Võ sư Tuấn trong cơn say men rượu và với nỗi lòng chất chứa , ông bắt đầu kể lại chuyện đã qua. Cách đây mấy tháng ông còn làm hộ vệ cho Đường Lược, theo bên cạnh Đường Lược như hình với bóng . Lúc này có một viên quan tuần cấp hàm Tam phẩm từ phương Bắc xuống đi tuần Giao Chỉ theo lệnh của Ngô Hoàng . Người này là quan có địa vị lớn ở châu Nam Hải là châu sát bên Giao Chỉ này. Xét về đường thông thương thì Giao Chỉ và Nam Hải có lợi thế về khoảng cách nhất trong các vùng đất của Đông Ngô, muốn mở rộng làm ăn lên phương Bắc thì phải mở đường tới Nam Hải.
Thành Nam Hải là một thành rộng lớn, tuy không phải là đồ sộ gì so với những thành trì khác ở Đông Ngô nhưng so với Giao Chỉ thì vẫn hơn rất nhiều . Đường Lược luôn muốn mở đường làm ăn lên đó nhưng đụng phải ngọn núi cao lừng lững chính là gia tộc của quan tam phẩm kia.
Tên quan tam phẩm đó là người của gia tộc họ Tam, tên chỉ có một chữ Thiếu, là gia tộc đã nắm trọn rất nhiều cơ sở làm ăn ở Nam Hải qua nhiều thế hệ . Nếu bây giờ lấy lòng được hắn sẽ thuận lợi cho việc thông thương buôn bán làm ăn, ký kết rất nhiều hợp đồng có lợi. Lần này tên tam thiếu ấy được cử làm tuần phủ xuống đi tuần ở Giao chỉ để điều tra một số cáo buộc về sự lộng quyền của tiết độ sứ Độc Cô Tởm .
Chuyến đi này nếu nói về việc công thì không liên quan gì vì hắn chỉ là tư nhân, nhưng Đường Lược vẫn biết cách làm ăn, nhân cơ hội để kết giao cho những mối quan hệ tốt đẹp cho sau này . Đường Lược tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng , không chỉ tiền bạc báu vật dâng tặng mà còn phải thỏa mãn được thú vui của con người.
Đời người có tứ khoái , chính là ăn ,ngủ, đụ , ỉa . Đường Lược ngoài việc sưu tầm những món ngon vật lạ xứ Giao Chỉ để làm vui lòng quan tuần phương Bắc, hắn vẫn phải kiếm một vài trinh nữ xinh đẹp gọi là hàng bản địa để cho tên Tam Thiếu ấy chơi thử cho biết. Con người mà, thích những thứ mới lạ, xem thử cảm giác chơi gái Phương Bắc và gái Phương Nam có khác biệt gì để thỏa mãn thú ham của lạ . Thời gian gần đây hắn nhắm được một mỹ nữ rất xinh đẹp , là ngôi sao sáng của đàn ca hát trấn Cổ Loa, tên là Trần Thị Thu . Hắn đang suy tính làm sao để mua nàng ta về đem dâng cho khách , hầu hạ quan tuần Tam Thiếu. Đang lúc suy tính, bởi không dễ dàng gì người ta đem bán con mình cho người khác, cần phải tính toán cẩn thận. Suy tính chưa ra cách, hắn nhận được tin tình báo là Trần Viện đã bán con gái mình cho kỹ viện Thiên Thai . Vừa nghe tin xong , hắn vô cùng tức giận đập bàn quát.
- "hay cho kỹ viện Thiên Thai, dám cướp người giữa ban ngày ban mặt, không xem lão phu ra gì "
Võ sư Trần Tuấn đứng bên cạnh, ông đương nhiên làm tròn nhiệm vụ hộ vệ của mình mà không luận bàn gì nhiều . Đường Lược lúc này bất chợt lại toan tính suy nghĩ điều gì đó, liền nói với võ sư Tuấn .
- "ông chuẩn bị cỗ xe ngựa, ta và ông đi cứu người "
Võ sư Tuấn nghe cứu người , bản chất ông hiệp nghĩa liền lập tức lấy cỗ xe ngựa đi . Cả hai người tới chặn ngay giữa con đường từ làng Thạch Thần về trấn, cứu được Trần Thị Thu từ tay ba tên bắt cóc kia . Võ sư Trần Tuấn lúc này vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, vẫn chỉ nghĩ là đi cứu người nên ông nhiệt tình lắm.
Đương nhiên ở cái đất Cổ Loa này không ai dám chống lại Đường Lược , lúc cứu Thu nhi và đưa nàng ta trở về nhà tìm cha, Đường Lược đã có suy tính bất ngờ. Hắn nghĩ thầm trong đầu "bây giờ có hai đứa con gái giống hệt nhau , xinh đẹp như nhau . Một con làm đĩ trong kỹ viện , một đứa còn lại thì trở thành nữ hoàng, giá trị của hai đứa con gái này lập tức sẽ khác nhau rất nhiều . Nếu bây giờ mua đứa con gái này về như mua một nô lệ , rồi dâng cho tên Tam Thiếu ấy thì cũng chỉ là tặng một đứa nô lệ phương Nam . Nhưng nếu bây giờ khoác cho đứa con gái xinh đẹp này một lớp áo lụa nữ hoàng , đặt nó lên ghế của một nữ hoàng , thì tự khắc giá trị sẽ nâng lên rất nhiều, và têm Tam Thiếu ấy sẽ không thể chê mỹ nữ này ở chỗ nào được cả ".
Muốn chơi thì phải chơi một cách sành điệu, ý tưởng ấy nảy ra trong đầu hắn, cho nên khi vừa giải cứu xong mỹ nữ Trần Thị Thu hắn lập tức ngỏ lời cầu hôn. Đương nhiên lời cầu hôn của bá chủ đất Cổ Loa này thật khó để từ chối, võ sư Trần Tuấn lúc này vẫn chưa hiểu chuyện , cứ nghĩ ông ta thật tình muốn cưới vợ . Tuy rằng bị liệt dương nhưng nếu vì vẫn ham muốn có vợ đẹp để khoe với thiên hạ thì chuyện này cũng có thể hiểu được, chỉ là hơi thiệt thòi cho nữ tử kia.
Sau khi cầu hôn xong với Trần gia việc hôn sự, bây giờ là tới kỹ viện để làm yên mọi chuyện . Bởi vì dù sao mụ tú bà ở kỹ viện đó cũng có giấy tờ mua bán đàng hoàng, làm không ổn sẽ mang lại tiếng xấu cho ông ta . Ông ta vừa tới kỹ viện đã hùng hổ bước vào quán , đặt chân dạng háng giữa kỹ viện mà mắng .
- "mụ tú bà kia , ra đây cho ta, ra gặp mặt lão phu"
Tiếng Đường Lược quát lên vang dội cả cái kỹ viện, khách khứa vừa nhận ra Đường Lược và hộ vệ cấp độ võ sư của ông ta thì lẳng lặng bỏ đi hết cả, kỹ viện thoáng chốc vắng hoe. Mụ tú bà nhanh chóng hiểu chuyện, vội chạy ra run rẩy mà vái đầu thi lễ .
- " Đường đại gia , không biết Đường đại gia tới kỹ viện này làm gì ?"
Đường Lược trừng mắt chỉ thẳng mặt tú bà mà quát.
- " ngươi thật to gan, ngay ở đất Cổ Loa này mà dám to gan cho người đi bắt cóc con gái nhà lành, há có phải không coi lão phu ra gì? Tội này thật đáng chết, ta phải chém đầu ngươi tại đây để làm gương cho trăm họ "
Vừa dứt lời , võ sư Tuấn liền rút cây đao ra một cái , tiếng tuốt đao nghe lanh lảnh rợn người, khiến ai nấy đều run rẩy sợ hãi. Mụ tú bà hoảng sợ vô cùng, quỳ xuống dưới đất mà lạy.
- " oan ức quá, thật sự oan ức quá. Bẩm Đường đại gia, ngài hiểu nhầm rồi. Chuyện tiểu nha đầu đó không phải là bắt cóc, là chúng tôi đã mua bán đàng hoàng . Ở đây còn có giấy xác nhận của cha cô ta là Trần Viện , ông ta đã bán con gái mình cho chúng tôi, xin đại gia soi xét"
Nói xong thì tay run run đưa tờ giấy mua bán lên . Đường Lược cầm tờ giấy đọc lướt qua một hồi , hắn "hừ..." một tiếng rõ to .
- "chỉ mua với giá 5 kim nguyên bảo à, xem ra cũng quá rẻ ?"
Nói xong xé toạc tờ giấy mà chỉ mặt mụ tú bà nói .
- "tiểu nha đầu đó là người mà ta đã chọn trước cả tháng nay rồi . Ngươi tới sau cũng muốn dành con mồi với lão phu, không xem lại bản thân mình là ai ?"
Mụ tú bà run rẩy không nói được gì , trong lòng kinh hãi lắm , sợ rằng phải chịu cơn thịnh nộ của ông ta . Thế nhưng Đường Lược là người làm ăn lớn , cũng không phải dạng trẻ con nông nổi mà đòi làm vua làm chúa gì . Khế ước là khế ước, dù cho có là bá chủ đi chăng nữa vẫn phải tôn trọng khế ước , đó là quy tắc của người làm ăn.
Hắn "hừ ..." một tiếng , rút ra một một ngân phiếu 10 kim nguyên bảo đưa cho mụ tú bà mà nói .
- "ngươi vốn dĩ đã giành người của ta, ta lẽ ra phải trách phạt . Thế nhưng ta rộng lượng không chấp nhất với ngươi , thôi thì bây giờ xem như ta mua lại . Ngươi mua 5 kim nguyên bảo, ta trả giá gấp đôi. Chuyện này xem như kết thúc tại đây nói , không còn gì vướng mắc "
Nói xong quăng tờ ngân phiếu 10 kim nguyên bảo tới . Mụ tú bà run rẩy lượm tờ ngân phiếu lên xem, trong lòng vui mừng lắm . Không phải chỉ là vấn đề gỡ lại vốn và có lời , mà vấn đề là không làm mất lòng đại gia Đường Lược, bá chủ đất Cổ Loa này . Bà ta run rẩy thi lễ .
- "tạ ơn Đường đại gia đã rộng lượng bỏ qua , chuyện này xin hãy kết thúc ở đây"
Đường Lược hừ một tiếng , quay lưng bỏ đi , để lại mụ tú bà còn run rẩy . Mụ ta thở phào nhẹ nhõm , xem như thoát được một kiếp nạn . Cầm tờ ngân phiếu trong tay mà cảm thấy yên lòng, ít ra thì không đắc tội với bá chủ đất Cổ Loa, lại là một chuyến làm ăn có lời , thật sự vẹn toàn.
Lại kể đến chuyện ngày cưới , Đường Lược bị liệt dương đương nhiên không thể động phòng được . Hắn liền giả vờ say để trốn tránh trách nhiệm , che giấu cái sự thật mà không phải ai cũng dám nói ra . Đối với một người đàn ông, cường dương là thứ để khoe, mà liệt dương là thứ xấu hổ phải giấu . Đường Lược ngày hôm đó cố tình về thật trễ , uống rượu say mà nằm ngủ trên giường. Ngày hôm sau lại lấy cớ bận việc mà rời đi . Hắn nói rằng hắn phải đi đón quan tuần Tam Thiếu , nhưng thực ra đấy chỉ là cách nói để trốn vợ. Câu giờ tạm thời để thực hiện âm mưu của hắn , hắn đã giăng một cái bẫy để lừa gạt người vợ mới cưới của mình.
Trần Thị Thu nào biết gì , nghe hắn bảo hắn phải đi đón quan tuần thì nàng cũng tin vậy . Lại nghe hắn nhờ vả chuyện đàn hát để làm vui lòng quan tuần thì nàng cũng vui vẻ tuân theo, tới nhà Triệu phu nhân tập luyện . Đường Lược rời đi , cũng chẳng phải đi đâu xa , hắn trốn ra một khu vực khác cũng thuộc gia sản nhà hắn mà chờ đợi . Hắn liên tục cho mật thám dò xét tin tức của quan tuần . Sau khi quan tuần Tam Thiếu làm việc xong ở Đại La thành với tiết độ sứ Độc Cô Tởm , hắn lập tức tới mời chào , đích thân sang Đại La đưa đón . Từ Đại La đến Cổ Loa thật sự rất gần , đi chỉ tới nửa ngày nếu là vừa đi vừa ngắm cảnh , thì cần gì phải tới vài ngày ? Đi đón như vậy tất cả chỉ là để trốn người vợ mới cưới của mình . Hắn quả thật có tới Đại La để đón Tam Thiếu , nhưng tổng thời gian cũng chưa tới nửa ngày đã đưa quan tuần tam thiếu về chỗ nghỉ dưỡng của mình , đồng thời cho người về báo với nhà là mở tiệc và dặn dò Thu nhi cùng đoàn ca hát ra giúp vui cho quan tuần . Trong lòng hắn đã có tính toán khác , những tính toán kinh tởm đến rợn người khiến võ sư Trần vô cùng ghê tởm và phẫn nộ.