Âm Phong cốc!
Một luồng âm phong từ trong cốc thổi ra, toàn bộ độ ấm của không gian bên ngoài phảng phất như bị giảm xuống hẳn. Nam Tinh Linh sớm đã trốn kín trên tàng cây rồi nói:
- Chính là chỗ này!
- Ngươi tìm được địa phương này rất chính xác, đa tạ!
Lưu Sâm không cần quan sát thêm cũng biết nơi đây tuyệt đối chính xác, bởi vì điều kiện địa hình của nó quá tốt, mà trong sơn cốc dường như cũng có sát khí mơ hồ toát ra ngoài. Đây là một loại cảm ứng rất huyền diệu.
- Ân nhân, ngươi định làm gì?
Tinh Linh hỏi với giọng rất khích động. Nhiều người đi tìm kiếm như thế mà chỉ có gã là lập được đại công, sau khi trở về thì tộc trưởng nhất định sẽ rất vui mừng.
- Ngươi về trước đi!
- Dạ!
Tinh Linh cẩn thận bay lên cao, sau đó còn nói vọng xuống:
- Ân nhân, hãy cẩn thận!
Tuy rằng gã không nguyện ý trở về sớm như thế, nhưng gã vẫn không quên chúc ân nhân một câu rồi mới bỏ đi.
Bốn phía không người, nơi này cách bộ lạc Tinh Linh rất xa, có lẽ cũng ngoài năm mươi dặm. Nó chính là trung tâm của cánh rừng, nhưng lại không có dấu vết ma thú lui tới. Có lẽ bởi vì ở đây còn có những người đáng sợ hơn cả ma thú nữa.
Lưu Sâm thoáng suy nghĩ một chút, sau đó thì toàn thân hắn đột nhiên biến mất. Không gian ma pháp!
Thân hắn đang ở trong Không gian ma pháp, nhưng toàn bộ sơn cốc đều lọt vào mắt hăn. Đây là một tòa sơn cốc dài và hẹp, cây cỏ tươi tốt. Trên mặt đất trải đầy lá khô, dường như cả trăm năm rồi không có ai đặt chân đến đây, nhưng trên thảm lá khô đó vẫn lưu lại dấu chân rất rõ ràng. Ở phía trước có mấy cái sơn động và có một số người đang có mặt tại cửa động nữa. Lúc này có một lão giả đang nhìn trời, bên cạnh lão có hơn mười kiếm sư đang dứng xung quanh. Trong mắt ai nấy cũng đều bắn ra tinh quang, mỗi một bước của họ đều ngưng trọng như núi.
Mỗi một người trong số họ đều là cao thủ, mỗi một người đều mặc trang phục của Thánh Cảnh. Ngoài ra, kiếm trong tay họ cũng có kiểu dáng rất đặc biệt, vừa dài vừa hẹp. Không sai, đúng là họ rồi!
Chỉ có mười mấy người này thôi sao? Tuy rằng những người này đều là cao thủ, mỗi một người đều có thể khiến cho đại lục bị tắm máu tanh, nhưng phải chăng là nhân thủ của họ quá ít? Trước khi hắn tấn công thì phải nắm giữ tình huống toàn diện đã. Vì thế mà Lưu Sâm không hề lập tức động thủ, mà chỉ cẩn thận quan sát toàn bộ sơn cốc một lượt. Đây là một tòa sơn cốc kỳ hiểm. Nhìn từ vị trí trung tâm của cốc, bên trái là một vách núi thẳng đứng, không có bất kỳ loại cây cỏ nào, giống như là một bức bình phong bằng đá dựng đứng 90 độ vậy. Vậy còn bên phải thì sao?
Ở bên phải có một con sông, lòng sông không rộng lắm, nhưng nước sông lại chảy xiết, tựa như một con mãnh thú vậy. Ở trong dòng nước xiết đó dường như lại còn có huyền cơ, bởi vì trên mặt nước lại có sương mù lất phất và không ngừng xoáy tròn ở trong không khí. Phía sau là một cái đầm thật lớn. Nơi này đã trở thành hậu phòng tuyến rất rộng của sơn cốc.
Bội phục!
Có thể tìm đượcc địa phương thế này để ẩn thân, Lưu Sâm hảm thấy rất khâm phục bọn họ. Nơi này đúng là một chỗ tốt để ẩn thân. Thoạt nhìn thì ba mặt đều bị phong bế, nhưng trên thực tế thì chỉ là phong bế đối với người thường thôi, còn đối với số cao thủ này thì bốn phía đều thông thoáng. Nếu có đại đội nhân mã tấn công từ bên ngoài, bọn họ tùy thời đều có thể dùng một loại phương thức mà người khó có thể tượng tượng ra để bỏ chạy. Những người có thể vượt qua những chướng ngại này để truy kích bọn họ chỉ có vài người thôi, đại đội nhân mã sẽ bị sự hiểm yếu của địa hình cản trở, hơn nữa lại còn không thể bao vây nơi này được.
Nếu như đại đội nhân mã của Tô Nhĩ Tát Tư phát hiện được đám người này ở đây, bọn họ nhất định cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi. Đó chính là chỗ diệu dụng của tòa sơn cốc này.
Thế nhưng sơn cốc này cũng vô dụng thôi, bởi vì người đến đây không phải là đại đội nhân mã, mà lại là Lưu Sâm. Đối với hắn mà nói, nơi này chẳng thể nào phòng bị hắn được cả.
Hai gã kiếm sư tách ra khỏi đoàn người, họ đứng cạnh bờ sông, mắt nhìn nước sông đang chảy xiết. Người bên trái nói:
- Người đó thật đáng sợ vậy sao?
- Đúng vậy!
Người bên phải nói:
- Khoan nói đến lời đồn có xác thật hay không, chỉ bằng vào việc hắn đã đánh chết Phong Thần thì cũng đủ cho thấy là hắn đáng sợ rồi!
- Người như vậy hẳn phải rất nổi tiếng ở đại lục mới đúng. Vậy tại sao chúng ta lại không thể điều tra ra được lai lịch của hắn nhỉ?
- Đây chính là chỗ rất kỳ quái!
Người bên phải nói:
- Người này giống như đột nhiên xuất hiện vậy, căn bản là không có lai lịch, thậm chí ngay cả cái tên Na Trát Văn Tây cũng là lần đầu truyền ra khắp thiên hạ. Do đó, Đặc Lạp thủ lĩnh mới nói rằng, hắn rất có thể là cao thủ do Thiên Cảnh phái ra!
Người bên trái hỏi:
- Phải chăng đó chính là nguyên nhân mà Thánh quân đã ra lệnh thu gọn trận doanh, đồng thời thủ tiêu kế hoạch tấn công Giang Bắc? Đề phòng cao thủ Thiên Cảnh thừa cơ đột nhập?
- Rất có khả năng đó! Cũng có lẽ Thiên Cảnh đã tái xuất giang hồ, nhưng họ phái ra bao nhiêu binh lực thì người của chúng ta vẫn chưa biết được. Vì thế mà Thánh quân phải hành động cực kỳ cẩn thận!
Nói tới đây, người bên phải hơi trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Ta chỉ không hiểu một việc, ngoài tứ thánh ra, không biết ba vị thánh còn lại đã đi đâu rồi? Lúc này bọn họ đang ở đâu nhỉ?
- Điểm này thì không ai biết được, ngay cả Đặc Lạp thủ lĩnh cũng không biết được.
Bỗng nhiên có một luồng gió thổi tới, sau lưng hai người chợt có một bóng thân ảnh xuất hiện, đồng thời hắn chụp hai tay về phía trước. Hai gã kiếm sư thấy lạ liền quay phắt người lại, và cùng rút kiếm ra thật nhanh; nhưng khi kiếm của họ chưa kịp rút ra khỏi vỏ thì đã thấy cổ mình đau nhói, tiếp theo thì cả hai cùng ngã xuống đất, cả một chút tiếng động cũng chưa kịp phát ra thì đã đi chầu Diêm vương. Thu hoạch duy nhất của họ là chỉ kịp nhìn thấy được gương mặt của đối phương. Hắn là một thanh niên tuấn tú, và trên miệng lại đang hé ra một nụ cười với bọn họ.
Sau khi hai gã cao thủ thuộc bậc kiếm thánh ngã xuống ở bên cạnh bờ sông, Lưu Sâm liền lao về phía trước. Lúc này ở phía trước đột nhiên có tiếng kêu lớn:
- Có biến!
Người nọ vừa dứt lời thì chợt có một thanh âm khác vang lên tiếp lời y:
- Tất nhiên là có biến, bởi vì ta đã đến rồi!
"Xoạc" một tiếng vang lên, một đạo kiếm mang dài hơn một trượng chợt lóe lên. Nó khiến cho cành lá gần đó bị chém thành nhiều mảnh vụn. Sau đó chỉ thấy một ngón tay vươn tới phía trước, và tiếp theo thì trên trán của gã kiếm sư nọ đã thấy xuất hiện một điểm máu. Một gã kiếm sư khác lại hô lớn:
- Có địch...
Nhưng gã chưa kịp dứt tiếng thì đã cảm thấy cổ của mình lạnh buốt, những tiếng sau cùng thì trở nên mơ hồ không rõ ràng. Âm phong trong sơn cốc vẫn thổi rào rào, Lưu Sâm lẳng lặng đứng tại chỗ. Một cuộc đại chiến sắp sửa bắt đầu, hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Nhân số của địch nhân chỉ có khoảng mười mấy người, nay hắn đã giải quyết hết bốn, những người còn lại đều thuộc cấp kiếm thánh trở lên. Dù cho có một hai tên thuộc cấp thần thì ngày hôm nay số kiếp của bọn họ đã được định sẵn là không thể chạy trốn được rồi. Ma pháp của hắn rất đặc biệt, vì vậy nên hắn không sợ bị quần công.
Ở một khoảng cách chừng năm trượng chợt có tiếng cành cây rung động, sau đó thì cách hai mươi trượng lại có thêm tiếng cành cây rung động. Khi những chiếc lá ở trên cây còn chưa kịp rơi chạm đất thì đã thấy bốn bóng người cùng lúc xuất hiện. Ai nấy đều lăm lăm trường kiếm trong tay và chỉ thẳng vào Lưu Sâm. Một người vội vã lên tiếng:
- Na Trát Văn Tây?
Chỉ có một giải thích duy nhất mà thôi. Kẻ có thể khiến cho hai cao thủ gần đạt tới cảnh giới của đại kiếm thánh nằm lăn ra đó thì chỉ có một người làm được, tức Na Trát Văn Tây!
- Chính thị!
Lưu Sâm khẽ động thân, rồi đột nhiên áp sát tới đối phương, đồng thời cũng vung tay lên. Bốn người cùng đến đây, thật là tốt!
Hắn chỉ vừa khua tay một vòng thì kiếm trong tay bốn người kia đã phát ra quang mang sáng rực. Bốn kiếm giao nhau, mà những mũi kiếm mang đó lại đều tập trung vào một điểm. Chẳng lẽ đây là phương pháp liên thủ của kiếm sư khi đối kháng với cường địch hay sao?
Lưu Sâm chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó thì xoay người một vòng. Hắn tuyệt không tin bọn họ có thể tập trung công lực, vì vậy mà hắn phải khiến cho họ tự loạn trận cước trước đã. Thế nhưng khi thân thể hắn vừa xoay tròn thì vô số lá khô ở dưới đất cũng xoáy tròn và bốc lên cao, tiếp theo đó là một thanh đao màu đen tuyền và cực bén chợt xuất hiện và đâm thẳng vào bụng dưới của hắn. Tốc độ của kẻ xuất thủ nhanh như điện xẹt, tuyệt không để lộ dấu hiệu báo trước nào.
Lưu Sâm thấy vậy thì rất kinh ngạc, bởi vì với chiêu này, hắn cảm giác được rất rõ có người vừa từ dưới đất ở sau lưng hắn mà phóng lên. Ít nhất là có ba người, hơn nữa trong tay bọn họ đều là những lưỡi đao rất sắc bén và lạnh lẽo vô cùng. Phong thuẫn hộ thân của hắn mơ hồ có chút đau đớn. Đây là việc mà hắn chưa từng gặp phải bao giờ. Chẳng lẽ những tên cao thủ ẩn tàng này đều là đại kiếm thánh cả sao? Phong thuẫn của hắn chỉ có thể bị đại kiếm thánh trở lên phá vỡ được mà thôi.
Sự việc xảy ra quá nhanh. Lưu Sâm không có thời gian để nghĩ nhiều. Hắn vội vàng điểm ngón chân xuống đất, thế rồi cả người liền phóng thẳng về phía trước. Bốn đạo kiếm quang ở trong không trung song song cuốn tới. Chúng nhắm thẳng vào toàn thân trên dưới của hắn, tuyệt không có một sơ hở nào. Thế nhưng Lưu Sâm đã bẻ ngoặc rất nhanh, hắn xông vào hai đạo kiếm quang đang ập tới mình, đồng thời một tay vung lên, sau đó thì cả người đã bắn về hướng đông. Trong nháy mắt, hắn đã vững vàng đáp xuống một ngọn cây gần đó, đồng thời còn cất tiếng cười vang:
- Hảo thủ đoạn!
Ba chữ này vừa thốt ra thì hai trong bốn gã kiếm sư vừa liên thủ kia bỗng nhiên biến thành bốn khúc. Tất cả mọi người thấy vậy thì đều hoảng hốt. Thời gian giao kích vừa rồi chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, trong sự vây công cực kỳ kín kẽ của bảy người, vậy mà hắn vẫn thuận lợi thoát được trùng vây, đã vậy lại còn giết được hai người. Công lực đó thật đáng sợ tới mức nào?
Lưu Sâm cũng có kinh ngạc, bởi vì trước mắt hắn vẫn còn hai gã kiếm sư đứng thẳng tại đó, còn ba người đã tập kích hắn thì đã chui trở về lòng đất từ lúc nào. Trên mặt đất hoàn toàn không có dấu vết khác lạ nào hết. Cả lá khô cũng không bị kinh động mảy may!
Thế là thế nào? Điều này có nghĩa là nhân số địch nhân ở trong cốc đông hơn hắn tưởng, mà đa số đều ẩn tàng ở những nơi hắn không phát hiện được. Vả lại, thực lực của những tên sát thủ đó quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên ở sau lưng hắn có tiếng gió thổi lên, mờ mịt vô tung. Lưu Sâm quay phắt lại, chợt có một cánh tay xuất hiện ở trước mặt hắn, mà cánh tay đó lại đang cầm một món binh khí rất kỳ dị. Nó màu đen kịt, không có quang mang, chỉ xé gió mà đâm tới yết hầu của hắn.
Lưu Sâm phất tay một cái, cánh tay kia lập tức bị chém lìa. Sau đó, hắn lại vung tay phải lên, cây đại thụ ở dưới chân hắn lập tức bị chẻ làm đôi, cùng lúc đó cũng có máu tươi bắn ra tung tóe. Tiếp theo thì chỉ thấy hai khúc thi thể từ trên cây cao mấy trượng bị rơi xuống. Lúc này sắc mặt của Lưu Sâm cực kỳ ngưng trọng. Không chỉ có kẻ địch núp ở dưới lòng đất, mà trên cây cũng có kẻ địch núp sẵn từ bao giờ, mà phương thức ẩn núp của tên sát thủ này cũng không thể lường nổi. Không ngờ y đã có thể trốn kín ở trong bọng cây, cả một chút dấu hiệu cũng không để lộ ra chút nào. Nhìn từ bề ngoài, thì thân cây này không hề có dấu hiệu khác lạ gì, vậy bọn hắn làm sao mà ẩn thân ở trong đó chứ?
- Na Trát Văn Tây!
Ở dưới đất chợt có thanh âm vang lên:
- Ngươi rất lợi hại, nhưng để xem Thánh vực ám sát đội có chịu nổi một kích của ngươi hay không!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn xuống dưới, hắn lập tức không khỏi kinh hãi, bởi vì hai gã kiếm sư mới vừa đứng ở dưới đó thôi mà bây giờ đã không thấy đâu nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại hai cổ tử thi mà thôi. Tuy rằng vừa rồi hắn đã hơi phân tâm một chút để kiểm tra cây đại thụ, nhưng đối với tình huống xung quanh thì hắn vẫn nắm rất rõ. Vậy mà hai người này đã bỏ đi từ lúc nào mà hắn lại hề hay biết!
Thánh vực ám sát đội! Có lẽ đây là đội ám sát mạnh nhất trong thiên hạ, hoặc giả cũng là đội sát thủ mạnh nhất!