Bách Hợp ăn chúc (1)trên tay, cố ý vô tình liếc về phía người đối diện.
Sáng sớm liền mặt băng bó, cơn tức lớn như vậy, may mắn mặt chàng một bộ búp bê, bằng không quá vài năm chuẩn thành lão nhân, chưa già đã yếu thôi!
Nàng đem ăn một nửa vát bột mì được làm tinh ăn không xong đến đĩa của chàng.
" Một nửa này cho ngươi ăn, ta ăn không xong."
Đan Phi theo trong bát ngẩng đầu, dừng một chút, lại đem chúng nó trở về cho nàng.
" Ăn nó luôn đi, ăn chúc có dinh dưỡng sao? Ta cũng không muốn mang người bệnh hành tẩu giang hồ." chàng mặc dù khẩu khí không tốt, miệng lại khó nén quan tâm. (ca ca sao lúc nà cũng sỉ diện cả vậy T T)
Nàng nghe ra ý nghĩa lời nói của chàng, buông xuống mí mắt, trên hai gò má nổi lên đỏ ửng, khóe môi cũng cong giơ lên.
" n, ta cố gắng ăn xong nó." Bách Hợp thanh nhẹ nhàng nói.
Thấy nàng đỏ bừng mặt, chàng cũng không tự nhiên hoạt động cái mông, ngồi không yên.
Chàng phát điên cái gì? Nói cái loại này trong lời ghê tởm, ngay cả chàng nghe xong đều muốn phun, thực mệt chính mình còn có thể nói ra được.
" Ta... ta không có ý tứ khác, ngươi không cần hiểu lầm." chàng giấu đầu hở đuôi nói. (quan tâm người ta mà còn không nhận ><
" Ừ!" mặt nàng đỏ ửng lui đi chút.
Hai người bọn họ lập tức trở nên xấu hổ, hai người đồng loạt thất thanh.
" Hai vị đã muốn dùng bữa." tịch gian đột nhiên toát ra thanh âm đến của Tây Môn Vân.
" Ngươi thực âm hồn không tiêu tan, cái bàn nhiều như vậy không chọn, vì cái gì cùng chúng ta?" Đan Phi đem một ngụm chúc cuối cùng nuốt vào, mới bắt đầu pháo oanh người không nhìn được.
" Dùng bữa có bằng hữu, ăn cũng có điều, vẫn là tốt hơn, không phải sao? Đan huynh đệ." y đưa tới tiểu nhị điểm mấy thứ đồ ăn, vẫn là không thế nào tiện nghi cái loại này.
" Uy! Họ Tây Môn, ngươi cũng đâu liên quan gì đến chúng ta, nhưng đừng nghĩ muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội muốn ta đài thọ, điểm đồ ăn đắt tiền như vậy ta có thể không chi trả nỗi." không biết nguyên nhân rõ ràng gì mà tên này cứ quấn quít lấy chàng, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn. Sư phụ nói qua người bạch đạo ở mặt ngoài là một dạng, sau lưng lại là dạng khác, ai ngờ đắc chuẩn này chính phái đại hiệp trong khung có phải hay không người dạ thú chuyên làm chuyện xấu. (ca đừng nói xấu sáo ngọc công tử của ta à nha ><
" Ngươi yên tâm, hôm nay một bữa cơm này từ tại hạ mời khách." y sảng khoái nói.
" Không cần, vô công không nhận lộc." ai ngờ chàng an cái gì tâm.
" Gặp nhau chính là hữu duyên, hướng về phía những lời này, thỉnh này một bữa cũng không đủ."
" Không, tính tình của ta chính là như vậy." Đan Phi không lùi lại.
" Ai! Ngươi vừa cố chấp lại vừa nhiều nghi ngờ, nhìn ngươi tuổi so với ta còn nhỏ, như thế nào đầu óc như thế chuyển không ra?" y thực ăn xong hẳn.
Tiểu nhị đưa lên năm sáu món ăn sáng tinh xảo, thấy Bách Hợp hoa cả mắt, mãnh nuốt nước miếng.
Họ Tây Môn Vân tiếp đón nhiệt tình: " Hoa cô nương, không cần khách khí, cùng nhau dùng đi! Ta một người cũng dùng không xong, đừng lãng phí."
" Sợ lãng phí còn điểm nhiều như vậy." Đan Phi thì thầm trong miệng. Thật là, rộng rãi cái gì, bạc nhiều lắm đây mà.
" Không cần, ta... ăn no." nghĩ đến kiêng kỵ của Đan Phi, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả là muốn ăn vô cùng.
" Hoa cô nương, đừng khách khí, sắc mặt cô nương không tốt, hẳn là ăn nhiều thực vật chút có trợ giúp thân thể, bằng không dễ dàng sinh bệnh, ta nghĩ Đan huynh đệ cũng sẽ không ngăn cản mới đúng."
Đan Phi không tự kìm hãm được nhìn phía mặt của nàng, phát hiện thật sự so với khi mới vừa nhận thức nàng gầy rất nhiều, nội tâm nhưng lại cảm thấy được có tí ác cảm tội lỗi. Dọc theo đường đi nàng ăn không ngon, cũng ngủ không tốt, nếu như thật sự bị bệnh, có thể làm thế nào mới tốt?
" Người ta chọn nhiều đồ ăn lắm, ngươi có lòng tốt giúp hắn ăn một ít đi! Dù sao không cần chúng ta bỏ tiền, không cần khách khí." chàng nói được ngay cả mang sự trào phúng.
Bách Hợp nghe vậy, lập tức giống tiểu oa nhi bắt được món đồ chơi, hưng phấn làm cho chàng cảm thấy được chính mình khắt khe, khe khắt nàng.
" Ta thật sự có thể ăn sao? Ngươi sẽ không sinh khí?" chỉ cần hắn nói "sẽ", nàng có thể không ăn.
Chàng nhẫn tâm nói "sẽ" hay sao? Đương nhiên không.
" Ăn đi!" chàng âm âm trừng Tây Môn Vân liếc mắt một cái.
" Hoa cô nương, ngươi cứ việc mà dùng, Đan huynh đệ sẽ chờ ngươi."
" Cám ơn ngươi, Tây Môn đại ca, ngươi gọi ta Bách Hợp là được rồi, chúng ta đã muốn là bằng hữu không phải sao?"
" Đúng vậy!" y dễ dàng tiến thêm một bước, thoáng nhìn Đan Phi thoáng chốc đen mặt.
Nha đầu ngốc chết tiệt! Mới một chút cơm liền như vậy thân thiết gọi người nhà, còn muốn người ta thẳng hô tên của nàng, bút sổ sách này nhớ kỹ trước, có rảnh sẽ tính.
" Hừ!"
" Đại Phi, làm sao vậy?" nàng cắn miếng thịt gà hỏi.
" Không có việc gì." chàng không nghĩ nhìn khuôn mặt tươi cười của người đó, đến cái mắt không thấy tâm không phiền.
Tây Môn vân dùng bát ngăn trở ý cười. Chàng rõ ràng thần tình ghen tị, lại che dấu không được đành giận dỗi, làm cho người ta cảm thấy được buồn cười, hỉ giận một tia không sót hiện ra ở trên mặt. (ca ca của ta dễ thương quá trời ^ ^)
Ngoài cửa tiến vào hai vị khách nhân, cao giọng đàm luận sự tình. Mỗi người nói ở khách điếm có thể nghe được các loại tin tức, có thể một chút cũng không sai.
" Ta hôm nay sáng sớm rời giường liền nghe được một tin tức, nhà Vương lão thái thái Ngô thị lại ra nha môn cáo trạng, kết quả bị nha dịch oanh đi ra."
" Có việc thế này hay sao? Huyện thái gia càng lúc càng quá phận, cũng không biết thu Trương gia bao nhiêu bạc, quả thực là vô pháp vô thiên."
" Nhỏ giọng chút, lời này đừng nói lung tung, nếu làm cho quan gia nghe thấy, chúng ta liền chịu không nổi."
" Chính là mỗi người đều sợ gây chuyện, mới có thể diễn biến đến nước này. Hiện tại lại cùng Trương gia gắn bó một mạch, càng thêm mắt không vương pháp, này còn có thiên lý hay sao?"
" Ai! chúng ta có thể làm sao bây giờ đây? Đáng thương nhà Vương lão thái thái, con trai độc nhất đã chết, một người giữ một phòng, không ai dưỡng bà, về sau ngày như thế nào đây!"
Trong lời nói của hắn khiến cho người ở đây một trận thổn thức cùng dậm chân bất lực.
Bách Hợp buông chiếc đũa, trong lòng khổ sở thực không nuốt xuống, nàng hàm chứa ánh mắt đồng tình nhìn phía Đan Phi, muốn nói lại thôi.
" Đại Phi, ta... ta nghĩ chúng ta..." nàng chỉ chính là bên người có một ngàn lượng bạc, có thể dùng để cứu tế lão bà bà kia, rồi lại sợ chàng mắng.
Chàng có thể nhìn thấu lòng của nàng, hiểu biết đến nàng muốn nói cái gì.
" Ta nghe được, không cần ngươi nói ta cũng sẽ đi làm." chàng thống hận loại tham quan này, so với gian thương càng đáng chết hơn một ngàn lần một vạn lần.
Tây Môn Vân buồn bã tình cảnh của lão bà bà, lòng hiệp nghĩa cùng nhau, cũng vô pháp ngồi yên.
Y theo chỗ ngồi đứng dậy, đi hướng hai người nói chuyện, hỏi: " Hai vị đại ca này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì Huyện thái gia không để ý án tử?"
Vị nam tử kia trong lòng đầy ngập oán khí bất bình nói: " Các ngươi đại khái là từ bên ngoài tới, có điều không biết. Chúng ta huyền lý vị này Huyện thái gia tiền nhiệm mau hai năm, chưa hảo hảo làm qua án tử nào cả, chỉ biết là cùng một ít thân sĩ cự cổ (2) giao tế, cũng liền thôi. Lần này đứa con nhà Vương lão thái thái ở trà lâu lý chính là không cẩn thận nói chuyện đắc tội con Trương viên ngoại, thế nhưng bị người trên lầu thôi xuống lầu, đầu rơi máu chảy mà chết, vậy mà Huyện thái gia sau phán định Vương Minh Sơn là tử vong ngoài ý muốn, cùng Trương gia không liên quan, ngươi nói trên đời này có chuyện nào so với chuyện này bi thảm hơn không?"
" Đúng vậy! Huyện thái gia lĩnh bổng lộc triều đình, là một hổ chỉ trành, thật là làm người khác giận sôi."
" Mà Trương viên ngoại kia ở vùng này của chúng ta ngầm ngân hàng tư nhân, không biết hủy diệt bao nhiêu người, mặc dù đều đến trong nha môn cáo trạng, Huyện thái gia chính là đem mẫu đơn kiện bỏ cả, nói cái gì có rảnh tái thẩm, thật là, dù nói dù không cũng cho người ta sinh khí."
Bốn phía tiếng động bất bình này khởi lạc, oán hận chất chứa đã lâu, chỉ có thể nương cơ hội giải một chút cảm xúc.
Đan Phi nghe xong lửa giận sôi trào, một quyền đánh vào trên mặt bàn.
" Cẩu quan (3), tám phần là chán sống, ta thật muốn nhìn đỉnh mũ cánh chuồn trên đầu kia hắn còn có thể mang bao lâu nữa."
Tây Môn Vân cũng có đồng cảm, một lần nữa ngồi xuống: " Ngươi tính toán làm như thế nào?"
" Hừ! Vì cái gì muốn nói cho ngươi? Ta làm của ta, ngươi làm của ngươi, không can thiệp chuyện của nhau."
" Có quan hệ gì? Nhiều người cùng phân chia lực lượng." trên khuôn mặt tuấn tú của y lộ vẻ cười xấu lắm.
" Ngươi như thế nào giống các bà các chị giống nhau, nha đầu ngốc này đã muốn đủ làm cho ta đau đầu, ngươi đi tìm người khác đi!" Đan Phi đã đánh mất tiền cơm ở trên bàn, quay đầu bước đi.
" Từ từ đã, Tây Môn đại ca, tạm biệt." Bách Hợp vội không ngừng đi lên đuổi sát.
***********
Màn đêm buông xuống.
Hắc y nhân che mặt, chỉ để lại một đôi mắt to đen bóng, thong dong trở mình đến một tòa tường.
Chàng đem gánh nặng trong một bao bạc đặt ở cửa, dưới đè nặng hé ra tờ giấy, sau đó gõ xao cửa gỗ.
" Chậm như vậy, là ai vậy?" bên trong là thanh âm lão bà.
Khi bà mở cửa, ngoài cửa cũng không có người, lại phát hiện nguyên bảo (4) trên mặt đất, bà kinh hỉ kêu lên, không dám tin đang cầm chúng nó, quỳ trên mặt đất đáp tạ thần ân.
" Cám ơn Bồ Tát, mặc kệ ân nhân là ai, cám ơn ngươi đã cứu lão thái bà này, cám ơn, cám ơn."
Hắc y nhân chờ nàng vào phòng mới lại trèo tường đi ra ngoài, một thân ảnh mảnh khảnh khác ở góc tiếp cận chàng.
" Ta không phải bảo ngươi ở phía trước chờ ta hay sao? Mà cứ thích khóc vô cùng." bởi vì che miệng, cho nên khi nói chuyện tiếng nói có vẻ mơ hồ.
Người rống to kia đúng là tự xưng hiệp đạo Đan Phi, mà người còn lại đương nhiên là Bách Hợp muốn gia nhập hàng ngũ. Cách ăn mặc giống nhau, trong bóng đêm che dấu đi sự tự nhiên.
" Ta chỉ là muốn hỗ trợ." nàng dáng người nhỏ xinh mặc hắc y, cảm giác đứng lên càng yếu đuối.
Đan Phi dắt tay áo của nàng đi phía trước: " Ngươi chỉ cần đừng đem sự tình muốn làm phá hư thì tốt rồi, đây cũng không phải là chơi đùa, nếu như bị bắt, ngươi ắt bỏ đi mạng nhỏ này."
" Ta sẽ rất chú ý." nàng luôn mãi cam đoan.
" Tốt lắm, đừng nói nhiều như vậy, còn có mấy nhà khác muốn đưa, chạy nhanh làm thỏa đáng."
Bọn họ theo hỏi thăm tới địa chỉ, tìm được người hướng ngầm ngân hàng tư nhân vay tiền, nhưng cuối cùng bởi vì còn không có lợi tức kếch xù, chính dự bị đem nữ nhân đưa vào kỹ viện hoặc bán mình làm đứa ở cho người ta, lại đưa lên mấy túi bạc.
Một đêm xuống, tổng cộng lấy ra ba trăm lượng bạc, đủ giải quyết khốn cảnh bọn họ.
Hai người bởi vì làm việc thiện, tâm tình phá lệ khoái trá.
" Đại Phi, chúng ta phải đi về hay sao?"
" Ngươi về khách điếm trước, ta còn có việc muốn làm, trở về thế này đi." nếu đi ra, không thuận đường đi thăm một chút người họ Trương kia, không khỏi có tác phong nhất quán của chàng.
Chàng thừa dịp buổi sáng tìm, hỏi tới địa chỉ của Trương gia, tính toán hảo kế hoạch buổi tối. Người ta bạc nhiều hơn, không ngại chàng hỗ trợ thôi! Chàng khách khí cái gì?
Tránh được người gõ mõ cầm canh, tìm được rồi cửa lớn phiến màu đỏ kia quả nhiên là nhà giàu có, khí phái phi phàm, lại đều là dùng tiền mồ hôi nước mắt của người khác xây thành.
Mắt xem tứ phương, tai nghe bát phương, Đan Phi đề khí nhảy, nhảy lên ốc ngói, đánh trước lượng địa hình cập đào thoát lộ tuyến.
Hết thảy thỏa đáng, chàng hạ nhẹ giọng. Trong nhà trừ bỏ vài tên thủ vệ, cũng không gì nghiêm mật để thi thố. Tám phần là muốn có Huyện thái gia làm chỗ dựa, ai dám động thủ trên đầu thái tuế.
Bất quá, cho dù có nhiều thủ vệ thì đã sao, đối chàng mà nói vẫn là lơ lỏng bình thường, việc nhà cơm rau dưa, căn bản sẽ không làm cho người ta nhận thấy được dấu vết chàng đã tới.
Chàng đẩy ra cửa chính, dựa vào một chút ánh sáng liền đem trong phòng cảnh vật đắc nhất thanh nhị sở.(5)
Muốn lấy đi cái gì đây? Lỗi thời? Tranh chữ? Cái quý mà mới của tên họ Trương chính là cái gì vậy?
" Nha!" cửa chậm rãi mở ra một cái khe nhỏ, Đan Phi nhanh chóng hướng cạnh cửa chợt lóe.
" Đại Phi..."
Nhẹ đến không thể nhẹ hơn, tiếng nói non nớt giống như lửa cháy đổ thêm dầu, chàng một phen túm người kia vào một góc ẩn, quát: " Nha đầu ngốc, ta không phải bảo ngươi đi về trước hay sao? Ngươi chạy tới làm gì?"
" Ta hiểu được ngươi sẽ đến nơi này, cho nên... ta có thể giúp ngươi canh chừng, lưu ý có người lại đây hay không." nàng thay chính mình tìm được lý do.
" Ai cần người canh chừng? Đan Phi ta vô dụng như vậy hay sao? Ngươi chừng nào thì mới có thể không để cho ta gặp phiền toái a?" chàng tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí.
" Ta... chính là nghĩ muốn với ngươi cùng một chỗ mà thôi, nếu bị bắt thì cũng muốn cùng với ngươi!" nàng đùa bỡn bắt tay vào làm hành động khiếp vía mà thốt.
Chàng hừ lạnh: " Ngu ngốc, ngươi hy vọng bị nắm như vậy hay sao? Đứng tại chỗ này cho ta đừng nhúc nhích."
" Chính là rất tối! Ta đều nhìn không thấy ngươi." nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người chớp lên, mọi thứ còn lại rất không rõ ràng.
" Cho nên bảo ngươi đừng động a, miễn cho ngươi va chạm đến bất cứ cái gì." chàng trả lời tức giận.
Bách Hợp ngọt ngào hỏi han: " Ngươi thật sự quan tâm ta sẽ bị thương phải không?"
" Ta là sợ ngươi đánh thức người cả toàn nhà." chàng nói đùa cợt.
" Ách!" tất cả nhiệt tình của nàng bị tắt.
Trong chốc lát, không thấy thanh âm của Đan Phi, nàng nhất thời luống cuống.
" Đại phi, ngươi ở nơi nào? Ra một thanh âm được không? Đại Phi..."
Chàng chạy đi đâu? Làm sao bây giờ? Nàng một người ở trong này thật đáng sợ!
" Đại Phi." nàng về phía trước tiến chút, hai tay đi phía trước thăm dò, cực kỳ giống người mù sờ tượng.
Bách Hợp trước đi phía trái đi tới vài bước, không chạm đến đến đồ vật này nọ, liền thay đổi phương hướng, hướng bên phải tiến hành, có! Mủi chân giống như đá đến một vật, hình như là ghế dựa linh tinh.
Cáp! Đúng vậy, là ghế dựa, tay lại sờ lên, tiếp theo hẳn là bàn trà mới đúng.
Cuối cùng, tay nàng chạm vào vật phẩm băng băng ngạnh ngạnh nào đó, tiếng vang lớn phát ra.
" Oa..." khi thời điểm nàng hiểu biết đây là vật gì, tiếng kêu sợ hãi của nàng thanh thúy vỡ vụn, nhất thời sợ tới mức không thể động đậy.
" Nha đầu ngốc, ngươi làm chuyện tốt." Đan Phi từ trong đường chạy đi, liền đoán được nhất định là nàng, mới vừa còn nói không cần đánh thức người trong nhà, nàng cư nhiên lập tức làm được.
" Ta..." nàng cũng không phải cố ý.
" Đại sảnh có thanh âm kỳ quái, mau đi xem một chút!"
" Phái vài người nhìn sao lại thế này." bên ngoài nói to làm ồn ào.
Quả nhiên thanh xôn xao này đưa tới thủ vệ bên ngoài, thanh chạy trốn dần dần tới gần bọn họ.
Đan Phi giữ chặt cổ tay nàng: " Còn không mau đi, ngốc ở đó làm cái gì? Ta sẽ bị ngươi hại chết."
Chàng dùng hết sở học công phu ra lôi kéo nàng, chạy trối chết.
Nhà cửa lý nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, một đoàn gia đinh mạnh xuất hiện, tìm lần từng góc lại ngay cả nhân ảnh cũng không bắt được.
" Thế nào? Kẻ trộm có bắt được không?" Trương viên ngoại kiểm kê một chút gia sản trước, may mắn không có khuyết thiếu.
" Lão gia, kẻ trộm đã chạy mất." gia đinh đi lên bẩm báo.
" Buồn cười! Lập tức đi nha môn đánh thức tên hôn quan (6) kia. Trộm đồ trong nhà của Trương Hữu Tài này, rất to gan lớn mật, gã mà không bắt được kẻ trộm, ta khiến cho gã không đảm đương nổi quan."
" Vâng, nô tài lập tức đi làm."
*********
" Thực xin lỗi." trong phòng khách điếm truyền ra đối thoại.
" Thực xin lỗi cũng vô dụng."
" Ngươi phi thường tức giận, phi thường tức giận hay sao?"
" Ta không nên hay sao."
" Như thế nào ngươi mới bằng lòng nguôi giận?"
" Vĩnh viễn cũng sẽ không."
" Ta nguyện ý làm mọi việc để bù lại."
" Vô ích."
" Vì cái gì?"
" Còn dám hỏi ta vì cái gì?!" Đan Phi bão nổi, " Ta hỏi ngươi, từ khi gặp được ngươi, ngươi cho ta bao nhiêu phiền toái? Cứu ngươi để khỏi bị lão chết tiệt kia làm phiền còn không nói, còn phải cố đến ngươi ngủ ngon hay không, ăn ngon hay không, có đủ dinh dưỡng hay không. Hiện tại lại phá hư sự hoàn mĩ được ghi lại của ta. Ta chưa bao giờ khi làm việc bị người phát hiện qua. Nếu không bởi vì một cái bình hoa chết tiệt, việc này ghi lại sẽ sút giảm thanh danh của ta."
" Thật sự rất không đứng dậy nổi, ta chỉ là một chút không thấy được ngươi, trong lòng thực sợ hãi." nàng chỉ có ở bên người chàng mới có cảm giác an toàn.
" Nếu nhát gan, đi theo sau mông ta đi? Ngươi là ý định tìm phiền toái cho ta phải không?" miệng chàng núi lửa nham thạch lan tràn phun đủ để bỏng chết người, tận tình bùng nổ.
m của Bách Hợp thấy sự giận kinh hoàng của chàng liền hạ, trơ mắt có lệ, thanh âm càng lúc càng giảm.
" Ta... ta thật sự không phải cố ý... lần sau... lần sau nhất định..."
" Còn có lần sau?! Tính ta sợ ngươi hảo không tốt? ngày mai bắt đầu chúng ta chia đường, mỗi người đi một ngả, ngươi đi Dương Quan Đạo của ngươi, ta qua Cầu độc mộc của ta." (7) bọn họ hai người đại khái bát tự tương khắc, không hợp.
Nàng mãnh vừa nhấc mắt, run giọng nói: " Ngươi... ngươi không cần ta? Ngươi phải đuổi ta đi?"
Thấy nước mắt nàng vừa muốn vỡ đê, chàng thân chỉ nàng cảnh cáo nói: " Đem nước mắt thu hồi cho ta đi, ta bị ngươi dùng nước mắt lừa hai lần, lần này tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa."
Nàng nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn. Nước mắt sao có thể nói thu là thu được?
" Không cần đuổi... ta đi, Đại Phi, cầu... cầu ngươi, oa..."
" Vừa khóc, ngươi trừ bỏ việc khóc ra còn có thể làm cái gì? Khóc không chính xác." chàng rít gào nói.
Bách Hợp từng chút từng chút chế trụ, người cực lực nhẫn nại mà run rẩy, nước mắt rơi thẳng không tiếng động. Nàng khóc rất thương tâm, như thế nào cũng đình không được đem vứt bỏ cảm xúc thương tâm.
Đan phi cứng lòng, trong lòng nguyền rủa trăm ngàn lần: " Ngươi đã khóc đủ chưa? Khóc đã đủ liền đi ra ngoài đi!" chàng gầm nhẹ.
" Oa... ta không muốn đi, ta... ta không muốn rời ngươi đi." nàng bi ai nhào vào trong lòng chàng, ngực, ôm chặt lấy thắt lưng chàng, không dám phóng.
Chàng bị hành động đột ngột của nàng giữ chặt, rút lui từng bước, nghĩ muốn tránh khỏi nàng: " Ngươi cho là yêu thương nhung nhớ ta sẽ mềm lòng? Nhanh buông đi, nha đầu ngốc, ngươi tai điếc à!"
" Không buông, không buông, ta... thích với ở chung... với ngươi, để cho ta đi theo ngươi... được không?" nàng nghẹn ngào reo lên.
Chàng thuyết phục chính mình phải dứt tâm mà cự tuyệt nàng, cuồng phe phẩy đầu: " Không, lần này tuyệt đối không được, ngươi không phải cũng thích cái họ Tây Môn kia hay sao? Ngươi đi tìm hắn tốt lắm."
" Ta chỉ thích với ngươi cùng một chỗ." nàng chôn ở trước ngực chàng, cánh tay giữ càng nhanh.
Bàn tay của Đan Phi giữ thắt lưng của nàng, muốn nàng rớt ra, nhưng này xúc cảm mềm nhũn, dẫn phát chàng thân hình khô nóng. Chàng hoảng đắc buông tay ra, cảm nhận được nàng thân thể mềm mại gây cho chàng ảnh hưởng.
Chàng điên rồi, như thế nào lại đối với nàng có hứng thú? (ca ca có hứng từ lâu rồi mà còn nổ T T)
" Ngươi...ngươi buông trước nói sau." chàng mãnh nuốt mấy khẩu nước miếng. Đáng giận! Hiện tại ngay cả mặt cũng nóng.
Cằm Bách Hợp để ở trên ngực chàng, ngưỡng mũi đỏ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi: " Ngươi nguyện ý tha thứ ta, có phải hay không?"
Trương khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hi vọng cùng chờ mong, trên lông mi còn dính nước mắt.
" Ta......" yết hầu chàng phát không ra tiếng.
" Ngươi nghĩ muốn gạt ta đúng hay không? Ta không buông, không buông..."
" Chờ một chút, ái..." hai người ngã thành một đống, ngồi dưới đất, " Đáng chết!"
Đan Phi đơn giản nằm bình trên mặt đất, trên người vẫn kề cận một thân hình nhỏ xinh, hình thành hình ảnh tối ám.
" Ta phải với ngươi vĩnh viễn cùng một chỗ, cả đời cũng không tách ra, vĩnh viễn, vĩnh viễn." đầu tại trước ngực một khắc phát biểu tuyên ngôn của nàng.
Chàng kinh ngạc có thể là chính mình nghe lầm, thật lâu mới phun ra một câu: " Nha đầu ngốc, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?" bình thường nói loại này nói chính là tỏ vẻ phải phó thác chung thân, nha đầu kia sẽ không là muốn gả cho chàng đấy chứ?
" Ta phải vĩnh viễn với ngươi cùng một chỗ." nàng hảo nhu nói.
Tay hắn tự động vuốt trên mái tóc của nàng: " Ngươi xác định hay không? Không phải đùa giỡn ta?" nếu trong lời nói mà là hai lời chàng liền giết chết nàng.
" Thiếp thích chàng." nàng mang theo ngượng ngùng của cô gái mà thổ lộ. (chàng chàng thiếp thiếp bản thân ta cũng thấy nhồn nhột, nhưng mà ta khoái a ^ ^, quyết định sau này xưng thế này)
" Thật sự?" cái miệng của chàng liệt đắc thật lớn.
" n." nàng than thở nói.
" Nàng không tính sai đối tượng?"
" Trừ bỏ phụ mẫu, cùng hai vị tỷ tỷ, thiếp không hướng những người khác nói qua."
" Nếu nàng dám nói với người khác như thế, ta một quyền đánh nàng biến đi." lòng đố kị của chàng mọc lan tràn trừng mắt đỉnh đầu của nàng.
" n, thiếp sẽ không nói." nàng ghé vào trước ngực chàng, thuận theo hình tượng con thỏ trắng nhỏ.
Đan Phi lúc này mới giữ cả người nàng, thả lỏng không biết khi nào lòng đổ nhanh, không nghĩ động, hai người nằm trên mặt đất.
Sư phụ, ta thua, trong lời nói của chàng thật có lỗi. Chàng hoàn toàn bị đả bại. Chàng từng dùng sức kháng cự qua, nhưng là liên tiếp ba lượt đều bị nước mắt của nha đầu này công phá. Ai! xem ra, không thể xem thường lực lượng nữ nhân.
" Nha đầu ngốc, nói chuyện phải giữ lời! Nếu ngày nào đó nàng vui hoan với người khác, ta nhất định sẽ không tha cho nàng."
"Ân."
" Tốt lắm, nàng hiểu được là tốt rồi, ta cũng sẽ không lặp lại một lần nữa, đây là một cơ hội cuối cùng, biết không?"
"Ân."
" Nàng xác định thích chính là ta đúng không?"
"Ân."
" Không phải cái họ Tây Môn kia?" (lại ăn dấm chua rồi T T)
"Ân."
Nha đầu kia trừ bỏ " ân" ra, không còn từ khác nói sao?
" Nha đầu ngốc, nha đầu ngốc."
Không có trả lời.
Chàng nâng cằm của nàng lên: " Thật là, cư nhiên đang ngủ. Ta vừa rồi nói nhiều như vậy, nàng đến tột cùng có nghe vào hay không đây?" thực không để mặt mũi cho chàng, uổng phí chàng cố lấy dũng khí muốn nói tốt hơn để lời nói dễ nghe hơn.
Hừ! Nàng thật là, tức chết người đi được.
" Nha đầu ngốc." chàng đứng dậy, có chút thô tay thô chân, lại mang theo thương tiếc ôm lấy nàng.
Đêm nay khiến cho nàng tạm ngủ trong phòng chính mình đi, không thể ôm nàng đi ra ngoài, làm cho người ta nhìn thấy chẳng phải bị hủy?
Đem nàng ở trên giường dàn xếp hảo, cẩn thận đắp chăn, nhìn nhan nàng ngủ đoan trang trong chốc lát.
" Ngủ ngon."
Chàng tắt ánh nến, đến cách vách phòng ngủ.
****
Chú thích:
(1) Chúc: một loại canh đa phần là bột mì
(2) Thân sĩ sự cổ: thân sĩ già có danh tiếng
(3) Cẩu quan: tên quan chó má
(4) nguyên bảo: tiền vàng
(5) nhất thanh nhị sở: âm thanh rất nhẹ
(6) hôn quan: như hôn quân vậy, là tên quan không tốt
(7) Dương Quan Đạo, Cầu Độc Mộc: hai địa danh trái ngược cực nổi tiếng, rảnh thì gõ google muốn nhiêu cũng có