Đúng như ngày hẹn, hôm đó một đoàn người ăn mặc y phục truyền thống bưng những mâm quả đến ngôi làng ngoại thành. Người dân xôn xao ra nhìn ngó bàn tán. Khúc Thừa Dỗ đi sau phụ mẫu đến nhà Xuân nhi để hỏi cưới nàng. Quả là người giàu có thứ năm Giao Chỉ, là đi dạm hỏi thôi mà cũng rình rang hơn cả lễ cưới của một gia đình bình thường. Các mâm cỗ mang đến xếp thành hàng. Sự kiện này kéo theo rất nhiều người dân trong làng tới xem.
Khúc Thừa Dỗ vui sướng đến trước nhà Xuân nhi, nhưng có gì đó rất kỳ lạ. Nhà Xuân nhi không trang trí chuẩn bị cho lễ dạm hỏi như đã định, mà nhìn vào thấy rất bình thường như những ngày bình thường khác. Người nhà Khúc gia ngơ ngác nhìn nhau xì xầm bàn tán.
- " không phải hôm nay là ngày dạm hỏi sao? Vậy thì tại sao không có một chút trang trí nhà cửa, không có người chờ đợi, không có bất cứ thứ gì để chuẩn bị vậy? Hay là họ quên ngày?"
- " ta hy vọng là họ quên ngày hoặc nhầm ngày, chứ bây giờ vào mà họ nói không tiếp thì quê mặt lắm, không biết giấu mặt vào đâu"
- " không thể nào, không thể có chuyện đó được. Đây chỉ là một gia đình bình thường, được gả con vào nhà đại phú hộ là may mắn của họ rồi, làm gì có chuyện trở mặt chứ?"
Cứ thế tiếng xì xầm không tốt phát ra. Khúc chủ lúc này cau mày khó chịu, mà Khúc Thừa Dỗ không chịu được liền đi thẳng vào trong gỏ cửa gọi lớn.
Nhạc phụ, nhạc mẫu, Xuân nhi... có ai trong nhà không?"
Lúc này trong nhà có bước chân. Phu phụ kia lò mò mở cửa bước ra. Dì ghẻ mở hờ cửa ló đầu ra hỏi.
- " thì ra là Khúc công tử đấy à. Không biết công tử hôm nay tới đây có chuyện gì?"
Khúc chủ đứng đằng sau nhăn mặt. Không phải đã hẹn trước là hôm nay tới dạm hỏi, vậy thì thái độ này có nghĩa là gì? Khúc Thừa Dỗ cũng cảm thấy khó chịu và khó hiểu, lúc này cười khổ.
- " nhạc mẫu, không phải hôm nay đã hẹn trước là tiểu tế dẫn phụ mẫu đến dạm hỏi Xuân nhi đó sao? Không lẽ nhạc mẫu đã quên?"
Chuyện hệ trọng thì làm sao mà quên được. Dì ghẻ lúc này " A..." lên một tiếng, giả vờ ngạc nhiên.
- " A... đúng rồi, lão nương quên mất. Công tử đến trễ , Xuân nhi đi lấy chồng rồi "
". HẢ....." cả đoàn người hét lên ngạc nhiên. Đi lấy chồng rồi là sao? Chẳng ai hiểu gì cả . Khúc Thừa Dỗ lúc này nhăn nhó hỏi.
- " nhạc mẫu nói gì tiểu tế không hiểu. Đi lấy chồng rồi là sao? Tiểu tế hôm nay mới đến đây dạm hỏi cơ mà "
Dì ghẻ thở dài một tiếng, vẻ mặt tỏ ra thương hại mà nói.
- " cũng không giấu gì. Ba ngày trước, tiết độ sứ Độc Cô Tởm có đến đây. Ngài ấy thấy Xuân nhi xinh đẹp nên mở lời hỏi cưới và được Xuân nhi đồng ý. Chúng ta dù muốn ngăn cản cũng không được, trong ngày hôm đó Xuân nhi đã lên kiệu hoa về phủ tiết độ sứ rồi "
" ĐOÀNG..." tiếng sét tưởng tượng đánh ngang tai, Khúc Thừa Dỗ chết lặng người. Làm sao lại có chuyện như thế chứ? Khúc Thừa Dỗ trợn mắt lắc đầu liên tục, không thể tin vào thực tại trước mắt.
- " ngươi lừa ta, chắc chắn ngươi lừa ta. Ngươi là không muốn gả Xuân nhi cho ta nên giấu muội ấy đi đâu rồi, đồng thời bịa chuyện để lừa ta. Có đúng không?"
Ngày dạm hỏi, cô dâu lại bỏ theo người khác, đây là sự sỉ nhục thế nào chứ? Nhìn Khúc Thừa Dỗ đau khổ lẫn tức giận, dì ghẻ cười nhạt mà mở rộng của, đồng thời chỉ vào trong.
- " đây, công tử không tin thì hãy nhìn xem. Những thứ trong này đều là sính lễ của tiết độ sứ. Công tử xem ta có nói dối công tử không?"
Cánh cửa vừa mở rộng, mọi người đều tròn xoe mắt khi nhìn vào bên trong. Rất nhiều lễ vật, trên đó có cả ấn ký của tiết độ sứ. Khúc Thừa Dỗ dụi mắt mấy cái, chạy thẳng vào bên trong nhìn vào đống lễ vật. Trái tim quặn thắt lại mà lẩm bẩm trong đau khổ.
- " không thể nào, không thể có chuyện này. Bà lừa ta, nhất định bà lừa ta "
Khúc Thừa Dỗ không tin, hay nói chính xác hơn là không dám tin. Xuân nhi đã cùng hắn trải qua thời gian tám năm gắn bó, yêu thương mặn nồng, mấy ngày trước còn hứa hẹn đợi hắn, sao có thể vài ngày thì thay lòng đổi dạ. Dì ghẻ thấy sự cố chấp ấy, liền lấy ra một phong thư đưa cho Khúc Thừa Dỗ mà nói.
- " đây, Xuân nhi có để lại một bức thư cho cậu. Bút tích của Xuân nhi chắc cậu nhận ra "
Khúc Thừa Dỗ lúc này tràn ngập oán hận phẫn nộ, đau đớn, vừa nghe thư của Xuân nhi thì lập tức chụp lấy, mở ra xem ngay. Khúc Thừa Dụ và trưởng binh Hửu Hoàng cũng lại gần xem ké. Bức thư mở ra với vài dòng chữ ngắn ngủi.
....
Dỗ ca, xin lỗi ngươi vì đã đường đột đi lấy chồng thế này, nhưng ta không thể bỏ qua cơ hội cả đời có một.
Ta biết ta chỉ là con gái của một thường dân, được ngươi chú ý là cơ hội tốt không thể có hai lần. Tám năm qua ở bên cạnh ngươi thực sự chẳng có gì vui vẻ, nếu không phải vì những món ăn ngon ngươi mang đến cùng vị trí con dâu họ Khúc trong tương lai thì ta cũng không vất vả giả vờ yêu thương ngươi. Ta biết rằng gả cho ngươi chính là may mắn của ta, chính là một bước lên cao. Ta những tưởng là chuyện của ta và ngươi sẽ thành sự, cho đến lúc tiết độ sứ Độc Cô Tởm xuất hiện. Khi gặp ta ông ấy đã say mê sắc đẹp của ta, và khi ông ấy ngỏ lời, ta không thể khước từ được.
Ta biết rằng gả cho ngươi cũng là một bước lên cao, thế nhưng "tiết độ sứ phu nhân" vẫn là ở một đẳng cấp khác. Ta gả cho ngươi thì hài tử ta sinh ra chỉ là một người Giao Chỉ Kinh tộc thấp hèn, trong khi đó nếu là con của tiết độ sứ thì đương nhiên hài tử của ta là Hoa tộc cao quý. Vậy thì cũng là bước chân lên cao, tại sao ta lại không dạng háng rộng thêm chút nữa, bước chân dài hơn chút nữa mà leo lên hẳn vị trí phu nhân tiết độ sứ. Dù biết rằng chỉ được làm tiểu thiếp, nhưng ta thà làm thiếp của tiết độ sứ vẫn là oai phong hơn thê của công tử Khúc gia nhà ngươi.
Bây giờ địa vị của ta cao hơn ngươi, vậy nên ngươi đừng mơ tưởng đến ta nữa. Vĩnh biệt tên Kinh tộc Giao Chỉ thấp hèn, không hẹn ngày gặp lại.
Nguyễn Thị Xuân kết bút.
.....
Bức thư ngắn ngủi nhưng tuyệt tình, lại chứa đựng sự phân biệt lăng mạ. Khúc Thừa Dỗ gào lên.
- " KHÔNG....TA KHÔNG TIN... XUÂN NHI CỦA TA ĐÂU RỒI...TA PHẢI GẶP NÀNG..."
Vừa gào lên vừa chạy ra ngoài. Khúc chủ nhanh chóng chụp tay lại mà quát.
- " hài nhi, con định đi đâu?"
Khúc Thừa Dỗ nắm chặt lá thư, quay sang mặt mếu máo như sắp khóc.
- " con phải đi gặp trực tiếp Xuân nhi, hỏi xem những lời trong thư có phải là những lời thật lòng của muội ấy hay không "
Vừa nói vừa vùng vẫy định bỏ chạy. Khúc chủ thấy không ổn, kéo con mình lại tát " BỐP.." một cái đau điếng. Khúc Thừa Dỗ ngơ ngác nhìn cha mình, lúc này ông trừng mắt mắng.
- " ngươi bình tĩnh lại đi, ả nha đầu đó giờ là người của Độc Cô Tởm rồi. Ngươi cũng biết Độc Cô Tởm xem Khúc gia ta là cái gai trong mắt, tám năm trước ai là người ám sát ngươi không lẽ ngươi không biết? Bây giờ ngươi chạy tới phủ tiết độ sứ để nộp mạng à? Hắn để cho ngươi gặp ả nha đầu đó sao?"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì thẫn thờ, oán hận bản thân vô dụng, ngồi phệt xuống đất không nói được gì. Khúc chủ phất tay ra lệnh.
- " đưa thiếu chủ trở về "
Lập tức gia nhân tới dìu Khúc Thừa Dỗ đi, đoàn người dạm hỏi trở về trong nhục nhã. Mối nhục này Khúc gia thật sự khó nuốt trôi.
Khúc Thừa Dỗ trở về thì như người mất hồn, đau khổ quằn quại và cả nhung nhớ. Kỳ thi công danh năm đó hắn không đủ tinh thần để tham dự, lững thững lờ đờ như kẻ điên.
Từ độ ấy trở đi . Ở cánh đồng mà Xuân nhi hay chăn trâu, người ta thường hay thấy một người đàn ông thơ thẩn bước đi như kẻ mất hồn, lang thang giữa cánh đồng gọi tên một người con gái.