Ngày hôm sau, nắng mai dìu dịu, trên hồ Huyền Vũ gió thổi hương sen, lá củ ấu dập dờn.
Mười người đàn ông vạm vỡ đứng trên chiếc thuyền, vạch lá củ ấu. Tống Tích cũng nhảy lên một chiếc thuyền rồi vẫy tay với Bùi Tu Vân.
“Khi nào mặt trời lên cao, muội nhớ về đấy.” Bùi Tu Vân vững vàng đứng đấy, bộ đồ màu xanh ẩn trong sắc trúc.
“Biết rồi ạ.” Tống Tích giơ gậy trúc, “Tiên sinh nghỉ ngơi đi! Muội nhất định sẽ mang Ngũ Giác Lăng trở về.”
Bùi Tu Vân đứng trên bờ, nhíu mày trầm tư. Mãi đến khi Tống Tích khuất bóng giữa bạt ngàn lá sen, chàng mới lảo đảo rời đi.
Tống Tích cắt lá một hồi, sống lưng liền chảy mồ hôi, ướt cả y phục. Tuy sáng sớm vẫn còn hơi ẩm nhưng tiết trời oi bức vẫn rất rõ ràng.
Nàng buông mái chèo, tiện tay cầm một phiến lá sen đội trên đầu. Có một bóng râm nhỏ nhỏ cũng khiến nàng dễ chịu hơn phần nào.
Chiếc thuyền đi thẳng đến Lăng Châu, hơi chục người bắt đầu đi vớt củ ấu theo các khu vực đã phân chia.
Tống Tích đến vị trí được thống nhất rồi ngồi vào giữa thuyền, duỗi tay ngắt một cành lá ấu. Bàn tay nhỏ chạm đến củ ấu màu đỏ tím, mỗi đầu có một góc, bụng giữa có hai góc, đây không phải là Ngũ Giác Lăng nàng tìm. Thế là nàng ném đi, chỉ ngắt cành lá ấu và đặt lên thuyền.
Tống Tích lại vớt một gốc cây, lá xanh ấu tím, mỗi củ ấu ẩn trong đó chỉ có bốn góc. Nàng lắc đầu, cố xua đi sự căng thẳng.
Mặt trời dần cao, mặt hồ bốc lên hơi nước, khiến người ta có cảm giác không thở được, cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mồ hôi túa ra trên trán, ướt đẫm lông mày và hàng mi. Nàng dùng mu bàn tay để dụi mắt, con ngươi cũng đỏ bừng vì oi bức.
Đã tải được nửa thuyền Tứ Giác Lăng, có một vài Tam Giác Lăng nhưng duy Ngũ Giác Lăng là chưa thấy.
Tống Tích ngẩng đầu, lấy tay che trán và nheo mắt nhìn bầu trời xanh. Nắng như lửa thiêu, giọt nắng như chảy. Nàng hít sâu một hơi, xốc lại cổ áo một chút. Hơi nóng xộc vào y phục, bức đến nỗi nàng hoa mắt váng đầu.
Nàng nghiêng người, nhấc ấm trà đã chuẩn bị từ trước lên, rót đầy một hớp. Buổi sáng đã chuẩn bị nước ấm, đến bây giờ vẫn còn giữ nhiệt. Có nước uống khiến cơ thể nàng dễ chịu hơn một chút.
Tống Tích tháo chiếc lá sen bị nắng hong đến nỗi hơi héo từ trên đầu xuống, nàng gấp nửa mặt lá lại rồi phe phẩy. Thà có tí gió còn đỡ hơn không có.
Nàng khom lưng, vốc một ít nước trong hồ lên mặt, cuối cùng cũng thoải mái được một chút.
Con thuyền cắt ngang từng phiến lá ấu, người đàn ông ở đầu thuyền gọi to: “Bùi phu nhân, sắp trưa rồi, chồng cô nói cô quay về nghỉ ngơi đấy.”
Tống Tích lắc đầu, cao giọng đáp: “Mọi người nghỉ trước đi, chiều rồi quay lại. Ta chưa về đâu.”
“Vậy cũng được!” Người đàn ông chậm rãi rời khỏi.
Tống Tích nhìn lá ấu vô bờ, nghĩ đến thân thể suy nhược của Bùi Tu Vân, đáy lòng lập tức không yên.
Không thể hoang phí một giây nào cả, nàng bình tĩnh lại rồi cắm nửa cái lá sen hơi héo lên đầu, tiếp tục tìm kiếm.
Lại tìm được hàng trăm củ ấu dưới nước, bấy giờ cũng có một vài chiếc thuyền từ xa quay lại.
“Bùi phu nhân, chồng cô nói cô nhất định phải trở về, nếu không ngài ấy sẽ tới đây.” Người đàn ông đứng trên mũi thuyền, hô to.
Tống Thiến xua tay, “Khi nào mặt trời lặn thì ta sẽ về.” Cổ họng đau rát, nàng phải cố gắng lắm mới nói được hết câu.
Trên thuyền chất đầy củ ấu, nàng không rảnh mà lo nhiều như vậy, chỉ biết vừa tìm vừa ném mớ củ ấu xuống nước, rồi lại chèo thuyền tiếp tục tìm thêm.
Nửa giờ sau, Tống Tích cảm nhận được trên bụng củ ấu có gì đó lồi ra. Nàng nhìn kỹ lại,
Hoá ra là một Ngũ Giác Lăng!
Một chiếc thuyền nhỏ va phải thuyền của nàng. Cơ thể của nàng lảo đảo ngã ra sau, ngửa mặt lên. Mặt trời chói chang khiến nàng choáng váng.
Bỗng, trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng râm. Trên tay thiếu niên cầm chiếc ô màu khói, nghiêm nghị hỏi: “Đến lời của vi sư cũng không nghe nữa rồi đúng không?”
Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đưa Ngũ Giác Lăng trong tay lên, phấn khích nói: “Tiên sinh, người xem đây là gì nè?”
Chàng liếc mắt nhìn, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay lành lạnh phủ lên khuôn mặt nóng hổi của nàng, ánh mắt không giấu được sự xót xa.
“Tiên sinh, muội mệt quá…” Tống Tích thì thầm.
Cố gắng cả một ngày, cuối cùng nàng cũng gục ngã. Chỉ thấy hàng mi nặng trĩu, nàng nhắm hai mắt lại.