Trong cuốn sách trên tay Hạ An có những đoạn hội thoại ngắn, nội dung là tám một số chuyện thường ngày như ăn uống, nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt nhưng cô cũng nhanh chóng suy nghĩ sang hướng khác.
Hạ An gọi Minh Quốc kêu cậu tập trung tìm chủ nhân của những thứ này, rất có thể đây sẽ là người trên bảng tên mà Hoàng Vân tìm được.
Xoay ngược, xoay xuôi hết một lúc vẫn chẳng có thông tin gì mới, Hạ An chỉ đành cất quyển sách lại vào cặp rồi đứng dậy nhìn xuống dưới sân, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn không có gì đặc biệt.
Nếu không có thông tin bên kia thì cô không chắc mình có thể luôn may mắn mà mò được kim dưới đáy biển.
Từ lúc mà cả đám tách nhau ra cũng được một khoảng thời gian rồi, cô muốn xuống dưới xem thử tình hình nhưng nếu để Minh Quốc một mình ở đây thì không ổn, cô cũng không yên tâm. Dù là đấng nam nhi còn lại của nhóm nhưng giá trị sức mạnh của cậu chỉ hơn mỗi Thanh Tuyền nhưng cũng chỉ là cô nàng lúc bình thường.
Thôi cứ vậy trước đi, nghĩ như thế xong, Hạ An tiếp tục cầm một quyển sách đã được xác nhận là không có bất kỳ gợi ý nào mà ném mạnh, bay thẳng vào gáy một người đang tụ tập bên đó. Hoàn thành xong công việc này, cô cầm quyển tập mà Minh Quốc đưa rồi cúi đầu nhìn.
Những cơn gió trong lặng lẽ trở nên lớn dần như những đội quân đang được tinh luyện để chuẩn bị sẵn sàng cho những trận chiến. Ngược lại, dưới sân trường, bọn chúng như đóng băng, không có bất kỳ hành động nào khác, chỉ vây quanh lấy nhau. Bởi vì góc độ nên Hạ An đã không để ý nhưng nếu cô quay lại thì cô sẽ phát hiện quyển sách mà mình vừa ném đang nằm ở ngay kế bên nhưng bọn chúng lại không hề có ý định nhào tới.
Nhưng Hạ An và Minh Quốc đã không kịp thời lưu ý điều đó, lúc này hai người vẫn đang chăm chỉ tìm kiếm thêm thông tin.
Phía Hoàng Vân, sau khi tìm được các ký tự là T, T, B, N, mọi người đưa nhìn Hoàng Vân, chờ đợi nghe nàng phân tích cũng như đưa ra hướng giải quyết tiếp theo.
Mọi người hẳn cũng nhận ra những ký tự này rất có thể là viết tắt của một cái tên nhưng họ không phải là Nguyễn. Tôi nghĩ đây sẽ là một nhân vật mới, có liên hệ với Hoàng Dũng, nếu chúng ta tìm được người đó thì chắc chắn cũng sẽ có thêm thông tin về người họ Nguyễn kia.
Nghe thấy lời nàng nói, Hiền Linh nhanh chóng bắt kịp được lối suy nghĩ, cô lên tiếng: Vậy chúng ta cần danh sách lớp.
Hồi tưởng lại vị trí các lớp mà Thanh Tuyền tìm được vừa nãy, cô tiếp tục: Ở tầng này có bốn lớp là 11A1, A2, A6 và A9. Lầu hai thì gồm A5, A7, A3 và A8. Cuối cùng ở lầu ba là A11 và A10.
Vừa nghe Hiền Linh đề cập đến vị trí lớp thì Thanh Tuyền đã nhanh chóng lấy sơ đồ các lớp và trải xuống cho mọi người xem.
Này hình như không giống. Thành Phước nhíu mày, cậu cứ cảm giác có gì đó sai sai. Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt mọi người, cậu tiếp tục nói: Tụi mình học lớp 12A5 cũng lầu một, bên trái là 12A4, phải là 11A10 nhưng theo sơ đồ này thì lại không phải như vậy.
Vừa nghe thấy có khối mười một, Hoàng Vân lập tức khoanh lại để lưu ý thêm, Đây có thể là một manh mối khác. Mọi người cẩn thận nghĩ lại xem còn điểm nào không giống nữa không.
Ngay tức khắc, Hiền Linh, Thanh Tuyền và Thành Phước tập trung lại, dùng cả ba năm kinh nghiệm để phác họa lại nhanh một sơ đồ rồi tiến hành so sánh.
Quả nhiên đúng như lời Thành Phước nói đã có điểm khác biệt lại vừa lúc là số tầng của ba lớp là 12A4, 12A5 và 11A10. Lúc này Hoàng Vân có thể chắc chắn ở 11A10 sẽ có thu hoạch ngoài mong đợi.
Bầu trời đã tối sầm không có bóng dáng của một ngôi sao nào, điều này làm Hoàng Vân gặp khó khăn trong việc phán đoán thời gian, thông thường vào nửa đêm đầu thì độ khó sẽ không cao bằng nửa sau. Dù bây giờ yên bình thì cũng không chắc thời gian tiếp theo nàng có may mắn được như vậy không.
Với những manh mối vừa tìm được thì khoảng cách đến bí ẩn vẫn còn rất xa mà mỗi đêm ở trò chơi này là một thế giới khác, đầy nguy hiểm, điều này ở đây không ai hiểu rõ hơn Hoàng Vân. Sau khi đắn đo một lúc, nàng quyết định: Bây giờ đi tập hợp trước rồi chúng ta lên thẳng lầu ba xem tình hình. Nếu 11A10 cách phòng truyền thống không quá xa thì nàng có tự tin vượt qua được.
Cầm một chai nước từ chỗ Thanh Tuyền, Thành Phước nhận mệnh ném nó đi. Vừa nghe thấy tiếng động, cả đám lập tức chạy như điên lên lầu hai tập hợp.
Trải qua khoảng thời gian tách nhóm thì cả sáu người các cô đã không còn nhiều thứ ném được, chỉ còn cách tiết kiệm dùng cho những tình huống đặc biệt.
Sau khi giải thích ngắn gọn mọi chuyện, cả nhóm lên lầu ba rồi đi ngang một lượt qua 11A10 rồi mới về phòng truyền thống.
Tôi tính đi xem thử, có ai muốn đi cùng không? Nhìn về những người bạn mới hợp tác, Hoàng Vân trong lòng cười nhạt nhưng bên ngoài vẫn ôn hòa hỏi.
Đây là một phép thử, nàng không tốt đến mức mạo hiểm thân mình để những người yếu ớt, tiếc mạng yên bình qua một ải. Đương nhiên nếu bọn họ ngược lại thì nàng cũng sẽ cố gắng góp sức giúp đỡ.
Cũng may bọn họ không làm nàng thất vọng. Sau khi Hoàng Vân dứt lời, cả đám lần lượt đứng dậy, đầu tiên là Hoàng Vân, Thành Phước, sau đó là Hiền Linh rồi Thanh Tuyền, cuối cùng là Minh Quốc.
Nhìn những người này, nụ cười của nàng có thêm phần chân thật, thành ý của họ nàng đã hiểu.
Không cần nhiều người như vậy. Hạ An sẽ đi với tôi, Thành Phước nhờ cậu hỗ trợ canh gác bên ngoài, còn lại mọi người cứ đứng ở hành lang bên này quan sát bọn chúng. Nhớ rõ phải thời thời khắc khắc chú ý. Giờ khắc này, bởi vì ý tốt của bọn họ, nàng quyết định sẽ che chở, dẫn đường một chút, ít nhất có thể cho cả đám có thời gian thở dốc.
Có lẽ bởi vì chưa thật sự trải qua cái gọi là lòng người trong trò chơi này hoặc có lẽ Hoàng Vân đã đối xử không tồi với bọn họ mà trong lòng cả nhóm đã có phần tín nhiệm hơn, xem nàng gần như là một Hạ An thứ hai.
Ngay khi Hoàng Vân bước ra ngoài, cả đám lập tức vào trạng thái, chia nhau làm việc.
Phòng truyền thống- vùng an toàn duy nhất được phát hiện lúc này độc chiếm cả dãy B, lớp 11A10 nằm bên phải nó, cách hai lớp, không quá xa nhưng cũng không quá gần.
Đến nơi, Hoàng Vân phát hiện kế bên còn có thêm một lớp 11 nữa nhưng đã không còn nhiều thời gian để kiểm tra, nàng chỉ có thể lưu ý nó, chờ có thời gian lại tính.
Gõ cửa mấy cái, Hoàng Vân và Hạ An ghé tai vào cửa, chú ý động tĩnh bên trong. Làm như vậy vài lần, xác định mọi thứ vẫn bình thường, hai người mới dám mở cửa đi vào.
Có lẽ vì vị trí cao, không bị che khuất nên ánh sáng nơi này so với lớp 11A9 tốt hơn rất nhiều, điều này cũng thúc đẩy tốc độ tìm kiếm của hai người.
Hoàng Vân lục tìm bàn giáo viên, mục tiêu của nàng là danh sách lớp hoặc bảng điểm, lời nhận xét, trong khi Hạ An lục lọi các dãy bàn phía dưới.
Rất nhanh sau đó, nàng đã tìm được thứ mình muốn, một tờ sơ đồ lớp và danh sách lớp, bên trên ghi chằng chịt những điểm số bằng bút đỏ.
Quét qua một lượt, không ai có tên bắt đầu bằng những chữ cái T, T, B, N mà cả đám tìm thấy được nhưng lại có tới tận bốn người họ Nguyễn. Thực ra họ Nguyễn ở đây rất phổ biến nên việc tìm được bốn người này cũng chưa chắc có thể giúp được gì mà thậm chí còn có thể là chi tiết gây nhiễu.
Cầm hai tờ giấy bỏ vào chiếc cặp của Hạ An, Hoàng Vân chỉ đành phụ cô lục tìm.
Hai người nhanh chóng càn quét hết bốn dãy, thu được không ít tập sách nhưng chỉ tiếc là đều không chứa thêm bất kì manh mối nào. Điều này khiến Hoàng Vân bắt đầu mất bình tĩnh.
Cảm giác bị giám sát lại tới, nó ở rất gần, ngay trong căn phòng này, nó thôi thúc, dụ dỗ nàng đi tìm nó.
Hoàng Vân siết chặt tay lại, men theo cảm giác tới một bàn học ở dãy ba đếm từ cửa, chỗ này là khu vực vừa nãy Hạ An đã lục soát.
Nàng có linh cảm ở nơi này sẽ cho nàng một manh mối lớn nhưng không lý nào nó lại tốt bụng như vậy, dù biết điều đó nhưng những lần từ chỗ chết tìm đường sống nói cho Hoàng Vân biết nàng buộc phải lấy được gợi ý này.
Nhìn thấy Hoàng Vân điên cuồng lục soát ở một chỗ, Hạ An nhanh chóng tới phụ giúp nhưng cả hai người vẫn không tìm được một thứ gì.
Không thể nào. Hạ An nghe thấy Hoàng Vân nhỏ giọng nghi vấn, lúc này cô mới phát hiện nàng có chút bất thường. Đôi mày nhíu chặt, tay siết lại, vẻ mặt bồn chồn, lo lắng, điều này khiến cô không khỏi hoảng sợ theo.
Khi Hoàng Vân ngồi sụp xuống, đưa tay lục lọi khắp khu vực này thì một tiếng bịch nhỏ vang lên. Bởi vì tình trạng của Hoàng Vân, Hạ An vẫn luôn giữ trạng thái tập trung cao độ nên cô đã nhanh chóng phát hiện ra điều đó.
Một cây bút rớt xuống ngay bên cạnh chân Hoàng Vân, có lẽ động tác vừa nãy của nàng đã khiến nó văng ra khỏi túi.
Nhặt nó lên, quan sát một hồi, Hạ An nhận ra đây không phải bút mực bình thường mà là loại tàng hình, một thứ rất phổ biến đối với lứa tuổi của cô nhất là trong các dịp kiểm tra.
Kiểm tra?
Khoan đã, kiểm tra?
Một suy đoán lóe lên trong đầu Hạ An, cô cầm bút tàng hình lên soi vào mặt bàn, rất nhanh sau đó những dòng chữ bắt đầu hiện lên: Chết đi! rồi HOÀNG DŨNG. và cả đống chữ thô tục khác nhưng riêng ở Hoàng Dũng thì được gạch mạnh thậm chí để lại dấu vết trên mặt bàn. Nhiêu đó cũng đủ để thấy sự thù hận của người này lớn đến thế nào.
Chưa kịp để hai người thu thập thêm manh mối thì những tiếng ầm liên tục vang lên, đầu tiên là cửa lớp rồi đến các cửa sổ lần lượt đóng sầm lại, kết hợp với những chiếc đèn bật rồi lại tắt, tắt rồi lại bật thỉnh thoảng tạo thành tiếng.
Trong khung cảnh quỷ dị đó, một tiếng máy móc vang lên: Chúc mừng người chơi đã kích hoạt vòng chơi mới.
Yêu cầu người chơi tìm được cách rời khỏi hoặc sống sót trong thời gian một tiếng.
Người chơi có năm giây chuẩn bị.
Năm!
Bốn!
Từng tiếng đếm ngược như lời mời gọi đến từ thế giới bên kia, hai người lập tức vội vã chạy về phía cửa.
Ba!
Bị khóa rồi! Cần mật khẩu! Hoàng Vân đấm vào tường phát tiết tâm trạng của mình rồi sau đó lập tức lên tinh thần tìm gợi ý.
Hai!
Một!
Bắt đầu!
Ngay khoảnh khắc giọng nói biến mất, một đám người không biết từ chỗ nào chui ra, chúng hưng phấn trước hai con mồi béo bở.
Phía bên ngoài, bốn người cũng không tránh khỏi tình trạng tương tự.
Hoàn thành cosimalmira_mayits (08/07/2023)