Hắc Ly tự mình áp giải Hàn Mặc Bắc trở lại nơi ở trước kia, Quế Mộc viện vẫn là một bộ dạng như khi y rời đi, trên bức tường thấp loang lổ vài cọng hoa nhỏ màu vàng khô héo đến nhìn không ra chủng loại, lá rụng tiêu điều, hậu trần tích bố*, mái hiên thiếu góc, mái ngói thủng dột, quang cảnh thực giống quỷ trạch*, hắn tự nhận trong cung chỗ lớn chỗ nhỏ không nơi nào không biết, mắt thấy đống đổ nát này, cũng không khỏi có chút biểu lộ kinh ngạc.
Hậu trần tích bố: Bụi bám tạo thành lớp dày
Quỷ trạch: Nơi ở của quỷ
Mặc Bắc quá khứ từng hãm sâu trong bể tình, thấy không rõ bản thân, khi đó từng cọng cây ngọn cỏ đều không dám nhìn, có nhìn cũng là thấy cảnh thương tình, giờ trở về chốn cũ, tâm như chỉ thủy*, cảnh vật dĩ vãng từng đem trái tim y cắt đến máu tươi đầm đìa, giờ phút này lại cảm thấy vân đạm phong thanh.
Chỉ thủy: Dòng nước khô cạn
“Ly gia mời trở về, ta muốn nghỉ ngơi.” Y chậm rãi bước qua cánh cửa xiêu vẹo, xiềng xích vàng kim dưới vạt áo theo từng bước đi mà như ẩn như hiện.
“... Ta sẽ để tỳ nữ lại đây hầu hạ ngươi bắt đầu cuộc sống hàng ngày, đừng muốn chạy trốn nữa, xung quanh đây đều có trọng binh canh gác.” Hai cổ tay gân cốt đã đứt đoạn không sử dụng được võ công, cho dù phục hồi lại như cũ sau này cũng chỉ có thể suốt đời yếu ớt vô lực, Hắc Ly đối với Hắc Hoàng luôn luôn trung thành tận tâm, tuyệt không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh Hắc Hoàng ban ra, nhưng nhìn Hàn Mặc Bắc gắng gượng thẳng lưng bước đi, lại tự nhiên nảy sinh một cỗ đồng tình.
Tây uyển hậu cung tuy có hàng ngàn thiếp phi, nhưng nam thê vẻn vẹn chỉ có một mình y, Hắc Hoàng cũng không phải hạng người ham mê nam sắc, lại từng đặc biệt chuyên sủng người này, nữ nhân coi phu quân như trời, thiên kinh địa nghĩa, cho dù xuất cung cũng không tính kế mưu sinh, không được lọt vào mắt xanh của quân vương, ở lại lãnh cung cũng còn có một bữa cơm lạnh, nhưng Hàn Mặc Bắc... Tuy có một thân bản lĩnh, cũng đành chết già trong chốn thâm cung...
Lắc đầu, thở dài rời đi.
Ngự thư phòng
Xuất cung hơn mười ngày, công văn tích tụ không ít, Hắc Kình mới xem lướt qua vài kiện tấu chương quan trọng đã quá canh ba, thái giám tùy thị* Lý Tổ nhìn hoàng đế mệt mỏi đứng dậy, liền như thường lệ xin chỉ thị: “Hoàng Thượng đêm nay thánh ý là?”
Thái giám tùy thị: Thái giám theo hầu bên người
Cấm cung quy củ quá nhiều, nếu muốn tới cung phi tần qua đêm, đầu tiên phải phái người đi trước bố trí, chuẩn bị chu đáo, nếu như tại Long cung nội điển cho mời, thì thái giám bọn họ trước hết phải đem thiếp phi được chọn đi tắm rửa, để trần trụi chỉ quấn một tấm thảm đưa đến, sau khi xong việc cho quay về, còn nếu đi Mê lâu hưởng lạc, kia công trình còn lớn hơn nữa, trong lâu bốn ngàn trinh nữ đều phải tự vào chỗ của mình, để quân vương chọn lựa.
Mà đương nhiệm Hắc Hoàng đăng cơ đã hơn một năm, nhiều lần ở Mê lâu qua đêm, ít khi ngủ lại cung phi tần, lại chưa bao giờ tại Long cung cho gọi thiếp phi, hồng sách kia tám trăm người nhìn thì có vẻ nhiều, kì thực hầu hết sau một đêm phá thân, rốt cuộc không thể diện kiến thánh nhan một lần nữa, có thể được sủng hạnh lần thứ hai không vượt quá ba mươi người, cho dù là Đức phi được sủng ái nhất, Hắc Hoàng tối đa một tháng cũng chỉ lâm hạnh một lần.
“Bãi giá Mê lâu.” Nhớ tới chim nhỏ cô độc mà bất tuân kia, Hắc Kình cười lạnh, bay ra ngoài một chuyến còn học được thủ đoạn dục cự hoàn nghênh*, còn thực cho rằng trẫm không ăn được ngươi hay sao, trẫm muốn kẻ nào, không ai không hoan hỉ tiếp nhận, hiếm lạ ngươi Hàn ngự thê? Hừ!
Dục cự hoàn nghênh: Thủ đoạn dùng cách từ chối khéo để lấy lòng người yêu
Hai gã tiểu thái giám xách đèn ***g mở đường, đi tới toà nhà tại trung tâm Tây uyển, Mê lâu chủ yếu từ bốn dãy bảy tầng lầu bát giác tạo thành, phân biệt là “tán xuân sầu”, “túy vong quy”, “dạ hàm hương” cùng “thu truy nguyệt”, sắp hàng thành các cạnh hình thoi, giữa các tầng các dãy đều có đường nối liền.
Tán xuân sầu: Giải sầu xuân, xuân ở đây có nghĩa là ái tình, dục vọng
Túy vong quy: Say quên về
Dạ hàm hương: Đêm say sưa
Thu truy nguyệt: Thu ghẹo trăng
Lầu các mỗi tầng tổng cộng có hai mươi lăm gian phòng, lớn có nhỏ có, mỗi gian có ít nhất hai khuê nữ trở lên, trước cửa treo một hồng bài, bên trên ghi đầy đủ tuổi tác, quê quán, tài nghệ, đặc thù cùng những điều đặc biệt khác của nữ tử. Hoàng đế sau khi tiến vào Mê lâu, trước sau trái phải tuỳ ý lượn một vòng, nếu nhìn thẻ bài nào mà cảm thấy thú vị, thái giám sẽ mở cửa phòng, để Hoàng đế xem kỹ nữ tử bên trong, có khi là liếc mắt một cái, cũng có thể là vài giây, nếu như có thể khơi mào hứng thú của Hoàng đế, khuê nữ phòng kia sẽ được may mắn trở thành nữ nhân của Hoàng đế, chỉ một đêm thôi.
Mê lâu có thể nói là cực hạn quyền thế của đế vương có thể thể hiện tại hậu cung, lúc Hắc Kình hạ lệnh tân kiến Mê lâu, triều đình không thiếu những người phản đối, cho rằng Hoàng đế trầm mê nữ sắc, nhưng Hắc Kình chỉ cần phẩy tay một cái, những dị nghị kia toàn bộ tiêu thanh nặc tích*, hắn cũng không che dấu mình là một quân vương tính dục thịnh vượng, một đêm không ngự vài người thì không thể thỏa mãn, nhưng không một nữ tử nào có thể chi phối ý chí của hắn, không có.
Tiêu thanh nặc tích: Im hơi lặng tiếng
Hậu cung Hắc Kình có nhân số nhiều nhất kể từ khi Huyền Vũ khai quốc tới nay, nhưng cũng là có quy củ nghiêm minh nhất, bất luận kẻ nào chỉ cần có chút không an phận, nhất loạt ban tử, tàn nhẫn vô tình, bởi vậy không nữ nhân nào dám can thiệp chuyện triều chính, cho dù ở trước mặt Hắc Kình nói vài câu ghen tuông, cũng sẽ bị coi là tội lớn, biếm vào lãnh cung, nhận hết lương bạc, riêng cấu kết đấu đá, tranh sủng đưa tình lại càng cấm kỵ, trước đây quý phi Phùng thị chính là ỷ vào mình chỉ kém Hậu vị một bước, tự cho mình tại hậu cung dưới một người, muốn chủ trì đại cục, đối với phi tần không nghe lời lạm dụng tư hình, thậm chí còn ra lệnh sớm hôm tới thỉnh an, nếu không sẽ đánh chửi trách phạt, kết cục đó là một cái bạch lăng*, giữa ban ngày treo cổ trước mặt chúng phi tần.
Bạch lăng: Vải trắng, một hình phạt thời xưa, thưởng bạch lăng là ban cho cái chết
Từ đấy về sau không ai dám tự cho mình là đứng đầu hậu cung nữa, phẩm cấp thiếp phi bất quá chỉ là để hưởng thụ vinh hoa phú quý, không đại biểu cho bất kì quyền thế gì, chủ tử hậu cung là Hắc Hoàng, chuyện duy nhất nữ nhân cần làm chính là lấy lòng Hoàng phu, trừ việc đó ra toàn bộ hành vi khác đều là vượt quá phép tắc.
“Mở cửa.” “Dạ hàm hương” lầu ba, Hắc Hoàng dừng bước, Lý Tổ lập tức phân phó.
“Hoàng Thượng cát tường.” Ánh nến hôn ám, hai thanh xuân nữ tử chỉ quấn quanh người độc một tấm sa mỏng đỏ thẫm nhẹ quỳ trên mặt đất, nhũ ba* xinh xắn mềm mại to đến khiến người phát hoảng, phát ra hương thơm của xử nữ, hai gương mặt tựa như song sinh ngẩng lên nhìn Hoàng đế ngoài cửa, tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng sau nhìn đến tướng mạo Hắc Hoàng anh tà tuấn khốc, toàn bộ hóa thành nồng đậm e lệ rụt rè, nhất là một đôi hoa đào mắt biết phóng điện khiến người khác toàn thân mềm nhũn của hắn, chỉ cần nhìn thôi, đã khiến cho hai tỷ muội phương tâm đại động, xuân triều phiếm lạm*.
Nhũ ba: Người di động thì cặp bưởi di động theo đó, ta cũng hẻm biết tả thế nào nữa -_-
Phương tâm đại động, xuân triều phiếm lạm: Tâm thần xúc động, song dục lan tràn
Hắc Hoàng bước vào trong phòng, càng làm cho nữ nhân vui sướng như phát cuồng, các nàng từ trong gần hai ngàn cung nữ trổ hết tài năng! Giành được Hoàng thượng lâm hạnh!
“Cởi áo ra cho trẫm.” Thanh âm trầm thấp tà mị, giống như một mệnh lệnh không thể kháng cự. Hai tố nhan* đỏ hồng thay Hoàng thượng cởi giày, chiêm ngưỡng khối thân thể nam nhân hùng tráng uy vũ tối nay sẽ cướp đi chữ trinh của hai nàng, nắm giữ lần đầu quý giá nhất của một nữ tử, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, vừa mừng lại vừa sợ.
Tố nhan: Gương mặt trắng trẻo
Đúng vậy, thiếp phi nên như vậy, chỉ cần hầu hạ trẫm là đủ sống thoải mái rồi.
Hắc Kình nhìn hai nữ nhân ý loạn tình mê, hài lòng cười nhạt, hắn không cần để ý Hàn Mặc Bắc không biết tốt xấu kia, có rất nhiều nữ tử cam tâm tình nguyện mở rộng đùi mặc hắn tiết dục, quản hắn là ôn nhu hay thô bạo.
“Trẫm sẽ không thương hương tiếc ngọc.” Cứng rắn đem một nữ thiếp đẩy ngã vào bàn, xé rách sa mỏng, không hề tiền diễn liền xâm chiếm mật địa non mềm, điên cuồng chiếm đoạt, cười nhạo đây rõ ràng là một xử nữ, lại ướt át cơ khát giống như đĩ *** thủ tiết nhiều năm, rên rỉ phóng đãng như vậy, tay nắm chặt như vậy, chân quấn gắt gao, người cũng kiềm chế không nổi mà từ phía sau dán lên, đầu nhũ mềm mại cọ cộ bắp tay rắn chắc của Hắc Hoàng, hy vọng hắn mau mau động thân mình.
Đế vương thuật, Hắc Kình từ trước tới nay chính là một nhân tài kiệt xuất, không ai không đối hắn phục phục thiếp thiếp!
Ta ghét chương này, cứ như đang edit ngôn tình ấy >.
Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.