Trên cuộc đời này có một thứ người ta gọi là "giá cả do hoàn cảnh" . Lấy ví dụ, có một đứa con gái mồ côi sống trong một ngôi làng hẻo lánh nọ. Nhà nghèo, cuộc sống khó khăn, nhưng lại sở hữu nhan sắc xinh đẹp. Tuy rằng nhan sắc rất xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là một đứa con gái không có cha nên bị nhiều người chê cười. Vị trí của cô gái ấy trong xã hội là nghèo hèn rẻ mạt, bị coi thường. Rồi một ngày nào đó, vị vua của đất nước ấy tìm tới làng và nói cho mọi người biết đứa con gái ấy là công chúa bị thất lạc , rồi đón đứa con gái ấy về cung . Khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy nhất, cô gái từ một đứa con gái mồ côi rẻ mạt trở thành một nàng công chúa kiêu sa cao quý. Cùng là một con người, nhưng đặt ở hai vị trí khác nhau thì giá trị tự nó khác đi. Sự khác biệt giữa đứa con gái mồ côi và nàng công chúa ấy là gì? Chính là địa vị! Cho dù chỉ là một người, nhưng khi địa vị khác nhau thì sự tôn quý sẽ khác nhau . Lại kể chuyện có một cô gái bán dâm dùng lổ làm lãi, hành nghề tự do trên đường phố . Người ta chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ là có một cuộc dạo chơi, là có thể chiếm hữu được cô gái ấy một thời gian ngắn . Nhưng nếu cũng là cô gái ấy đặt lên cương vị hoa hậu, mỗi lần đi bán diêm thì sẽ phải tính bằng ngàn đô, gấp mấy trăm lần với việc đi bán diêm ngoài đường phố . Sự khác biệt đấy chính là ở địa vị, là vị trí mà cô ta đứng. Nguyệt Hằng hôm qua vẫn còn là đứa con gái mồ côi lạc lõng. Lúc ấy tên quân y đã từng tuyên bố rằng không ai tốt với Nguyệt Hằng hơn hắn, không ai có thể dang tay che chở cho Nguyệt Hằng, cho nàng nhiều lợi ích hơn hắn . Hắn tự tin vào điều hắn nói, cho đến khi tên hộ vệ bước vào , mọi thứ đã thay đổi. Lời đề nghị của tên hộ vệ hớp dẫn hơn rất nhiều so với tên quân y, và sau đó trưởng trấn cũng bước vào và ra đề nghị cao nhất. Nguyệt Hằng từ vị trí là một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa thành một người mà được trưởng trấn quan tâm, một người mà trưởng trấn đề nghị cưới làm vợ . Chỉ trong khoảnh khắc ấy, địa vị của Nguyệt Hằng trong mắt tên quân y đã hoàn toàn khác , là một người được chọn để trở thành trưởng trấn phu nhân. Đương nhiên Nguyệt Hằng đã từ chối, nhưng cái danh phận ấy vẫn tôn giá trị của nàng lên một tầm cao mới. Lời đề nghị ban đầu của tên quân y là muốn Nguyệt Hằng về làm hầu gái trọn đời, nghĩa là nô lệ trọn đời cho hắn . Sau khi được trưởng trấn ngỏ lời thì Nguyệt Hằng đã có cái danh hiệu là "người trong mắt trưởng trấn " , đương nhiên với tên quân y thì giá trị Nguyệt Hằng đã tăng lên . Hắn nghĩ rằng người này chắc hẳn phải rất tuyệt vời thì trưởng trấn mới đem lòng quý trọng như vậy, cho nên từ việc muốn làm hầu gái thì tên quân y đã thực sự muốn cưới Nguyệt Hằng làm vợ bé , tương quan trước mắt thì Nguyệt Hằng vẫn cao hơn hầu gái kia. Nữ hầu không hề biết những chuyện như vậy, chỉ nghĩ rằng mình mới được ân ái xong là sẽ được chủ nhân bảo vệ che chở nên mới dám đánh liều đi ra bắt nạt Nguyệt Hằng. Chuyện đổi trắng thay đen, vu oan giá họa thật là một chuyện bình thường hay thấy ở thời đại của nhân loại . Tên Quân y kia lúc này nghe hầu nữ tố cáo nhưng hắn không hề quan tâm đến những lời tố cáo của hầu nữ, bởi hắn có một mục đích riêng của mình . Mục đích tối thượng của hắn là chinh phục Nguyệt Hằng, là cưới Nguyệt Hằng về làm vợ bé, và để chinh phục người phụ nữ ấy thì cần phải có những đối sách thích hợp . Hắn thấy Nguyệt Hằng và hầu nữ đang cãi nhau , cảm thấy cơ hội bênh vực lấy lòng mỹ nữ đã đến, liền lập tức trừng mắt chỉ hầu nữ mà quát .
- " ngươi đừng có vu oan giá họa cho người khác . Rõ ràng là ngươi bắt nạt người mới tới, còn đánh người ta nữa, ngươi tưởng ta không thấy sao?"
Hầu nữ khá hốc mồm ngạc nhiên, mọi chuyện khác hoàn toàn so với dự tính. Vừa rồi mới được ân ái xong, không lẽ lại không bênh cô ta một câu mà trở mặt nhanh đến như vậy ? Không lẽ không thể tin cô ta được một lời nào sao? Chẳng lẽ thật sự bội bạc như vậy? Hầu nữ tròn xoe mắt nhìn tên quân y, mà tên quân y lúc này lại trừng mắt chỉ thẳng vào mặt hầu nữ mà quát tiếp.
- " ta nói không đúng hay sao mà ngươi còn trợn trừng mắt ra đe dọa ta? Cái thứ mất dạy này không dạy không được mà ..."
" BỐP...BỐP..."vừa dứt lời , quân y vung tay tát hai cái vào mặt của hầu nữ khiến hầu nữ choáng váng, trong lúc đau đớn còn nghe tiếng tên quân y quát mắng.
- " khốn nạn, ngươi đánh cô nương này một tát, ta đánh lại ngươi hai tát . Kể từ giờ phút này trở đi, ta mà thấy ngươi bắt nạt cô nương ngày một lần nào nữa thì đừng trách ta độc ác"
Phùng mang trợn má, vừa dứt lời vung chân đạp vào người hầu nữ một cái khiến hầu như té lăn ra đất . Hầu nữ bị đạp té nằm dài ra đất , ấm ức và đau đớn bật khóc nức nở trông thật đáng thương. Tiếng khóc nức nở đau đớn, mà nào có ai tới dỗ dành đâu . Tên trưởng quân y không những không dỗ dành người mình vừa ân ái, lại trợn mắt gầm lên một tiếng.
- " CÂM MỒM...Khóc cái gì mà khóc? Bộ oan ức lắm hay sao mà khóc? Nhà ngươi mau đi vào trong nhà làm việc cho ta, còn ở đây nữa đừng trách ta vô tình. CÚT NGAY..."
Bạc bẽo vô tình, cuộc sống của hầu nữ thật sự bạc như vôi. Vừa rồi mới cùng giao hoan, bây giờ đã lăng mạ chửi bới, thật sự nhục nhã ê chề. Hầu nữ cảm thấy bơ vơ, tất cả những cảm giác tệ hại nhất đều đến trong khoảng khắc này, thật đau lòng. Hầu lữ lồm cồm bò dậy, đau lớn nhấc từng bước chân vào bên trong tiếp tục làm việc của mình, không dám nói nửa lời oán trách. Tên Quân y thấy hầu nữ đau đớn lết đi vô trong như vậy thì khoái chí lắm, hắn quay sang nhìn Nguyệt Hằng và nở một nụ cười mà nói.
- " tiểu cô nương đừng có lo sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ cô nương . Bất cứ ai cũng không được phép bắt nạt cô nương, bất cứ ai cũng không được phép làm tổn thương cô nương . Có ta ở đây , cô nương không phải lo sợ gì hết"
Hắn nịnh nọt mỹ nữ, vừa nói vừa trưng bộ mặt tràn đầy khí thế của mình . Tên quân y không cần biết đúng sai, mục đích của hắn là chinh phục trái tim của Nguyệt Hằng để nàng bước sa vào bẫy tình ái của hắn. Khánh Hậu cho rằng thứ lấy lòng người con gái dễ nhất chính là thể hiện mình đủ bản lĩnh để che chở cho người ta, bênh vực người ta bất kể lúc nào. Hắn nghĩ rằng Nguyệt Hằng bị nha hoàn kia tát thì sẽ rất căm phẫn, cảm thấy đây chính là cơ hội để diễn màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, để hắn dang tay che chở lấy lòng người đẹp. Nếu hắn tới bênh vực, như thế Nguyệt Hằng sẽ cảm động, sẽ thấy hắn thật sự đáng tin tưởng mà dựa dẫm vào . Để thể hiện thật tốt, nắm bắt thật tốt cơ hội này, cho nên hắn đã mạnh tay đánh đập hầu nữ ấy cho Nguyệt Hằng hả lòng hả dạ, cho Nguyệt Hằng cảm thấy mình quan trọng với hắn, được hắn yêu thương. Nhưng tên Khánh Hậu không hề biết rằng nhân sinh quan của mỗi người khác nhau thì nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau. Nguyệt Hằng không hề thấy cảm động vì được hắn bảo vệ che chở , không hề thấy thỏa mãn khi nhìn thấy hắn đánh đập hầu nữ kia, mà Nguyệt Hằng chi cảm thấy kinh tởm khi một người đàn ông đánh đập một người phụ nữ một cách thô bạo như vậy. Khi tên Khánh Hậu vung chân đạp hầu nữ té lăn xuống đất, là giây phút Nguyệt Hằng cảm thấy kinh tởm người đàn ông này hơn bao giờ hết . Tại sao con người ta có thể đối xử nhẫn tâm với nhau như vậy, sao có thể đối xử với người phụ nữ của mình như vậy? Thật sự quá hèn hạ. Khánh Hậu cho rằng mạnh tay đánh đập đầu nữ kia là Nguyệt Hằng sẽ thấy thỏa mãn, nhưng hắn đã nhầm. Tâm trạng của nàng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn. Nguyệt Hằng không hề căm ghét gì hầu nữ, ấy chỉ thấy rằng hầu nữ ấy thật sự quá đáng thương. Nhớ trước đây Khánh Hậu đã từng đề nghị Nguyệt Hằng làm nha hoàn cho hắn, nếu nàng đồng ý thì cuộc đời nàng sẽ giống hầu nữ vừa rồi. Vì vậy mà nói , khi Nguyệt Hằng nhìn thấy hầu nữ kia bị đánh đập thì lại cảm thấy như mình trong hoàn cảnh ấy. Nàng nghĩ rằng nếu nàng làm nha hoàn cho tên Khánh Hậu này , liệu có một ngày nào đó người bị tát hai bạt tai như trời giáng là nàng? Người bị đạp té lăn xuống đất cũng là nàng không? Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nguyệt Hằng nhìn người hầu nữ ấy đang trong hiện tại, cảm giác đó chính là hình bóng của mình trong tương lai , trong lòng buồn lắm. Chính vì vậy , khi tên Khánh Hậu đưa vẻ mặt thô bỉ của hắn nhìn vào Nguyệt Hằng như muốn ra vẻ kể công, Nguyệt hằng giật mình thụt lùi lại, cúi đầu thi lễ nói .
- " đa tạ ông chủ đã nói lời công bằng, nhưng như vậy có hơi nặng tay với người ta không?"
Khánh Hậu khựng người lại, tròn xoe mắt ngạc nhiên . Phản ứng của Nguyệt Hằng hoàn toàn không như hắn dự tính, tại sao lại như vậy chứ? Nguyệt Hằng không muốn ở lại lâu, lại cúi đầu đi lễ mà nói .
- " ông chủ, xin lỗi ông chủ vì đã làm phiền. Tiểu nữ còn công việc phải làm, xin phép ông cho tiểu nữ đi làm việc tiếp "
Vừa nói xong, liền cầm lấy cái chổi đi vào trong , không ngoái đầu nhìn lại. Khánh Hậu nhìn theo chưng hửng , không hiểu tại sao lại như vậy. Hắn nhìn bóng lưng Nguyệt Hằng chạy vào, khuôn mặt trở nên nhăn nhó . Không phải là lúc này nên ngã vào lòng hắn , đội ơn vì đã che chở cho nàng sao? Không phải nàng sẽ cảm thấy sung sướng thỏa mãn khi kẻ thù của nàng bị hắn trừng trị sao? Không phải là nàng sẽ cảm thấy hả lòng hả dạ khi trang bức vả mặt kẻ khác sao? Điều này với hắn thật kỳ lạ. Theo lẽ thường, trừng phạt kẻ đã dám coi thường mình , vả mặt kẻ đã dám bắt nạt mình, trả thù kẻ đã dám gây sự với mình là một điều thống khoái trong cuộc đời, và lúc này Nguyệt thằng phải cảm thấy sung sướng lắm mới đúng . Và theo lẽ thường, Nguyệt Hằng phải biết ơn, cảm động đối với hắn mới đúng . Vậy tại sao khi nhìn vào khuôn mặt của Nguyệt Hằng , hắn chỉ thấy lộ ra sự khinh bỉ của nàng với hắn? Tại sao nhìn vào ánh mắt của Nguyệt Hằng lúc nàng nhìn theo bóng của hầu nữ chạy đi , hắn chỉ thấy ánh mắt của lòng thương cảm tội nghiệp chứ không thể thấy ánh mắt của sự thỏa mãn. Tại sao lại như vậy, tại sao lại kỳ lạ như vậy, tại sao lại khác người như vậy? Bên trong đầu Khánh Hậu hiện lên một câu hỏi lớn mà không có lời giải đáp . Thật ra cũng đơn giản thôi, nhân sinh quan khác nhau thì cách nhìn nhận vấn đề cũng sẽ khác nhau, đơn giản chỉ có thế.