Bạch Lộ

Chương 38: Cưng, mê chết cưng chưa



Bạch Thiều bưng mâm đựng xiên thịt đến ban công, anh hỏi: “Nướng ở đây không có vấn đề gì chứ?”

“Có máy hút khói.” Lộ Sơ Dương kéo một cái ống lắp vào trên bếp nướng, mở máy thông gió, thêm than không khói, quả thật không có khói than dày đặc sặc người, hắn buộc một cái tạp dề màu xanh nhạt làm tượng trưng, đứng nướng thịt bò bít tết và xúc xích.

Bạch Thiều đứng bên cạnh xem Lộ Sơ Dương nướng đồ, anh có chút mất tự nhiên, không biết nên làm gì tiếp theo.

“Trong tủ lạnh có đủ mọi thứ, anh cứ dùng tùy tiện.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhà tôi cũng không có gì là bí mật, anh đi dạo ở đâu cũng được.”

“Ồ.” Bạch Thiều nghe theo lời hắn đi về phía tủ lạnh, mở cửa tủ, đập vào mắt là các hàng đồ uống có ga, cà phê, bia, còn trong góc chứa đầy nước dừa, nước chanh và sữa chua. Bạch Thiều không muốn uống thứ gì đó quá lạnh, anh bèn cầm lấy một lon đậu xanh đặt bên phía cửa, rồi đóng tủ lạnh lại, bước vào nhà bếp nấu chè đậu xanh.

Lộ Sơ Dương thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn vào bên trong, phát hiện Bạch Thiều đang bận rộn ở nhà bếp, hắn vui vẻ ngâm nga một giai điệu, ngắm nhìn ánh tà dương khắp bầu trời chạng vạng, nghe tiếng thịt nướng kêu xèo xèo, hắn cảm giác cảnh tượng bây giờ hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng một gia đình trong tâm trí hắn.

Bạch Thiều bỏ một ít đậu xanh vào rổ vo gạo, rửa sạch sẽ bằng nước ba lần, sau đó đổ vào nồi cơm điện, đóng nắp lại, chọn nút [chè đậu xanh], hẹn giờ ba chục phút. Anh khoanh tay đứng đợi bên cạnh, cảm giác nhàm chán, bèn nhìn xung quanh, anh có hơi tò mò về phòng chiếu phim của Lộ Sơ Dương, liền đi đến căn phòng ngủ còn lại.

Mở cửa ra, một màn hình lớn khoảng một trăm hai mươi inch đập vào mắt, bốn cái loa tạo thành một hệ thống âm thanh đắm chìm cực lớn, và một chiếc ghế sô pha đặt sát tường. Bạch Thiều sờ ghế sô pha nhưng không dám ngồi, anh nhìn ra được Lộ Sơ Dương vô cùng quý trọng căn phòng này, mỗi một mặt phẳng không hề nhiễm bất kỳ hạt bụi nào, tủ kiếng bên tay phải trưng bày camera, ống kính, flycam, chân máy ảnh, cùng với một số thiết bị mà Bạch Thiều không biết.

“Kho vũ khí của tôi đấy.” Lộ Sơ Dương tự hào xuất hiện ở cửa, “Rất ngầu phải không?”

“Cậu đang làm chuyện mình thích.” Bạch Thiều nói, “Thật tốt.”

“Ăn xong, chúng ta cùng nhau chơi đua xe.” Lộ Sơ Dương nói, “Hiệu ứng siêu đỉnh.” Hắn kéo cổ tay của Bạch Thiều, dẫn anh đi về phía nhà vệ sinh, “Đi xem vòi sen ba trăm sáu mươi độ của nhà tôi này.”

“Cậu nướng thịt xong chưa?” Bạch Thiều hỏi, anh hít mũi, “Đừng nướng khét.”

“Sẽ không đâu, tôi mới vừa bỏ mấy xiên lên, nướng lâu một chút cũng được.” Lộ Sơ Dương đẩy cửa nhà vệ sinh, “Tôi không thích buồng tắm kính, cũng may là diện tích nhà vệ sinh khá lớn, làm theo kiểu mở rộng cũng không thành vấn đề.” Hắn giới thiệu bốn cái vòi sen khảm trên tường, một cái vòi phun hình vuông trên đỉnh đầu, một vòi xịt cầm tay, cùng một vòi phun nước ấm dưới bàn chân, “Buổi tối anh nhất định phải thử, rất rất rất thỏa mái đó.”

“Cậu không lắp bồn tắm à?” Bạch Thiều hỏi.

“Tôi không thích bồn tắm, phiền phức.” Lộ Sơ Dương nói.

“Ồ, tôi tưởng rằng những căn hộ cao cấp luôn lắp bồn tắm.” Bạch Thiều nói, “Để tối tôi thử xem.” Anh rời khỏi nhà vệ sinh, hít mũi lần thứ hai, nét mặt chợt trở nên vi diệu, “Có thứ gì khét rồi phải không?”

“Đậu xanh.” Lộ Sơ Dương chạy ra ban công, dùng đũa gắp hai miếng khoai tây đen thùi lùi quăng vào thùng rác, “Ôi trời, nhanh vậy.”

“Đã nói sẽ khét.” Bạch Thiều cười nói, “Cậu còn không tin.”

“Chúng ta vừa nướng vừa ăn đi.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh đừng đi, nếu không tôi cứ muốn đi tìm anh.”

Bạch Thiều ngồi trên ghế sô pha ở ban công, cảm thấy cách Lộ Sơ Dương hơi xa, không tiện nói chuyện, nên anh bèn nhấc cái ghế xếp mini ngồi cạnh Lộ Sơ Dương, hắn nướng một xiên, anh ăn một xiên.

“Nướng thịt à? Tôi nói hèn chi thơm như vậy.” Anh trai nhà hàng xóm vịn hàng rào ló đầu ra, “Quao, cậu đủ đồ chơi thế.”



“Tất nhiên.” Lộ Sơ Dương lật xiên thịt dê thật thuần thục, trong miệng không ngừng lải nhải, “Xiên thịt dê nướng, xiên thịt dê nướng, không ngon không lấy tiền.”

“Cho tôi một xiên.” Anh trai hàng xóm truyền qua một hộp sữa chua.

Bạch Thiều nhận lấy, Lộ Sơ Dương chia ba xiên thịt dê và hai xiên ớt xanh nướng cho anh trai kia.

“Nhiều thế.” Anh trai châm một điếu thuốc, quay đầu gọi về phía phòng khách, “Bà xã ơi, mau ra ăn xiên nướng này.”

Một người phụ nữ dịu dàng trang nhã dắt một chú chó sục Westie màu trắng đẩy cửa ban công, bước qua bậc cửa, đứng bên cạnh anh trai, cười vui vẻ nhìn về phía hàng xóm: “Nướng thịt xiên nhỉ.”

“Phải đấy, sẵn tiện ngắm mặt trời lặn.” Lộ Sơ Dương nói.

“Để ngày mai tôi cũng lắp một cái bếp nướng.” Anh trai cầm lấy một xiên thịt dê, bốn xiên còn lại đưa hết cho bà xã mình, vừa ăn vừa đánh giá, “Ngon ghê, tay nghề của cậu được đấy.”

Lộ Sơ Dương đắc ý nhìn Bạch Thiều, trên mặt viết đầy một câu “Hãy khen tôi đi.”

“Ngon lắm.” Bạch Thiều tán thành gật đầu, bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng “tích tích” của nồi cơm điện, anh bèn đứng lên múc chè, lúc trở ra thì thấy anh trai hàng xóm đang đưa thuốc lá cho Lộ Sơ Dương.

“Hút một điếu chứ.” Anh trai mời nhiệt tình.

“Ừm.” Lộ Sơ Dương đang duỗi tay phải ra theo bản năng thì thoáng thấy Bạch Thiều, thế là hắn rụt tay lại trong nháy mắt, nói lắp bắp, “Tôi cai thuốc lá rồi, không hút nữa, cảm ơn.”

“Cai rồi à?” Anh trai có chút tiếc nuối bỏ điếu thuốc lại vào hộp, “Bữa trước tôi còn thấy cậu…”

“Ấy!” Lộ Sơ Dương cuống quýt cắt ngang lời bốc phốt của anh trai, “Sau bữa đó là tôi cai rồi, hút thuốc không tốt, hại phổi, đúng chứ bác sĩ Tiểu Bạch.”

“Đúng vậy.” Bạch Thiều đưa cho Lộ Sơ Dương một bát chè đậu xanh ngọt, “Nên bỏ khi còn chưa muộn, trong phòng bệnh của tôi có nằm năm, sáu bệnh nhân ung thư phổi thời kì cuối, sống không được hơn ba tháng.”

Lộ Sơ Dương gật đầu như giã tỏi: “Phải đó phải đó.”

Anh trai nhìn Lộ Sơ Dương đang ân cần, rồi lại nhìn Bạch Thiều đang bình tĩnh ăn chè, điếu thuốc đang ngậm còn chưa kịp rít hơi thứ hai, thế là anh trai cũng hậm hực nhấn tắt cây thuốc lá mới hút dang dở, nói: “Mấy cậu không hút, vậy thì tôi cũng không hút.”

Bà xã nhìn hành vi như con nít của anh trai, che miệng cười không ngừng.

Bạch Thiều thấy Lộ Sơ Dương mãi nướng, không lo ăn, anh bèn xung phong đảm nhận chuyện nướng thịt, Lộ Sơ Dương nhường chỗ, đứng bên cạnh xem Bạch Thiều, hắn vặn nút giảm nhiệt, chỉ sợ lửa không cẩn thận bén vào tay trái được băng vải của bác sĩ.

Anh trai hàng xóm và bà xã đã trở lại phòng khách, ngoài ban công chỉ còn hai người Bạch Thiều cùng Lộ Sơ Dương, anh cúi tầm mắt xuống chăm chú lật xiên thịt, mùi thơm bốc lên, anh hỏi: “Sao lại nghĩ đến chuyện cai thuốc lá?”

“Vốn cũng không thường hút.” Lộ Sơ Dương nói, “Những lúc quá áp lực thì tôi có hút một điếu, lần trước lỡ hút hơi nhiều, bị anh trai hàng xóm thấy được.”

“Giải tỏa áp lực vẫn cần thiết, nhưng có thể thay bằng một phương pháp khác.”

“Ví dụ như?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Anh giảm căng thẳng bằng cách nào.”



“Dắt chó đi dạo.” Bạch Thiều nói, “Có mấy lần dắt Bánh Bao nhiều quá đến nỗi nó sợ, chui vào dưới ghế sô pha kháng nghị.”

“Chú chó tội nghiệp.” Lộ Sơ Dương nói, “Vậy lúc tôi bị áp lực, có thể tìm anh đi dạo không?” Hắn ngồi trên cái ghế đẩu xếp, hai tay chống cằm nhìn Bạch Thiều, làm bộ như mình là một đóa hoa nở rộ vào mùa xuân.

“Giả vờ làm một cậu bé cái gì.” Bạch Thiều không nhịn được bật cười, “Dĩ nhiên có thể.”

Lộ Sơ Dương cười theo, trông đầy ngốc nghếch.

Cuối cùng cũng ăn gần hết xiên nướng, Bạch Thiều bỏ đồ còn dư vào trong tủ lạnh, chỉ vào cái bếp hỏi: “Còn cái này dọn làm sao?”

“Để vậy là được, ngày mai có dì giúp việc đến xử lý.” Lộ Sơ Dương nói, hắn đứng lên, bất ngờ bị Bạch Thiều đột nhiên lại gần làm cho giật mình, Bạch Thiều duỗi tay cởi cái tạp dề trên người Lộ Sơ Dương, khoảng cách của cả hai thật gần, Bạch Thiều thừa nhận anh chính là cố ý dọa hắn, tầm mắt anh lạnh nhạt, nhưng động tác lại thân mật, khiến Lộ Sơ Dương hoảng đến nỗi cơ bắp cứng đờ, lỗ tai đỏ chót, ánh mắt lửng lơ.

“Tạp dề cũng để ở đây đi, cho dì giúp việc giặt sạch.” Bạch Thiều nói, lòng bàn tay vừa ấm vừa lạnh cọ qua sau gáy của đối phương, cái chạm trong nháy mắt ấy khiến Lộ Sơ Dương không ngừng xao động tâm ý, Bạch Thiều lùi về sau một bước, treo tạp dề cạnh bếp, sắc mặt vẫn như bình thường, tựa như những gì ám muội ban nãy chỉ là cảnh trong mơ của Lộ Sơ Dương.

Trong quả tim của Lộ Sơ Dương hệt như có một chú mèo, không ngừng gãi vào màng tim của hắn, Lộ Sơ Dương đoán không ra liệu rốt cuộc bác sĩ có thích hắn hay không, hoặc đó chỉ là do hắn tưởng tượng quá nhiều.

“Đi thôi.” Bạch Thiều nói.

“Ồ ồ.” Lộ Sơ Dương đi theo Bạch Thiều trở vô phòng khách, hắn hỏi, “Chơi game không?”

“Ừm.” Bạch Thiều bước vào phòng chiếu phim, ngồi trên sô pha.

Lộ Sơ Dương ngồi xếp bằng trên sàn nhà, tìm một hộp đĩa game cắm vào máy, rồi đi tới ngồi xuống cạnh Bạch Thiều, đưa cho anh một cái tay cầm, hướng dẫn bác sĩ cách sử dụng: “Trên dưới trái phải là điều khiển phương hướng, cái này là rồ ga, cái này là thắng lại.”

Bạch Thiều lướt qua lướt lại kho xe, hình ảnh dừng lại ở một chiếc Lamborghini Gallardo màu vàng, anh hỏi, “Xe của cậu là chiếc này à?”

“Phải.” Lộ Sơ Dương gật đầu.

“Tôi chọn chiếc này.” Bạch Thiều ấn nút xác nhận, anh nói một cách nghiêm túc, “Tôi thích chiếc này, có khí chất giống như cậu vậy đấy.”

Cái não của Lộ Sơ Dương đơ như cây cơ, đứng hình không lên tiếng thật lâu, mãi cho đến khi chơi xong một ván, xếp hạng của hắn vô cùng te tua, nhưng trên mặt thì lại cười toe toét một cách lạ thường. Hắn bỏ tay cầm xuống, che mặt, phát ra tiếng “he he” liên tiếp đầy kỳ dị.

Bạch Thiều cũng hài lòng liếc xéo Lộ Sơ Dương đang mất kiểm soát cảm xúc, nếu bàn về kỹ thuật thả thính, thì trình của anh vẫn xịn hơn hắn một bậc.

Editor lảm nhảm: Bác sĩ Tiểu Bạch ao chình đạo diễn Lộ rồi, đạo diễn Lộ mau mau tỉnh lại đê!



------oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv