Lần này cũng là theo góc nhìn của nguyên thân.
Nhưng khác biệt ở tính cách vị nguyên thân lần này chính là...
Cô ấy ác chẳng vì tình.
Mà là chỉ vì sự thù hận.
Theo như truyện giới thiệu, đây là một thế giới AOB, nơi mà mọi người chia ra làm 6 giới tính, gồm số lượng nhiều nhất là Beta, đặc điểm của những người này giống như là những người bình thường, họ không có tuyến thể và không bị ảnh hưởng bởi Alpha và Omega.
Còn sau đó được coi trọng nhất đó chính là Alpha, họ là những người mạnh mẽ, hoàn hảo về ngoại hình, trí tuệ, sắc dục, thể chất mạnh mẽ. Alpha rất dễ bị kích động bởi Omega. Họ được chia làm hai giới là Alpha nam và Alpha nữ. Trong đó Alpha nữ ít hơn Alpha nam và có rất nhiều Alpha nữ tồn tại cả bộ phận sinh dục nam.
Và cuối cùng, những con người có khả năng sinh sản cao, xinh đẹp và yếu ớt, Omega. Họ thu hút và luôn phải dựa dẫm vào các Alpha.
Ở đây, Alpha chỉ có thể đánh dấu một Omega và một Omega cũng chỉ có thể thuộc về một Alpha.
Và trong đó tất cả trường hợp ấy, nguyên thân lại là một ngoại lệ.
Cô ấy giống như là một sản phẩm lỗi khi dù đã được xác nhận là Alpha.
Sức khỏe của nguyên thân lại rất xấu, thân thể cũng rất yếu, dễ dàng mà bị bệnh.
Mà gia đình của cô ấy, một gia đình quyền lực với những Alpha tài giỏi chẳng thể nào chấp nhận được việc có một Alpha "lỗi" như cô ấy.
Tính tình nguyên thân lại cũng chẳng phải thuộc dạng yếu đuối, cô ấy rất là bướng bỉnh, luôn luôn cố gắng mà rèn luyện để khiến bản thân tốt hơn.
Thậm chí vì học tập quá nhiều, nguyên thân còn bị chảy cả máu mũi, đầu ù hết cả đi, nếu chẳng phải Am Ngữ, cũng chính là người hầu từ nhỏ của nguyên thân phát hiện ra cô ấy, giờ chắc chắn nguyên thân lúc ấy chẳng đơn giản là chỉ cần nằm viện một khoảng thời gian đâu.
Cũng là từ việc ấy, mọi người trong nhà càng ra vẻ coi thường nguyên thân hơn.
Ngoại trừ Am Ngữ.
Nên nguyên thân đối với cô ấy, là có một chút quan tâm cùng nhỏ nhoi dựa dẫm lại.
Nhưng cũng chỉ là bằng ấy thôi.
Bởi vì trong lòng nguyên thân, chẳng có gì quan trọng bằng việc cô ấy phải cố gắng nhiều hơn để mọi người phải công nhận cô ấy, dù có chịu đựng biết bao sự coi khinh và bắt nạt, dù có phải học tập đến phát ốm, rèn luyện đến mức nôn mửa chẳng ngừng, cô ấy cũng vẫn luôn cố gắng mà vươn lên.
Nhưng đáp lại mọi sự cố gắng của nguyên thân ấy.
Lại chỉ là một tờ hôn ước rẻ rúng.
Một tờ hôn ước với một nàng Omega lỗi, một nàng Omega mà chẳng có tin tức tố.
Một Omega yếu đuối đến mức mà nguyên thân chưa bao giờ từng thấy mặt.
Và đó cũng chính là nữ chủ của cuốn tiểu thuyết.
Quan Tiêu Hạ.
Con gái đầu lòng của nhà họ Quan, một gia đình danh giá và quyền lực hơn cả gia tộc của nguyên thân, cô ấy là một Omega mà khi đến tuổi trưởng thành lại vẫn chưa thức tỉnh tin tức tố của mình.
Một Alpha yếu đuối.
Một Omega chẳng có tin tức tố của mình.
Quả đúng là tuyệt phối, nhỉ?
Đó thật sự là một cú sốc lớn đối với nguyên thân, mọi cố gắng của cô ấy, mọi nỗi lực của cô ấy, mọi thứ mà cô ấy đã phải chịu đựng.
Lại chỉ nhận được...
Nhận được một thứ như này ư?
Không cam tâm.
Đó chính là ba từ miêu tả cảm xúc của nguyên thân lúc ấy, cô ấy nắm chặt lấy bàn tay mình, lắng nghe lời phàn nàn từ người cha cùng người mẹ của mình, nguyên thân tức giận mà ngẩng đầu lên định phản bác lại lời của hai người. Nhưng rồi bất ngờ, đối mặt với nguyên thân là một nụ cười hả hê của Tô Khúc Dĩ, đứa em họ hai mặt của cô...
Tất cả mọi chuyện...
Tất cả...
Tất cả đều do nó mà ra sao?
Không thể nào.
Không thể nào.
Không...
Thể nào...
Nguyên che lấy miệng mình, hô hấp của cô ấy đột nhiên rối loạn đi, một cái giác ghê tởm từ trong lòng nổi lên mãnh liệt.
Nguyên thân cố gắng mà chớp chớp mắt, mọi thứ trước mắt cô ấy dường như bị trộn lẫn vào với nhau vậy, tai cũng ù hẳn đi, trước khi nguyên thân ngất đi.
Hình ảnh cuối cùng mà cô ấy thấy đó chính là mẹ cô đang định giơ tay đánh cô, còn Khúc Dĩ thì giả dối mà cất một vài lời can ngăn.
Chết tiệt thật đấy.
Nếu mình thật mạnh mẽ.
Nếu mà mình có quyền lực.
Mình...
Mình sẽ khiến cho tất cả những người này phải chịu những nỗi khổ mà mình đã từng chịu.
Tất cả.
Chẳng chừa một ai.
________________________________
Từ ngày đó trở đi, nguyên thân đã học cách diễn kịch trở thành một người ngoan ngoãn hơn nhiều, chẳng chống đối gì gia đình mình nữa, còn ngoan ngoãn mà chấp nhận mối hôn sự ép buộc này.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài.
Càng ngày càng lớn, để che dấu đi sự yếu ớt của mình, nguyên thân bắt đầu bấm lỗ tai, đeo nhẫn và sơn móng tay, cô ấy cố gắng để cho mình trông có vẻ đáng sợ nhất có thể.
Nhưng mà cô ấy thành công thật.
Vì nguyên thân không chỉ thay đổi về ngoại hình của mình mà cô ấy thậm chí còn bắt đầu bắt nạt người khác, cô ấy dùng tin tức tố để tấn công những kẻ yếu hơn mình để giải tỏa mọi uất ức bực bội trong lòng.
Đó cũng chính là một trong những nguyên do mà mọi người tránh xa nguyên thân như vậy.
Nguyên thân từ sau sự kiện kia ấy đã trở nên bài xích với tin tức tố của mọi người, dù đó có là Omega, tồn tại trong lòng nguyên thân cũng chỉ là một cảm xúc ghê tởm vô tận.
Mặc dù nữ chủ còn chẳng có tin tức tố, nguyên thân vẫn ghét cay ghét đắng cô ấy, nhưng đúng hơn thì là ghét cái hôn ước giữa mình và cô ấy.
Còn đối với nam chủ, đó chẳng đâu xa chính là đứa em họ của cô ấy.
Việc đầu tiên cho kế hoạch của mình.
Nguyên thân bí mật mà tiếp cận nữ chủ, khiến cho cô ấy đắm say mình, nguyện vì cô mà có thể làm tất cả rồi từ từ...từ từ không tim không phổi mà lợi dụng cô ấy.
Nguyên thân biết rõ là nữ chủ có khả năng thức tỉnh tin tức tố, và thậm chí tin tức tố của cô ấy còn vô cùng phù hợp với em họ của cô.
Tất cả đều là do nguyên thân đã nhặt được một cuốn tiểu thuyết mà ở đấy, cô chính là một nàng nữ phụ ác độc ngu dốt chẳng từ bất cứ thủ đoạn gì mà hãm hại nữ chủ rồi cuối cùng nhận lại một cái kết đắng cay.
Và vị hôn thê của cô, em họ của cô, chính là nam nữ chủ của câu chuyện ấy, là người sẽ có được hạnh phúc mãi mãi về sau.
Nguyên thân làm sao cho phép điều đó xảy ra chứ.
Cô không hạnh phúc.
Họ cũng không được phép hạnh phúc.
Cô bất hạnh.
Bọn họ cũng phải bất hạnh.
Tất cả.
Phải chịu những gì mà cô phải chịu.
______________________________
Nguyên thân mượn sức của nữ chủ khiến cô ấy và Khúc Dĩ không thể đến được bên nhau.
Khiến cho Khúc Dĩ chẳng thể nào có được Tiêu Hạ.
Khiến cho hai người chẳng thể có được nhau.
Nhưng chuyện này cũng chẳng thể kéo dài bao lâu, bởi vì một sự kiện, nữ chủ đã phát hiện ra rằng nguyên thân đã lừa dối cô ấy lâu nay.
Lúc mà nữ chủ đến chất vấn nguyên thân, cô ấy chỉ từ trên cao mà nhìn xuống Tiêu Hạ rồi thờ ơ cười nhạo mà cất lời.
"Thì sao, tôi làm việc này cần có lí do sao?"
"Vị hôn thê nhỏ bé của tôi ngây thơ rồi quá đó."
"Cô rõ ràng biết tôi là một con người như thế nào mà."
"Lại vẫn cứ như con thiêu thân mà lao người vào đống lửa."
"Giờ, cô có quyền mà chất vấn tôi sao?"
"Quan tiểu thư."
Tiêu Hạ tức giận mà mắng nguyên thân một trận, nhưng đáp lại cô ấy từ đầu tới cuối, chỉ là một sự thờ ơ vô cảm đến tận cùng của nguyên thân.
Cho đến lúc nữ chủ đã nổi giận đùng đùng mà đi.
Nguyên thân vẫn chẳng hề biểu hiện bất kì một cảm xúc nào.
Lỗi không phải từ cô ta.
Nên chẳng hả hê chút nào nhỉ?
Nhưng mà, ai bảo cô lại là Omega đã định sẵn của cậu ta chứ.
Của một tên đã khiến tôi trở thành một người như thế này.
Xoay người rồi bước đi, nguyên thân im lặng mà nhìn trời.
Hình như trả thù.
Không vui vẻ như mình tưởng.
Nhưng đã đâm lao phải theo lao.
Mình...
Đã chẳng còn có đường lui nào nữa rồi.
______________________________
Bắt đầu từ khi nguyên thân bại lộ gương mặt thật của mình với nữ chủ.
Tất cả những kế hoạch của nguyên thân đột nhiên chẳng tiếng động mà bị hủy hoại đi mất.
Nhưng nguyên thân lại là im lặng.
Cô ấy thờ ơ mà nghĩ rằng nếu mọi chuyện mà thất bại.
Đón chờ cô chắc chắn sẽ là kết cục giống như những gi cuốn tiểu thuyết ấy đã viết nhỉ.
Chắc chắn là vậy rồi.
Nguyên thân đứng dậy, cô ấy nắm chặt lấy chiếc điện thoại của mình rồi gọi điện cho Am Ngữ.
Vào lúc Am Ngữ bắt máy, nguyên thân ngay lập tức lạnh nhạt mà cất lời.
"Cô đã bị đuổi việc."
Am Ngữ sửng sốt, cô ấy vội vàng mà lên tiếng.
"Tiểu thư-"
Nhưng chưa để Am Ngữ hỏi lại, nguyên thân đã tắt máy đi, cô ấy ngồi sụp xuống chiếc ghế sô pha, hai mi mắt trầm trọng mà nhắm lại.
Nếu mình đã được định sẵn là sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc.
Thì chắc chắn dù mình có làm cách nào.
Cũng chẳng bao giờ có được sự hạnh phúc nhỉ...
Buồn thật đấy.
Nhưng...
Giờ làm sao có thể thay đổi được điều đó chứ.
Bị thù hận che mắt cả gần cuộc đời, cô đã bị nó bám chặt lấy rồi lấy đó làm lẽ sống.
Nếu muốn thoát ra.
Quá khó.
Nếu đã ác rồi.
Thì ác nốt đi.
Chẳng cần phải cố sửa đổi một thứ mà chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Đã làm người xấu rồi, giờ dù có cố trở thành người tốt, cũng đã quá muộn.
Với lại...
Mình đã quá mệt rồi.
Thật sự.
Rất mệt rồi.
____________________________
Tất cả cứ dần dần mà sụp đổ, những kế hoạch mà trước kia nguyên thân gắng sức chuẩn bị đều tan thành mây khói.
Cả gia tộc đều cố gắng mà cắt đứt quan hệ với cô ấy.
Dù trước kia khi bị nguyên thân nắm thót bí mật, lại nịnh nọt, lại cố gắng giả dối mà đối xử tốt với cô ấy một phen.
Đã từng bị sự giả dối ấy làm ghê tởm đến tận cả trong lòng, bây giờ nguyên thân lại chỉ còn là một mảnh thờ ơ.
Những ý nghĩ điên cuồng thuở bé thơ.
Sự mong mỏi sẽ nhận được sự công nhận của mọi người.
Tất cả đã chẳng còn.
Tất cả bây giờ.
Chỉ còn là một sự chê cười.
Chê cười thế giới này, một nơi vận hành đúng y như là cuốn tiểu thuyết cô đã nhặt được ở ven đường.
Chê cười chính bản thân cô, một con người cứng đầu, bướng bỉnh bị thù hận che mờ hai mắt.
Chê cười những suy nghĩ ấu trĩ của bản thân.
Cô đã dùng cả đời mình để diễn kịch rồi.
Đây sẽ là lần cuối.
Nên cô sẽ buông thả chính mình đi.
Mặc kệ thứ gọi là định mệnh.
Mặc kệ tất cả mọi thứ.
Cô muốn được làm điều mình muốn một lần.
Chỉ một lần duy nhất thôi.
____________________________
Nguyên thân dự tiệc ở trên một con tàu lớn, cô ấy im lặng nhâm nhi một li rượu vang đỏ, ngón tay nhịp nhàng mà gõ lên bàn.
Cho đến khi cô nghe thấy một tiếng va chạm chói tai.
Sắc mặt nguyên thân bình tĩnh đến mức mà dường như cô đã biết trước chuyện này.
Cô ấy nhẹ nhàng mà đứng dậy, sóng biển ban đêm lộng gió lành lạnh. Nguyên thân tựa người lên lan can tàu rồi từ từ mà lấy từ túi áo mình một bức ảnh nhỏ.
Nguyên thân rũ mắt xuống, cô ấy xé vụn bức ảnh ấy đi, rồi để nó, bay dần, bây dần theo chiều gió gào thét, báo trước cho một điều chẳng may đã xảy ra.
Cô nghe thấy tiếng mọi người tức giận phàn nàn, nghe thấy tiếng mọi người thét chói tai vì lo lắng, thấy mọi người đổ xô ra ngoài tìm kiếm pháo cứu sinh.
Bởi vì.
Con tàu này, bữa tiệc này, chính là con tàu mà trong một đoạn trong tiểu thuyết có viết rằng nó sẽ chìm do va chạm với một tảng đá ngầm lớn mà cô đã đọc được.
Mọi chuyện thật sự xảy ra đúng y như những gì cuốn tiểu thuyết ấy nhỉ.
Ha...
Con thuyền bắt đầu bị ngập nước, nguyên thân vẫn im lặng mà đứng ở bên mạn thuyền, giữa đoàn người đang rối rít để bảo vệ mạng sống của mình.
Cô ấy vẫn bình thản mà ngắm nhìn cảnh biển.
Thật ra thì cô chẳng có ý định chết ở đây đâu.
Cô chỉ đơn giản là muốn một lần được dự tiệc trên một con thuyền lớn, muốn được cảm nhận cơn gió biển, muốn ngắm nhìn cảnh biển trong đêm tối.
Một điều mà cô đã luôn mơ ước từ lâu.
Nếu mà mất khi đã thực hiện được những điều này, cũng là đủ rồi nhỉ.
Nhưng dường như nghe được một giọng nói quen thuộc nào đó, nguyên thân vội quay đầu lại rồi bất ngờ khi thấy được thân ảnh của nam chủ, cũng chính là em họ của cô ngã xuống dưới sàn tàu, mắt cậu ta nhắm chặt lại, trông có vẻ hô hấp rất khó khăn.
Nguyên thân cười nhạo cậu ta rồi từng bước, từng bước mà bước gần về phía cậu, cô từ trên cao nhìn xuống Khúc Dĩ rồi chẳng chút do dự mà đỡ lấy cậu dậy.
Chẳng biết ai đã cho tên ngu này lên thuyền vậy.
Rõ ràng là cậu ta có chứng sợ biển với lại trong cuốn tiểu thuyết kia chưa từng nhắc đến việc này mà.
Nhưng bây giờ mình không có thời gian cho việc này.
Nguyên thân cắn răng, cô ấy gắng sức mà đỡ Khúc Dĩ đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lên thuyền cứu sinh.
Lúc làm xong tất cả, khi mà nguyên thân định xoay người rời đi thì cô bị một người trên thuyền giữ tay lại, anh ấy lúng túng mà cất lời.
"Cô...không cùng lên thuyền sao?"
Nguyên thân mỉm cười một cái, chẳng chút do dự mà cất lời.
"Không, những người khác sẽ cần nó hơn là một người như tôi đấy."
"Với lại."
"Cậu ta rất khó tính, cũng chẳng muốn mang ơn của một người như tôi đâu nên là..."
"Đừng nói với cậu ta rằng người cứu cậu ta chính là tôi nhé."
"Cảm ơn."
Nói rồi nguyên thân liếc nhìn Khúc Dĩ lần cuối.
Sau đó liền không chút do dự mà xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, Khúc Dĩ cố gắng mà mở mắt ra, bàn tay cậu vươn lên, cuống họng run rẩy tuyệt vọng mà cất lời.
"Chị..."
"Đùng...đi..."
"Đừng..."
"Đi...mà."
Nguyên thân nghe thấy.
Nhưng cô lại giả vờ như chẳng nghe thấy.
Cô ấy vẫn im lặng mà trở lại chuyến tàu.
Rồi nắm chặt một mặt dây chuyền trên tay mình.
"Xin lỗi."