Đạo sĩ vừa mới thực hiện màn "anh hùng cứu mỹ nhân" , tâm trạng khoái chí lắm. Tiểu cô nương lúc này nhìn ra cửa sổ mà run rẩy.
- " tiên sinh, liệu con ma ấy còn ngoài đó không? Tiểu nữ sợ..."
Đạo sĩ nghe vậy liền trịnh thượng bước đi ra cửa, tay cầm mộc kiếm phe phẩy, nhìn một lượt rồi đưa kiếm lên trước mặt nói.
- " tiểu cô nương đừng sợ. Mộc kiếm của ta được làm từ loại gỗ dâu ngàn năm có tác dụng trừ tà rất lớn, chưa kể trên kiếm còn khắc hàng loạt trận pháp diệt ma cấp độ cao. Con ma ấy bị trúng một kiếm chắc chắn bị thương nặng. Bây giờ tuy chưa tiêu tán nhưng không thể tồn tại lâu. Cô nương có thể yên tâm "
Lời nói chắc chắn lắm, nhưng bản thân tên đạo sĩ này chỉ đang chém gió. Cái gì mà cây dâu ngàn năm? Loại trăm năm còn chưa tới tay hắn chứ đào đâu ra gỗ quý ngàn năm. Tiểu cô nương kia hình như không yên tâm lắm, vẫn đứng thập thò ở cửa không dám ra ngoài, quay lại nhìn như muốn nói "tiên sinh có thể đưa tiểu nữ về được không?" . Tên đạo sĩ có vẻ hiểu ý, nhưng hắn cũng không dám rời khỏi đống bùa chú mà hắn đặt phòng ngự xung quanh, nên đang nghĩ cách. Hắn sợ vị cô nương kia mở lời, lúc này lại đánh sang chuyện khác, liền hỏi.
- " thật mạo muội, ta vẫn chưa biết cô nương tên gì. Có thể xưng tên không?"
Tiểu cô nương đang đứng ở cửa, nghe hắn hỏi vậy thì thuận đà lấy cớ chạy vào trong, có vẻ vẫn sợ bóng tối bên ngoài lắm. Vừa chạy vào liền thi lễ.
- " tiên sinh, tiểu nữ họ Đinh, tên Hạ, là chử hạ trong mùa hạ"
Đạo sĩ khẽ vuốt râu, gật gù tán thưởng.
- " cái tên đẹp, rất phù hợp với người đẹp như cô nương. Quả là người đẹp tên cũng đẹp theo cùng người "
Lời nói này khiến Hạ nhi sung sướng lẫn thẹn thùng. Quả thật tên đạo sĩ nói không sai, tiểu nữ tử này thật sự rất xinh đẹp, cái vẻ đẹp của thiếu nữ đang bắt đầu lớn . Mỹ nữ tuổi mới lớn này đang trong trạng thái thẹn thùng nhìn thì lại càng hớp dẫn khó tả. Đạo sĩ có vẻ lớn tuổi, trong lòng muốn trâu già gặm cỏ non, nhưng mà thực tế thì ngọn cỏ non mơn mởn như thế thì con trâu nào mà chẳng muốn gặm? Đạo sĩ vẫn giữ thế đứng thanh cao, nhưng đôi mắt thì lén lút nhìn sang mà mộng tưởng . " Nữ tử này không chịu đi, không phải vì đền ơn cứu mạng mà đêm nay trao thân cho ta đấy chứ? Gái tơ mới lớn như thế này, bế lên giường chơi thâu đêm thì sướng chết mất . Bây giờ chỉ cần nàng ta nói "tiểu nữ xin lấy tấm thân này đền ơn ân nhân" là ta chụp lấy ném lên giường ngay, chơi tàn bạo... " . Đang trong dòng suy nghĩ, bất ngờ Hạ nhi quay sang cúi đầu e thẹn.
- " tiên sinh uy dũng vô song, đã cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Ơn cứu mạng không có gì đền đáp, tiểu nữ nguyện dâng tấm thân này trả ơn cho tiên sinh "
" HẢ ..." đạo sĩ thốt lên ngạc nhiên, chuyện thế này mà cũng đến lượt hắn sao? Tại sao lại giống với cảnh tượng hắn mơ mộng thế này? Đạo sĩ hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu.
- " cô nương, xin đừng nói vậy. Ta là người hành thiện, giúp đỡ đâu cần trả ơn. Trinh trắng là việc hệ trọng cả đời, không thể tùy tiện đem trả ơn như vậy"
Đạo sĩ này cũng là một người có trách nhiệm. Tưởng tượng mơ mộng thì thế nào cũng được vì không để lại hậu quả, nhưng hiện thực thì có rất nhiều rắc rối. Bản thân hắn không giàu có gì, cũng không có ý cưới tiểu nữ tử này, vì vậy không thể đem theo Hạ nhi để làm gánh nặng cho mình. Vậy nên mặc dù động lòng trước vẻ đẹp mới lớn của thiếu nữ nhưng hắn vẫn làm chủ được lương tâm, cho nên mới từ chối.
Hạ nhi lúc này có vẻ đã phải lòng đạo sĩ, chưa chịu bỏ cuộc, bước lên một bước mà nói.
- " tiểu nữ không dám đòi tiên sinh cho tiểu nữ một danh phận, chỉ cần tiên sinh cho tiểu nữ đi theo làm nô tì hầu hạ tiên sinh là tiểu nữ mãn nguyện lắm rồi, xin tiên sinh thu nhận tiểu nữ "
Đạo sĩ quay lại nhìn Hạ nhi, khuôn mặt thoáng buồn. Hắn đứng trước sự chân tình ấy mà cũng thật lòng nói.
- " không giấu gì cô nương, ta đây chỉ là kẻ lang bạt giang hồ, thân ta ta còn lo chưa xong thì sao có thể dẫn theo cô nương. Thứ lỗi cho ta, ta không muốn dẫn theo một gánh nặng "
Hạ nhi nghe vậy thì buồn bã, đôi mắt nặng trĩu buồn phiền, vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà nói.
- " vậy... tiên sinh có thể cho tiểu nữ hầu hạ tiên sinh đêm nay không? Chỉ một đêm thôi, ngày mai tiên sinh đi đâu tiểu nữ không dám cản. Nếu chẳng may... "
Nói đến đây thì đặt tay xuống bụng mà nói.
- " nếu chẳng may tiểu nữ có bầu, tiểu nữ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, không để tiên sinh phải vất vả"
Lời nói của Hạ nhi lời nào cũng đầy tình cảm, mang theo sự kích thích tuột cùng. Đạo sĩ nghe đến đây thì dương vật đã căng cứng lắm rồi, nhưng hắn vẫn kìm chế được bản thân. Ở võ giới này đang là thời kỳ phong kiến, nữ nhi thất tiết xem như vứt bỏ, cả đời không lấy được chồng. Có nhiều nơi hà khắc với phụ nữ, nếu có bầu mà không có chồng còn bị bỏ rọ heo thả trôi sông chết đuối cả mẹ lẫn con. Nếu đêm nay hắn chơi Hạ nhi có bầu, sau này hắn đi rồi thì Hạ nhi và đứa bé sẽ ra sao? Có câu một đêm phu thê cả đời vợ chồng, Hạ nhi mang thai với hắn thì đó là vợ và con hắn. Hắn bỏ đi rồi chính là bỏ cả vợ cả con bơ vơ, như vậy hắn chính là sự sỉ nhục của đàn ông. Đạo sĩ không phải loại cầm thú đó, vẫn biết điều nên làm và không nên làm, bởi dù gì hắn cũng là nam tử trưởng thành chứ không phải con nít mà không nghĩ đến hậu quả. Hắn thở dài lắc đầu.
- " cô nương đừng nói nữa. Hãy đi đi, ta không chấp nhận đâu"
Lời nói đầy cương quyết. Hạ nhi biết không thuyết phục được nữa liền bật khóc.
- " hu hu hu... tiên sinh thật sự vô tình quá "
Nói xong quay lưng bỏ chạy ra ngoài, quên cả sợ ma. Đạo sĩ nhìn theo mà tiếc nuối lắm. Nếu hắn có điều kiện khá giả hơn một chút, hắn sao có thể từ chối cơ hội này? Hắn thở dài lẩm bẩm.
- " thôi kệ nó, lên giường ngủ một giấc, sáng mai còn đi lịch luyện "
Thế là bước lên giường nằm ngủ, không thèm (không dám) tắt nến. Hắn đặt lưng lên giường , khẽ nhắm mắt.
Tâm trí mơ hồ, xem ra cũng vào giấc mộng được một chút . Bởi lúc tối uống nhiều rượu nên đêm hay khát nước. Trời có lẽ khoảng canh ba, đạo sĩ cảm thấy khát khô liền mở mắt định ra rót trà uống. Khi vừa mở mắt, hắn mơ hồ thấy gì đó kỳ lạ đang treo lơ lửng trên giường hắn. Hắn dụi mắt một cái nhìn cho rõ thì hốt hoảng giật mình. Là Hạ nhi đã treo cổ tự tử ngay phía trên giường hắn. Không biết từ khi nào nàng ta đã mò vào mà treo cổ, không phải vì bị hắn cự tuyệt mà đau khổ nghĩ quẩn đó chứ. Hắn bật dậy ôm lấy chân Hạ nhi mà nâng lên, mặt mếu máo.
- " Hạ nhi ơi, tại sao lại dại dột thế này?"
Trong lúc bối rối, hắn giật mình phát hiện Hạ nhi của hắn đang trừng mắt nhìn hắn với đôi mắt đỏ như máu, cái lưỡi dài thè ra tới tận bụng. Hắn hoảng hồn lắp bắp.
- " a.a..a...quỷ....là quỷ..."
" Á.Á..Á..." tiếng hét thất thanh bên trong khách điếm vang ra, sau đó là một chuỗi những tiếng động kỳ lạ rồi im bặt. Bóng đêm vẫn phủ trên bầu trời thành Đại La. Có nhiều người nghe thấy tiếng hét đó nhưng không ai dám bén mảng đến, không một ai cả.