Nhắc đến chủ quán phở lề đường ở trấn Cổ Loa, ngày hôm trước đón được một vị khách vung tiền quá trán khiến ông ta được một ngày lời lớn, ấn tượng mạnh mẽ . Hôm nay đương nhiên quán phở vẫn mở bán bình thường , chủ quán vừa dọn đồ ra để buôn bán vừa ngó về phía xa xa ngóng trông người khách ấy có quay trở lại hay không? Đương nhiên trong thâm tâm ông ta biết rằng đâu phải lúc nào cũng được mãi , quả ngọt trên trời rớt xuống cũng chỉ ngẫu nhiên lâu lâu mới có. Tuy nghĩ như thế , nhưng vẫn cứ hy vọng được gặp lại người khách hôm qua. ông ta vừa làm vừa ngó về phía xa xa. Đang ngóng trông, ông ta giật mình khi nhìn thấy thấp thoáng đằng xa một bóng hình quen thuộc , một vị công tử mặc bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao bạc trắng. Người đó tay cầm cây quạt phe phẩy đang bước lại gần khiến ông ta vô cùng mừng rỡ . Bóng hình đó từ từ đi lại , càng lại gần ông ta nhận ra ngay đó chính là vị khách ngày hôm qua . Ngay lập tức ông ta đôn đã ra đón .
- "công tử đi đâu đấy, vào trong làm tô phở đã . Hôm nay cho tại hạ được mời công tử một lần. "
Vạn Vân Phong lúc này đang vui vẻ , đưa cây quạt giấy kẹp vào nách, tay mở túi tiền nặng trĩu của hắn ra . Hắn bốc một nhúm tiền lẻ đưa tới mà nói.
- " chủ tiệm, cầm lấy mà uống nước . Ta hôm qua mới đi buôn trúng mánh"
Quả nhiên là hào phóng , chủ tiệm đưa hai tay ra hứng lấy . Một nhúm tiền lẻ rớt vào tay, chủ quán đưa tới trước mặt nhìn vào đó . Có cả tiền đồng, tiền hào, lẫn tiền xu. Tuy là tiền lẻ , nhưng nhúm tiền này cũng nhiều hơn một ngày tiền lời bán phở của ông ta, khiến ông ta vô cùng sung sướng . Ông ta gật đầu mời mọc.
- " công tử , mời ngồi . Hôm nay công tử ăn gì ?"
Vạn Vân Phong đặt túi tiền lên bàn một cái "cộp..." , ngồi xuống ghế một cách oai phong mà nói.
- "cho một tô phở như hôm qua"
Nói xong ra vẻ đạo mạo lắm . Tên chủ quán vui mừng chạy vô làm một tô phở thơm ngon bưng ra đặt xuống bàn mà niềm nở.
- " mời công tử ăn ngay cho nóng"
Vạn Vân Phong lúc này lại vỗ cái quạt giấy vào tay ,sau đó lại cầm cái quạt giấy gỏ vào ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn tên chủ quán mà ra hiệu . Tên chủ quán hiểu ý, đây chính là mời hắn ngồi xuống bên cạnh để buôn chuyện . Nếu những vị khách khác thì có lẽ hắn sẽ từ chối, nhưng vị khách sộp này vừa vung tay đã cho hắn nguyên một ngày công ,có ngồi đây một ngày với người này cũng không là gì . Chủ quán vui vẻ ngồi xuống bên cạnh ,toe toét cười nói.
- " công tử muốn hỏi ta chuyện gì ?"
Vạn Vân Phong mỉm cười hài lòng, xem ra tên chủ quán này rất thông minh và hiểu ý . Vỗ cây quạt giấy vào tay, hắn nói.
- " vị chủ quán này rất là nhanh nhạy tinh ý. Đi thẳng vào vấn đề , ta cũng hỏi luôn. Ta nghe nói tên Đường Lược trấn Cổ Loa này có một võ sư là hộ vệ . Võ sư ấy là ai, và hiện đang làm gì, ở đâu?"
Câu hỏi của Vạn Vân Phong có tính bao quát , mặc dù hắn biết câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi . Những câu hỏi bao quát , chuyện này sẽ kéo theo chuyện kia , từ đó một chuỗi những câu chuyện liên quan tới nhau sẽ được nói ra. Chủ quán nghe vậy thì bật cười nói .
- "ồ, tưởng là hỏi ai ,chứ võ sư Trần thì xứ này ai mà không biết . Vậy để tại hạ kể cho công tử nghe những chuyện về ông ấy"
Chủ tiệm phở lề đường lúc này bắt đầu vào việc , kể về vị võ sư duy nhất ở đất Cổ Loa . Nguyên lai, võ sư Trần được bá chủ đất Cổ Loa Đường Lược ưu đãi lắm, đi đâu cũng dẫn theo bên mình làm hộ vệ . Tuy mức lương không được tiết lộ nhưng ai cũng hiểu số tiền lương ấy lớn rất nhiều. Lương lậu không những cao mà quyền lực cũng lớn . Lại nói chuyện Đường Lược có dưới trướng 3.000 gia binh. phải biết rằng ở võ giới này, người muốn làm tướng phải đạt cấp độ võ sư trở lên. Và đã làm tướng là phải nắm ít nhất 3.000 quân lính . Võ sư Trần dưới tay Đường Lược chính là vị tướng thống lĩnh 3.000 gia binh của ông ta , quyền cao chức trọng . Chỉ dưới Đường Lược và trên tất cả , oai phong lẫm liệt vô cùng, người người kính trọng.
Thế nhưng mọi chuyện lại trở nên vô cùng kỳ lạ . Trong một lần dự yến tiệc ở thành Đại La, võ sư Trần hộ tống Đường Lược và vợ sang ấy dự tiệc đã xảy ra một chuyện không ai ngờ tới . Đường phu nhân Trần Thị Thu lén bỏ trốn theo trai, ôm một mớ tiền của chồng rồi biến mất. Đường Lược trở về tức giận lắm, đoạn tuyệt với Trần gia , mà võ sư Trần lại cảm thấy mình có lỗi vì không phát hiện ra được vụ việc mà ngăn cản. Ông tự thấy xấu hổ mà xin nghỉ việc, rời khỏi đường phủ về mở Võ Đường . Mặc dù Đường Lược không hề trách ông điều gì cả, nhưng ông vẫn cương quyết rời đi .
Ông thuê một mảnh đất đẹp ở trong trấn, bỏ tiền ra mua các dụng cụ xây dựng cơ sở vật chất để khai mở võ đường . Tưởng rằng đây là một bước ngoặt mới , nhưng lại ngoặt một cách rất không ngờ. Người tính không bằng trời tính , khi mọi vật dụng được chuyển tới mặt bằng để chuẩn bị thi công thì bỗng đâu một cơn bão trái mùa kéo đến. Cơn bão trái mùa là cơn bão vô bất chợt mà không theo mùa . Đất giao chỉ này hàng năm đều đón khoảng chục cơn bão đổ bộ trong một quãng thời gian nhất định, và quãng thời gian đó gọi là mùa mưa hay còn gọi vui là mùa bão. Võ sư Trần đã xây dựng võ đường trong mùa nắng, nhưng không hiểu thế nào ông trời lại cho một cơn bão dập vào đúng ngay lúc võ sư Trần chuẩn bị khởi công . Gió bão cuồn cuộn thổi bay hết toàn bộ vật dụng và cả căn nhà nhỏ dựng tạm của ông , mà số ngân phiếu ông có được trong thời gian đi làm hộ vệ cho đường lược cũng bị thổi bay theo gió . Mất tất cả , bão tố ập tới khiến võ sư Trần phá sản trở về hai bàn tay trắng. Khi ông còn đang chới với bơ vơ trước cảnh tượng hãi hùng này thì chủ đất tới đòi tiền thuê đất. Trong khế ước thuê đất không hề có trường hợp thông cảm chuyện thiên tai bão lũ , thế nên ông vẫn phải trả tiền cho họ . Võ sư Trần trắng tay nhìn chủ đất , xin ông chủ đất không cảm cho một thời gian . Chủ đất là người Hán , không chịu thông cảm cho võ sư Trần liền lập tức kiện ông lên Quan . Võ sư Trần bị triệu tập lên quan trấn, bị quan phủ ra lệnh phải thi hành khế ước , và đương nhiên đó là điều đúng luật . Thế nhưng cho dù võ sư Trần sai hoàn toàn đi chăng nữa, ông cũng chẳng có tiền trả . Trong cơn túng quẩn, ông nổi điên chửi lộn giữa phủ nha , còn đòi đánh lộn với chủ đất, thách chủ đất ra ngoài đánh tay đôi với ông. Chuyện này khiến người khác buồn cười , ai mà dám đánh tay đôi với võ sư chứ ? nếu bình thường là người khác, làm loạn giữa chốn phủ nha đã lập tức bị gông vào ngục . Nhưng người này là võ sư Trần , là hộ vệ bao nhiêu năm của Đường Lược , một thời là vị tướng thống lĩnh 3.000 quân của ông ta. Dù rằng đã nghỉ việc đó , nhưng oai phong to lớn vẫn còn. Và thế là xảy ra tình trạng bị cáo chửi bới giữa công đường , người ta thấy thế liền lén về báo cho người nhà của võ sư Trần , kêu họ tới lôi ông về . Nếu như không có người nhà lôi về chắc võ sư Trần vẫn còn chửi tiếp.
Chủ quán kể tới đây thì Vạn Vân Phong cũng phải bật cười nói .
- "không nhờ Võ sư Trần lại lầy lội đến vậy. Tuy là lầy lội , nhưng rất oai phong. Dám chống lại người Hán , chửi bới giữa công đường. Thử hỏi ở đất Cổ Loa này ngoài ông ta ra , chắc chẳng ai làm được như vậy"
Chủ quán nghe Vân Phong nói vậy thì gật đầu đồng ý, bắt đầu kế tiếp.
Sau khi bị đuổi khỏi khu đất cho thuê , võ sư Trần không nản chí , ông vác dao ra bìa rừng khai hoang làm cỏ tiếp tục dựng võ đường. Nợ nần thì còn đó , mà tiền mua dụng cụ thì không có . Thời gian đấy, người ta nửa đêm phát hiện võ sư Trần vác đao chạy đi trong đêm, không biết làm chuyện gì. Sau này mới biết là ông chuyển sang đi săn bắt cướp , quan trấn treo bảng truy nã ai là ông vác đao đi tìm người đấy săn tiền thưởng. Không những vậy , ông còn đi bảo tiêu, nhận nhiệm vụ hộ tống người khác , làm đủ mọi việc nguy hiểm để có tiền trả nợ và xây võ đường.
Chủ quán kể tới đây , Vạn Vân Phong cảm thấy ngạc nhiên mà ngắt lời .
- " khoan đã , ông ấy nếu phải làm nhiều việc vất vả như vậy , tại sao không quay lại chỗ đường lược mà làm việc lại, hoặc thậm chí có thể vay tiền của Đường Lược để xoay sở tạm thời. Nếu võ sư Trần tới vay tiền, chẳng lẽ lão ta không cho ông ấy vay?"
Vạn Vân Phong hỏi câu hỏi nghe rất hiển nhiên , nhưng lại khiến chủ quán ngơ ngác , hắn ồ lên một tiếng .
- " ừ nhỉ , tại sao ông ta không đi vay? Không biết Đường Lược có cho vay hay không , nhưng chưa thấy ai nói về việc ông ta đến gặp chủ cũ để vay tiền cả "
Lời nói vừa dứt , Vạn Vân Phong và Thu nhi thoáng nhìn nhau, cả hai người càng lúc càng thấy có nhiều chuyện bí ẩn. Vậy rốt cuộc giữa võ sư Trần và Đường Lược đã xảy ra chuyện gì ? Để có thể hiểu rõ ngọn ngành, chỉ có thể tới gặp trực tiếp võ sư Trần mà nói chuyện. Vạn Vân Phong rút ra một nén bạc đưa cho chủ quán mà nói.
- " cảm ơn ông đã nói cho ta biết nhiều điều như vậy, ông cầm lấy mà uống nước "
Chủ quán nhìn nén bạc thì sáng mắt lên, quả nhiên là một người hào phóng , liền đưa tay đón lấy .
- "tạ ơn công tử , khi nào rảnh cứ ghé vào đây. Tại hạ biết gì ,hay có tin tức gì mới lập tức sẽ nói ngay "
Vạn Vân Phong khẽ gật đầu , đứng dậy và rời đi . Hắn bây giờ muốn đến nhất chính là Võ Đường đang xây dựng của võ sư Trần để hiểu thêm nhiều điều bị che giấu.