Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 18: Nấm và đánh tang thi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

chapter content



“Chủ nhân không muốn áp đảo giò heo sao?”

Ngày thứ hai, Liên Hoa cùng đoàn xe Hạ Chí rút khỏi S thị.

Đại khái những thứ giò heo cần đều đã có trong tay, mà tang thi ở S thị tiến hóa rất nhanh, nếu không rút khỏi thì nguy hiểm càng lớn.

Liên Hoa và giò heo cùng các thành viên trung tâm của giò heo ngồi trên một chiếc Hummer thần khí được cải tạo ở phía trước, mà những người còn lại thì ngồi trên một chiếc xe khác. Người trong đội ngũ của giò heo cũng không quá nhiều, đại khái chỉ có ba mươi bốn mươi người! Khi đó có khoảng một trăm tám mươi nhân khẩu, đáng tiếc có người không muốn đi, giò heo liền để lại một phần vật tư và vũ khí, mang theo những người nguyện ý đi cùng hắn! Những người này tương lai đều là nhân tài đắc lực mà giò heo vận dụng để thành lập căn cứ.

Đoàn xe của giò heo cũng không nhiều, quan trọng là hai cái xe tải chứa đầy vật tư, còn có một chiếc Hummer cải tạo của giò heo, cái khác vẫn chưa được cải tạo. Giò heo cậu rốt cục yêu Hummer đến cỡ nào?! -_-/// toàn bộ đoàn xe có những sáu chiếc.

Đã vậy giò heo còn cho hai xe chở đầy vật tư. Không gian của giò heo khẳng định không thể bại lộ! Liên Hoa may mắn trở thành người trong cuộc! Nhưng Liên Hoa cảm thấy không vui! 〒_〒, đậu má giò heo cậu là muốn tôi không trốn thoát khỏi cậu sao? Cho nên không thèm che dấu vật tư mà phơi hết ra trước mặt tôi sao?! Thật thống khổ! Đây là tình tiết giết người diệt khẩu! Liên Hoa gắt gao ôm lấy ba lô bảo bối của mình, may là giò heo cho phép mang theo một ít đồ vật cá nhân!

Vốn Tưởng Tư Vũ cũng muốn leo lên chiếc Hummer của giò heo, nhưng là bị giò heo trực tiếp cự tuyệt! Liên Hoa còn nhớ rõ vẻ mặt vặn vẹo của Tưởng Tư Vũ khi không được phép ngồi trên Hummer của giò heo, há há há. Nhưng thời điểm cô ta đi ngang qua Liên hoa liền trừng mắt nhìn, Liên Hoa chợt cảm thấy cô ta sẽ cho hắn ăn giày! Bởi vì Tưởng Tư Vũ cũng ở đội hậu cần! 〒_〒 đây là một câu chuyện bi thương!

Buổi sáng tám giờ, đoàn xe chậm rãi xuất phát! Phía sau quân đội cũng có rất nhiều xe riêng đi theo, đội ngũ của Hạ Chí cũng ở trong đó.

Liên Hoa ôm ba lô bảo bối, ngồi ở vị trí cách xa giò heo nhất! Người lái xe vẫn là Hạ Hành Văn! Chỉ là lúc này đây, Liên Hoa cảm thấy không khí có chút vi diệu.

Hạ Hành Văn luôn nhìn vào kính chiếu hậu dòm Liên Hoa, trong chốc lát lại dòm qua Hạ Chí, thần sắc YD* vô cùng, quả thực muốn nhìn đến khi trên người hắn nở một đóa hoa mới thôi!

(*YD: Suy nghĩ bất chính = ý dâm)

Liên Hoa suýt nữa đã nổi điên chạy đi chọt mù cặp mắt chó của tên đó! Nhìn cái quỷ gì mà nhìn!

“Chủ nhân! Thằng kia cứ nhìn cậu hoài kìa. Ôi chao!” Liên Ngọc lén lút xoay xoay thân mình trong túi Liên Hoa.

“Mày đừng lộn xộn!” Liên Hoa đưa tay lên sờ túi áo che đầu nấm lại: “Bị giò heo phát hiện thì mày sẽ biến thành nấm nướng đó!”

Liên Ngọc: “…” Không dám động. Nó đã biết danh xưng ‘giò heo’ là chỉ ai, chính là người muốn bắt nó đem nướng ăn, thật sự rất đáng sợ!

“Biết sợ rồi?! Về sau nếu có người, mày đều phải giả làm một đầu nấm thật sự! Biết chưa?”

“Đã biết! T^T “

“Tốt! Tao đang rất không vừa mắt cái tên kia, mày có biện pháp nào chỉnh hắn không?” Liên Hoa tà ác hỏi.

“Có chứ có chứ! Tui bẩm sinh là nấm độc! Ăn vào đảm bảo vừa ợ vừa đánh rắm!” Liên Ngọc so với Liên Hoa còn kích động hơn!

Liên Hoa: “…” Nếu hắn vừa ợ vừa đánh rắm vậy chẳng phải anh mày cũng dính chưởng đám mùi đó sao?

“Có thể ôn nhu hơn một tý hay không?” Liên Hoa giật giật khóe miệng, hỏi.

“Ôn nhu à! Vậy tiêu chảy ba ngày ba đêm được không?”

“Có thể!” Liên Hoa gật đầu: “Mày làm được không?”

“Đương nhiên! Tui bỏ bào tử vào cơm hắn! Tuyệt đối không nhìn ra!” Liên Ngọc đắc ý dào dạt, kỹ thuật chạy trốn với che giấu của ông đây là tuyệt đối đó nha! Lần trước bị giò heo không cẩn thận bắt được chỉ là ngoài ý muốn thôi!

“Giao cho mày!” Liên Hoa liếc Hạ Hành Văn một cái.

Hạ Hành Văn: “…” Bỗng cảm thấy Bạch tiểu thiếu gia đang âm mưu cái gì đó hắc ám lắm!

“Được! Chủ nhân! Cậu cho tui cái ngọc sư tử kia được không?” Thanh âm Liên Ngọc trở nên nịnh nọt: “Người ta đã lâu chưa ăn cái gì!”

Liên Hoa nhất thời không nhớ ra Ngọc sư tử là cái gì, trong chốc lát mới nhớ đến thì ra là lễ vật hắn mua ở tỉnh YN lúc trước.

“Mày ăn được ngọc? Liên Hoa có hơi kinh hách, sau đó hắn liền nhớ tới ngọc tủy bị Liên Ngọc ăn!

“Người ta ăn ngọc mới có năng lượng sinh nấm chứ! Chủ nhân cũng có thể thăng cấp nhanh mà!” Liên Ngọc làm nũng.

Liên Hoa tuy rằng cảm thấy năng lượng nấm không tồi, nhưng hắn hoài nghi sâu sắc chuyện mình nuôi một con nấm như vậy có thể phá sản luôn hay không? Có bao nhiêu ngọc nó ăn cũng không đủ. Từ khi Liên Ngọc ăn vụng ngọc tủy, Liên Hoa liền cảnh cáo nó, tuyệt đối không thể ăn vụng, bằng không cũng sẽ bị hắn dạy dỗ!

Cảm nhận được cảm xúc của Liên Hoa, Liên Ngọc vội vàng cam đoan: “Người ta ăn không nhiều mà! Hơn nữa cũng có lợi với chủ nhân mà! So với chủ nhân dùng ngọc tu luyện còn nhanh hơn! Hơn nữa chủ nhân không muốn áp đảo giò heo sao? Đây chính là phương pháp duy nhất!”

Một câu áp đảo giò heo của Liên Ngọc thành công đập trúng đầu Liên Hoa: “Được thôi! Sẽ cho mày ăn! Anh mày có rất nhiều ngọc! Dù không có cũng sẽ có!” Liên Hoa vỗ đùi thiếu chút nữa nhảy lên! Sau đó bị ánh mắt ‘nóng rực’ của Hạ Chí chỉa đến.

Hạ Chí mạc danh kỳ diệu, gia hỏa này lại phát điên cái gì nữa?

Tâm Liên Hoa nói, anh mày nhất định phải đánh ngã giò heo ha ha ha, giò heo là kẻ hủy đi mối tình đầu của anh mày! Anh mày sẽ lấy thân thể trả thù! Trong lúc nhất thời, Liên Hoa đắm chìm trong tưởng tượng tuyệt vời của mình với giò heo, hình ảnh kia thật đẹp, thật đáng mong chờ!

Vì thế, cái Hạ Hành Văn nhìn thấy chính là, Liên Hoa dòm lom lom cậu chủ của hắn, trên mặt treo nụ cười si mê nhộn nhạo, khóe miệng hình như có chất lỏng khả nghi chảy ra…

Hạ Hành Văn: “…” Giống như phát hiện một câu chuyện tình ghê gớm!

Hạ Chí: “…” Tên gia hỏa này bị ngu sao? Bộ dáng muốn bao nhiêu ngu cũng có đủ!

Hạ Hành Vũ: “…” Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?

Dì Lý: “…” Bạch tiểu thiếu gia cũng rất thích thiếu gia, nếu thiếu gia có thể cười nhiều thì tốt rồi.

Liên Ngọc: “…” Nó có cho chủ nhân của nó cái hứa hẹn tốt đẹp gì sao? Nhìn bộ dáng kia kìa! Chậc, vẫn là ăn cơm trước.

Bốp! Liên Hoa không lưu ý đến xe đang đi đột nhiên thắng gấp, đầu đập thằng và thành xe.

Liên Hoa: “…” Mọe, hình ảnh này rất quen thuộc!

“Phía trước xuất hiện rất nhiều tang thi!” Hạ Hành Văn báo cáo với Hạ Chí.

“Dùng súng xử lý trước, có thể cho xe nghiền qua thì nghiền qua, không thể dừng xe xuống thanh lý được!” Hạ Chí rất bình tĩnh, thuận tay lấy ra mấy khẩu súng, đưa cho mỗi người trong xe. Phía sau xe cũng có đầy đủ vũ khí, cam đoan nếu dị năng tiêu hao hết cũng không đến mức không còn sức chiến đấu.

Súng súng súng kìa! Hạ Chí nói cái gì Liên Hoa không còn nghe rõ nữa! Anh mày cuối cùng cũng có cơ hội sờ được một khẩu súng thật!

Liên Hoa thật cẩn thận cầm súng trong tay, như đang cầm vợ của mình vậy! Xem ra hắn đang hận không thể thượng mấy khẩu súng này. Bất quá, hắn muốn rụt rè một chút, Liên Hoa nhịn xuống. (=.,=)

Phía sau quả nhiên không thể đi tiếp, đội ngũ phía trước đã dừng xe, giơ súng bắt đầu xử lý tang thi! Thanh âm rất vang dội, Liên Hoa hận không thể rút súng gia nhập.

Như nhìn ra suy nghĩ của Liên Hoa, Hạ Chí bình tĩnh nói: “Đạn chỉ có bao nhiêu đó, bắn không chuẩn thì đừng lãng phí! Không cho nạp thêm!”

Liên Hoa: “…” Giò heo nhẫn tâm rắc muối vào miệng vết thương! 〒_〒

Hạ Chí nói xong liền đi xuống xe, tang thi lập tức vây lại. Liên Hoa phát hiện tốc độ tang thi đã nhanh hơn, da dày hơn, không còn lắc lắc lư lư như trước. Tất cả cơ bản đều là tang thi cấp một! May mắn anh mày thăng lên cấp hai rồi!

Hạ Chí vươn tay chính là một mảnh chớp lóe của sấm sét, thanh lý trên diện rộng, thứ còn lưu lại chính là tinh hạch màu trắng to bằng móng tay giữa đống thịt nát! Đúng rồi, tang thi cấp một đã có tinh hạch, tác dụng của nó rất lớn! Hạ Chí chỉ dùng dị năng một lần rồi bắt đầu dùng đường đao chém giết! Nhóm đồng bọn cũng học theo Hạ Chí, luân phiên sử dụng dị năng và vũ khí, hiệu quả rất cao. Trong lúc nhất thời Hỏa Cầu, Thủy Cầu, Băng cầu, Thổ Cầu, Phong cầu, các loại cầu bay đầy trời!

Liên Hoa tung một viên Thủy Cầu, nhưng vẫn như trước không có lực sát thương, hắn liên giơ dao dưa hấu lên chém. Hắn muốn thoát khỏi danh hiệu Bạch Liên Hoa, muốn có đủ độ men lì! Chém tang thi là đẹp troai nhất! Giò heo ơi giò heo! Có nhìn thấy dáng người anh tuấn của anh không? (⊙o⊙) Liên Hoa vẫy vẫy đầu làm kiểu, vẫy tới chóng mặt.

Liên Hoa chém một lúc, không thể không nghỉ một chút, thân thể Bạch Liên Hoa không tốt, đến cấp hai thì tố chất thân thể mới sánh được với cấp một bình thường, bất quá so với người thường vẫn tốt hơn nhiều lắm.

May là anh mày trước kia có kinh nghiệm đánh nhau, bằng không bây giờ chắc phải thành thật ăn cơm chùa! Á, vừa mới bị móng vuốt một con tang thi cào phải, bất quá cấp bậc cao hơn so với tang thi thì sẽ không bị lây nhiễm, nhưng vẫn rất đau, ui da! Liên Hoa một dao chém bay con tang thi cào hắn. Một con khác lại đánh tới, Liên Hoa chém tiếp! Chém! Chém nữa! Chém mãi!…. Đến khi Liên Hoa thấy, trên tay mình chỉ con lại cán dao! Đậu má! Giò heo, cậu làm ăn sống nhăn, sao lại đi mua thứ hàng giả rách nát này, hại chết người đó biết không?

Liên Hoa ném cán dao xuống, xoay người bỏ chạy, hắn không muốn biến thành bữa ngon cho tang thi, không có ai không cho phép hắn chạy.

Một tia lôi điện đánh xuống, giết chết tang thi đang đuổi theo Liên Hoa! Liên Hoa nhìn giò heo uy phong lẫm lẫm, vừa xấu hổ vừa hâm mộ! Anh cũng muốn bá khí trắc lậu như thế!

Qua vài giờ mới xử lý sạch sẽ đợt sóng tang thi này, tất cả mọi người đều mệt chết. Liên Hoa về sau hoàn toàn giống như vật bài trí, cô Tưởng Tư Vũ là nữ mà so với hắn còn giết được nhiều hơn! Nhìn vẻ đắc ý dào dạt của cô ta trước mặt giò heo khoe mẻ kìa, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái lần đầu tiên đánh tang thi!

“Thu thập tinh hạch, chúng ta chuẩn bị tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm!” Hạ Chí theo thường lệ không nói gì với Tưởng Tư Vũ. Giò heo thật tốt, Liên Hoa ở trong lòng yên lặng cho một ngón tay cái.

“Tinh hạch này là sao?” Hạ Hành Văn giơ một viên màu trắng lên: “Dùng làm gì?”

“Đến kinh đô cậu sẽ biết! Bất quá buổi tối tôi sẽ nói cho mọi người! Hiện tại nhiều người nhiều miệng!” Hạ Chí nhỏ giọng nói.

“Được rồi!” Hạ Hành Văn đi nhặt tinh hạch.

Liên Hoa được cho phép, mới bắt đầu chuẩn bị đi lấy tinh hạch từ tang thi bị mình chém. Đừng tưởng rằng hắn không thấy được! Tưởng Tư Vũ lén lút giấu rất nhiều tinh hạch! Cho là người khác đều mù hết sao?

Liên Hoa hỏi dì Lý muốn một một con dao gọt trái cây, nhưng lúc này đối mặt với việc phải đào bới trong đầu tang thi mà nói, hắn không làm được! Anh mày chưa từng làm đồ tể bao giờ! 〒_〒

Tưởng Tư Vũ đi tới, một dao cắm vào trong óc tang thi, mũi dao vừa cắm vào, một viên tinh hạch liền bay ra! Cô ta duỗi tay ra, tinh hạch liền rơi xuống tay mình, sau đó cho Liên Hoa một ánh mắt khinh bỉ, vẫy vẫy tóc bỏ đi!

Liên Hoa: “…” Đậu mẹ, đó là tang thi anh mày giết! Hơn nữa, em gái à, trên tinh hạch kia còn dính rất nhiều óc và máu, mày cứ như vậy cầm đi cũng rất giống một đại trượng phu đó 〒_〒

“Ê! Lão Bạch! Giúp anh rửa qua, anh cho cậu!” Hạ Hành Văn xem Liên Hoa giống như con chó nhỏ mà dụ dỗ, Liên Hoa xách mông đi làm cho hắn! Không cần đào bới đống não nhầy nhụa ấy thật tốt! Liên Hoa ra sức tạo Thủy Cầu rửa tinh hạch, ừ, như vậy tốt hơn nhiều! Khi giò heo liếc mắt nhìn qua hắn! Đừng tưởng rằng anh đây không thấy được ánh mắt khinh bỉ của cậu! Giò heo thật đáng ghét!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv