Huyền Bình bị túm cổ áo lôi ra, khuôn mặt đầy sự sợ hãi. Huyền phu nhân vừa thấy con trai mình tàn tạ, người không ra người , ma không ra ma thì hoảng hốt la lên.
- " Bình nhi, con làm sao vậy?"
Tiếng hét thoảng thốt của người mẹ kinh hãi khi thấy con mình bị đày đọa te tua. Cổ Uyên vừa ra tới , nghe tiếng kêu của mẹ chồng thì cười nhếch mép, nắm cổ áo đẩy mạnh Huyền Bình một cái. Huyền Bình được thả ra thì mừng rỡ vô cùng. Nó nhận ra người đàn bà trước mặt là mẹ nó, cũng là người yêu thương nó nhất, nó gào lên.
- " mẹ ơi, cứu con với..."
Trong giây phút nhận ra cứu tinh của cuộc đời , nó dồn hết sức lực của mình chạy tới. Nó lao ra ôm lấy mẹ, vội vàng núp sau lưng mẹ ,lén lút nhìn về phía Cổ Uyên với sự sợ hãi tột cùng . Thái độ ấy, rõ ràng là đang mong chờ sự che chở của người mẹ trước con ác thú kia. Người mẹ thấy được điều này, nhận ra có gì đó vô cùng kinh khủng đã xảy ra với con bà mấy ngày qua. Trong khi bà ở nhà rung đùi đợi rương vàng trở về, thì thời gian ấy con trai của bà phải sống trong địa ngục, chịu hành hạ bạo dâm. Bà đau đớn vô cùng, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà hỏi.
- "Bình nhi , nói cho mẹ biết , có chuyện gì xảy ra? Nói đi con.."
Gạt đi dòng nước mắt của mình, Huyền phu nhân chăm chú nhìn vào mặt con trai để lắng nghe những lời giải thích của nó. Thế nhưng Huyền Bình lúc này không như nói được gì, run rẩy núp sau lưng mẹ, dường như đang trong trạng thái hoảng loạn lắm. Nó vẫn nhìn về phía Cổ Uyên mà run rẩy, ánh mắt lén lút như một con mồi đang sợ hãi trước thiên địch của mình. Bà mẹ đau xót, không hỏi được gì từ con trai, bà quay sang nhìn hai cha con nhà kia mà hỏi.
- " con trai ta đến nhà các ngươi là một thanh niên tuấn tú khỏe mạnh, sao bây giờ lại trở nên thân tàn ma dại thế này? Các ngươi rốt cuộc đã làm gì con trai ta?"
Cổ Bố chả thèm trả lời, quay sang trừng mắt về phía Cổ Uyên mà hất hàm ra lệnh . Cổ Uyên hiểu ý , bước lại gần hai mẹ con họ Huyền với ánh mắt ác lạnh. Huyền Bình run bắn người, từng bước chân của Cổ Uyên đều khiến hắn như chết đứng. Hắn run rẩy núp sau lưng mẹ mình, im lặng đến độ tưởng chừng không dám thở. Cổ Uyên bước tới trước mặt Huyền phu nhân, nở một nụ cười lạnh nhạt. Ả vung tay lên, tay trái chụp lấy cổ áo Huyền phu nhân, tay phải tát một cái bốp vào mặt bà ta, mắt trợn ngược chửi.
- "Hai mẹ con các ngươi bị điên rồi. Tới đây lảm nhảm cái gì vậy? Mau cút ngay khỏi y quán của ta"
Vừa dứt lời, lập tức giật mạnh, lôi người đàn bà ấy đi. Cổ Uyên dù gì cũng là một người đàn ông, lại có tu vi võ trung , cho nên Huyền phu nhân bị cường lực đó kéo đi mà không chống cự lại được. Bà ta bị Cổ Uyên ném mạnh, té ra ngoài đường chính nằm lăn lóc. Bà ta đau đớn rên la, lồm cồm bò dậy, mà Huyền Bình thấy vậy sợ hãi chạy vội ra ôm lấy mẹ, vừa nhìn mẹ vừa khóc.
- " mẹ ơi, mẹ có sao không ? Chạy đi, mình chạy đi mẹ ơi. Con sợ lắm ,con sợ lắm mẹ ơi"
Huyền phu nhân té một cái đau đớn, tức giận lắm, nhưng thứ bà quan tâm bây giờ chính là phản ứng của con trai bà . Là một nam tử 24 tuổi, độ tuổi trưởng thành rồi, tại sao nó lại la khóc giống như một đứa trẻ 3 tuổi vậy? Lo lắng trước hành động kỳ lạ của con mình, bà túm lấy hai vai con, nhìn vô đứa con với ánh mắt đẫm nước mắt mà hỏi.
- "Bình nhi, nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra với con? Nói đi, mẹ sẽ bảo vệ con, nói đi con. "
Đáp lại câu hỏi ấy, Huyền Bình vẻ mặt vẫn hốt hoảng, run rẩy nói.
- " mẹ ơi ,chạy đi . Con sợ lắm, con sợ lắm mẹ ơi, mình chạy nhanh đi "
Nhìn vào Huyền Bình lúc này không khác gì một đứa trẻ 3 tuổi đang kinh hãi một chuyện gì đó. Những hành động và lời nói như một kẻ bị thần kinh vậy, khiến bà hoảng loạn. Cổ Uyên lúc này trừng mắt nhìn xuống, nhếch mép nói.
- " thằng con nhà bà nó bị khùng rồi, hỏi gì hỏi lắm vậy?"
Một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn, buông lời ác độc xong đi vô đóng luôn cửa lại, ở trong còn có tiếng vọng ra.
- "y quán hôm nay tạm thời đóng cửa không tiếp khách."
"Rầm " , cánh cửa y quán đóng lại một cách dứt khoát, bỏ lại hai mẹ con họ Huyền ngồi chổng trơ ngoài đường, đây là cách đối xử của thông gia sao? Cái tiếng đóng cửa ấy nghe thật lạnh lùng , bà cảm nhận mọi hy vọng của bà ta đều đã thành tuyệt vọng. Bà ta nhìn đứa con bị khùng của mình mà đau xót lắm. Bà vuốt khẽ lên khuôn mặt đứa con mình, thấy hắn nở một nụ cười ngô nghê ,hắn vỗ tay cười nói.
- " ha ha ha... mẹ ơi, con thoát rồi , con thoát khỏi chỗ đó rồi mẹ ơi..."
Đôi mắt Huyền phu nhân đẫm lệ, con trai bà khi thoát khỏi được đứa con dâu ấy lại trở nên vui mừng đến thế sao? Nhìn mặt nó bây giờ ,những hành động của nó bây giờ , có khác gì đứa trẻ 3 tuổi không ? Bà ta đau xót, nắm chặt tay con trai mình. Nếu nơi này đã không thể ở lại được, thôi thì đành phải đến nơi khác để cho nó bớt đi phần nào sợ hãi. Bà vuốt nhẹ khuôn mặt của con mình mà nói.
- " được rồi, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con. Bình nhi , chúng ta đi thôi"
Những lời nói dịu dàng vỗ về con mình, bên trong là trái tim của người mẹ đang đau quặn thắt. Huyền phu nhân dắt con trai mình bước đi, mà đứa trẻ vui mừng nắm tay mẹ đi theo sau với sự hân hoan khó tả. Những bước chân ấy, lâu lâu bà quay lại nhìn thằng con mình, và mỗi lần như thế nó đều nhìn bà với một nụ cười ngây thơ của đứa trẻ. Dường như nó đang rất vui vì thoát ra khỏi được cái nhà họ Cổ kia, vui vì đã được giải thoát khỏi ngục tù đày đọa. Bà lại nghẹn lòng, trái tim của người mẹ khiến bà thật sự chìm trong đau khổ và hối hận. Bà muốn đưa nó đi khám, nhưng lúc này lục trong túi, số tiền của bà chỉ đủ để bắt một cỗ xe ngựa trở về làng. Bà đâu có đủ tiền để đi khám bệnh cho nó, lần đầu tiên trong cuộc đời của bà, bà đã hiểu thế nào là vô sản. Bà dắt nó bước đi ra tới bến xe, thuê lại cỗ xe ngựa cũ ấy mà khứ hồi trở về lại làng Đông . Số tiền trong người của bà không còn nhiều, nhưng mà vẫn phải thuê xe ngựa, bởi hai mẹ con làm sao có thể đi bộ từ trấn về làng chứ . Nếu con bà là một người khỏe mạnh thì khác, nhưng bây giờ nhìn nó tàn tạ lắm rồi, không thể bắt nó đi bộ một quãng đường xa như vậy.
Trên cỗ xe ngựa trở về làng, Huyền Bình ôm lấy mẹ mình mà sung sướng. Nó đã thoát ra khỏi cái địa ngục kia , đối với nó là một chân trời mới rộng mở rồi.
Khi cỗ xe ngựa về tới đầu làng , bà trả tiền xe ngựa . Bà lấy tiền ra, đếm từng xu tiền lẻ, mong đủ số tiền để mà đưa cho chủ xe. Nhưng thật không may lại thiếu mất năm xu , bà ngập ngừng nói.
- "ông chủ xe , có thể bớt cho tôi năm xu không? Tôi bây giờ không còn đồng nào trong người cả"
Năm xu không phải là một số tiền lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tò mò. Ông chủ xe ồ lên ngạc nhiên, nhìn bà mà hỏi.
- " không phải Huyền phu nhân vừa mới cưới được một đứa con dâu giàu nứt đổ vách đó sao? Đám cưới mấy ngày trước còn tổ chức rất là lớn, mời toàn bộ cả làng tới dự cơ mà. Sao bây giờ lại nghèo đến vậy, không phải đang nói giỡn đó chứ?"
Người chủ xe thực sự không có ý gì cả, bởi hắn cũng đâu có biết nội tình bên trong nhà họ Huyền thế nào đâu. Chẳng qua chỉ hỏi cho vui , mà vô tình đánh trúng nỗi đau của bà mẹ. Trong phút chốc không giữ nổi bình tĩnh, bà ta trợn mắt mắng.
- " ngươi có bớt thì bớt, không bớt thì thôi . Ngươi hỏi nhiều làm gì, mỉa mai ta sao?"
Nói xong, hậm hực nắm tay con mình kéo đi mà không trả tiền thiếu , chung quy là quỵt. Người đánh xe ngạc nhiên lắm, nhưng chỉ có 5 xu cũng không phải là con số nhiều, hắn cũng chẳng buồn đuổi theo, để mặc mẹ con nhà đó dắt nhau đi mất. Hình ảnh người mẹ 39 tuổi đang dắt một đứa con 24 tuổi đi trên con đường ấy khiến người ta phút chốc không nhận ra đó là mẹ con nhà họ Huyền giàu có. Mọi người xung quanh thấy lạ lắm, nhưng không ai hỏi thăm gì, chỉ xì xầm bàn tán với nhau. Huyền phu nhân mặc kệ, bây giờ mà nói thì có gì nữa đâu mà quan tâm, bà chỉ muốn nhanh chóng dắt con bà trở về nhà để nó được nghỉ ngơi một chút . Nhưng hỡi ơi, đời đâu như là mơ. Huyền phu nhân vừa về tới nhà thì đã thấy nhà mình bị khóa rồi, những người ở đó còn đang tiến hành niêm phong nhà của họ, bà trợn mắt quát lên.
- " lũ người kia , các ngươi làm gì nhà của ta vậy? Ai cho các ngươi xâm phạm nhà ta ?"
Tiếng quát ấy không khiến cho bất cứ ai ở đó sợ hãi , bọn họ vẫn tiếp tục tiến hành phong tỏa nhà, mà trong đó có một người bước ra nói.
- " Huyền phu nhân, căn nhà này không còn là nhà của bà nữa rồi "
Lời nói ấy nghe rất quen thuộc, bà quay lại nhìn thì phát hiện ra người vừa nói là ông chủ tiền trang, cũng chính là chủ nợ . Bà giật mình, nhìn ông chủ hỏi.
- " chuyện này là sao? Tại sao ông lại không tỏa nhà tôi ? Không phải đã nói là cho tôi vài ngày chuẩn bị à?"
Huyền phu nhân khuôn mặt ngơ ngác cùng với sự sợ hãi lo lắng, những câu hỏi liên tục nói ra mang theo hơi hướng của sự cầu xin. Thế nhưng sự cầu xin ấy không có tác dụng gì, ông chủ nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng. Tuy không cười nhạo gì, nhưng công việc là công việc, ông lạnh lùng nói.
- " cái chuyện bà bị nhà họ Cổ lừa là điều chắc chắn rồi, không còn có thể cứu vãn được nữa . Có cho bà vài ngày, hay thậm chí vài trăm ngày cũng vậy thôi . Căn nhà này ta vẫn phải niêm phong để rao bán gỡ lại vốn , bà bây giờ không còn gì cả, chấp nhận sự thật đi "
Không còn gì nữa ư ? Tức là không còn cái gì nữa cả. Lời nói ấy tựa như sét đánh ngang tai khiến bà ta chết lặng, trong phút chốc toàn bộ cơ ngơi gia sản nhà họ Huyền đã mất trắng trong tay bà . Và dường như chưa dừng lại ở đó, ông chủ nợ còn nói thêm một câu chốt hạ .
- "nếu bảo bà còn cái gì đó, thì cái bà còn là một tờ giấy nợ . Cho dù có lấy hết tài sản của bà thì bà vẫn còn nợ ta một kim nguyên bảo, món nợ này ta không lấy lãi nữa , nhưng nếu như bà có thể kiếm ra tiền, bà vẫn phải trả nợ cho ta"
Người đàn bà này lại chết lặng. Một kim nguyên bảo ư? Mới mấy ngày trước bà còn coi thường số tiền này, bởi vì cưới được đứa con dâu sang giàu, nhưng nay với bà một đồng cũng là con số lớn chứ nói gì đến một kim nguyên bảo . Bà quỳ sụp xuống đất , run rẩy tính cầu xin điều gì đó thì ông chủ đã phất tay .
- "đừng có cầu xin vô ích . Ta làm nghề này bao nhiêu năm nay, siết nợ không biết bao nhiêu người, chưa có ai có thể cầu xin được ta đâu"
Nói xong liền phẩy tay đi mất , để lại người đàn bà ngồi đó thẫn thờ nhìn căn nhà của mình bị người khác phong tỏa, mẹ con họ Huyền chính thức trắng tay.
Thế nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Tận cùng của tuyệt vọng thì cũng kéo theo tận cùng của khinh bỉ . Những người thợ đang phong tỏa nhà bà, chúng quay sang nhìn hai mẹ con bà mà xua đuổi.
- " cút, cút... hai mẹ con nhà này cút đi ngay cho ta, đừng có đứng đây gây cản trở, nhìn thật chướng mắt"
Người đàn bà ấy ngước lên nhìn những người làm công mà trước đây bà cũng chẳng mấy tôn trọng ấy, bây giờ lại có thể đuổi bà ra khỏi chính căn nhà của mình. Bà lúc này hướng bọn họ mà nói.
- " mấy vị đại nhân, có thể cho ta vào sửa soạn một ít đồ trong nhà không? Ta vẫn còn có chút gì đó cần làm."
Đơn giản là vì ở bên trong đó bà vẫn còn mấy bộ quần áo ,trong kho gạo vẫn còn vài bát gạo có thể nấu ăn . Và nếu đem một chút đồ nồi chảo thừa thải thì vẫn có thể bán được một chút tiền chống đói qua ngày . Vậy nhưng bọn thợ này lại cười nhạt, chúng lắc đầu nhếch mép.
- "bà đừng mong có thể lấy được cái gì nữa . Toàn bộ những vật dụng trong nhà, ông chủ đã lấy hết và đem đi bán rồi . Trong nhà giờ chỉ còn lại căn nhà trống trơn, không còn bất cứ cái gì để bà bà lấy nữa . Cho nên bà cũng không cần vào đấy mà cút đi"
Cạn tào ráo máng, bây giờ mẹ con họ Huyền chỉ còn đúng bộ quần áo mặc trên người là còn có tí giá trị . Tất cả những thứ còn lại đã trở về hư vô.