Trời xanh lạnh lẽo, chớp mắt đã sang mùa đông.
Trên mặt hồ Động Đình phản chiếu ánh rạng đông cùng bầu trời xanh ngắt. Những bông tuyết nhỏ rơi từ trên trời xuống hết lớp này đến lớp khác, Bùi Tu Vân ngồi trên thuyền, trên mặt nón màu lục phủ một tầng tuyết mỏng, chàng ngồi một mình câu cá tuyết.
“Tiên sinh!” Tống Tích đứng trên một con thuyền khác, bung chiếc ô giấy màu lục ra. Cả người được giấu sau áo choàng lông cáo màu trắng, chỉ lộ ra gò má hây đỏ.
Hai thuyền sát lại, Tống Tích cảm ơn người chèo thuyền rồi nhảy sang thuyền của Bùi Tu Vân. Con thuyền lắc lư vài cái, nàng ngồi xuống bên cạnh chàng.
“Trời lạnh, nàng ra đây làm gì?” Bùi Tu Vân nghiêng đầu, ánh mắt phản chiếu hình ảnh của nàng.
“Chính vì trời lạnh nên mới muốn ra đây ạ.” Tống Tích móc bình rượu đã ủ ấm trong lòng ra rồi nhét vào ngực Bùi Tu Vân.
“Uống chút rượu để làm ấm cơ thể đi ạ. Coi chừng chưa câu được cá tuyết, người đã lạnh cứng cả người đấy.” Tống Tích đau lòng nói.
Câu cá tuyết trong hồ Động Đình, phơi khô chính là phương thuốc thứ tư.
Nàng cầm ô giấy, trên khuôn mặt hằn một vùng bóng. Bùi Tu Vân muốn xoá vệt tối này khỏi khuôn mặt nhỏ của nàng, bèn dịu giọng nói: “Cất ô đi, lại ngồi vào lòng ta này.”
Tống Tính cứng đờ, nhớ lại mấy tháng trước chàng cũng nói câu ‘ngồi vào lòng ta này’ với nàng, rồi làm chuyện đó giữa trởi cao biển rộng…
“Không, muội chỉ đến đưa rượu thôi.”
“Rượu đã nằm trong tay ta rồi.” Bùi Tu Vân bình thản nói.
Chiếc thuyền chở nàng đến đây đã đi xa rồi, chỉ còn lại gợn sóng lăn tăng.
“Thuyền đi rồi.” Tống Tích cọ cọ vào người chàng.
“Vi sư có thể đưa nàng về trước.”
“Không cần!” Từ trong áo choàng có một bàn tay nhỏ vươn ra, nắm lấy áo choàng xanh lục của Bùi Tu Vân.
“Rượu đã đưa rồi, muội còn ở đây chi nữa?”
Tống Tích cảm thấy hôm nay tiên sinh khó ăn quá, sắc mặt bắt đầu mất kiên nhẫn, “Muội không về đấy!”
Bùi Tu Vân cười khẽ, vươn tay ôm nàng vào lòng và bóp khuôn mặt nhỏ, “Nói một câu muốn cùng ta khó lắm à?”
Tống Tích nhoẻn miệng cười, ôm lấy thắt lưng hơi gầy nhưng rắn chắc của chàng, vùi mặt trong lồng ngực vững chãi. Từ khi ăn Ngân Nguyệt Thảo, cơ thể của tiên sinh đã khoẻ hơn rất nhiều. Eo bụng dần cứng rắn hơn, cánh tay cũng dần có bắp thịt, dễ dàng nhấc bổng nàng lên. Vốn dĩ một ngày viên phòng một hai lần cũng từ đó mà tăng thành một ngày ba bốn lần, mỗi lần phải nửa canh giờ, khiến nàng có hơi bội thực.
Chỉ là đa số những lần viên phòng, tiên sinh không bắn vào trong nàng, cho nên đến giờ nàng vẫn chưa có thai. Tống Tích cũng không vội gì, tiên sinh càng không vội, chuyện này vẫn tuỳ duyên thôi.
Bùi Tu Vân ngoắc hàm dưới của nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. nghiêm nghị nói: “Đừng hòng trốn, nói lại lần nữa cho vi sư.”
“Gì ạ?” Hàng mi dày khẽ run lên, đôi mắt trong như mặt hồ lộ vẻ hoang mang.
“Sao lại đến đây?” Bùi Tu Vân lạnh giọng hỏi.
“Đến đưa rượu…” Tống Tích lí nhí đáp.
“Sau đó thì sao?”
Nàng vẫy tay, Bùi Tu Vân cúi đầu xuống, nàng bèn hôn lên mặt chàng một cái, đôi môi ẩm ướt cò cọ bên tai, thì thầm: “Đến ngồi với tướng công của muội.”
Bùi Tu Vân cười khẽ, véo má nàng, “Bé con giảo hoạt.”
Chàng cúi người, hôn xuống đôi môi đỏ, “Thưởng cho muội ngọt ngào này.”
Tống Tích nhấp môi, như nếm được vị ngọt, nàng mỉm cười nhìn Bùi Tu Vân, hơi chu môi ra nữa.
Bùi Tu Vân vừa liếc vừa ấn lòng bàn tay lên môi nàng. Tống Tích trợn mắt, bỗng thấy cá tuyết nhảy lên.
“Ô ô —” Nàng điên cuồng chớp mắt ra hiệu.
Nhưng Bùi Tu Vân vẫn cười nhẹ, tiếp tục xem nàng nghẹn đến đỏ mặt.
“Ô ô ô —” Nàng gỡ từng ngón tay của Bùi Tu Vân ra.
“Cá cá cá!” Nàng hô to.
Bùi Tu Vân quay đầu lại, vội vung tay, có một con cá vảy bạc vọt khỏi mặt hồ, nhảy lên khoang thuyền.
“Lá cá tuyết!” Tống Tích không thể kiềm chế được trái tim đang kích động.
Sau nửa tháng trời câu cá, cuối cùng hai người cũng tìm được thành phần thứ tư.