Vạn Vân Phong không ngờ cả cái làng Tây ấy đều là người Kinh cả, và Thiên Phi cùng Ngọc Thúy cũng là dòng dõi con cháu Lạc Hồng . Hắn ôm mẹ con họ, càng cảm thấy yêu mến.
Thủa xa xưa , dân tộc Trung Hoa là một bộ tộc nhỏ bắt nguồn ở bên bờ sông Hoàng Hà , còn phía Nam của sông hoàng hà là vùng đất của tộc Bách Việt cổ. Truyền thuyết kể lại rằng Kinh Dương Vương tới Động Đình Hồ gặp long công chúa mà đem lòng yêu thương . Từ mối tình giữa Kinh Dương Vương và Long Công chúa đã hạ sinh được Lạc Long Quân . Cho nên khu vực Động Đình Hồ ấy được xem như là cội nguồn của dân tộc bách Việt cổ. Người Hoa Hạ cổ đại tham lam, luôn muốn mở rộng diện tích của mình và xâm lấn về phía Nam . Họ lấn chiếm dần đất của người Bách Việt , khiến người Bách Việt phải chạy dần xuống phía nam trốn . Con trai của Kinh Dương Vương là Lạc Long Quân lại kết hôn với công chúa Âu Cơ , kết hợp bộ tộc Âu Việt và Lạc Việt lại . Hai người biết rõ lòng tham của bộ tộc Hoa Hạ, phương Bắc lúc nào cũng muốn tiêu diệt và đồng hóa tộc Bách Việt, liền bàn với nhau chuyện đại sự. Long Quân đem một nửa tộc xuống vùng đồng bằng ,là vùng đất Đại La (Hà Nội) khai hoang mở cõi . Còn mẹ Âu Cơ dẫn một nửa tộc lên núi cao, là vùng đất Phong Châu (Phú Thọ) lập làng xây ấp. Con trai cả của họ lập Quốc, thành lập nhà nước Văn Lang, trở thành vua Hùng thứ nhất . Vì vậy dân tộc ấy tự gọi mình là dân tộc Kinh, chữ Kinh trong Kinh Dương Vương, hàm ý mình là con rồng (long công chúa),cháu tiên ( cháu thần nông) . Và vì dân tộc Kinh là dân tộc Âu Việt và Lạc Việt hợp nhất , cho nên để nhớ về cội nguồn Bách Việt cổ xưa của mình, họ vẫn gọi mình là người Việt. Trong quá trình chạy trốn sự tiêu diệt và đồng hóa của người Hoa Hạ , có nhiều một bộ phận lớn dân tộc không chạy thoát được mà kẹt lại ở vùng đất ấy. Một số ít may mắn không bị tiêu diệt hoặc đồng hóa, thành lập những làng dân tộc Kinh trong lòng phương bắc, ở giữa vùng đất của Trung Nguyên, đó chính là làng Tây của Thiên Phi.
Vân Phong càng yêu mến mà siết chặt vợ con mình trong lòng, hắn nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình . Trong ký ức ấy, có một vị hoàng đế vĩ đại là Quang Trung, ngài đã từng muốn đem quân đòi lại hai vùng đất lưỡng Quảng ở phương Bắc , như muốn đòi lại đất đai tự thời Bách Việt mà cha ông đã không thể giữ được cho con cháu của mình. Khát vọng ấy của ngài không phải là khát vọng duy nhất của một mình ngài , mà cũng là khát vọng của rất nhiều người khác . Tuy vậy , binh lực đã tập hợp nhưng cái chết một cách đầy bí ẩn của ngài đã chấm dứt đi tất cả kế hoạch và hoài bão ấy. Vạn Vân Phong thoáng bật cười. Đòi đất ư? Ai mà không muốn đòi chứ? Nhưng điều này rất hoang tưởng . Làm sao có thể đòi được ? Làm sao có thể đuổi dân tộc Hoa Hạ về lại khu vực sông Hoàng Hà của họ được nữa chứ? Đã mấy ngàn năm trôi qua rồi , lãnh thổ của tộc Bách Việt cũ đã trở thành vùng đất lâu năm của người Trung Hoa. Đòi lại đất tổ tiên là điều không thể , chỉ có mở rộng khai hoang vùng đất của mình, phát triển vùng đất ấy hùng mạnh để đương đầu lại với người Hoa Hạ mà thôi. Trong suốt chiều dài lịch sử hình thành của Kinh tộc, hay là của tộc Bách Việt . Họ luôn bị người Hoa Hạ truy diệt và đồng hóa, lúc nào cũng thấy nguy cơ tiêu diệt hiển hiện trước mắt . Vì vậy mà trong ký ức của người Việt , họ luôn đề phòng người Hoa Hạ, luôn nhìn về phía phương Bắc với sự đề phòng cao nhất.
Trong những giây phút ngẫm nghĩ về dòng chảy lịch sử của nhân loại, dòng chảy lịch sử của dân tộc . Lúc này ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu , thời khắc chia tay cũng đã đến. Vân Phong nới lỏng tay mình, buông mẹ con Thiên Phi ra . Hắn nhìn vào ánh mắt Thiên Phi mà nói .
- "Hiền thê à . Không có buổi tiệc nào mà không tàn, cũng đã đến lúc nàng và con phải siêu thoát rồi . Ta đưa tiễn mẹ con nàng tới đây thôi, cũng không thể giữ lại được nữa"
Thiên Phi cũng hiểu vấn đề , nàng cũng không thể ở lại nhân gian mãi . Nàng bế Ngọc Thúy trên tay, nhìn về phía người đàn ông của mình . Nàng nở một nụ cười hạnh phúc mà nói .
- "Phong lang, kiếp này không có duyên hầu hạ chàng ,kiếp sau thiếp nhất định sẽ đền đáp công ơn mà kiếp này chàng đã ban cho mẹ con thiếp"
Vừa nói tới đây vừa cúi đầu , chưa kịp nói xong Vân Phong đã với bàn tay, nhẹ nhàng nâng cằm của Thiên Phi lên mà mỉm cười.
- " nàng nói gì vậy ? Ân nghĩa gì ở đây? Kiếp sau ta nhất định sẽ bảo vệ hai mẹ con nàng, chăm sóc cho hai mẹ con nàng, và đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con nàng một cách tốt nhất"
Nói xong thì hôn lên má của Thiên Phi và hôn lên má của Ngọc Thúy một nụ hôn ấm áp. Thiên Phi bế Ngọc Thúy, hai người nhìn nhau mỉm cười . Lúc này nàng cũng vươn người quay lại , nàng hôn lên má trái của hắn ,Ngọc Thúy hôn lên má phải ,ba người lại ôm nhau thì thầm.
- " được rồi, kiếp sau cả nhà ba người chúng ta sẽ sống bên nhau hạnh phúc, không lìa xa "
Những lời thì thầm ước hẹn về một tương lai mà chẳng ai dám khẳng định rõ . Tất cả đều hiểu rằng những lời hứa này đều cầu xin cho sự sắp đặt của thiên thượng mà thôi. Vân Phong nghe Thiên Phi nói vậy, hắn gật đầu, lại hôn lên môi nàng một cái.
- " được rồi ,kiếp sau gặp lại"
Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Phi và Ngọc Thúy dần dần tan biến. Hai mẹ con nàng đã xuống âm giới trình diện với diêm vương, để lại một nam nhân tóc trắng còn đang đứng thẫn thờ ở đó. Người ra đi thì thoải mái , còn người ở lại mới đau lòng . Vạn Vân Phong đứng đó mà còn bần thần bỡ ngỡ.
Khuôn mặt của Vân Phong đang mỉm cười dịu dàng với mẹ con Thiên Phi , và ngay khi nàng siêu thoát, khuôn mặt hắn lập tức trở nên cau có. Nhìn khuôn mặt đó cũng biết hắn cảm thấy tức giận lắm, hầm hầm bước ra bới đất . Hắn đào một cái huyệt trên đỉnh núi , rồi nhẹ nhàng đặt cái hộp gỗ ấy xuống làm một nấm mồ nhỏ cho hai mẹ con nàng . Dẫu biết rằng linh hồn siêu thoát thì thể xác cũng chỉ là cát bụi, nhưng quan niệm mồ yên mả đẹp vẫn là một quan niệm có từ xa xưa đến giờ , và được lưu giữ qua nhiều thế hệ . Hắn sau khi an táng xong cho hai mẹ con nàng, lại ngồi lên trên cục đá ấy, bất ngờ gầm lên.
- "cha chả tức ơi là tức . Đấu hồn Huyền Vũ chứ có phải tầm thường gì đâu? Vậy mà để sổng mất rồi"
Vẻ mặt Vân Phong tiếc nuối lắm. Vậy tại sao hắn lại tức giận như vậy? Hắn tức giận vì điều gì.
Nguyên lai , hắn nhìn thấy được đấu hồn của Thiên Phi là Huyền Quy , và đấu hồn của Ngọc Thúy là Huyền Xà , chính là sự kết hợp của Huyền Vũ.
Như đã nói, dân tộc Hoa Hạ là dân tộc được sinh ra và phát triển ở lưu vực sông Hoàng Hà . Đối với người Hoa Hạ, sông Hoàng Hà giống như mẹ họ vậy, đã nuôi sống họ trong lịch sử hình thành . Bộ tộc Hoa Hạ có một cặp vợ chồng là Phục Hy và Nữ Oa, họ kết hôn với nhau và đặt nền móng thành lập nhà nước Trung Hoa đầu tiên . Bởi vì thế , người Trung Hoa coi Phục Hy và Nữ Oa là tổ phụ và tổ mẫu của mình. Hình tượng của Nữ oa cũng chính là hình tượng của con sông Hoàng Hà, mà hình tượng của phục y là hình tượng của đồi núi . Huyền Xà ở đây chính là con sông Hoàng Hà , mà Huyền Quy ở đây là những đồi núi . Huyền Vũ là tổ hợp Huyền Xà quấn quanh Huyền Quy, cũng như con sông Hoàng Hà uốn lượn quanh những ngọn núi vậy. Theo văn hóa tín ngưỡng phương đông, thì Huyền Vũ tức là phục hy và nữ hoa cũng là hai vị thượng thần sáng tạo ra phương Bắc của thế giới . Chính vì thế mà người Phương Nam chúng ta còn gọi họ là phương Bắc, trong khi họ gọi mình là người Trung Hoa. Trung Hoa, có nghĩa là nằm ở chính giữa, là trung tâm tinh hoa của vũ trụ.
Người Hoa Hạ sống ở lưu vực sông hoàng hà, khi dân đông thế mạnh bắt đầu lấn xuống phương nam xâm chiếm đất của người Bách Việt cổ . Họ xâm chiếm , đồng hóa , tiêu diệt người Bách Việt từ từ , cho đến khi lãnh thổ của họ chạm đến bờ sông Dương Tử, tức sông Trường Giang. Lúc này, một lần nữa hình ảnh Phục Hy và Nữ Oa lại biến đổi . Lần này , có một dị bản khác nói đến hình tượng Phục Hy và Nữ Oa là hai vị thần nửa trên là người và nửa dưới là rắn, với hai cái đuôi cuốn lấy nhau. Hai vị thần này tượng trưng cho hai con sông Hoàng Hà và Dương Tử, người Hoa gọi vùng đất giữa hai con sông là trung nguyên, tức là vùng đất ở chính giữa . Tuy là có dị bản như vậy , nhưng hình ảnh Phục Hy và Nữ Oa vẫn là hình ảnh Huyền Vũ , hình ảnh con sông uốn quanh đồi núi được sử dụng nhiều hơn cả.
Thiên Phi mang đấu hồn Huyền Quy , tức là đấu hồn cấp thần, được Phục Hy chúc phúc . Mà Ngọc Thúy lại mang đấu hồn Huyền Xà , được Nữ Oa chúc phúc . Hai người này đều mang đấu hồn cấp thần, chính là hai sinh mệnh được gọi là "thần chọn " , những sinh mệnh được nhắm tới một vị trí trở thành tiên trên Cửu trùng Thiên kia. Vạn Văn Phong méo mỏ tự nói một mình, cứ như sắp khóc.
- " mẹ kiếp, nếu như ta đến lúc họ còn sống thì đã khác. Ta sẽ giúp họ tu luyện, đẩy họ lên cảnh giới đại thừa rồi phi thăng lên trời thành tiên . Công đức của ta lúc đó sẽ dồn được một cục cực kỳ lớn , giảm đi rất nhiều sát nghiệp mà ta đã gây ra. Hai khối công đức to đùng như thế , vậy mà ta lại đến trễ để họ chết mất tiêu rồi . Tức ơi là tức, tức không chịu được."
Vậy là đã rõ , đây chính là lý do mà hắn tức giận đến như vậy.