Tần Cô Đồng trở lại lâu sách, làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ.
Đêm nay ánh trăng như nước, gió thổi qua rừng trúc làm lay động khắp sân. Tiếng côn trùng huyên náo không ngừng đan xen tiếng quạ kêu âm u lạnh lẽo. Không biết có phải là do lời nói của Phương Vị Ngai hay không, hôm nay tinh thần nàng có chút không yên.
Tần Cô Đồng lấy chăn bọc mình rồi ngồi xuống, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cửa sổ vuông vức, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây, như một mỹ nhân tựa vào tay vịn.
"Nhập thu rồi... Khó trách." Nàng thấp giọng nói một câu.
Những lúc giao mùa, nàng luôn cảm thấy khó chịu. Phương lão gia là một đại danh y, đã xem giúp nàng và nói rằng khi còn bé nàng đã bị thương nặng, mặc dù hiện tại đã bình phục nhưng khó tránh sẽ để lại một số nguy hiểm tiềm ẩn. Vì thế, Phương lão gia đã bồi bổ cho nàng nhiều hơn và dạy nàng cách tĩnh tâm và tập trung suy nghĩ.
Tần Cô Đồng không để ý lắm, dù sao thân thể của nàng cũng không đau ốm gì.
Nàng nằm xuống, định đánh một giấc thật ngon. Nhưng mà trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, giống như thủy triều liên tiếp đánh tới, khiến nàng trằn trọc trở mình trên giường không ngủ được. Không hiểu sao nàng lại nhớ những lúc còn nhỏ, bên trong sương mù nhìn không rõ lắm, dường như có một bóng người ẩn hiện trong mây khói, tràn ngập mùi hương đặc biệt giống như mùi hương ở trong u cốc.
Chim dạ oanh lướt qua cửa sổ, Tần Cô Đồng lẩm bẩm hỏi một câu: "Ngươi đang ở đâu?" Nàng bị chính mình làm cho kinh ngạc, dứt khoát đứng dậy mặc áo choàng, cầm thanh kiếm ngang đi ra ngoài lâu sách.
Lúc trước Tần Duệ còn sống, luôn đốc thúc nàng luyện võ. Ban ngày ở sân luyện võ, buổi tối ở lâu sách.
Ban ngày, Tần Cô Đồng đánh quyền vung kiếm đầy uy lực, bọn hộ vệ vây xem đều reo hò. Nhưng ban đêm, ở lâu sách lại diễn ra một tình thế khác, quyền đả giá sách, chân đá tấm bình phong, từng quyền đánh xuống mặt mũi bầm dập, khắp người bầm tím là chuyện thường.
Không dám khóc, chỉ có thể mếu máo, nhìn trộm phụ thân ở bên cạnh. Kỳ thực trong bóng tối không thể nhìn rõ, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt uy hiếp nhưng cũng tồn tại ôn nhu trong đó. Một lúc sau, phụ thân sẽ bước tới, ngồi xổm xuống, đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu nàng, xoa xoa rồi thở dài: "Ôi, nếu không có ta thì con phải làm sao."
Lặng lẽ cởi vỏ bao, vung vẫy vô hình.
Phụ thân dường như vẫn đứng trong gian sách tối om, lặng lẽ nhìn nữ nhi yêu quý của mình. Ở gian sách, người chiến binh trẻ tuổi vung kiếm, chiêu thức sắc bén tung hoành ngang dọc, thân pháp như cá nghịch nước. Không khí quấn quanh thanh kiếm, lưỡi kiếm như có như không phản chiếu trong ánh trăng mờ ảo.
Mười ba chiêu thức của "Đao pháp tách nhập", trương, thỉ, hành, tàng, âm, dương, khai, bế, tung, hoành...1 Ánh kiếm sáng ngời, chiêu thức tiến dần lên, nữ đồng không dám khóc cũng lớn lên từng chút. Mười ba chiêu thức hoàn tất, Tần Cô Đông cầm kiếm đứng trong lâu sách. Mũi kiếm chạm mặt đất, bên trong tối đen như mực không một bóng người. Bên tai dường như vẫn nghe tiếng lưỡi kiếm chọc thủng không khí, nhưng mà tiếng thở dài của phụ thân không còn vang lên nữa.
Nàng lẻ loi trơ trọi đứng ở giữa lối đi, những giá sách sắp xếp ngay ngắn như người khổng lồ lặng lẽ nhìn nàng. Nàng tra kiếm vào vỏ, ngón tay lướt qua thắt lưng, đầu ngón tay nóng hổi chạm vào chiếc chìa khóa đồng lạnh buốt.
Tại khời khắc này, thời gian bỗng nhiên đứng lại.
Tất cả âm thanh xung quanh đột nhiên khuếch đại, lập tức tràn vào màng nhĩ của nàng. Tần Cô Đồng đứng yên một hồi, lẳng lặng đem thanh kiếm ngang vắt ở sau lưng, từng bước đi vào lâu sách.
Giá sách di chuyển, và cánh cửa bí mật được mở ra. Trong đường hầm không ánh sáng, tiếng tim đập và tiếng hô hấp lấn át tiếng bước chân.
Vào thời khắc cửa sắt được mở, Tần Cô Đồng cảm thấy hơi hối hận. Nàng đưa tay giữ lấy khung cửa, tâm trạng tiến thoái lưỡng nan, chiếc chìa khoá lạnh lẽo trong tay cũng nóng dần lên. Phía trước không thấy gì, mà sau lưng không cần ngoảnh lại cũng biết, đều là bóng tối. Nàng không phải là một người nhát gan tiếc mệnh, nhưng nỗi sợ hãi lúc còn nhỏ đã cận kề cái chết như một tâm ma bao trùm lấy nàng. Nàng khao khát yên bình và khao khát một cuộc sống an nhàn và bình thản.
Ngay cả khi phải khom lưng cúi đầu trước lão gia, thiếu gia, quản sự hay khách quý của Phương phủ, ngay cả khi bị mắc kẹt trong lâu sách đầy bụi và mục nát, những thứ đã quen thuộc luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm thoải mái.
Nhưng không hiểu sao đêm nay nàng biết rằng không nên, nhưng không quản được tay chân. Tựa hồ như có ai mê hoặc — đến xem, đến xem.
Tất cả những suy nghĩ lung tung biến mất ngay khi nàng bước qua cánh cửa sắt. Tần Cô Đồng nín thở và cố hết sức nhớ lại vị trí của từng bước, bất tri bất giác đã ra khỏi hang động.
Bước vào sơn cốc, dường như có một mùi thơm thoang thoảng, lập tức xoa dịu tâm trạng lo lắng hồi hộp của Tần Cô Đồng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh trăng đã khuất bên đỉnh núi cao, chỉ lộ ra một đường cong nhỏ. Trong sơn cốc yên tĩnh mà cũng sống động, những cánh chim bay xẹt qua kẽ lá và tiếng côn trùng trong cỏ nhiệt tình gọi bạn. Dòng suối nhỏ đập vào đá, âm thanh trong trẻo, êm tai. Làn gió nhẹ lướt qua mặt, Tần Cô Đồng đi chậm lại, cảm thấy nơi này thật yên bình và tràn đầy sức sống.
Nàng hít một hơi thật sâu, hương thơm vẫn còn vương vấn. Cảm giác phiền muộn trong lồng ngực biến mất, khí tức quanh người chuyển động thông thuận.
Nửa đêm canh ba, bầu trời âm u lạnh lẽo. Tần Cô Đồng đứng tại u cốc, không biết mình sẽ đi đâu. Nàng không thể gõ cửa nhà của Từ di. Mặc dù nàng tự tin vào thân thủ của mình, nhưng ngộ nhỡ quấy rầy lão nhân gia thì cũng không tốt. Nghĩ đến đây, Tần Cô Đồng dứt khoát dọc theo con đường đá sỏi trên mặt đất, cứ thế mà đi chẳng có mục đích.
Trong không khí, hương thơm như có như không câu dẫn nàng. Mùi hương giống như là hoa mộc vàng mùa thu, cảm giác ngọt ngào làm cho người ta hồn điên hoa mắt, đầu lưỡi không nhịn được tiết ra nước dãi.
Tần Cô Đồng vô tình bị lôi kéo.
Bóng tối mênh mang, con đường ngoằn ngoèo dẫn đến hẻo lánh, vòng qua một khu rừng trúc rậm rạp, không ngờ trước mặt nàng lại xuất hiện một vài gian nhà. Tần Cô Đồng trong lòng hơi cảnh giác, quan sát từ xa.
Trăng ở giữa trời, soi sáng cả u cốc.
Tần Cô Đồng do dự mấy lần rồi siết chặt chuôi kiếm, chậm rãi tới gần ba gian nhà kia. Đến gần mới thấy rõ, đều là những gian nhà làm bằng gạch ngói, trông rất tinh tế và chắc chắn. Nó trông giống như gian nhà bình thường một sáng hai tối, nhưng Tần Cô Đồng vẫn cảm thấy hình thù kỳ lạ và đáng sợ.
Còn đang nghi hoặc, nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng có người! Tần Cô Đồng trong lòng cả kinh, "Vụt!" một tiếng, rút kiếm xoay người lưu loát.
Dãy nhà gạch này nằm trên bãi đất cao, mà ở dưới chỗ trũng lại có thêm một gian nhà to. Tần Cô Đồng sơ suất không nhận ra, cũng không biết người trong phòng kia đã đứng bên cửa sổ bao lâu rồi?
Khoảng cách quá xa, người lại ở trong nhà, trốn trong bóng tối. Tần Cô Đồng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng. Cảm thấy đối phương đang lẳng lặng nhìn mình chằm chằm.
"Tại hạ không có ác ý gì, nếu đã quấy nhiễu tới các hạ, tại hạ ở đây xin bồi lễ." Giằng co một lát, Tần Cô Đồng tra kiếm vào vỏ, cúi đầu tạ lỗi. Ở khoảng cách xa như vậy, nàng nghĩ Từ di cũng sẽ không nghe thấy. Nhưng người này sống trong u cốc, làm sao lại không biết Từ di.
Tần Cô Đồng lo lắng trong lòng, ảo não vì mình đã lỗ mãng. Nhưng mà người trong phòng vẫn lặng lẽ đứng bên cửa sổ, im lặng cùng bất động. Tần Cô Đồng biết mình nên xoay người rời đi vào lúc này, trở về ngủ một giấc, xem như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đêm nay lòng không yên, lúc này lại nhảy nhót muốn thử.
Hít một hơi thật sâu, hương thơm ngào ngạt tràn ngập lục phủ ngũ tạng. Tần Cô Đồng giơ tay nắm chặt chuôi kiếm, sau đó buông ra, chậm rãi tới gần.
Ánh trăng yếu ớt phát hoạ chiếc áo bào bao quanh thân hình gầy gò đơn bạc khiến người ta mơ hồ sinh ra chờ mong. Đột nhiên gió nổi lên, thổi bay mái tóc dài trước trán của người nọ, đôi mắt u ám và trống rỗng, khuôn mặt nhợt nhạt đầy những vết sẹo dữ tợn!
Tần Cô Đồng cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao. Khi nàng phục hồi lại tinh thần thì mồ hôi lạnh đã toát ra khắp người.
Chiếc áo bào dài bị gió thổi bay lộ ra trống rỗng. Tần Cô Đồng nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc, không khỏi rùng mình một cái.
Chú thích:
1. Quỷ Cốc tiên sinh qua các nhiệm kỳ đều chỉ thu nhận hai đệ tử, trăm năm độc truyền. Một người luyện Tung, một người luyện Hoành, thế bất lưỡng lập (không thể cùng tồn tại), người thắng sẽ trở hành Quỷ Cốc Tử tân nhiệm, loại truyền thống kì dị này đã tồn tại và được làm theo mấy trăm năm. Các đời Quỷ Cốc Tử mặc dù chỉ là một người nhưng sức mạnh bằng cả trăm ngàn quân đội "Nhất nộ nhi chư hầu cụ, an cư tắc thiên hạ tức" (Khi nổi giận thì thiên hạ loạn, an cư thì thiên hạ thái bình).
Tách ra là tách ra, nhập lại là nhập lại, Quỷ Cốc tiên sinh sau này được Đạo Gia tôn sùng là cổ tiên (vị tiên cổ), phù hợp với tư tưởng của Đạo Gia, một âm một dương, tách nhập người tung người hoành.
Bãi hạp (tách nhập)
- Bãi là mở, hạp là đóng. Thuật bãi hạp là thuật đóng mở, mở đóng, đóng mở... Bãi là hành động tích cực. Hạp là hành động tiêu cực.
- Thuật bãi hạp căn bản dưa trên nguyên lý Âm Dương. 2 khí này là chủ tể của vạn vật, có khi khí Âm mạnh, có khi khi Dương mạnh; có khi mềm yếu, nhu nhược, có lúc cứng rắn, cương cường; có khi bộc lộ, khai mở, có lúc ẩn tàng, che dấu; có khi nhanh chóng, khẩn trương, có lúc chậm chạp, ung dung...
- Dương khí truy cầu Âm khí và Âm khí truy cầu Dương khí. Âm khí phát triển đến cực điểm thì phát triển thành Dương khí. Dương khí phát triển cực điểm thì thành Âm khí.
- Khi gặp Dương khí (thời cơ, thuận lợi) thì tiến lên; gặp Âm khí bất lợi thì thu tàng, ẩn dấu, ngưng lại.
- Thuật bãi hạp được thực hiện qua 4 kế:
+ Cương nhu tương tế (Trong nhu có cương, trong cương có nhu)
+ Sơ nhi bất lậu (Tuyệt đối bí mật)
+ Dĩ khuất cầu thân (Co để duỗi)
+ Tiên đả hậu ma (Trước đánh sau bắt)
* Trương: căng; Thỉ: thả lỏng; Hành: đi; Tàng: giấu; Âm; Dương; Khai: mở; Bế: đóng; Tung: chiều dọc, hợp tung; Hoành: chiều ngang, liên hoành,...