Bạch Đạo Sư

Chương 538: Thợ Săn Và Con Mồi.



Bọn binh sĩ thì đang vô cùng phấn khích, bọn họ nghĩ rằng sẽ là một trận chiến ngắn ngủi dành cho Võ Hoàng. Thế nhưng tên phó tướng Thạnh Bắc đứng đó thì lại không như vậy, mà khuôn mặt hắn lộ lên vẻ suy tư. Hắn nhìn vào hai tên cướp giật mặc đồ đen kia mà ngẫm nghĩ. "Nếu là cướp giật , thì không phải chạy vô trong rừng trốn trong bụi sẽ hay hơn là chèo thuyền ra giữa sông như vậy sao? Mà chúng lại mặc bộ đồ đen, thứ chỉ dùng đi trong buổi đêm để lẫn vào bóng tối. Giữa ban ngày mà mặc bộ đồ đen như vậy không phải là quá nổi bật hay sao ? Điều này là điều tối kỵ . Không lẽ bọn cướp giật này lại làm chuyện nhảm nhí , điều này thật sự rất không ổn" . Nghĩ đến đây , tên phó tướng liền quay sang người phụ nữ bị cướp giật mà hỏi.

- " nhà ngươi bị cướp giật như thế nào, mọi chuyện từ đầu đến cuối ra sao ? Mau tường thuật lại cho ta nghe"

Hắn quay sang hỏi người phụ nữ bị cướp giật , thế nhưng vừa quay sang thì đã không thấy người phụ nữ ấy đâu cả. Hắn giật mình vội nhìn xung quanh, xung quanh một chút động tĩnh về người phụ nữ ấy cũng không có. Thạnh Bắc là một chiến binh cấp võ thượng, tuy rằng so với Võ Hoàng chẳng là cái đinh rỉ gì, nhưng nếu so với dân đen thì cũng là một cao thủ, vậy thì hà cớ gì một người phụ nữ có thể lẳng lặng rời khỏi khu vực này mà hắn không hề hay biết chứ? Cái này rõ ràng người phụ nữ ấy cũng không phải loại tầm thường, có thể âm thầm rời khỏi sự cảnh giác của một võ thượng thì chắc chắn là người đã qua đào tạo. Nhận thấy có nhiều quá nhiều vấn đề kỳ lạ, hắn giật mình nói.

- " thôi chết , trong chuyện này chắc chắn có huyền cơ, đại nhân dính bẫy rồi"

Thạnh Bắc quay phắt lại nhìn về phía chủ nhân mình, định rằng kêu ông ta trở lại, nhưng xem ra đã không còn kịp nữa. Độc Cô Tổng đã đạp trên mặt nước lao ra tới giữa sông, tuốt kiếm chỉ vào hai tên thảo khấu mà hét lên.

- " bọn giặc cỏ, mau khoanh tay chịu trói"

Một võ hoàng đang cầm kiếm vận khinh công lao tới với một tốc độ cực nhanh , tỏa ra uy áp khủng bố khiến bất cứ một kẻ tầm thường nào cũng phải kinh hãi. Vậy mà hai tên đồ đen kia không một chút biến sắc, chúng nhanh chóng phóng ra hai bên mạn thuyền , vận chân khí đạp trên mặt nước. Một tay vươn vô chụp lấy vũ khí trong lòng thuyền, tay còn lại chụp vào một bên cạnh thuyền và ném mạnh, cả chiếc thuyền bị chúng ném thẳng về phía viên quan đang lao tới kia.

Độc Cô Tổng ngạo mạn nên lao tới, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chứng kiến những chuyện trước mắt thì sự ngạo mạn của hắn lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ nổi lên. Chiếc thuyền nhỏ bị ném về phía hắn, Độc Cô Tổng vận chân khí chém một đường xẻ đôi chiếc thuyền như cắt một tờ giấy, chiếc thuyền bị cắt làm hai nửa bật ra hai bên rớt sau lưng của viên quan, nước bắn lên tung tóe. Trong giây phút mà đường kiếm chẻ đôi chiếc thuyền ấy, thì ngay đằng sau chiếc thuyền có một tên hắc y nhân đã xuất hiện vung lưỡi đao chém tới. Độc Cô Tổng giật mình vung kiếm đánh trả, đao và kiếm chạm nhau một tiếng kêu rung động, dậy sóng cả một dòng sông. Hai bên vận chân khí vào vũ khí dùng lực đè lấy nhau, một chiêu xuất ra cứ như muốn đoạt mạng đối thủ. Viên quan tam phẩm lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh một cái, dựa vào lực chém của đại đao mà lùi ra ba trượng. Nhận thấy tình huống bất lợi với mình, Độc Cô Tổng quay đầu toàn lực vận khinh công bỏ chạy vào bờ. Hắn biết rằng lúc này hắn đã sập bẫy , cho nên chạy trốn là điều cần thiết, cơ mà đâu có dễ dàng như vậy. Bước chân dồn đấu khí, chưa kịp sử dụng khinh công thì đã nghe vút một cái, cái tên cầm quạt sắt lao thẳng tới , vượt qua và chặn đầu rút lui của đối thủ , thoáng chốc hình thành thế bao vây. Độc Cô Tổng ban đầu là kẻ săn mồi đi săn hai tên thảo khấu, chỉ trong chớp mắt thì hai tên thảo khấu lại biến thành kẻ săn mồi, và viên quan tam phẩm mới chính là con mồi bị săn, cuộc đời thật là trớ trêu. Cả ba người đều đứng trên mặt nước, tư thế phòng thủ, im lặng trong phút chốc. Ở trên bờ bọn lính cũng ngơ ngác nhìn ra, không tin vào mắt mình, bọn chúng thốt lên.

- " không thể nào, không thể như vậy được. Hai tên thảo khấu đang đứng trên mặt nước kìa , không lẽ bọn chúng đều là Võ Vương cả sao? Không thể có chuyện vô lý như vậy , tuyệt đối không thể"

Ở võ giới này , đẳng cấp đứng được trên mặt nước thì phải là võ vương trở lên. Bọn lính ngơ ngác nhìn vào thế trận ấy mà hoảng hốt, Thạnh Bắc đứng bên cạnh mới lườm sang bọn lính mà gằn giọng.

- " các ngươi đều sai cả rồi . Hai tên ấy không phải là Võ Vương . Khí tức bọn chúng phát ra đó rõ ràng là một Võ Hoàng, là Võ Hoàng chính tông đấy, không phải là võ vương đâu"

Bọn lính đang hoảng hốt, nghe tên chỉ huy nói vậy lại càng hốt hoảng hơn. Võ hoàng mà lại đi cướp giật túi xách của nông dân ư ? Mà không chỉ một tên , có tới tận hai tên, điều này quá vô lý rồi. Người mà ta có câu "hai đánh một không chột cũng què" . Bây giờ một võ hoàng đánh với hai võ hoàng thì tìm đâu ra đường chiến thắng? Bọn lính nháo nhác nhìn người chỉ huy mà nói.



- " đại nhân đã bị lâm vào tình huống bất lợi này, sao còn chưa mau chạy trốn đi? Nếu cố chấp đứng lại đánh thì sẽ không có cửa thắng"

Đánh không lại thì phải bỏ chạy, đó là nguyên tắc cơ bản rồi. Thạnh Bắc cũng hiểu điều này, thế nhưng có một vấn đề ở đây. Trên trán tên chỉ huy túa ra mồ hôi thành hột rớt xuống, hắn nghiến răng ken két mà nói.

- " đại nhân cũng rất muốn bỏ chạy, nhưng mà không chạy được nữa rồi. Cái tên cầm thiết phiến kia là một kẻ sở hữu đấu hồn đại bàng, cho nên khinh công của hắn vượt trội hơn đại nhân chúng ta rất nhiều. Có bỏ chạy cũng không thể chạy kịp sát ý của hắn, xem như hôm nay đại nhân bước vào cửa tử không có lối ra"

"Đấu hồn đại bàng ư?" Bọn lính nháo nhác thốt lên , đều dồn ánh mắt vô tên chỉ huy cả.

- " đại nhân nói cái gì vậy ? Tên cầm quạt sắt kia vẫn chưa xuất đấu hồn chiến đấu, tại sao đại nhân đã biết hắn sử dụng đấu hồn đại bàng rồi? Không phải đại nhân đang đoán bừa đấy chứ?"

Sự ngờ vực hiện rõ lên trên khuôn mặt bọn lính , dường như vẫn không muốn tin vào những gì mới nghe được. Thạnh Bắc không trả lời câu hỏi, hắn chỉ nhăn nhó lườm bọn lính một cái, vậy mà bọn lính lúc này lại im bặt , dường như ai đó cũng đã hiểu ra điều gì rồi.

Ở giữa dòng sông, ba con người vẫn đang đứng trên mặt nước thủ thế. Độc Cô Tổng hai chân rộng bằng vai, một tay đặt ra sau thắt lưng của mình, một tay cầm kiếm chĩa xuống nước lệch một góc 45 độ, khuôn mặt vô cùng đăm chiêu. Sau một khoảng thời gian im lặng để đánh giá tình hình, cảm thấy dường như tuyệt vọng, hắn nhét mép cười đểu một cái.

- " bổn quan tuân theo lệnh của bệ hạ tới đây diệt trừ thảo khấu, không ngờ lại được gặp tổng quản nội cung và tổng binh sứ ở đây. Hai vị đại nhân dạo này phải nghèo đói đến độ ra đây làm thảo khấu sao ? Thật khiến ta mở mang tầm mắt"

Sự khinh bỉ hiện rõ lên khuôn mặt của Độc Cô Tổng, dù rằng đang lâm vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh nhưng vẫn thể hiện được cái cười trào phúng của mình. Hai tên hắc y nhân mặc dù bịt mặt kín mít, không mở miệng nói chuyện, nhưng điều đó liệu có che giấu được thân phận của chúng không? Võ Hoàng không phải là rau ngoài chợ mà có thể mua là có, đây là một sự tồn tại rất hiếm có tập trung chủ yếu ở kinh đô. Đối với những võ sĩ cấp thấp thì rất dễ trùng hợp lẫn lộn với nhau, nhưng đã cấp độ võ vương trở lên thì đều có một nét đặc trưng rất riêng của họ, nhìn nhận những nét đặc trưng ấy để có thể đoán biết người ấy là ai. Độc Cô Tổng không thấy đối thủ trả lời lại tiếp tục mỉa mai.

- " tổng binh sứ đại nhân nổi tiếng với cây long đao Chi Bảo, đao pháp cuồn cuộn đặc trưng tấn công đòn nào đòn lấy đều như núi sập. Hôm nay ta được thử một đao, quả nhiên danh bất hư truyền, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ đó nha"

Tên hắc y nhân cầm đại đao vẫn im lặng, hắn không chối bỏ cũng không phủ nhận, thanh đao vẫn thủ thế như sẵn sàng lao vào tấn công kẻ địch bất cứ lúc nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv