Ngọn lửa cháy bừng bừng. Trịnh Võ Quyết trong lòng đau xót, đang có một thương vụ đem về lợi nhuận lớn thì thoáng chốc bốc hơi. Đồ ăn đưa tới miệng còn để rớt mất thì ai mà không xót. Vạn Vân Phong lúc này nhìn hắn mà cười đểu.
° "ta ban đầu cũng muốn bán cho ngươi. Nhưng ngươi trả giá mất dạy quá, ta đốt bỏ cũng không giao dịch vụ này, cho ngươi tức chơi vậy đó"
Thì ra là vì ghét nên đốt bỏ sao? Tất cả nghe vậy thì đều ngẩn ngơ cả ra, mà Trịnh Võ Quyết tức giận chỉ tay vào mặt Vân Phong mà mắng .
- " ngươi...đồ ngu, đồ con nít không chịu lớn"
Mắng xong thì hừ một tiếng rồi đi mất. Quan trấn nhìn thấy vậy cũng rất tiếc của, cũng hừ một tiếng rồi đi luôn. Những người xung quanh từ sai nha đến thường dân cũng đều bỏ đi cả. Trước sân phủ nha thoáng chốc chỉ còn lại năm anh em họ Trần cùng Vạn Vân Phong ở đó.
Trần Linh Nhi lúc này lại gần Vân Phong, cô khẽ níu tay hắn nói.
- " tiên sinh, xin hãy nguôi giận. Tên Trịnh Võ Quyết đó nổi tiếng ép giá, cả giao chỉ đều biết. "
Linh Nhi là đang nghĩ Vạn Vân Phong còn tức giận vì bị tên phú thương trả giá rẻ mạc, lại nghĩ đến chuyện tên phú thương đó chửi Vân Phong là con nít, cho rằng hắn sẽ tự ái nên đến bên an ủi hắn. Vân Phong nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười. Linh Nhi thấy vậy thì tiếp tục nói.
- " tên thương buôn ấy không nhìn ra sự tôn quý của tiên sinh mà buông lời xằng bậy, tiên sinh đừng để bụng"
Vân Phong lúc này lại quay sang nhìn Linh Nhi, ánh mắt vui vẻ không chút muộn phiền.
° " thực ra... hắn nói cũng có lý của hắn "
Năm anh em thoáng chốc ngạc nhiên, không phải là đang tức giận tên phú thương ư? Sao tự nhiên lại nói giúp cho hắn? Vạn Vân Phong quay sang nhìn xung quanh một lượt, không thấy có ai khác nữa, hắn mới nói với năm anh em họ Trần.
° " các ngươi thử đặt mình vào vị trí của một người buôn bán mà suy nghĩ xem, việc định giá sản phẩm mỗi người một khác, mỗi người một ý. Với một tên thương buôn mà nói thì có thể trả giá càng rẻ càng tốt, điều này không có gì sai. Việc ta tức giận vì hắn ra một cái giá quá rẻ đã thể hiện một sự non nớt trong thương trường, mà vì tức giận vì trả giá rẻ lại đi đốt vật phẩm của mình thì chỉ có mấy đứa trẻ con chưa trưởng thành mới làm như vậy mà thôi. Đó là lý do hắn chửi ta con nít không chịu lớn "
Cả năm anh em nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, bọn họ tròn mắt nhìn vào hắn. Vẻ mặt của Vân Phong không có vẻ gì là tức giận cả, vậy cớ làm sao mà hắn lại đốt bộ da rắn? Linh Nhi ngập ngừng hỏi.
- " vậy... tại sao tiên sinh lại..."
Lời nói ngập ngừng không rành mạch, lại nhìn vào bộ da rắn mà tiếc lắm. Vạn Vân Phong lại nhìn một lượt xung quanh. Không thấy ai, nhưng vẫn chưa yên tâm, hắn ngoắc tay cho năm anh em sát lại gần mà nói nhỏ.
° " bộ da rắn này dù rất giống với bị giết lột da, nhưng thực tế vẫn là hàng tự lột. Bây giờ để lại thì lỡ như sau này có ai tinh mắt nhận ra sự thật ẩn giấu, như vậy không phải là rắc rối lắm sao?"
Năm anh em họ Trần ồ lên ngạc nhiên. Như vậy không phải là Vạn Vân Phong trong lúc tức giận mà đốt bỏ , mà là đã có sự tính toán từ trước. Vân Phong lúc này vẫn nhìn bộ da rắn đang cháy dở mà nói vừa đủ nghe.
° " thực ra có nhiều cách để xử lý bộ da này, nhưng đốt bỏ vẫn là cách nhanh gọn nhất. Nếu cứ đem ra đốt bỏ sẽ sinh ra nhiều nghi ngờ, cái quan trọng là cần một cái cớ. Thật may mắn, vừa hay tên thương nhân ấy đến trả giá rẻ mạc, vậy là ta lợi dụng chuyện này để hủy bộ da này. Bây giờ mọi thứ đều đã ổn thỏa, cái chết của bạch xà đã được ngụy tạo và bộ da chứng cứ cũng đã không còn. Bạch xà từ nay có thể sống yên ổn rồi"
Thì ra là như vậy. Vốn còn tưởng vì tức giận trẻ con mà phí phạm đi vật phẩm quý hiếm, hóa ra là đã tính toán kỹ lưỡng. Linh Nhi mỉm cười níu tay hắn, ánh mắt thích thú.
- " tiên sinh, không ngờ nha. Có vẻ như tiên sinh rất thích bạch xà"
Vạn Vân Phong bất ngờ quay sang nhìn thẳng vào mắt Linh Nhi, khiến cô thoáng ngại ngùng.
- " tiên sinh, ta... nói gì sai sao?"
Vân Phong bất giác mỉm cười dịu dàng với Linh Nhi, hắn khẽ lắc đầu.
° " thực ra mà nói thì ta rất ghét rắn. Nếu không phải nhìn thấy huyết mạch ấu long của bạch xà thì ta đã giết nó ngay từ lần đầu gặp mặt rồi "
Năm anh em họ Trần thoáng nhìn nhau ngạc nhiên. Có những chuyện xảy ra trong miếu hoang giữa Vân Phong và bạch xà mà họ không biết. Vân Phong lại hướng ánh mắt về bộ da rắn đang cháy gần hết mà cười thú vị.
° " rắn 500 năm hóa giao, 1000 năm hóa long, tuy nhiên ta có cách giúp nó lột xác hóa rồng mà không cần tới ngàn năm. Đợi 10 năm nữa khi nó đào thải hết oán khí, lúc đó ta sẽ có rất nhiều việc để làm "
Trong ngọn lửa bập bùng ấy, Vạn Vân Phong mơ hồ nghĩ đến một con rồng trắng. "Bạch long nữ ư?" , Hắn bất giác tự hỏi một câu hỏi tu từ. Vạn Vân Phong thật sự rất thích rồng, chính vì thế mà vừa nhìn vào bạch xà hắn đã cảm thấy mê mẩn. Trên núi hắn từng nói "ta thích bạch vương hơn " chính là ý này. Nhìn đống lửa dần tàn rụi, hắn quay sang nói với năm anh em họ Trần.
° " việc ở đây đã xong rồi, giờ là lúc trở về xem bệnh cho phụ thân các ngươi thôi "
Năm anh em họ Trần nghe vậy thì mừng rỡ lắm. Lúc trên núi họ không dám hy vọng nhiều, nhưng bây giờ khi đã chứng kiến năng lực của vị bạch y nhân này, bọn họ đều tin rằng đây là cao nhân. Năm anh em trong lòng tin tưởng lắm, đồng thời cúi đầu thi lễ.
- " trăm sự nhờ tiên sinh, chúng học trò sẽ không bao giờ quên ơn"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu. Cả bọn bắt đầu trở về làng, bỏ lại sau lưng đống tro tàn cháy rụi. Rời khỏi trấn Đào Hoa , bước đi dọc những cánh đồng lúa chín vàng khiến tâm trạng của Vạn Vân Phong có chút hoài niệm. Ánh mặt trời chuyển sang hoàng hôn màu đỏ càng làm cho lòng hắn nhớ nhung thứ gì đó trong tim.
Năm anh em họ Trần vui mừng dẫn vị cao nhân kia về nhà. Bọn họ rất tin tưởng vào việc phụ thân mình sẽ được chữa trị, thế nhưng có một điều mà họ chẳng bao giờ ngờ đến. Màu trắng của sự tinh khiết, màu trắng của sự cứu rỗi và hy vọng, và màu trắng cũng là màu của khăn tang.