Xe ngựa chạy về phía bắc, đi vào rừng rậm.
Mặt trời ngả về phía tây, gió từ núi thổi qua rừng, tạo ra tiếng xào xạc.
“Thưa tiên sinh, đêm nay chắc phải ngủ lại trên núi rồi ạ.” Thấy mặt trời sắp xuống núi, xa phu bèn nói.
“Ừm.” Bùi Tu Vân đáp lại.
Xa phu để xe ngựa dừng lại bên cạnh hồ nước trong rừng. Tống Tích vén góc váy, nhảy xuống xe đầu tiên. Bùi Tu Vân đi theo sau, chân dài sải bước, trực tiếp đáp đất.
Xa phu dắt ngựa đi vào rừng rậm, chỉ còn lại hai người đứng bên hồ.
Nước hồ trong xanh, mặt nước phẳng lặng như mặt gương phản chiếu mây trời.
Tống Tích ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá nhỏ ném đi. Hòn đá vẽ ra một đường cong trên không trung rồi lặng lẽ rơi xuống nước. Sóng xanh lăn tăn, mặt nước rạn nứt như gương vỡ.
Lòng ham chơi của nàng nổi dậy, nhặt những hòn đá nhỏ đầy một tay.
“Cầm hòn đá, đi theo ta.” Bùi Tu Vân xoay người rời đi.
Tống Tích cầm hòn đá, đi theo chàng đến dưới gốc một cây nhãn lâu năm.
“Tiên sinh, muội muốn chơi ném đá.” Tống Tích hơi không vui. Nơi này cách hồ quá xa, nàng ném không tới.
“Nhắm mắt lại.” Chàng đứng phía sau, đặt hai tay lên eo nàng.
Tống Tích bĩu môi nhưng vẫn nhắm mắt lại. Bên tai nghe thấy tiếng gió thổi, dưới chân trống rỗng có thể lập tức rơi xuống. Mở mắt ra, trước mắt mênh mông là màu xanh biếc. Nàng cúi đầu, mới thấy mình cách mặt đất mấy trượng, lập tức hơi choáng váng.
Bùi Tu Vân cầm lấy tay nàng, “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Tổng Tích ổn định tinh thần, nhẹ nhàng bước đến gần Bùi Tu Vân.
“Đây là khinh công sao tiên sinh?” Sau khi thích ứng với độ cao này, Tống Tích mạnh dạn hỏi.
“Đúng vậy. Nơi đây khá cao, tầm nhìn cũng tốt, muội có thể chơi thỏa thích.” Bùi Tu Vân khom người ngồi trên cành cây, thanh y thoải mái rủ xuống. Dáng người cao gầy như thân trúc, cao ngạo nghiêm nghị.
Tống Tích cũng ngồi xuống bên cạnh chàng. Hương thơm hoa lan trên người chàng ngấm vào tận đáy lòng.
Nàng ném mạnh hòn đá về phía trước, bọt nước văng tung tóe cao gần nửa người. Những con sóng cuồn cuộn lay động mặt hồ, từng gợn sóng lăn tăn lan ra xa.
Những tia sáng cuối cùng nơi chân trời gần như đã biến mất. Những vì dần sáng lên, trăng thanh gió mát. Ánh trăng vàng tỏa trên dòng nước xanh biếc, bóng trăng tĩnh lặng tựa như viên ngọc bích chìm sâu trong nước.
“Người nói xem muội có thể ném hòn đá trúng vào mặt trăng không?” Nàng giơ hòn đá hướng về mặt trăng, nhắm một hồi lâu mới dùng hết sức ném đi. Hòn đá rơi vào màn đêm, mặt nước rung chuyển làm vỡ tan một hồ sao rực rỡ.
“Ôi… thế rốt cuộc là mặt trăng cách chúng ta bao xa nhỉ?” Tống Tích thất vọng nói.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Bùi Tu Vân cầm lấy một hòn đá dài mỏng trong tay nàng, khẽ búng tay, hòn đá bay nhanh như tên đáp xuống mặt nước. Hòn đá bay nhảy vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống ánh trăng sáng ngời trên mặt hồ. Bóng trăng tròn vỡ tan từng mảnh theo từng gợn sóng nhỏ.
“Tiên sinh ném trúng trăng rồi!” Tống Tích phấn khích nói. Nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Bùi Tu Vân cũng đang nghiêng mặt nhìn mình, ánh mắt chàng chứa một màu đen trầm lắng chẳng thể nhìn thấu.
“Trăng trên trời không thể với tới. Nhưng trăng trong lòng ta có thể chạm vào.” Chàng đưa tay lên vuốt má nàng.
Tống Tích thả lỏng tay, đá vụn trong tay rơi đầy trên đất.
Nàng nắm lấy vạt áo Bùi Tu Vân, ngẩng đầu hôn lên. Chiếc lưỡi mềm mại cạy mở hàm răng bạc, không ngừng dây dưa cùng đầu lưỡi ẩm ướt của chàng. Vị hoa quế và hạt thông còn sót lại trong miệng chàng còn ngọt hơn cả kẹo hoa quế hạt thông.