*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Em cũng thích anh, anh Chí.”
“Phía trước có trạm xăng! Dưới đường cao tốc còn có một trấn nhỏ, chúng ta vừa lúc có thể bổ sung một chút.” Ngay lúc Liên Hoa ngồi xe mà mông không yên, nhích tới nhích lui, tên tri thức rốt cục nói ra một tin tức tốt. Bọn họ đã liên tục chạy hơn mười giờ, ăn uống đều ở trên xe, Liên Ngọc kêu thảm thiết trong đầu Liên Hoa liên tục, bảo muốn được giải phóng.
“Hai người dẫn những người còn lại đi trạm xăng, tôi cùng Tiểu Bạch đi trấn trên xem tình hình trước.” Hạ Chí nghĩ nghĩ, quyết định ổn thỏa mọi việc.
Liên Hoa: “…”
Thì ra anh mày đã từ Bạch tiểu thiếu gia Bạch Liên Hoa tiến hóa thành Tiểu Hoa và Tiểu Bạch sao? Có người ngoài thì gọi là Tiểu Hoa, không có người ngoài thì gọi là Tiểu Bạch! Có cần phải rõ ràng như vậy không?
“Anh Chí, anh vẫn trực tiếp gọi em là Liên Hoa đi! Gọi Tiểu Bạch còn tưởng là anh em thất lạc của Đại Bạch ấy.” Liên Hoa yếu ớt nói.
Hạ Chí nhìn bản mặt Liên Hoa ngu si y chang Đại Bạch, chỉ tiếng hừ một tiếng.
“Đi thôi.” Hạ Chí bước xuống xe trước.
“Chờ em với!” Liên Hoa vội vàng đuổi theo, có thể ra ngoài thông khí, cũng không tồi. Sờ sờ súng lục vắt bên trái, lại sờ sờ đường đao vắt bên phải, Liên Hoa nhất thời rất có dũng khí.
Đuổi kịp bước chân giò heo, Liên Ngọc đã nhảy xuống mặt đất rồi chạy đi, Liên Hoa muốn dặn nó một câu đừng chạy xa quá cũng không kịp. Đại Bạch cũng chậm rì rì ra ngoài săn thức ăn, hình thể nó to lớn, ăn rất nhiều, đội của giò heo căn bản nuôi không nổi nó, chỉ có thể tự cấp tự túc.
Trấn nhỏ cách đây không xa, Liên Hoa và Hạ Chí đi mấy phút đồng hồ là tới.
Tiến vào trấn, Liên Hoa đánh cái hắt xì: “Ắt xì!” Âm thanh vang dội.
Liên Hoa: “…”
Toàn bộ trấn nhỏ đều là âm vang vọng của Liên Hoa, đủ khủng bố! Liên Hoa cảm thấy có chút sợ hãi, mao cốt tủng nhiên*. Toàn bộ thôn trấn đều cực kỳ vắng vẻ, không có tang thi, cũng không có người sống sót. Liên Hoa rút đường đao ra nắm trong tay, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
(*Mao cốt tủng nhiên: K hiếp đảm kinh hồn, lông tóc dựng đứng.)
“Anh Chí, chúng ta cùng đi thôi, nơi này có gì đó không đúng.” Liên Hoa đi đến bên người Hạ Chí, cùng hắn sóng vai.
“Ừ, cẩn thận một chút, theo lý thuyết, nơi này gần đường cao tốc như vậy, hẳn là có không ít người ở đây nghỉ ngơi mới đúng, không có tang thi không nói, có thể đã bị thanh lý sạch sẽ, nhưng nếu không có người thì không thể nào.” Hạ Chí bắt đầu cảnh giác.
“Ừm!” Liên Hoa lặng lẽ dùng tay trái nắm vạt áo Hạ Chí, ≧﹏≦, giò heo không có gạt hắn ra, ôi chao! Liên Hoa nhộn nhạo trong lòng.
Hạ Chí nhìn lướt qua bộ dạng ngu si của Liên Hoa, cũng chỉ hừ một tiếng trong lòng, mặc kệ cho hắn lôi lôi kéo kéo. Liên Hoa cảm thấy có giò heo trong tay, thiên hạ đều là của hắn! Anh mày cái gì cũng không sợ, yêu ma quỷ quái, cút hết đi.
Tìm một siêu thị, Liên Hoa kinh ngạc phát hiện, vật tư bên trong gì vẫn còn nguyên, không thiếu thứ gì. Liên Hoa có chút ngây người, nhưng hắn cũng ý thức được chuyện này tuyệt đối không bình thường.
“Anh Chí…” Liên Hoa nhìn Hạ Chí.
Hạ Chí nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Trước tiên lấy đồ vật, có cái gì cứ chờ xuất hiện rồi nói sau.” Nói xong liền vung tay lên, vật tư trên một loạt kệ đều không còn.
Liên Hoa sửng sốt, cũng bắt đầu tìm túi to túi nhỏ trong siêu thị, liều mạng nhét đầy đồ vật.
Hạ Chí thu hết hai phần ba, Liên Hoa đã gom được hai cái bao tải lớn.
Hạ Chí nghĩ nghĩ, đi qua nhận lấy một cái bao tải, tự mình khiêng.
T^T Giò heo, cậu đây là vì anh sao? Anh cảm động quá! Liên Hoa nguẩy nguẩy mông đi khiêng một cái bao tải khác, đi ra ngoài.
‘Bốp!’ Liên Hoa đập mặt lên một bức tường thịt, xoa mũi lui về phía sau hai bước, “Anh Chí, sao anh không đi tiếp?”
“Tôi nghĩ, chúng ta đại khái có phiền toái.” Hạ Chí chỉ chỉ ngoài cửa. Liên Hoa vươn đầu nhìn, = m =, khu phố không thấy đâu nữa! Ngoài cửa siêu thị là một mảnh sương mù trắng xoá.
“Hiện… Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Liên Hoa nhỏ giọng hỏi, đậu má anh đây cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến mấy loại chuyện thần kỳ này, tuy rằng đã đánh với tang thi biến dị thú, thời tiết kỳ lạ lại không gặp phải, tâm Liên Hoa có chút hoảng, bất quá, nghĩ đến giò heo cũng ở bên cạnh, liền an tâm, không có gì mà giò heo không giải quyết được, phải tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của giò heo.
“Đi thôi, trước tiên xem thử có thể ra ngoài hay không.” Hạ Chí quyết định đi ra ngoài.
“Chờ chút!” Trong tay Liên Hoa thả ra một sợi dây leo, cột hắn và giò heo lại với nhau: “Em sợ lạc, nếu làm hại anh Chí còn phải trở lại tìm em, như vậy thật có lỗi.” Liên Hoa trơ mặt nói.
“Đi thôi.” Hạ Chí nhìn hắn ba phút, Liên Hoa muốn nhũn cả chân, rốt cục cũng lên tiếng. Lắc lắc cánh tay trái bị Liên Hoa cột lại, phát hiện không bị vướng víu.
Bọn họ đi nửa giờ trong sương mù dày đặc, Liên Hoa chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, bước chân cũng dần dần không động nổi nữa: “Anh Chí, em mệt quá! Có thể nghỉ ngơi một chút không?” Liên Hoa thở dốc hỏi.
“Đi tới phía trước một chút rồi nghỉ ngơi.” Hạ Chí trực tiếp dùng dây leo kéo Liên Hoa đi, Liên Hoa đành phải đuổi kịp.
Lại nửa giờ trôi qua, Liên Hoa chỉ cảm thấy thân thể mình như đeo chì, không còn nặng nề bình thường nữa rồi, mồ hôi chảy như mưa, khiêng bao tải đã sớm bị hắn ném xuống, hắn sắp đi không nổi, nếu không phải Hạ Chí thường xuyên kéo hắn, hắn đã có thể trực tiếp nằm xuống rồi.
Hạ Chí ném bao tải vào không gian, lau mồ hôi, tuy rằng thân thể hắn so với tên ngu ngốc này cường tráng hơn một ít, nhưng vẫn có chút chịu không nổi. Thấy tên ngu ngốc thật sự đi không nổi nữa, Hạ Chí quyết định nghỉ ngơi một chút.
“Anh Chí, bên kia có một tòa nhà.” Liên Hoa kinh hỉ chỉ vào một chỗ phía trước, ở một nơi mờ mịt không nhìn rõ vật gì, quả thực tựa như lưu lạc trên biển thấy ngọn hải đăng, Liên Hoa cảm thấy bản thân như được tiếp thêm khí lực.
“Vậy đi vào trong đó nghỉ ngơi đi!” Hạ Chí kéo Liên Hoa tiếp tục đi về phía trước.
Liên Hoa cứ nhìn chăm chăm vào cái toàn nhà hận không thể lập tức mọc cánh bay tới đó, nhưng hắn quá mệt, cũng chỉ có thể lê lếch thật chậm đi qua.
“Nhìn thật quen mắt.” Liên Hoa nhìn tòa nhà kia mà trợn mắt há hốc mồm. Này không phải chính là siêu thị bọn họ mới vừa rời đi sao? Trước mắt Liên Hoa nhất thời tối thui, thiếu chút nữa té sấp. Đậu má, đi mệt muốn chết, vậy mà lại vòng về điểm ban đầu! Đây là cái địa phương quỷ quái gì vậy?!
“Anh Chí, chúng ta gặp phải quỷ dựng tường* với quỷ áp thân* rồi sao?” Liên Hoa mặt như đưa tang, hữu khí vô lực nói.
(*Quỷ dựng tường: Là hiện tượng đi hoài đi mãi mà không tới, thậm chí còn quay về điểm ban đầu. Người ta còn thường nói đó là bị quỷ dắt đi.
Quỷ áp thân: Kiểu như bóng đè, Anh Liên lúc nãy đi cứ thấy người nặng như chì á.)
“Đi vào nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã.” Hạ Chí kéo Liên Hoa vào siêu thị, bên trong quả nhiên giống như thời điểm bọn họ rời đi. Vào bên trong, Liên Hoa liền cảm thấy áp lực trên người đột nhiên tiêu thất, ngồi dưới đất thở phì phò.
Bụng cũng kêu đói, Liên Hoa quyết định không quản nhiều như vậy nữa, trước tiên bò đến một cái kệ cầm chân gà được đóng gói xé ra ăn, lại lấy ra một hạt giống, đẩy nhanh tăng trưởng thành một cây cà chua, trên cây có khoảng bốn năm trái cà, Liên Hoa bứt một trái ăn.
Hạ Chí ở bên cạnh hắn cũng thuận tay cầm một hộp đồ hộp, lại sờ soạng qua phía cây cà chua của Liên Hoa, ngồi xuống, tư thái tao nhã nhanh chóng dùng cơm. Hôm nay thật đúng là chật vật!
Liên Hoa ăn no, dùng Thủy cầu rửa tay rửa miệng, sau đó ôm bụng thoải mái nằm trên đất. Cơm nước xong còn cần tiêu hóa một chút.
Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ Chí quyết định vẫn muốn ra ngoài nhìn một cái: “Chúng ta có khả năng đã lọt một không gian hoặc kết giới, trận pháp nào đó. Cậu thử gọi con nấm ngu xuẩn xem được không?” Liên Hoa thử gọi đầu nấm đáng khinh, một tiếng đáp lại cũng không có. 〒_〒 vì thế lắc đầu với Hạ Chí.
Trong đầu Liên Hoa hiện tại chỉ có ba chữ —— thật huyền huyễn! Anh Liên đây cho tới bây giờ chưa từng trải qua chuyện nào thần kỳ như vậy.
“Hoặc là, có cái gì đó cấp bậc cao hơn so với chúng ta cố ý khống chế.” Hạ Chí tiếp tục nói. Liên Hoa càng thêm khẩn trương, nhìn đông nhìn tây, sợ tiếp theo từ nơi nào đó sẽ nhảy ra một con sói ăn thịt người! Thấy ghê quá, muốn lăn qua ôm Hạ Chí, lại bị Hạ Chí ghét bỏ đẩy ra.
“Bẩn muốn chết!” Hạ Chí nhíu mày.
Liên Hoa: “…” Trái tim thủy tinh vỡ vụn.
Cốt truyện đã giống như ngựa hoang thoát dây cương, một đi không trở về, Liên Hoa cũng không nhớ rõ giò heo có từng bị vây khốn như vậy hay không, hắn chỉ có thể yên lặng.
“Tôi ra ngoài xem, siêu thị này hiện tại là nơi duy nhất an toàn, cậu ở trong này đi.” Cuối cùng, Hạ Chí lại bỏ thêm một câu: “Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại đón cậu.”
Liên Hoa còn có thể nói cái gì đây? Hắn ra ngoài cũng chỉ có thể làm vướng chân giò heo, rõ ràng đã thăng cấp thành ‘anh Liên’, nhưng vẫn là vật cản trở! Liên Hoa có chút thương tâm.
Hạ Chí đi ra ngoài, Liên Hoa dùng dây leo bọc cho mình một lớp vỏ thật dày, hắn cảm thấy cái dạng này an toàn hơn một ít, giò heo ơi giò heo, cậu phải nhanh nhanh trở về đón anh! 〒_〒
Liên Hoa mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sau đó Liên Hoa bị cái gì đó đá tỉnh, hắn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Liên Hoa, tôi đến đón cậu đây, cất đám dây leo của cậu đi.” Liên Hoa vui vẻ, giọng của giò heo, tranh thủ cất dây leo đi. Hạ Chí quả nhiên đứng ở bên ngoài, chỉ là trên người có chút chật vật. Trên mặt có vài vết máu, quần áo cũng rách không ít.
“Anh Chí, bên ngoài thế nào? Có tìm được đường ra không?”
“Đương nhiên tìm được, cậu đi theo tôi.” Hạ Chí cười ôn nhu với Liên Hoa, Liên Hoa nhất thời ngây người.
“Anh Chí…” Liên Hoa nhỏ giọng gọi.
“Đứa nhỏ ngốc!” Hạ Chí thân thiết vỗ vỗ đầu Liên Hoa, dắt tay hắn, thuận tay lấy đi đường đao Liên Hoa vẫn nắm trong tay: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong, kéo Liên Hoa ra bên ngoài.
Liên Hoa nghiêng ngả lảo đảo bị lôi đi, được giò heo đối đãi ôn nhu như thế, Liên Hoa có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Bên ngoài siêu thị quả nhiên không còn sương trắng, xuất hiện khu phố cũ.
“Tôi đã giải trừ nguy hiểm rồi, yên tâm đi!” Hạ Chí mỉm cười nói với Liên Hoa.
“Ừm…” Liên Hoa chỉ có thể gật đầu.
Liên Hoa bị Hạ Chí lôi đi một đoạn đường thật dài, đi vào một ngôi nhà nhỏ xinh trước mặt:”Cậu xem, đây là nhà của chúng ta, thích không?”
Liên Hoa ngây ngốc nhìn căn nhà nhỏ, sân vườn quen thuộc, trước cửa có cây nho, dưới giàn nho là một mảnh râm mát, bên cạnh còn có mấy cây hoa hướng dương, hoa vàng rực rỡ.
“Thích không?” Hạ Chí nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Liên Hoa.
“Thích…” Liên Hoa ngơ ngác trả lời, lại rơi lệ.
“Ai nha, Tiểu Hoa, con đã về rồi, mau vào, hôm nay mẹ làm chân gà ngũ vị cho con, chờ ba con về là có thể ăn cơm rồi.” Một người phụ nữ mỹ mạo mặc tạp dề đứng ở cửa, ôn nhu cười với hắn.
“Anh hai, đến chơi với em!” Dưới giàn nho lại có nhiều thêm một thằng nhóc mười ba tuổi đáng yêu, mặc bộ đồ vàng nhạt có hình con vịt nhỏ. Thằng nhóc chạy tới, kéo tay Liên Hoa, làm nũng nói: “Anh hai, chơi với em đi.”
“Ừ.” Liên Hoa cùng thằng nhóc chơi trốn tìm dưới giàn nho trong chốc lát. Hạ Chí chỉ đứng bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn.
Hồi lâu sau, một người đàn ông trung niên tiến vào, tuy rằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng khi thấy Liên Hoa và thằng nhóc nọ, biểu tình lại thập phần ôn nhu.
“Ông xã, anh về rồi, mau gọi bọn nhỏ vào ăn cơm đi!” Người phụ nữ lại ôn nhu tiếp đón.
Liên Hoa và Hạ Chí cùng ngồi trên bàn cơm.
“Tiểu Hoa, đến đây, mẹ làm chân gà ngũ vị này.” Người phụ nữ gắp một cái vào trong bát Liên Hoa.
Liên Hoa cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, nhưng chỉ làm như vậy, chứ không ăn.
“Tiểu Hoa, sao con không ăn? Không ngon sao?” Người phụ nữ có chút lo lắng.
“Đúng vậy! Sao anh hai không ăn?” Thằng nhóc nọ cũng chu miệng nói.
“Ngoan, anh hai cho em ăn, anh hai bây giờ chưa đói bụng.” Liên Hoa ôn hòa nói với thằng nhóc.
“Được rồi!”
Thằng nhóc cũng không miễn cưỡng.
Sau khi ăn cơm, Liên Hoa cùng Hạ Chí ngồi dưới giàn nho.
“Liên Hoa, thích nơi này không?” Hạ Chí vẫn là một bộ ôn nhu như nước.
“Thích…” Liên Hoa nằm trên ghế gỗ dài, nhìn lá nho khẽ rơi xuống dưới ánh nắng, thật đẹp.
“Cùng anh ở chỗ này được không? Chúng ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, em cũng thích anh mà!”
“Ừm, em cũng thích anh, anh Chí.”
“Liên Hoa…” Hạ Chí hạ môi xuống…
“Nhưng không phải thích mày!” Thanh âm Liên Hoa đột nhiên chuyển lạnh, tươi cười cũng đóng băng, hắn nhấc tay lên, một chiếc lá chặn lại đôi môi đang hạ xuống của Hạ Chí.
“Liên Hoa…” Hạ Chí tựa hồ rất hoang mang, bộ dáng mê mang thoạt nhìn cực kỳ mê người.