Thuyền đến Cô Sơn, hai người bước vào quán rượu thanh nhã nhất Hàng Châu. Cột nhà chạm khắc, tranh tước treo tường, những người làm thơ chơi chữ tụ tập thành tốp.
Bùi Tu Vân dẫn nàng lên phòng riêng ngồi sàn trên tầng hai, hướng ra cửa sổ, đối diện là con đê trải dài mười dặm hoa sen.
“Hồ Tây quả là lớn hơn hồ Đông trong thôn chúng ta rất nhiều!” Tống Tích ghé vào khung cửa, nhìn ra bên ngoài. Mây gợn thành sóng, lá sen dập dìu, mặt lá trôi dạt chân trời.
Bùi Tu Vân nhận vò rượu từ tay tiểu nhị, vỗ nhẹ nắp bùn trên đó. Chàng đổ đầy chén rượu làm bằng men xanh rồi đặt bên cạnh Tống Tích.
“Hôm nay ta bắt được một con cá chạch về nhà. Chén rượu này xem như chúc mừng con cá chạy ấy có nhà mới.” Chàng mỉm cười.
“Tiên sinh mới là cá chạch ấy!” Tống Tích ngồi xuống, cầm chén rượu uống một hớp, trong mùi rượu nóng hổi thoáng vị ngọt lành.
“Đây là rượu gì thế ạ?” Nàng cầm chén rượu, tò mò đánh giá. Trong ly rượu màu lục bích là dịch rượu hồng nhạt, giống như hoa sen nợ rộ giữa mặt lá vậy.
“Vào mùa mưa, họ hái quả nguyệt quế đỏ tươi, nhúng vào nước mưa rồi ngâm trong bình ngọc, từ đó tạo ra loại rượu quế này.” Bùi Tu Vân cũng nâng chén, cụng vào chén rượu của nàng, phát ra âm thanh giòn tan.
“Không ngờ tiên sinh lại cho muội uống rượu đấy…” Tống Tích vuốt chén rượu, cười hì hì.
Bùi Tu Vân cười khẽ, “Đã thành thân, đã trưởng thành rồi, sao lại không thể uống rượu?”
Vừa nhắc đến hai chữ ‘thành thân’, nàng liền nhoẻn miệng cười, gục đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Ngón tay nhẵn mịn của chàng nhấc đôi đũa làm bằng gỗ đàn hương lên, gặp một miếng măng rồi đặt vào chiếc đĩa sứ trước mặt Tống Tích. Búp măng dài có màu như hoa mộc lan, nằm giữa màu lục khiến người ta có cảm giác nó tựa như một chiếc thuyền đang trôi trên mặt nước trong vắt.
“Ăn một chút để say từ từ thôi.” Bùi Tu Vân nói.
Tống Tích nâng đũa, gắp miếng măng trong đĩa rồi bỏ vào miệng. Vị ngọt mát lành hoà tan khắp khoang miệng, nàng hơi chớp mắt, gắp một đũa măng rồi đứng dậy, đút cho Bùi Tu Vân.
Chàng cũng đứng lên, chỉ khẽ hé môi cắn lấy nửa miếng măng. Ánh mắt của chàng trong suốt, chầm chậm nhai kỹ, yết hầu trắng tuyết nhẹ lăn.
Tống Tích cảm thấy váng đầu, hai tay buông thõng xuống, đôi đũa rơi trên chiếc đĩa sứ.
“Tiên sinh, rốt cuộc là con say hay bệnh ấy nhỉ?” Nàng chống tay lên bàn, mơ màng hỏi.
“Muội thật là… để ta bắt mạch cho muội.” Bùi Tu Vân ngồi xuống, vẫy tay với nàng.
“Sao tiên sinh cũng biết y thuật thế?” Tống Tích đứng dậy, lảo đảo đi được vài bước thì ngã vào lòng chàng. Cú ngã này khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn lưu luyến cái ôm dịu dàng của Bùi Tu Vân.
Bùi Tu Vân biết tỏng nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu, khẽ bảo: “Đừng nằm bò, ngồi dậy nào.”
“Ò.” Tống Tích ngồi xếp bằng, còn Bùi Tu Vân thì ôm nàng từ phía sau, để nàng dựa vào lòng mình mà ngồi trước bàn cơm.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng áp sát sườn mặt của Tống Tích, hơi thở nóng bỏng, dịu dàng nói: “Muội xem, không cần ta bắt mạch, muội cũng đỡ hơn rồi.”
Chàng gắp một con tôm hấp Long Tĩnh, kê bên môi Tống Tích. Nàng cắn thịt tôm trắng thuần, hương trà Long Tĩnh thanh mát đọng trên đầu lưỡi.
“Tích Nhi, bệnh của muội quả thật rất nặng.” Bùi Tu Vân nhíu mày nói.
Tống Tích lập tức giật mình, căng thẳng hỏi: “Muội bị bệnh gì?”
Bùi Tu Vân lại gắp một con tôm rồi bóc vỏ, đút cho nàng đến mức hai má phồng lên. Bấy giờ, chàng mới cong ngón tay, nựng cái cằm mềm mại của nàng hệt như trêu mèo.
“Có lẽ là… bệnh mê trai đấy.” Chàng che miệng cười.
“Ơ ê ai…” Tống Tích trợn mắt, vì miệng đầy ắp tôm nên nàng không cãi được chữ nào!