Cuối cùng Bạch Dịch và đội của hắn cũng không đi, vẫn kiên trì đi theo phía sau đội Hạ Chí, hoàn toàn muốn đội của Hạ Chí mở đường. Liên Hoa biết được liền bĩu môi, thằng này đúng là rất biết lợi dụng nguồn lực có sẵn, nhưng không có tý phong độ nào.
Không thèm chú ý tới thằng đấy nữa, Liên Hoa bắt đầu tìm kiếm giò heo trong đám người, giò heo rất dễ nhìn, làm sao lại phân tâm đi suy xét chuyện người khác?
Nếu muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm được cái dạ dày! Liên Hoa xách mông đi tìm dì Lý.
“Dì Lý!” Liên Hoa trưng ra nụ cười tươi rói.
“Tiểu Hoa! Đến đây, đến đây, dì Lý cho con cái này ăn.” Dì Lý từ ái kéo tay Liên Hoa, đang muốn kéo hắn vào lều của đội hậu cần. Liên Hoa liền vội vàng kéo dì Lý lại: “Dì Lý.” Liên Hoa gãi gãi đầu “Hì hì, con muốn làm một ít đồ ăn mà anh Chí thích, dì có thể nói cho con biết ảnh thích ăn cái gì không? Khẩu vị ra sao?” Nói xong còn dùng ánh mắt lấp lánh chờ mong nhìn.
“Ra là vậy!” Dì Lý thấy hai mắt Liên Hoa thì càng thêm nhu hòa: “Thiếu gia thích ăn chua ăn ngọt, lạt cũng thích, nhưng không thể quá mặn, thiếu gia không thích ăn rau cần với rau thơm, thích ăn nấm nhất, nhất là nấm kim châm, trước kia cậu ấy thích nhất là đến các quầy hàng ăn nấm kim châm nướng, khi đó thiếu gia thật sự rất thân thiện…” Dì Lý lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn chuyện cũ của thiếu gia nhà bọn họ, Liên Hoa nghe say mê.
Thì ra giò heo cũng thích mấy quán ăn ven đường! Hắn còn tưởng rằng giò heo sinh ra chỉ biết đi nhà hàng cao cấp, sẽ không đặt chân tới những nơi ồn ào lại hỗn loạn như vậy! Thì ra giò heo cũng sẽ kén ăn, thức ăn có rau thơm là tuyệt đối không đụng tới. Thì ra giò heo trước đây còn bắt sâu bỏ vào quần áo anh hai mình, sau đó bị đánh mông. Hơn nữa, giò heo còn thích ăn nấm nhất! Trách không được mỗi lần Liên Hoa đưa nấm nướng muối cho giò heo, giò heo luôn nhận hết. Không bao lâu, Liên Hoa liền biết được không ít chuyện trước đây của Hạ Chí.
“Anh Chí trước đây và hiện tại một chút cũng không giống nhau.” Liên Hoa so sánh giò heo trong lời dì Lý nói với giò heo hiện tại hoàn toàn là hai cá nhân đối lập, trong đầu không khỏi ảo tưởng ra một Hạ Chí non nớt, nhu hòa đáng yêu, ngẫm lại mà phải chảy nước miếng (ˉ﹃ˉ).
“Hừ.” Lý thẩm đột nhiên nóng nảy: “Nếu không phải vì tên Bạch gia đại thiếu gia kia, thiếu gia cũng sẽ không rời khỏi Hạ gia mà đến S thị! Cũng sẽ không cãi nhau với lão gia và phu nhân. Dì lúc trước cảm thấy Bạch đại thiếu gia không đáng tin, nhưng thiếu gia lại thích hắn, còn náo loạn với người trong nhà, đến bây giờ đã nhiều năm không về. Người Bạch gia đều không phải thứ tốt gì! Bất quá may mà hiện tại thiếu gia đã hiểu ra, cũng phân rõ giới hạn với Bạch đại thiếu, thật sự quá tốt.”
Liên Hoa có chút lúng túng, bởi vì vỏ ngoài của hắn hiện tại cũng là người Bạch gia.
Dì Lý giống như nhớ đến chuyện gì, vỗ vỗ vai Liên Hoa: “Đương nhiên, không bao gồm Tiểu Hoa!” Dì Lý dỗ hắn y như dỗ con nít.
Liên Hoa vội vàng nói lảng sang chuyện khác, hỏi làm cơm thế nào? Lúc trước hắn là một thằng đàn ông sống đơn độc, nấu mì sợi gói sủi cảo còn phải học dài dài, bất quá hắn cũng không phải người không phân biệt nổi đường với muối, được dì Lý chỉ dẫn, cách ướp gia vị để nướng đơn giản nhất cũng làm không tồi. Ban đầu hắn chỉ biết nướng chín rồi rắc muối lên, thì ra một món ăn đơn giản thôi cũng cần phải có kỹ xảo, ừm, nấu nướng là một môn học cao thâm.
Liên Ngọc cống hiến nấm kim châm có chứa năng lượng, trước kia hắn ngại loại nấm này quá nhỏ, không có người muốn mua, cho nên không kêu Liên Ngọc sinh loại này, hiện tại có thể suy xét nhiều một ít, dù sao cũng là cho người của mình ăn, thêm chút năng lượng lại càng mỹ vị. Giò heo có linh tuyền, cũng sẽ không hiếm lạ gì thứ năng lượng này, dùng để bổ sung mùi vị là không thể tốt hơn.
Liên Hoa dựa theo cách làm dì Lý hướng dẫn loay hoay ở đội hậu cần bắt đầu nướng nấm, còn bỏ thêm cả gia vị bí mật tự chế của dì Lý, quả nhiên so với lúc đầu Liên Hoa làm ăn ngon hơn. Dì Lý chỉ đạo vài lần rồi thôi, còn lại Liên Hoa tự mình động thủ. Hắn dùng rất nhiều tinh hạch để đối với gia vị của dì Lý, đều là thứ tốt. Đội Bọn họ cho phép mua bán tinh hạch. Về phần làm thí nghiệm nướng ra một đống sản phẩm thất bại, đều không có thêm năng lượng, Liên Hoa tự nhận là thất bại, nhưng đám đàn ông bu xung quanh đều nhìn đến chảy nước miếng. Liên Hoa vì thế vung tay lên, cho bọn họ lấy ăn.
“Anh Liên, hôm nay anh thật hào phóng! Bình thường rau dưa có thể giảm giá chút không?” Alvin mặt dày mày dạn nói ra ám chỉ của mọi người.
Liên Hoa nghiêng mắt nhìn Alvin, lại nhìn nhìn đám đàn ông đứng phía sau, lại vung tay lên, một đống rau dưa chỉnh tề xuống hiện trên đất: “Hôm nay miễn phí bao nhiêu đó…” Cả lũ đều kích động: “Ngày mai vẫn là giá gốc! Tới sớm thì còn hàng!” Nói xong liền mang theo sản phẩm thành công đi mất.
“Anh Liên, không thể như vậy!” Alvin thét chói tai: “Chờ chờ! Đừng có lấy hết, chừa vài cọng rau cho tôi chứ!!”
Liên Hoa dùng một phiến lá lớn đựng nấm nướng, lại trộn một ít rau xà lách, cà chua để ăn kèm, cực kỳ hưng phấn mà chạy đến lều của Hạ Chí.
Hạ Chí đang tu luyện, làm một thủ lĩnh, hắn nhất định phải bảo trì thực lực dẫn đầu tuyệt đối, khi Liên Hoa tiến vào hắn cũng cảm ứng được, bất quá vẫn không dừng lại.
Liên Hoa biết thời điểm Hạ Chí tu luyện đặc biệt không thể cắt ngang, hắn bèn để phiến lá đựng nấm nướng qua một bên, rồi ngồi xếp bằng đối diện Hạ Chí. Haizzz, giò heo càng nhìn càng thấy đẹp, Liên Hoa nhịn không được dịch mông về phía Hạ Chí, nhìn trong chốc lát, lại nhịn không được lết tới gần. Lê lết đến khi khoảng cách giữa bọn họ trong lúc đó cơ hồ chỉ cách một cái nắm tay, gương mặt song song với Hạ Chí mới cảm thấy mỹ mãn mà dừng.
Chời ơi, còn ngửi được mùi hương trên người giò heo nữa, Liên Hoa lặng lẽ hít sâu một hơi, thỏa mãn nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện, hắn cũng không muốn bị giò heo bỏ xa, chuyện hôm nay đối với hắn cũng là một đả kích. Còn muốn giò heo tới cứu hắn! Thực không xứng là một người đàn ông đích thực, sao lại có thể để cho vợ mình tới cứu chứ? Liên Hoa lại suy nghĩ quá nhiều.
Thời điểm Liên Hoa mở mắt ra, Hạ Chí đã không có ở bên cạnh, Liên Hoa cả kinh, Ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện giò heo đã ngồi trên đệm, chuẩn bị ngủ. Mặc dù nói người tu chân không cần ngủ, nhưng Hạ Chí không thích vứt bỏ thói quen này.
Liên Hoa nhìn nấm nướng được đặt ở một bên, phiến lá lớn đã bị xốc lên, bên trong cũng không còn gì, chỉ còn mấy cây tre dùng để xiên nấm, hắn nhịn không được cười sáng lạn.
“Anh Chí, nấm nướng thế nào? Ngon hông?” Liên Hoa ngốc hề hề tới gần Hạ Chí, khuôn mặt rám nắng đen đen còn hơi hồng lên. Má ơi, giò heo ăn nấm nướng tình yêu của tui! Thật hạnh phúc.
Hạ Chí nhìn bộ dạng ngu ngốc của Liên Hoa, vẫn nể tình nói một câu: “Ăn được.”
Liên Hoa cười càng thêm sáng lạn: “Vậy về sau em làm cho anh ăn nữa nha, được không? Nhất định so với hôm nay làm càng ngon hơn, hơn nữa em còn có rất nhiều rất nhiều nấm, đủ loại, cho anh chọn, nấm kim châm cũng tuyệt đối ngon hơn so với bình thường!” Liên Hoa khẩn cấp bắt đầu khoe ra đẳng cấp tư bản của mình, giò heo em mau nhìn xem, anh đủ tư bản chưa, có tiền nè [tinh hạch], có quyền nè [dị năng], có xe? Có phòng?[ở cứ điểm YN]có cả đàn em nữa! Còn không mau mau tranh thủ gả cho anh?
“Làm sao cậu biết tôi thích ăn nấm?” Hạ Chí nhướng mày, hỏi một câu.
Liên Hoa: “…” Anh nói là dì Lý kể cho có được không? Còn biết được không ít chuyện xấu lúc nhỏ của em, ách, anh hoài nghi không bị diệt khẩu mới là lạ!
“À thì… Em đoán!” Liên Hoa nói như đinh đóng cột, đánh chết cũng không thể nói ra sự thật! Dì Lý, dì tuyệt đối phải giữ kín bí mật này!
“Phải không?” Hạ Chí một chút cũng không tin.
“Anh Chí, anh đừng quản người ta làm sao mà biết được, dù sao người ta cũng biết rồi…” Liên Hoa tranh thủ kéo tay áo Hạ Chí, lắc lắc, sử dụng tuyệt kỹ tất sát của Bạch Liên Hoa —- trưng ra vẻ mặt làm nũng chớp chớp hai mắt.
Có lẽ Liên Hoa trước kia dùng chiêu này thì có thể có vài phần đáng yêu, vài phần cảnh đẹp ý vui, nhưng hắn lại quên, hắn hiện tại đã là một tên đàn ông thô thô! -_-/// đen thùi lùi còn chưa tính, thân cao không kém Hạ Chí là bao, gần đây sức ăn lớn, thân thể cũng to ra, hiện tại làm ra cái vẻ mặt lúc trước của Bạch Liên Hoa? Loại thần thái này, trực tiếp khiến Hạ Chí —— ghê tởm phát ói.
Hạ Chí ghét bỏ đẩy Liên Hoa qua một bên, nhíu mày nói: “Cậu đừng có trưng cái bản mặt đó ra, nhìn mà cả người không thoải mái.” Vì cho thấy độ chân thật của lời này, Hạ Chí còn rùng mình sau đó sờ sờ hai cánh tay đã nổi đầy da gà.
Liên Hoa: “…” Được lắm… đả kích thật nhẹ nhàng mà! Liên Hoa trong nháy mắt héo rũ.
Tuy rằng đả kích người ta, nhưng Hạ Chí cũng không hỏi tiếp vấn đề vừa rồi. Để an ủi Liên Hoa giống như mới từ trên trời rơi xuống, Hạ Chí chủ động nói: “Lần sau có thể làm canh.”
Canh? Liên Hoa lại khôi phục ý chí chiến đấu, bắt đầu hỏi han khẩu vị ăn cơm của Hạ Chí. Tuy rằng dì Lý đã nói cho hắn biết, nhưng Liên Hoa vẫn muốn nghe Hạ Chí chính miệng nói ra.
Hạ Chí nhìn Liên Hoa một cái, bắt đầu nghĩ xem hắn rốt cuộc thích cái gì, ghét cái gì, bản thân hắn vốn đối với phương diện này không có quá nhiều chú trọng, nghĩ nghĩ một chút liền thuận miệng nói vài thứ.
“Anh Chí, anh còn thích ăn cái gì? Em làm cho anh ăn!” Ha ha! Nhìn xem hiệu quả của nấm nướng thật tốt!
“Tạm thời thì nhiêu đó đi!”
Hạ Chí một chút cũng không chú ý tới thái độ của mình đối với Liên Hoa đã thay đổi rất nhiều, hồi trước làm gì có nhiều kiên nhẫn mà trả lời những vấn đề vô dụng như vậy?
Liên Hoa cũng không phát hiện, hiện tại lòng hắn tràn đầy niềm vui vì rốt cục đã có thể kéo gần khoảng cách với giò heo, tâm tình cao hứng đến mức hận không thể bay lên trời.
“Anh Chí, tối nay em ngủ chỗ nào?” Sau khi trò chuyện với Hạ Chí vài giờ, Liên Hoa có chút mệt, hắn sẽ không nói hắn cố ý lựa giờ chiều tối mới mang nấm đến cho Hạ Chí đâu! Hắn không muốn còn phải ra ngoài dựng lều.
Hạ Chí nhìn Liên Hoa chăm chú, Liên Hoa chột dạ cúi đầu.
“Ở trong này đi!” Hạ Chí lấy chăn nệm trong không gian ra cho Liên Hoa, Liên Hoa nhận chăn, lặng lẽ ở phía sau giơ ngón tay cái lên.
Lều của Hạ Chí là loại lớn dành cho nhiều người, nhiều thêm một tên Liên Hoa cũng không chật. Cả đội vì lấy vật tư trong hang của dây thường xuân biến dị nên không rời khỏi đây, mà đóng quân ngay tại chỗ. Bạch Dịch chọn một phần vật tư rồi mang người tìm một gian phòng sạch sẽ trong trấn mà ở, Hạ Chí không muốn thấy hắn, vậy hắn cứ đi theo phía sau là được.
Hạ Chí nằm xuống giường của mình, Liên Hoa chậm rãi đến gần, đem chăn nệm bày ra bên cạnh Hạ Chí, thấy Hạ Chí không tỏ vẻ cự tuyệt, lại dịch chăn qua bên hắn một chút, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống, nghiêng người nhìn sườn mặt Hạ Chí.
Hạ Chí không quản Liên Hoa, ngủ, Liên Hoa nhìn trong chốc lát, cũng ngủ.
Xác định chủ nhân thật sự đang ngủ, Liên Ngọc lặng lẽ nhảy ra từ trong túi Liên Hoa. Liên Hoa lúc ngủ cơ bản không có thoát y, cho nên muốn chuồn ra rất không dễ dàng.
Liên Ngọc nhẹ nhàng mở ra khóa kéo của lều, mở ra cái lỗ nhỏ liền chui ra ngoài. Mí mắt Hạ Chí giật giật, không quản Liên Ngọc, lật người tiếp tục ngủ.
“Đại Bạch, Đại Bạch, tui tới tìm cậu chơi nè!” Liên Ngọc hưng phấn nhảy đến nhảy đi. Đại Bạch nằm ở ngoài lều Hạ Chí, nó phụ trách gác đêm.
“Ngao ngao…” Đại Bạch gầm nhẹ.
“Yên tâm, tui trốn ra đó!” Liên Ngọc nhảy lên đầu Đại Bạch.
“Ngao…”
“Chủ nhân không cho tui chơi với cậu, bất quá, không sao, tui thích chơi với cậu!”
“Ngao…”
“Về sau tui chỉ có thể vụng trộm đi chơi với cậu thui, không thể quang minh chính đại nữa.”
“Ngao ngao…”
“Không được nói chủ nhân tui nói bậy, bằng không tui giận. Không đi chơi với cậu nữa!”
“Ngao ~ “
“Biết sai là tốt, người ta rộng lượng tha thứ cho cậu!”