anh không muốn trả lời thì kệ đi là được.”

“Anh cũng đâu thể ăn uống cả buổi.” Bạch Thiều nói.

“Thế thì, để em tìm một cây đàn guitar, cho anh ca hát?” Lộ Sơ Dương đề nghị.

“… Khỏi đi.” Bạch Thiều lắc đầu.

“Yên tâm, em sẽ luôn ở cạnh anh, một tấc cũng không rời.” Lộ Sơ Dương nói, “Garfield mỗi năm cứ đòi giúp em làm tiệc sinh nhật, chủ yếu là vì cậu ta muốn mượn các mối quan hệ của nhà em để tìm kiếm cơ hội, đừng thấy cậu ta tối ngày ăn chơi lêu lổng, nhưng sâu trong máu cậu ta vẫn là một thương gia khôn khéo.”

“Em sợ cậu ta làm ăn lỗ vốn, rồi đổ thừa cho em.” Lộ Sơ Dương nói.



“Cậu ấy có từng bị lỗ vốn không?” Bạch Thiều hỏi.

“Cậu ta lỗ vốn cũng nhiều.” Lộ Sơ Dương nói, “Làm ăn nào có không lỗ vốn đâu, nhưng mà trong một trăm cơ hội, cậu ta đầu tư chính xác một cái, là có thể kiếm được tiền tài đầy túi.”

“Khục khục, xin chào quý vị.” Trên sân khấu được dựng trong hội trường xuất hiện một bóng người có tấm lưng thẳng tắp với mái tóc hoa râm, Lộ Quân cầm micro trên tay, nói: “Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian giữa trăm công nghìn việc để đến tham dự buổi hội thảo chia sẻ kinh nghiệm thường niên của xí nghiệp y dược Đông Thăng, hôm nay đồng thời cũng là sinh nhật con trai út nhà tôi. Thời gian thấm thoát như thoi đưa, hội thảo chia sẻ kinh nghiệm chuyên ngành đã làm bạn với chúng ta vượt qua ba mươi mốt mùa xuân thu, hi vọng mỗi năm trong tương lai, chúng ta vẫn có thể đoàn tụ nơi đây, cùng nhau chia sẻ giao lưu, cùng chung tay chế tạo huy hoàng.”

“Thật trang trọng.” Bạch Thiều cảm thán.

“Bố em thấy tiệc sinh nhật chỉ mang tính chất gia đình, cho nên mượn danh nghĩa hội thảo nghe cho nó hoành tráng.” Lộ Sơ Dương giải thích, “Nhưng thật ra ý nghĩa y chang nhau.”

“Hèn gì Garfield nhiệt tình đến vậy.” Bạch Thiều nói, “Nghe có vẻ sinh nhật của em giống như hàng khuyến mãi tặng kèm.”

“… Anh nói thế cũng không sai.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhưng mà trái tim em hơi bị tổn thương, hu hu hu hóa ra mọi người chỉ nhân tiện chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Bạch Thiều thở dài, người anh yêu thật sự là lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của anh, nhưng anh lại rất vui vẻ chịu đựng: “Không, không có em thì sẽ không có hội thảo chia sẻ, vì vậy em vẫn là quan trọng nhất.”

Lộ Sơ Dương vui mừng nhộn nhạo nhận lấy lời khen ngợi của Bạch Thiều, hắn nhìn thức ăn trên bàn một vòng, nói: “Đồ ăn năm nay vẫn phong phú như trước, bên trái là các món hải sản, bên phải là bánh ngọt với trái cây, đằng sau là đồ nướng chiên xào các kiểu, anh muốn ăn gì?”

“À thì.” Bạch Thiều không ngờ vừa bắt đầu là ăn ngay, “Không có các tiết mục như phát biểu gì à?”

“Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm chuyên ngành bình thường sẽ sắp xếp cho vài chuyên gia kỳ cựu lên sân khấu diễn thuyết.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh muốn nghe không?”

“Liên quan đến y dược?” Bạch Thiều hỏi.

“Ừ, ví dụ như các kỹ thuật mới hoặc dược phẩm vừa được nghiên cứu điều chế gần đây.” Lộ Sơ Dương trả lời.

“Vậy anh ngồi nghe một chút.” Bạch Thiều nói, “Có thể đặt câu hỏi không?”

“Đương nhiên có thể.” Lộ Sơ Dương gật đầu, “Anh cứ nghe đi, em đi lấy chút đồ ăn, vừa ăn vừa nghe.”

“Được, cảm ơn em.” Bạch Thiều nói.

Trước mặt mọi người, Lộ Sơ Dương không hề kiêng dè, lại gần hôn Bạch Thiều một cái, rồi đứng dậy bước tới bên dãy bàn dài trong hội trường lấy đồ ăn. Im lặng nấp đằng sau hai người nãy giờ, Tằng Gia Phi đột nhiên hạ giọng, sáp đến bên tai Bạch Thiều nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, cho tôi nhiều chuyện cái này để anh chuẩn bị tâm lý trước.”

“Sao vậy?” Bạch Thiều lùi người ra sau, lắng nghe Tằng Gia Phi lải nhải.

“Sau khi diễn thuyết xong sẽ có thời gian hoạt động tự do, bình thường mọi người hay hỏi thăm nhau, làm mai làm mối giùm con cháu trong nhà.” Tằng Gia Phi nói, “Có mấy ông sếp lớn canh me đạo diễn Lộ lâu rồi, anh nhớ đề phòng một chút.”

“Tôi đề phòng như thế nào đây?” Bạch Thiều buồn cười, “Nếu như đạo diễn Lộ muốn đồng ý, thì đã thành từ sớm rồi còn đâu.”

Bạch Thiều nghiêng đầu, liếc xéo Tằng Gia Phi: “Sao tôi cảm giác cậu có hơi cười trên nỗi đau khổ của người khác nhỉ?”

“Ôi chao, tôi đâu có.” Tằng Gia Phi mạnh miệng, “Tôi đây chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi, he he he.”

Bưng hai đĩa đựng đồ ăn trở về, Lộ Sơ Dương nhìn thấy Tằng Gia Phi tới gần bên tai Bạch Thiều thì thầm, dùng gót chân để nghĩ cũng biết thằng bạn ó đâm của mình chẳng thốt được gì hay ho, hắn vội vàng quay lại chỗ ngồi, đưa cái đĩa đến trước mặt Bạch Thiều, sau đó quay đầu trừng Tằng Gia Phi bằng cặp mắt hung tàn: “Mày bớt kiếm chuyện cho tao.”

“Tao không có.” Tằng Gia Phi nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Tằng Gia Phi nói không sai, cuộc diễn thuyết dài nửa tiếng vừa kết thúc, Bạch Thiều thu hoạch được một bụng kiến thức, còn chưa kịp nghiền ngẫm kỹ lưỡng, thì đã thấy hai, ba doanh nhân giàu sụ vây quanh Lộ Sơ Dương, chúc mừng sinh nhật hắn tới tấp.

“Nghe nói đạo diễn Lộ sắp có tác phẩm mới, khi nào được công chiếu thế?” Một trong hai doanh nhân đó cười híp mắt hỏi.

“Còn sớm lắm chú, chắc cỡ năm sau.” Lộ Sơ Dương nói, “Thời gian chế tác phim tài liệu dài, cũng không phải để kiếm tiền, quay chơi chơi thôi.”

“Đạo diễn Tiểu Lộ khiêm tốn rồi, cháu dốc tâm vào sự nghiệp như vậy, cũng đừng nên quên chuyện lập gia đình.” Doanh nhân kia nói.

“Thanh niên bây giờ có tư tưởng tiến bộ, không thích kết hôn đâu.” Một vị doanh nhân khác nói.

“Đúng đấy đúng đấy, chú có đứa cháu gái, hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi cũng không chịu tìm bạn trai.” Doanh nhân kia nói tiếp, “Mặt mũi cũng xinh đẹp, tính tình tự lập, biết kinh doanh công ty riêng, đạo diễn Lộ có hứng thú làm quen không thì để chú giới thiệu?”

“Chú nên cập nhật tin tức rồi.” Lộ Sơ Dương cười kéo Bạch Thiều qua, “Đây là người yêu của cháu, đã ra mắt phụ huynh hai bên, nhà cháu và nhà anh ấy đều rất hài lòng.”

“A chuyện này…” Hai vị doanh nhân kia nhìn Bạch Thiều, nhất thời không biết đối đáp ra sao.

“Chào các chú.” Bạch Thiều nói.

“Chào, chào cháu.” Hai vị doanh nhân giàu sụ nhìn nhau không nói gì, vội vàng tìm lý do để thoát khỏi tình huống lúng túng này, “Hai chú đi ăn một chút tráng miệng, lát nữa mấy chú cháu mình nói chuyện tiếp.”

“Ái chà.” Lộ Sơ Dương nhìn bóng lưng chạy trối chết của cả hai, sờ cằm suy nghĩ.

“Như vậy không ổn lắm đâu, phải không?” Bạch Thiều nói.

“Hai ông chú kia cũng hơi bị nhiều chuyện, bảo đảm chưa đầy nửa tiếng, cả hội trường đều biết cậu hai nhà họ Lộ tìm bạn trai.” Lộ Sơ Dương đắc ý hả hê, “Đỡ mất công em giới thiệu với từng người.”

“Cậu hai nhà họ Lộ.” Bạch Thiều lặp lại cái danh xưng này, anh mím môi cười trộm.

“Đừng cười!” Lộ Sơ Dương thẹn quá thành giận, “Anh không cảm thấy rất ngầu hả?”

“Nghe ngố ngố.” Bạch Thiều nói, “Như nam chính trong phim ngôn tình thời xưa xửa xừa xưa ấy.”

“Lúc hai mươi tuổi, em lại cảm thấy ngầu như trái bầu.” Lộ Sơ Dương nói, “Mà anh của em thì kêu nghe đần quá, nên bảo mọi người gọi em là đạo diễn Lộ.”

“Đạo diễn Lộ đỡ hơn một chút.” Bạch Thiều cắn một miếng gan ngỗng, “Dương Dương êm tai hơn hẳn.”

“Em là cậu hai Lộ, còn anh là người đàn ông của cậu hai Lộ.” Lộ Sơ Dương nói, “Ngầu bá cháy.”

Bạch Thiều đột nhiên bị mắc nghẹn, anh uống một hớp nước chanh mới nuốt được miếng gan ngỗng trắng mịn xuống bụng, sau đó anh gật đầu đồng ý: “Khá là ngầu, cậu hai Lộ, sinh nhật vui vẻ.”

—— END ——

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv