Hai người mãn nguyện trở về, thời điểm về tới thôn Vân Kiến thì mặt trời đã sắp lặn.
Xe ngựa dừng trước cửa nhà của Tống Tích. Nàng mặc vén gấu váy hồng đào rồi nhảy xuống xe, sau đó ôm theo chồng y phục mới dày cộm, chạy tới chạy lui mấy vòng.
Bùi Tu Vân dựa vào thành xe, hàng mày nhíu chặt vì mệt mỏi.
“Tiên sinh, người không sao chứ?” Tống Tích nhón chân, vươn ngón tay đặng vuốt ve hàng mày hơi cau lại của chàng.
“Không sao,” Bùi Tu Vân nắm đôi bàn tay nhỏ mềm của nàng, vân vê vài lần. Chàng cúi đầu, nói: “Nhớ kỹ, hộp gỗ đàn hương là trà bánh ta tặng cha mẹ vợ, chỉ có những thứ gói trong giấy dầu mới là đồ để chia cho bà con lối xóm.”
“Đừng lo, muội nhớ mà.” Tống Tích ngả người về phía trước, vùi đầu trong vòng tay ngập tràn hơi thở thanh mát của chàng.
“Người về nghỉ ngơi sớm nhé.” Nàng đau lòng nói.
“Ừm.” Bàn tay của Bùi Tu Vân đặt trên bả vai của nàng, “Hoa quế sắp nở rồi, chờ ta đến rước muội về nhé.”
Mái tóc đen của Tống Tích dụi vào lòng chàng mấy cái, cười bảo: “Ước gì năm nay hoa quế nở sớm một tý!”
Bùi Tu Vân cũng cười, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút huyết sắc.
“Chờ hết nổi rồi à?” Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, đồng tử của chàng chớp động, lấp lánh ánh sáng.
“Có đâu!” Tống Tích rút tay, nhảy về phía sau.
Dây cột tóc màu đỏ đan với nắng chiều, kết thành sự đẹp đẽ động lòng chàng.
“Ta đi đây.” Bùi Tu Vân hạ tay xuống, mành xe che khuất nắng chiều, khuất đi bóng người anh tuấn.
Xe ngựa chuyển động, gió thổi rèm bay, chàng nghiêng người về phía trước, chợt thấy một bóng người âm thầm chạy theo xe ngựa đã lâu, bấy giờ giảm dần tốc độ, cô đơn đứng ở lối vào đầu ngõ.
Chàng ngả người ra sau, vị tanh ngọt trào lên cuống họng, trước mắt cứ thế mà tối đen.
“Tu Vân? Tu Vân?” Hình như có một giọng nói trầm ổn đang gọi chàng.
Bùi Tu Vân gắng gượng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt sốt ruột của Bùi Hoằng Văn thì thở dài, “Chú, cuối cùng chú cũng tới…”
Bùi Hoằng Văn đặt ngón tay lên cổ tay của chàng, nhíu mày hỏi: “Rõ ràng độc tính đã được áp chế tạm thời, sao cơ thể của cháu còn suy nhược như thế?”
Ánh mắt của ông sáng như đuốc, lạnh lùng nói: “Mạch tượng thế này giống hệt như bị tửu sắc bào mòn cơ thể. Tu Vân, cháu nói thật cho ta nghe, cháu và vợ cháu viên phòng bao lâu một lần?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Bùi Tu Vân khẽ ửng đỏ, lí nhí đáp: “Một ngày cũng một đến hai lần.”
“Hồ đồ!” Bùi Hoằng Văn giận không nói nổi, chỉ vào mặt chàng mà mắng: “Cháu còn nhớ nổi cháu là một người bệnh không hả? Tuy Ngũ Giác Lăng có thể áp chế độc tính, nhưng ngày nào chưa uống thuốc giải, ngày đó mạng của cháu vẫn còn nằm trong tay Diêm Vương. Cơ thể của cháu thế này, ba bốn ngày viên phòng một lần cũng miễn cưỡng lắm rồi, thế mà cháu…”
Ông nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt quát.
“Cháu sai rồi,” Bùi Tu Vân thấp giọng nói: “Cháu không thể chết…”
Đồng tử của Bùi Tu Vân hơi động, khẽ lắc đầu, “Nói bậy gì đấy? Năm năm trước, Diêm Vương đã không lấy mạng của cháu thì bây giờ, sao có thể tuỳ tiện để ngài ấy lấy mạng được. Cháu mới bao lớn, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện chết chóc.”
“Chú có biết cảm giác từ trên mây ngã xuống địa ngục không?” Bùi Tu Vân nhẹ nâng mắt, sau năm năm, cuối cùng chàng cũng nhắc đến cảm giác đau đớn khi trước.
“Tu Vân…” Bùi Hoằng Văn ấp úng. Ông làm thầy thuốc ở Hội Kê, cả đời suôn sẻ, há lại hiểu được thống khổ của Bùi Tu Vân?
“Lúc cháu ở thành Trường An, chỉ cần tiện tay viết vài câu thơ liền có người người ca tụng. Cháu cảm thấy rất vô vị, trừ văn vỗ ra, đao thương, kiếm giáo, búa rìu, không gì cháu không thạo. Bất luận là ngựa dữ đến đâu, cháu cũng thuần phục được. Chỉ bằng một cây cung trong tay, cháu chắc chắn bắn trăm phát trăm trúng. Vì thế, từ trước đến giờ cháu chẳng xem ai ra gì, cũng chẳng ngờ đến thân thể con người sẽ không chịu nổi một kích như thế.” Bùi Tu Vân nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt lần thứ hai, đôi mắt chàng thấu triệt hơn rất nhiều.
Bùi Hoằng Văn thở dài, “Tu Vân, sẽ không sao đâu. Tuy cơ thể của cháu có hạn nhưng tri thức thì vô hạn. Sau khi chú thành công chế thuốc giải cho cháu, cháu vẫn có thể làm quan làm tướng.”
“Gỗ quý trong rừng, gió mạnh tất tàn. Chú à, cháu mệt rồi, sẽ không về Trường An nữa. Sau này, Tống Tích muốn đi đâu, cháu liền đi đó.” Nhắc đến Tống Tích, ánh mắt của chàng lập tức trở nên nhu hoà.
“Chú muốn gặp cô nương này thật đấy…” Bùi Hoằng Văn rút ngân châm, cẩn thận châm lên cổ tay của chàng.
“Sắp rồi, chú sẽ được gặp muội ấy sớm thôi.” Bùi Tu Vân khẽ mỉm cười.